Trong bóng tối, yên tĩnh không tiếng động.
Tuế Kiến thả thần thức ra ngoài, không thấy xung quanh có bất kỳ sinh vật nào, linh lực tập trung quanh mắt y, cũng không thấy rõ cảnh tượng bốn phía.
Y trầm ngâm trong chớp mắt, quyết định vẫn là xử lý chuyện của nhóc Yến Cẩn trước.
Lúc này y càng cẩn thận tinh tế kỹ lưỡng phong ấn linh đan, cuối cùng còn để lại một sợi linh lực trong người nhóc Yến Cẩn, có thể bảo vệ nó trong lúc nguy cấp.
Làm xong hết mấy chuyện này, nhóc Yến Cẩn còn chưa tỉnh, chỉ là hô hấp bằng phẳng hơn rất nhiều.
Tuế Kiến bế nó lên, để tay nó ôm cổ mình, một tay rút kiếm, cẩn thận nhận phương hướng.
Nhưng y không rõ được hướng nào là hướng nào, bóng tối hoàn toàn che khuất nhận thức của con người, Tuế Kiến chỉ có thể mơ hồ đoán ra phương hướng mà y tới, từng chút từng chút thăm dò trở về.
Nhưng cũng không biết đây là đâu, đi gần nửa canh giờ, lại không thấy chút ánh sáng nào, càng không tìm được đường ra.
Bàn tay ôm cổ y khẽ giật, có lẽ là nhóc Yến Cẩn tỉnh rồi.
Tuế Kiện cũng nhận ra, y kêu nó: “A Cẩn?”
Hô hấp của nhóc Yến Cẩn dồn dập vài phần, một lúc lâu sau mới vâng một tiếng, nặng nề, mang theo chút giọng mũi.
Tuế Kiến cảm thấy đôi tay ôm cổ y của nó siết chặt lại, sau đó trên vai trầm xuống, nhóc Yến Cẩn dựa đầu vào vai của y.
Có thứ gì đó ươn ướt, thấm vào phần áo nơi vai y.
Tuế Kiến lặng lẽ thở dài, thu kiếm, vỗ vỗ lưng nó, dịu dàng hỏi: “Cơ thể có chỗ nào khó chịu không?”
Nhóc Yến Cẩn hàm hồ đáp.
Tuế Kiến hỏi: “Đang yên đang lành sao đệ lại khóc?”
Nhóc Yến Cẩn nhỏ giọng nức nở, bất lực lộ ra chút tuyệt vong: “Tuế Kiến ca ca, thật ra đệ… Lúc đệ còn rất nhỏ, có người từng bói mệnh cho đệ, nói đệ trời sinh là họa tinh, người trong thôn sợ đệ khắc bọn họ nên mới đuổi đệ đi…”
Nó nức nở nói: “Lúc nào đệ cũng liên lụy huynh, huynh ném đệ xuống đi, đệ không muốn hại huynh nữa…”
Tuế Kiến mím môi, dừng bước, thả nó xuống.
Trong mà đêm không thấy rõ mặt nhau, Tuế Kiến nửa ngồi xổm, sờ sờ giúp nó lau nước mắt, nghiêm túc nói: “Trẻ con nghĩ nhiều là đầu sẽ trọc đó. A Cẩn của chúng ta rất tốt, không phải là họa tinh, cũng không có hại ta, đừng có nói bậy gì mà ném xuống hay không ném xuống.”
“Nhưng mà…”
“A Cẩn, đệ có nhớ trước đó ta đã nói với đệ chuyện đi Thanh Vân Tông không? Thật ra sư tôn ta đã không thu đồ đệ lâu lắm rồi, có lẽ sẽ không thu đệ làm đồ đệ được…” Cảm thấy hô hấp của người trước mặt không thông trong chớp mắt, tốc độ nói của Tuế Kiến nhanh hơn: “Nhưng ta còn có thể thu! Ta lớn hơn đệ một giáp, nếu đệ không ngại, thì có thể bái ta làm thầy.”
