Một khi bất ngờ đã bắt đầu thì sẽ không dừng lại được.
Ban đầu, khi đi ngang qua một cái trấn nhỏ, nhóc Yến Cẩn bị vu oan là hại chết một đứa bé.
Nhưng thật ra đứa bé kia khi đánh nhau vô ý bị đẩy ngã xuống đất, đầu đập trên thềm đá đổ máu nhiều quá nên chết, đứa trẻ đánh nhau với nó vì không muốn bị mọi người quở trách, dưới tình thế cấp bách, bật thốt lên chỉ và xác nhận rằng nhóc Yến Cẩn bên cạnh chính là hung thủ.
Nhóc Yến Cẩn cố gắng cãi lại, nhưng không ai chịu nghe nó, người trong trấn nhỏ này mông muội và bài ngoại, cố chấp cho rằng hung thủ chính là Tuế Kiến và nhóc Yến Cẩn từ bên ngoài đến, muốn tìm hai người tính sổ.
Nhóc Yến Cẩn được Tuế Kiến che chở trong lòng, không có chút vết thương nào, chỉ là sau khi rời khỏi trấn nhỏ, nó thấy trên mu bàn tay trắng nõn của Tuế Kiến có một vệt đỏ.
Nhóc Yến Cẩn nhịn không được siết chặt tay, ngày thường chính nó chịu ủy khuất nó đều không thấy khó chịu như vậy, nhưng bây giờ Tuế Kiến vì nó mà chịu ủy khuất, nó khó chịu đến mức đỏ hốc mắt.
Tuế Kiến thấy thần sắc của nó không đúng, còn tưởng rằng nó bị thương, quan sát nó một lát, lo lắng hỏi: “Không thoải mái chỗ nào sao?”
Nhóc Yến Cẩn đỏ mắt lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi…”
Tuế Kiến ngẩn người, mới nhận ra nó đang tính hết mấy chuyện vừa rồi lên đầu mình, y buồn cười nắm lấy tay đứa nhỏ, không chút để ý nói: “Đừng có luôn nhận lỗi của người khác về mình, đệ đâu có làm gì sai, sao phải xin lỗi chứ?”
Nhóc Yến Cẩn ngập ngừng một chút, nó hiểu đạo lý này, thế nhưng người chịu ủy khuất lần này là Tuế Kiến… Nó nhớ tới chuyện từ nhỏ mình đã bị mắng sau lưng là sao chổi, một mầm gai ẩn nấp dưới lòng đột nhiên mọc lên, hung hăng đâm nó một cái.
“Tuế Kiến ca ca, thật ra đệ…” Nó do dự thật lâu, muốn thẳng thắn tất cả, nhưng lời đến bên miệng lại chần chờ, sợ sau khi Tuế Kiến biết nó có mệnh điềm xấu thì sẽ ghét bỏ nó.
Tuế Kiến là người đầu tiên đối xử tốt với nó, nó thật sự không chịu được chuyện Tuế Kiến rời đi, người từng hưởng qua tư vị ấm áp, giờ lại quay về thế giới lạnh băng, quá tàn nhẫn.
Thấy ánh mắt nghi hoặc của Tuế Kiến, nhóc Yến Cẩn nuốt lời bên miệng xuống, chỉ khẽ lắc đầu, túm chặt tay áo của y, “Đệ, chỉ là đệ sợ thôi.”
Tuế Kiến không nghi ngờ nó, mỉm cười kéo nó đi, vừa đi vừa nói: “Không có gì phải sợ hết, ta ở đây…”
Lại tham luyến một lát, một lát nữa là được. Nhóc Yến Cẩn nghĩ. Chỉ một lát thôi, một lát đủ để nó khắc ghi đời này.
Một lát này, nhóc Yến Cẩn cứ giãy giụa mãi, biến thành đại hội, rồi dần dà, càng kéo càng lâu.
Tính cách của Tuế Kiến được nuôi dưỡng rất khá, thiếu niên tiêu sái mà tùy ý, tuy nhìn thấu rất nhiều chuyện, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ hăng hái hăm hở, đi đến một nơi thú vị, thấy thứ gì vui vui, sẽ mang theo nhóc Yến Cẩn chơi đùa một lát, không có chút phách lối kiêu ngạo gì.
Nhóc Yến Cẩn cảm thấy y như gió mát ánh trăng ban đêm, xuyên qua màn đêm, dịu dàng bao dung nó.