Hô hấp của nhóc Yến Cẩn lập tức nhẹ hơn phần, nó như là ngẩn ngơ, một lúc lâu sau mới chần chờ không chắc chắn nói: “Tuế Kiến ca ca muốn… làm sư tôn của đệ ư?”
“Đúng vậy, tuy ta không có kinh nghiệm thu đồ đệ, nhưng không sao, sư môn của chúng ta rất tốt…”
Y cố gắng khuyên bảo nhóc Yến Cẩn, cố ý chọn chuyện nhẹ nhàng để nói, cảm thấy dường như nhóc Yến Cẩn thả lỏng một chút, mỉm cười nói: “Không thì để thích ứng trước, đệ thử gọi ta là sư tôn đi?”
Nhóc Yến Cẩn ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng nhỏ giọng gọi: “Sư tôn.”
Tuế Kiến thỏa mãn lên tiếng, không nói tới nhóc Yến Cẩn thì đây là lần đầu tiên có người gọi y như vậy, y cũng cảm thấy rất mới lạ. Tuế Kiến nhéo nhéo gương mặt của nhóc Yến Cẩn, nắm tay nhóc Yến Cẩn đứng lên: “Được rồi, A Cẩn ngoan. Chúng đi thôi.”
Nơi này quá tối, y sợ nhóc Yến Cẩn sẽ sợ, bấm tay niệm quyết nặn ra rất nhiều tiểu bạch mang [*].
[*] 小白芒 (Tiểu bạch mang): Đã từng chú thích ở chương 33, là cỏ chè vè trắng (hoặc râu bắp).Hôm Nay Sư Tôn Cũng Gian Nan Cầu Sinh – Chương 61: Ác chiến
Tiểu bạch mang tỏa ra ánh sáng mềm mại, trong chốc lát biến thành đuôi cá, chốc lát lại biến thành một con thỏ, đổi tới đổi lui, cuối cùng biến thành con sói nhỏ oai phong lẫm liệt, bay tới trước mặt nhóc Yến Cẩn, lắc lắc cái đuôi với nó.
Màn đêm như cắn nuốt ánh sáng, bạch mang dù có sáng tới đâu cũng chỉ có thể chiếu sáng lòng bàn tay nhỏ của nó. Có điều tốt xấu gì thì cũng làm nhóc Yến Cẩn an tâm hơn một chút, nó vươn tay, sói nhỏ lập tức ngoan ngoãn ngồi trong lòng bàn tay nó, há to miệng, như là đang rú.
“Ngao ô.” Bạch mang không phát ra tiếng, nhưng nhóc Yến Cẩn lại bất giác nhỏ giọng mềm mại ngao ô một tiếng giúp nó.
Tuế Kiến nhịn cười, cong khóe môi, nắm tay dẫn người đi về phía trước.
Nhưng màn đêm này như vô tận, hai người đi rất lâu, đều không tìm được đường ra, nhóc Yến Cẩn đi lâu nên rất mệt, nhưng nó cắn răng chịu đựng, mãi đến khi hai chân đau xót không cẩn thận lảo đảo một chút, mới bị Tuế Kiến phát hiện.
“Mệt à?”
“Không có…”
“Nghỉ một lát đi.”
Tuế Kiến kéo nó ngồi xuống, để một tia thần thức bên ngoài, vẫn chú ý xung quanh có động tĩnh gì hay không. Nhóc Yến Cẩn mím môi, không nói gì, cẩn thận ngồi xuống cạnh y, nắm chặt tay Tuế Kiến không buông.
Không rõ tình hình, dừng chân hồi lâu, khi nhóc Yến Cẩn hết mệt rồi hai người mới đi tìm. Lúc này chưa đi được bao xa, mơ hồ có chút động tĩnh truyền từ xung quanh tới.
Như là tiếng gió thổi lá khô, mang theo tiếng đá ma sát mặt đất, dường như còn có tiếng khóc thút thít của trẻ con, có hơi kỳ dị.
Trong bóng tối, như có thứ gì đó lành lạnh lướt qua người họ. Lòng nhóc Yến Cẩn lo sợ, theo bản năng rụt về bên người Tuế Kiến, nháy mắt tay nắm tay Tuế Kiến dùng lực, lòng bàn tay bởi vì quá khẩn trương mà chảy ra một lớp mồ hôi mỏng.
Tuế Kiến thấy nó bất an, nghĩ nghĩ, lật cổ tay, một sợi dây buộc tóc thật dài xuất hiện trong tay.
“A Cẩn, chờ một chút.”
Y nửa ngồi xổm xuống, quấn hai đầu dây buộc tóc lên cổ tay hai người, thắt chặt rồi nói: “Như vậy thì cho dù có không cẩn thận buông tay thì chúng ta cũng sẽ không đi lạc.”
Nhóc Yến Cẩn giơ sói nhỏ đang mập mờ phát sáng sang, dưới ánh sáng mỏng manh, có thể nhìn thấy chỉ trắng hơi vàng thêu hoa văn mây trôi trên dây buộc tóc, lưu loát mà khéo léo.
Nó từng thấy Tuế Kiến dùng sợi dây này để buộc tóc, thoạt nhìn rất tiêu sái.
Nhóc Yến Cẩn mím môi, quý trọng sờ sờ hoa văn mây trôi phía trên, có hơi yên tâm.
Động tĩnh xung quanh không phải là ảo giác, càng đi, Tuế Kiến càng cảm thấy hơi thở không phải của con người càng rõ ràng, lúc vừa bắt đầu chỉ là mấy con yêu ma quỷ quái nhỏ yếu cẩn thận thăm dò, dần dà, càng ngày càng có nhiều yêu ma trong bóng đêm ngo ngoe rục rịch.
Tuế Kiến rút kiếm đánh nhau thắng nhanh, liên tiếp chém gϊếŧ bảy tám con yêu ma, tốt xấu gì cũng làm một bộ phận yêu ma kinh sợ.
Nhưng đám yêu ma quái vật trong bóng đêm thật sự là nhiều không đếm xuể, có lẽ chúng nó bị nhốt ở đây lâu rồi, bị màn đêm cắn nuốt lý trí, chỉ an phận một lát, lại thành đoàn thành đám kéo sang.
Tiếng quỷ rít gào vang lên bên tai không dứt, ánh kiếm như gió mát, kiếm khí lạnh thấu xương, một đường chém gϊếŧ vô số yêu ma, giẫm lên chất nhầy tanh tưởi mà yêu ma hóa thành gian nan tiến lên.
Đám yêu ma này nếu tới từng con từng con một thì không tính là mạnh, nhưng khó ở chỗ là chúng cứ tụ tập thành đám, một con ruồi con bọ thì không có gì đáng ngại, nhưng một đàn ruồi bọ thì lại rất đáng ngại.
Không biết đi được bao lâu, gϊếŧ bao nhiêu yêu ma, có lớn mạnh có nhỏ yếu, kiếm linh của Sương Hồi bị Tuế Kiến khống chế có hơi mệt, sau khi lại kết thúc một trận ác chiến thì lập tức lui về thân kiếm nghỉ ngơi.
Nhóc Yến Cẩn đã sớm chịu không nổi, nửa tỉnh nửa mê nằm trên lưng Tuế Kiến, đói bụng và mệt mỏi gần như cướp sạch ý thức của nó, nhưng đây không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là nơi này không có nước.
Tuế Kiến độ chút linh lực cho nó. Linh mạch của người thường chưa trải qua rèn luyện, không chịu nổi có quá nhiều linh lực, Tuế Kiến không còn cách nào khác mới độ cho nó một chút, cũng may nhóc Yến Cẩn là ma thể trời sinh, khả năng chịu đựng cao hơn người thường một chút, nên cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nhưng nếu cứ vậy mãi thì cũng không phải là cách hay.
Linh lực ấm áp lưu chuyển trong người, nhóc Yến Cẩn miễn cưỡng khôi phục được chút ý thức, ngây ngô dại dột nằm trên lưng Tuế Kiến, tay ôm cổ y giần giật, dây buộc tóc trên cổ tay cũng theo đó mà huơ huơ.