Nó gần như muốn lún vào sự dịu dàng ấy.
Nhưng đột nhiên có một lưỡi dao sắc bén xuất hiện, lần nữa tàn nhẫn rạch nát tất cả những bình lặng này.
Đó là lần đầu tiên nhóc Yến Cẩn thấy ma vật, ma vật xấu xí dữ tợn không có mặt, ngạo mạn cắn nuốt yêu quỷ nhỏ yếu, phát ra âm thanh làm người ta sởn tóc gáy.
Ma vật này không biết chạy ra từ đâu, thoạt nhìn rất hung ác, thần sắc tản mạn trước đó của Tuế Kiến chợt tắt, cả người căng thẳng. Y giấu nhóc Yến Cẩn ở một góc, dặn dò trăm lần là không được ra ngoài, sau đó một mình rút kiếm nghênh chiến với ma vật.
Ma vật kia thoạt nhìn rất hung dữ, trên thực tế nó cũng rất hung ác, ít nhất cũng phải vượt xa các ma vật mà Tuế Kiến từng gặp. Vẻ mặt y nghiêm trọng, chiến đấu với ma vật kia, đánh qua đánh lại hồi lâu mà chưa ai chiếm được thế thượng phong.
Nhóc Yến Cẩn khẩn trương lo lắng nhìn, muốn đi hỗ trợ, nhưng lại bất lực, chỉ có thể ngây ngốc ở đây. Không cam lòng từ đáy lòng hiện lên, từng tia từng sợi nhẹ nhàng quấn chặt tim nó, mầm gai lại lúc ẩn lúc hiện mọc lên.
Nếu nó mạnh hơn một chút thì tốt rồi. Nó cắn răng nghĩ.
Có điều cũng may vẫn là Tuế Kiến lợi hại hơn một chút, ma vật kia dần chống đỡ không nổi nữa, liên tiếp thất thủ lui ra sau, nhưng ngay khi Tuế Kiến muốn tranh thủ thời cơ gϊếŧ ma vật kia, thì có một con ma vật nhỏ leo lên người nhóc Yến Cẩn.
Cảm giác lạnh lẽo trơn trượt khiến nhóc Yến Cẩn theo bản năng kêu lên, tuy rằng nó đã lập tức bịt miệng lại, nhưng Tuế Kiến luôn phân thần chú ý bên này vẫn nghe thấy, y khẽ nghiêng đầu, liền thấy một luồng khí đen kịt trên người nhóc Yến Cẩn.
Trong người nhóc Yến Cẩn không có tu vi, nếu lây dính ma vật, mạng nhỏ sẽ khó giữ. Tuế Kiến căn răng một cái, cản trở ma vật, trở tay chém về phía khí đen.
Y cách nhóc Yến Cẩn một khoảng không xa, luồng khí đen kia cảm nhận được nguy hiểm, không quan tâm mà lao lên người nhóc Yến Cẩn, trước khi bị kiếm khí đánh tan, một sợi xúc tu nhỏ đã chui vào cơ thể nhóc Yến Cẩn.
Sắc mặt nhóc Yến Cẩn nháy mắt biến thành màu đen, cả người lung lay sắp đổ.
Mà ma vật bên này thấy Tuế Kiến phân thần, lập tức nhân cơ hộ đánh một cái.
Nhóc Yến Cẩn cắn răng nhịn đau thấy một màn này, đồng tử đột nhiên to ra, khàn giọng kêu: “Tuế Kiến ca ca…”
Tuế Kiến không quay đầu lại, trực tiếp chịu một kích, sau khi tiến lên bế nhóc Yến Cẩn lên, mới trở tay một kiếm dùng hết sức hung hăng đánh ma vật bị thương nặng văng lên tường.
Ma vật suýt chút nữa bị chém thành hai nửa, nó phẫn nộ rít gào, do dự tại chỗ một hồi, xoay người chạy.
Tuế Kiến kiệt lực, lại ôm nhóc Yến Cẩn, nhìn ma vật rời đi cũng không cách nào đuổi theo được. Mới vừa rồi bị ma vật kia đánh, bây giờ y khí huyết cuồn cuộn, thở dốc một lát, ho ra một ngụm máu.
Tình hình của nhóc của Yến Cẩn cũng không ổn lắm, ma khí tàn sát bừa bãi trong cơ thể của nó, linh căn huyết mạch của nó không có linh lực che chở, bị ma khí trộn cho rối tinh rối mù, nó thở hổn hển, tầm mắt bất giác bị màu đỏ trên đất hấp dẫn, đồng tử dần đỏ lên.