Nhóc Yến Cẩn khàn giọng gọi Tuế Kiến ca ca.
Cổ họng như dính chặt lại, gần như nói không ra tiếng, nhóc Yến Cẩn ho khan vài tiếng, như có mùi gỉ sắt xộc lên. Nó khẽ nghiêng đầu, ở bên tai Tuế Kiến, đứt quãng nói: “… Để đệ lại đi.”
“Đệ… chỉ là một đứa trẻ hư, không… không đáng đâu…”
Đôi mắt khô khốc đến mức mở không ra, nhóc Yến Cẩn suy yếu chớp chớp mắt, tay chân lạnh ngắt, theo bản năng cọ cọ gương mặt của Tuế Kiến, cọ được chút ấm áp.
Nhóc Yến Cẩn khổ sở nghĩ, thôi bỏ đi, Tuế Kiến ca ca đã rất tốt với nó rồi, tới mức này rồi mà còn không từ bỏ nó. Là mệnh của nó vốn như thế. Nó chết cũng không đáng tiếc, Tuế Kiến ca ca lợi hại như vậy, nếu không có nó liên lụy thì chắc chắn có thể an toàn rời khỏi chỗ này.
Tuế Kiến không nên chết ở đây với nó.
Nó khẽ hé miệng, còn muốn nói chuyện, trên môi ấm áp, có chút chất lỏng ấm áp chảy vào miệng nó.
Nhóc Yến Cẩn ngẩn người, dưới tình huống khát khô cả miệng, cơ thể theo bản năng mút vào một chút, nuốt chất lỏng đó xuống.
Cổ họng ươn ướt, một luồng linh lực dịu dàng theo chất lỏng trôi xuống bụng, làm nó bớt khó chịu rất nhiều.
Nhóc Yến Cẩn chậm chạp nếm được mùi máu tươi, kinh ngạc kêu lên: “Tuế Kiến ca ca!”
“Xuỵt. Đừng nói chuyện.” Giọng Tuế Kiến cũng có hơi khàn, y thu tay về, đặt bên môi mình liếm liếm, liếm đi chút máu tươi.
Bọn họ bị nhốt ở nơi xa lạ này không biết bao nhiêu ngày, lúc không có nước, y chỉ có thể thỉnh thoảng đút cho nhóc Yến Cẩn chút máu.
Kiếm linh của Sương Hồi chiến đấu trong thời gian dài nên cũng rất mệt, ở nơi toàn là ma khí quanh quẩn này, thân kiếm vừa động một cái, kiếm linh cũng sẽ lập tức bị kinh động, Tuế Kiến cũng không rút kiếm, mà chỉ cắn ra một vết thương trên cổ tay.
Vết thương vỡ ra liên tục, vị trí mỗi lần đều khác nhau, dần dà, kết thành vảy nhỏ, sờ lên thì lồi lõm, trông rất dữ tợn, có điều Tuế Kiến cũng không thèm để ý, chỉ cần nhóc Yến Cẩn không sao là tốt rồi.
Nhóc Yến Cẩn suy nghĩ rồi giãy dụa rơi xuống đất, nhưng tay chân nó nhũn ra, cả người không có sức lực, cái gọi là giãy dụa cũng chỉ là động tĩnh mỏng manh.
Tuế Kiến một tay nâng mông nó, không nhẹ không nặng vỗ hai cái: “Đừng lộn xộn.” Y nhàn nhạt nói, “Đệ đừng quên, đệ chính là đồ đệ của ta, nào có đạo lý sư tôn bỏ mặc không quan tâm đệ tử chứ.”
Giọng điệu của y rất bình tĩnh, như là đang nói thời tiết hôm nay không tồi, nhóc Yến Cẩn bị câu này của y làm cho đáy lòng nóng lên, nóng đến phát đau, y khẽ run tay, nghẹn ngào nói: “Sư tôn…” Dừng lại một chút, lại gọi một tiếng: “Tuế Kiến ca ca…”
“Ừ, ngoan. Chờ ra ngoài ta sẽ mua cho đệ màn thầu hình heo con. Lần trước chưa ăn, lần này ra ngoài phải ăn cho đủ, đệ muốn hình gì cũng có…”
Mũi của nhóc Yến Cẩn chua xót, mang theo giọng mũi, nó nặng nề vâng một tiếng.
Hai người cứ vậy mà cổ vũ lẫn nhau, lại đi được một khoảng thời gian. Yêu ma ít dần, dường như cách đó không xa có tia sáng nhàn nhạt.
Tinh thần của Tuế Kiến run lên: “A Cẩn, đệ nhìn kìa, bên đó có ánh sáng.”
Nhóc Yến Cẩn không có đáp lại, nó lại hôn mê, hô hấp mỏng manh.
Tuế Kiến cắn răng một cái, nhanh chóng bước qua, cách đó không xa có ánh sáng rất mỏng manh, ngẫu nhiên sáng hơn một chút, như là… ánh trăng rơi trên mặt nước?
Ở trong bóng tối quá lâu, chỉ chút ánh sáng mỏng manh cũng làm đôi mắt khó chịu. Tuế Kiến chỉ nhìn một lát rồi nhịn không được nhắm mắt, linh lực quanh mắt thoáng vận chuyển một vòng, rồi lần nữa mở mắt ra.
Nơi hoang vu này, chỉ có yêu ma chứ không có linh khí, y tiêu hao quá nhiều linh lực, thật sự là không có nhiều linh lực để xài như vậy.
Đợi sau khi thích ứng với ánh sáng, y mới nhanh chóng đi sang.
Thấy ánh sáng, y vốn tưởng rằng mình đã đi đến biên giới của màn đêm, nhưng ai ngờ nhìn kỹ lại, mới phát hiện trước mặt bọn chính là…
Vùng biển tĩnh lặng không gợn sóng.
Nói là biển cả cũng không tính là chính xác, Tuế Kiến dõi mắt nhìn, cũng không thấy điểm dừng của biển khơi mênh mông. Nơi này không có gió nên mặt nước không chút gợn sóng, tĩnh lặng như nước đọng, sâu lắng không thấy đáy.
Vầng trăng khuyết treo trên biển, chỉ chiếu sáng vùng đất cách biển một trượng, ánh trăng mơ hồ lộ ra cảm giác lành lạnh, biến mất giữa nơi giao hòa giữa bóng tối và ánh sáng, có thứ gì đó từng đống chất chồng ở đó, lờ mờ, nhìn không rõ.
Bên chân có mấy viên đá sỏi nhỏ màu trắng, kích thước và độ dài không giống nhau, Tuế Kiến không nghĩ nhiều, lập tức đá nó xuống nước, bọt nước còn chưa kịp bắn, mấy viên đá đã lặng yên không tiếng động rơi xuống đáy, chỉ đẩy ra từng vòng sóng, đen kịt.
Tuế Kiến nhất thời phát sầu.
Đường quay lại thì không có, trước mắt lại là vùng biển tĩnh lặng không gợn sóng.
Y còn chưa kịp nghĩ ra lí do, mặt nước bỗng nhiên chấn động, từng vòng gợn sóng từ nơi xa đẩy ra, đụng vào mép bờ, ở nơi xa không gió mà dậy sóng, một đám bọt nước bay lên, ào ào rào rào, hiện ra hơi thở nguy hiểm.
Tuế Kiến cảnh giác nhìn, cẩn thận lui về sau hai bước.
Đám bọt nước kia rất nhanh đã nổ tung, một con ác giao bốn vuốt lao lên từ đáy nước, rít gào một tiếng, chấn động đến mức bảy tám cột nước nổ lên, ào ào rơi xuống, dưới chân như run lên mấy lần.
Thần sắc Tuế Kiến có hơi thay đổi.
Ác giao bốn vuốt, yêu thú bậc mười hai, gần như cao hơn y ba bậc.