“Tuế Kiến ca ca…” Nó đứt quãng nói, cảm xúc chán ghét bản thân lên men dưới đáy lòng, bị ma khí dụ dỗ phóng to vô số lần, nó siết chặt tay, “Thực xin lỗi, đệ… Đệ trời sinh là tai họa…”
Tuế Kiến ôm nó ngồi xuống tại chỗ, nắm lấy tay nó, độ chút linh lực còn lại không bao nhiêu cho nó, giúp nó đuổi ma khí đi: “Nói bậy gì đó.”
Cả người nhóc Yến Cẩn đều đau, nhưng cơ thể có đau cũng không đau bằng mầm gai cắm rễ đang dần lớn lên, nó đau đớn lẩm bẩm: “Đừng cứu đệ đừng cứu đệ, đệ là đồ vô dụng, đệ là đồ bỏ đi, số phận định sẵn là đệ sẽ mang đến rất nhiều tai họa…”
Người trong thôn nói nó là người hại chết cha mẹ mình, sợ nó sau này sẽ mang đến càng nhiều tai họa nên mới đuổi nó đi, mà bây giờ, nó lại ba lần bảy lượt liên lụy tới Tuế Kiến…
Nhóc Yến Cẩn giãy dụa, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, cách xa Tuế Kiến ra, nó tình nguyện lẻ loi chết một mình, cũng không muốn liên lụy Tuế Kiến khiến y chịu tội.
Tuế Kiến vừa ôm nó, vừa khó nhằn ép ma khí ra: “A Cẩn đừng quấy nào.”
Nhưng ép ma khí xong rồi, nhóc Yến Cẩn cũng không thấy tốt hơn, dường như trong cơ thể nó còn có gì đó, bị ma khí kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà thức tỉnh.
Tuế Kiến phát hiện không ổn, sau khi thả chậm hơi thở, lại lần nữa thăm dò cơ thể của nhóc Yến Cẩn.
Lúc này phát hiện kinh người, trong cơ thể của nhóc Yến Cẩn, y vậy mà thoáng cảm nhận được khí tức của linh đan —— Nhưng linh đan này, tràn ngập ma khí.
Là một viên linh đan thuộc về ma tu.
Tuế Kiến khϊếp sợ, tiếp tục thăm dò, sau khi tìm kiếm bằng mọi cách, mới nhìn thấy viên linh đan nho nhỏ kia.
Viên linh đan nhỏ như hạt đậu đỏ giấu ở huyết mạch, thong thả chuyển động, bởi vì trong cơ thể nhóc Yến Cẩn không có linh lực, nên sau khi linh đan bị đánh thức, chỉ có thể điên cuồng hấp thụ sinh cơ (sức sống) của nó để duy trì sinh lực.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, nhóc Yến Cẩn sẽ bị nó hút khô.
Tuế Kiến chỉ chần chờ trong giây lát, nhóc Yến Cẩn đã ngất xỉu. Y nhìn gương mặt tái nhợt của đứa nhỏ, cắn răng một cái, linh lực ngưng tục thành quyết, đem toàn bộ phong ấn linh đan.
Linh đan còn rất yếu, sau khi bị phong ấn, tạm thời không còn cách nào hấp thụ sinh cơ được nữa. Tuế Kiến bắt mạch cho nhóc Yến Cẩn, cảm thấy nó bình thường trở lại mới chậm rãi thở phào, ôm đứa nhỏ ngồi tại chỗ, yên lặng chờ nó tỉnh lại.
Lần này là ngoài ý muốn, từ ngoài nhìn vào, dường như hữu kinh vô hiểm cứ thế trôi qua [1].
[1] 有驚無險 (Hữu kinh vô hiểm): Gặp chuyện kinh sợ nhưng không nguy hiểm.
Nhóc Yến Cẩn không biết trong cơ thể mình có gì, Tuế Kiến cũng không có nói rõ với nó. Tuế Kiến mơ hồ có suy đoán, có lẽ nhóc Yến Cẩn là… ma thể trời sinh.
Lọai tình huống này hiếm, nhưng cũng không phải là không có, người có ma thể trời sinh, được định sẵn là không có cách nào tu tiên, bọn họ từ khi sinh ra chỉ có hai con đường, một là dần dần bị linh đan thức tỉnh hút cạn sinh cơ mà chết, hai là nhập ma đạo, trở thành ma tu.