Y cõng nhóc Yến Cẩn, lặng yên không tiếng động muốn quay về bóng đêm, nhưng con ác giao đó lượn trên mặt nước một hồi, bỗng nhiên hừ một tiếng, như là cảm ứng được gì đó, chợt quay đầu, liếc mắt một cái là thấy Tuế Kiến chưa kịp trốn.
Con ngươi tròn vành vạnh của nó đột nhiên co lại, sắc bén như kim, giọng nói nặng nề: “Đồ ăn hả?”
Đuôi nó vung lên, đập lên từng trận bọt nước, nó nhanh chóng bay qua, trong bộ dáng cực kỳ hưng phấn, con ngươi dựng thẳng tràn ngập tham lam: “Ngon à…”
Tuế Kiến chỉ kịp thả nhóc Yến Cẩn xuống, Sương Hồi rời vỏ, chỉ trong tích tắc, hung hăng va chạm với vuốt của ác giao!
Ác giao đó không ngờ một tiên tu nhỏ yếu như vậy mà lại có thể đỡ được một vuốt của mình, nó phẫn nộ rít gào, thân giao vặn vẹo, cái đuôi vung về phía Tuế Kiến!
Cái vung này, chứa đầy sức mạnh của yêu thú bậc mười ba, đủ để làm một người thường tan xương nát thịt hóa bụi bay đi.
Tuế Kiến không dám coi thường nó, lập tức điều động chút linh lực không còn lại bao nhiêu, cực lực dẫn nó ra xa chỗ của nhóc Yến Cẩn.
Tuế Kiến chưa từng chật vật như vậy.
Tuế Kiến thiên tư thông minh, thiên phú kinh người, từ nhỏ ở sư môn đã bị nói chăm chăm là thiên tài, tu luyện như có thần giúp, tiến bộ rất nhanh, gần như không ai bằng tuổi có thể địch lại y.
Sau ra ngoài lịch luyện, vì tiến bộ, y cũng từng khiêu chiến với yêu thú bậc cao để thăng giai, cùng từng ở giữa ranh giới sống chết, nhưng chưa bao giờ giống thế này…
Hi vọng thắng lợi gần như bằng không.
Lý trí nói cho y biết y nên tránh đi, ngay cả khi y đang trong thời kỳ hưng thịnh nhất, y cũng chưa chắc có thể toàn thân thoát khỏi con ác giao này, chứ đừng nói là lúc linh lực gần như cạn kiệt như bây giờ.
Nhưng y không thể lui.
Y mà lui, thì nhóc Yến Cẩn phải làm sao?
Linh đan trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, ép ra chút linh lực cuối cùng từ linh căn trong huyết mạch, đau đớn như có giòi gặm cắn mỗi tấc xương cốt. Đau đớn nhanh chóng lan ra khắp người, tay nắm kiếm Sương Hồi của Tuế Kiến run rẩy, y phải dùng hết ý chí mới giữ được tỉnh táo, đấu một trận với ác giao.
Ác giao ở chỗ này cũng coi như mạnh, xưng bá chủ đã quen, nhiều năm rồi chưa chính thức đánh nhau với người khác, lúc này bị Tuế Kiến ba lần bảy lượt cản trở, giận tím cả mặt: “Ngô đâu có ăn ngươi! Ngươi cản ngô làm gì chứ!”
Tiên tu hôi thối, từ trước đến nay nó không thích ăn, chỉ khi bất đắc dĩ lắm mới suy xét một lát, trước mắt nó chỉ muốn ăn đứa nhỏ trên bờ, vì nó là ma thể trời sinh ngàn năm khó gặp, nếu ăn đứa nhỏ đó, nó có thể trở nên mạnh hơn rất nhiều.
Mạnh đến mức… nói không chừng còn có thể thoát khỏi trói buộc, rời khỏi cái nơi đã nhốt nó mấy trăm năm nay!
Tuế Kiến cắn chặt răng, liều chết không cho nó làm nhóc Yến Cẩn bị thương. Y đối địch với ác giao mấy lần, tuy rằng dùng kỹ xảo thì có hơi tốn sức lực, nhưng đối diện với thực lực mạnh thế này, kỹ xảo nhỏ bẻ không đáng nhắc tới, y bị ác giao đâm cho khí huyết cuồn cuộn, trước mắt biến thành màu đen, hé miệng phun ra một ngụm máu tươi.
“… Bí pháp thượng cổ này, có thể làm tu vi tăng cao chỉ trong nháy mắt, chỉ là hiệu quả của nó rất ngắn, mà hậu hoạn vô cùng. Đồ đệ của ta tuyệt đối không được dùng.”
Lời sư tôn nói mấy năm trước đột nhiên vang lên trong đầu, trước mắt Tuế Kiến mơ hồ một màu máu, không thấy rõ thứ gì, trong đầu lại càng thêm tỉnh táo.
Tỉnh táo đến mức khiến y không chút do dự sử dụng bí pháp kia.
Cuối cùng vào lúc bí pháp được sử dụng, y cảm thấy cả người nóng lên, gân mạch bị khuếch trương trong nháy mắt, linh đan chuyển động gần như thành ảo ảnh, linh lực tiếp nối nhau lao ra khỏi biển linh lực cuồn cuộn, trong đau đớn cực hạn, Tuế Kiến cảm thấy bức tường mà mình mãi không thể phá được bị đánh nát ——
Y thăng giai!
Bậc mười —— Bậc mười một —— Bậc mười hai ——
Vượt liền ba bậc, y còn có thể chiến đấu!
Tuế Kiến gần như muốn nhập làm một thể với Sương Hồi, trường kiếm phát ra tiếng rít gào trong vắt, ngàn vạn đường kiếm khí tụ thành sát khí, hình thành một thanh kiếm thật lớn, đâm về phía ác giao!
Ác giao nhận thấy nguy hiểm, bay lên né tránh, muốn trốn về đáy biển, nhưng nó không nhanh bằng kiếm khí của Tuế kiến, chỉ kịp tránh được chỗ hiểm, thanh kiếm thật lớn đâm xuyên đuôi nó, nổ thành một đóa hoa máu tanh hôi!
Tâm niệm của Tuế Kiến vừa động, thanh kiếm lớn đánh qua, dư uy vẫn còn đó, quay người vót một cái, trực tiếp vót đứt một cái vuốt của ác long!
“Grào —— A ——”
Ác giao đau vô cùng, vừa tiếp nước vừa giãy dụa, làm sóng nổi lên từng trận, nó tức giận, cũng không muốn tránh, thấy thanh kiếm lớn đó tiêu tán, nó lại tiếp tục xông lên mặt nước, đầu giao long thật lớn rũ xuống, con ngươi dựng thẳng nhìn chằm chằm Tuế Kiến, tràn ngập căm thù: “Không gϊếŧ ngươi, lòng ngô khó tiêu được lửa giận!”
Sau một kiếm của Tuế Kiến, sức mạnh trong cơ thể y gần như bị giảm một nửa, y kịch liệt thở hổn hển, chắn trước người ác long, gắt gao nhìn chằm chằm nó.
Chỗ bị vót mất một vuốt của ác long chảy máu, nhưng nó không quan tâm, khàn giọng ác ý nói: “Ma thể trời sinh, bổ dưỡng biết bao nhiêu. Nửa ma hôm trước làm ngô buồn nôn muốn chết, hôm nay hiếm khi có đồ ngon, ngô gϊếŧ ngươi trước rồi sẽ ăn nó —— Ai dám động vào đồ ăn của ngô!”
Cái đầu thật lớn đột nhiên nghiêng sang một bên, ở nơi ánh sáng và bóng tối giao hòa, có thứ gì đó bò ra, bỗng nhiên bổ nhào lên người nhóc Yến Cẩn đang hôn mê không chút phòng bị!
—— Đó là một bộ xương trắng lạnh thấu xương.
—— Từng đống đó, tất cả đều là xương cốt của yêu ma mà ác giao đã ăn, bộ xương trắng kia, chính là một trong số đó.