Không phải Tuế Kiến ghét tất cả các yêu ma, y chỉ ghét những yêu ma làm chuyện xấu. Nhóc Yến Cẩn rất ngoan, không làm chuyện xấu gì, y đối xử với nhóc Yến Cẩn như ban đầu, không khác chút nào, thậm chí còn quan tâm hơn cả lúc trước.
Nhưng nhóc Yến Cẩn bắt đầu ít nói. Vốn dĩ nó đã rất ít nói, bây giờ lại càng thêm ít nói, còn thường xuyên ngây người, Tuế Kiến lo lắng hỏi han vài lần, nó đều lắc đầu không chịu nói gì.
Mà từ sau khi ma vật kia xuất hiện, các ma vật khác cứ như nhận được tín hiệu gì đó, liên tục xuất hiện trước mặt hai người Tuế Kiến.
Tuế Kiến khẽ cau mày, mơ hồ có cảm giác không bình thường. Sao y cảm thấy những ma vật đó… là đang đổ xô tới chỗ bọn họ vậy?
Ma vật ngày càng nhiều, ngày càng mạnh, cho dù là Tuế Kiến, cũng có hơi chịu không nổi, huống chi y còn muốn che chở cho nhóc Yến Cẩn.
Sau khi tiêu diệt một ma vật rất mạnh, linh đan trong cơ thể của nhóc Yến Cẩn lại lần nữa bị ma khí kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Thời cơ bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ rất không khéo, vừa lúc bị mấy tiên tu đuổi theo ma vật mà đến thấy, không tóm được ma vật, lại vừa vặn đụng phải nhóc Yến Cẩn đang ma hóa.
Mới đầu bọn họ cũng cho rằng nhóc Yến Cẩn là ma vật, không nói hai lời lập tức rút kiếm xông lên, sau đó bị Tuế Kiến ngăn lại, một đao tu râu ria xồm xoàm cả giận nói: “Ngươi là ai, sao lại bao che cho ma vật!”
Tuế Kiến che chở cho Yến Cẩn sau lưng, nhàn nhạt nói: “Ma vật chết rồi, đệ ấy không phải là ma vật.”
Đao tu chắn đao ngang, trợn mắt nhìn: “Cái cức ấy! Ngươi thử nhìn bộ dáng của nó đi, có người bình thường nào mà mắt đỏ không? Nó chính là ma vật! Mau giao nó ra đây, để ta trảm yêu trừ ma nâng đỡ đạo nghĩa [2]!”
[2] 道義 (Đạo nghĩa): Đạo đức và chính nghĩa.
Trên mặt nhóc Yến Cẩn quanh quẩn một luồng khí đen, đôi mắt đỏ đến mức như có thể thấy máu, nó suýt chút nữa là bị ma khí ngang dọc khắp nơi trong cơ thể tra tấn cho suy sụp, tay ôm Tuế Kiến giần giật.
Lòng Tuế Kiến nóng như lửa đốt, nhưng trên mặt phải gắng làm vẻ bình tĩnh đối mặt với mấy vị tiên tu trước mắt. Mấy tiên tu kia thấy y trước sau gì cũng không chịu giao người ra, sắc mặt ngày càng kém, thái độ cũng ngày càng kém.
Bọn họ thấy tuổi của Tuế Kiến còn nhỏ, lại nhìn không thấu tu vi của y, chỉ cho rằng là y có miệng lưỡi chứ không có thực lực, đao tu kia hét lên “Đừng vô nghĩa với y làm gì” rồi dẫn đầu bổ đao tới.
Tuế Kiến tay trái ôm nhóc Yến Cẩn, tay phải dùng kiếm. Nếu là ngày thường, thì dù có mười tám người y cũng không sợ, nhưng lúc này y đang lo cho nhóc Yến Cẩn, lại sợ đao kiếm không có mắt làm nó bị thương, nên bị hạn chế, đánh thật sự không quá thoái mái, bị buộc liên tục lui ra sau mấy bước, suýt chút nữa là bị thương.
Nhóc Yến Cẩn ôm cổ y, cắn răng chịu đau, không dám phát ra tiếng, sợ ảnh hưởng tới Tuế Kiến, nhưng miệng của mấy tiên tu kia không sạch sẽ gì, ăn nói thô tục, lúc đầu chỉ mắng nhóc Yến Cẩn, sau lại thấy đánh không lại Tuế Kiến, liền hợp lại mắng Tuế Kiến.
Mấy lời khó nghe này rơi hết vào tai nhóc Yến Cẩn, như có màu máu bao phủ khắp bầu trời, nó cảm thấy trong cơ thể có một luồng sức mạnh đang chuyển động càng lúc càng nhanh, một giọng nói đầy dụ dỗ đột nhiên vang lên trong đầu.
“Gϊếŧ bọn họ… Gϊếŧ sạch tất cả đi… Rồi sẽ không còn ai dám sỉ nhục ngươi, tổn thương ngươi nữa…”
Ma vật bị Tuế Kiến một kiếm chém rơi đầu trước đó cách đó không xa, chết không nhắm mắt, khuôn mặt xấu xí vặn vẹo, há mồm như lúc đóng lúc mở.
“Nhập ma đi… Vốn dĩ ngươi là ma tinh trời sinh, nên mang tai họa tới nhân gian, bọn họ sỉ nhục ngươi, người liền làm cho bọn họ không thể nói được nữa…”
Linh đan trong cơ thể điên cuồng chuyển động, hấp thu sinh cơ và sức mạnh tiềm tàng trong huyết mạch, bỗng nhóc Yến Cẩn thoát khỏi tay Tuế Kiến, một đám khí đen ngưng tụ trong tay nó, sau đó hung hăng đánh vào cổ tay của đao tu kia.
Đao tu bị đánh đến liên tục lui về sau, đụng vào một người khác, đao rơi khỏi tay, nghiêng ngả bay về phía đao tu bên cạnh, tiên tu vọi ngăn cản, nhất thời ối trời ơi một mảnh.
Nhất thời nhóm tiên tu nhốn nháo hoảng loạn, lòng bàn tay của nhóc Yến Cẩn lần nữa ngưng tụ đám khí đen, ngay lúc nó muốn đánh ra thì bị Tuế Kiến dùng kiếm ngăn cản.
“A Cẩn!” Tuế Kiến khẽ quát một tiếng, đáy mắt hiện lên tia lo âu, “Không được động thủ!”
Nhóc Yến Cẩn bị ngăn lại, thong thả chuyển tầm mắt lên người Tuế Kiến, âm sắc lạnh băng: “Ngươi muốn cản ta?” Đôi mắt đỏ rực của nó hiện lên tia lệ khí, như là hoàn toàn mất lý trí, ngay cả Tuế Kiến cũng không nhận ra, “Tự tìm cái chết!”
Tuế Kiến một bên cản mấy tiên tu, một bên ngăn nhóc Yến Cẩn, thật sự là trước sau đều có địch. Cũng may là dù rằng nhóc Yến Cẩn bị ma khí điều khiển tâm thần, nhưng ma khí trong người không đủ, linh lực gần như trống không, tiếp đó không có sức, rất nhanh đã bị Tuế Kiếm bấm quyết đánh cho ngất xỉu, ôm chặt.
Tuế Kiến ôm người, đề khí nhún người chạy. Y không rảnh bận tâm đến đám tiên tu kia, nhóc Yến Cẩn tạm thời bị khống chế, nhưng nếu không phong ấn linh đan trong cơ thể kịp thời, thì sớm muộn gì nó cũng sẽ bị linh đan hút hết sinh cơ mà chết.
Y chỉ lo chạy, nhóm tiên tu phía sau đuổi theo không bỏ, y không để ý đường đi, cũng không biết chạy tới nơi nào, chỉ cảm thấy sắc trời dần tối đi, động tĩnh phía sau cũng như ngày càng xa, dần dà không nghe thấy gì nữa.
Tuế Kiến còn chưa kịp thở phào trong lòng, một bước về phía trước, như có thứ gì đó vỡ vụn, chợt trước mắt tối sầm lại, tia ánh sáng cuối cùng hoàn toàn biến mất, bên tai một mảnh yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của hai người.
Dự cảm xấu đột nhiên dâng lên. Y dừng bước, đứng trong bóng đêm, ôm chặt nhóc Yến Cẩn thêm chút nữa.
Y không biết rằng, bên ngoài bóng tối, mấy vị tiên tu cũng không hẹn mà dừng bước, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi, một lát sau, vài sợi khí đen lần lượt lặng yên không tiếng động bay theo bọn họ.