Một đám khí đen quanh quẩn trong bộ xương, bộ xương điều khiển nó, động tác cứng đờ mà bóp lấy cổ nhóc Yến Cẩn!
Lòng Tuế Kiên run mạnh, không chút nghĩ ngợi lập tức xoay người lại, một kiếm sinh ra kiếm khí, kiếm khí lạnh thấu xương đánh bay bộ xương. Mấy bộ xương cách đó không xa, chợt vỡ rơi đầy đất.
Mà Tuế Kiến đã sử dụng hết chút sức lực cuối cùng, dưới chân mềm nhũn, rốt cuộc chống đỡ không nổi mà quỳ rạp xuống đất, chống kiếm mới miễn cưỡng không ngã xuống.
Ác giao thấy thế, vậy mà cũng mặc kệ y, chỉ nhân cơ hội hất đuôi cuốn bọt nước lên, một cột nước đột nhiên cuốn lấy nhóc Yến Cẩn, bắt nó mang vào nước.
Trước mắt Tuế Kiến biến thành một màu đen, gần như không nhìn rõ thứ gì, dựa theo bản năng, trước khi nhóc Yến Cẩn bị bắt vào nước, một tay ôm lấy người, ôm người vào lòng thật chặt.
Dòng nước hợp đáy cuốn y vào đáy biển.
Rầm một tiếng rơi xuống nước, màng nhĩ phồng lên, áp lực cực lớn nháy mắt ào tới, kiếm linh của Sương Hồi thiết lập một lá chắn đơn bạc cho họ, miễn cưỡng che chở cho hai người.
Nhưng kiếm linh của Sương Hồi đã nhập thành một thể với Tuế Kiến, Tuế Kiến bị thương nặng, kiếm linh của Sương Hồi cũng chịu ảnh hưởng rất lớn, nó chỉ chắn đỡ trong chốc lát, rồi đột nhiên vỡ vụn.
Nước từ bốn phương tám hướng trào sang, ánh trăng lạnh lẽo xa dần, bọn họ không ngừng chìm xuống, gần như chìm xuống đáy biển địa ngục —— Tuế Kiến một tay ôm nhóc Tuế Kiến, liều mạng bơi lên trên, lồng ngực chỉ còn một hơi cuối cùng, cảm giác hít thở không thông gần như khiến y suy sụp.
Hơi thở của nhóc Yến Cẩn cũng ngày càng yếu, Tuế Kiến khẽ quay đầu đi, sờ soạng cố định mặt của nhóc Yến Cẩn, không chút do dự phủ lên đôi môi lạnh lẽo của nó, độ hơi thở cuối cùng qua cho nó.
Ào một tiếng, trước khi Tuế Kiến hoàn toàn suy sụp đã kịp trồi lên mặt nước, y há miệng thở hổn hển, cố nén mỏi mệt, cố gắng cử động cánh tay gần như không thể động đậy, đưa nhóc Yến Cẩn lên bờ.
Nhóc Yến Cẩn lên bờ rồi, đến khi tới lượt mình, y lại thở hổn hển không có sức lên.
Khí tức nguy hiểm đột nhiên đến gần, Sương Hồi rít dài, kiếm linh sốt ruột cho chủ, bộc phát sức lực cuối cùng, hung chém ngọn nguồn nguy hiểm một cái!
Một vuốt của ác giao vừa đâm vào ngực Tuế Kiến, chợt bị cắt đứt, nó phẫn nộ mở miệng, muốn nuốt chửng cả người Tuế Kiến!
Trong tích tắc, bóng tối cách đó không xa bị vạch ra, ánh sáng chói lọi tràn vào, một bóng hình quen thuộc vội vàng xuất hiện, thấy tình cảnh này, khóe mắt muốn nứt ra, một kiếm chém đầu giao long đi hai nơi, tay nhanh hơn người, ôm Tuế Kiến ra khỏi nước.
“Tuế Kiến! Đồ nhi!”
Tuế Kiến đau đến mức thần chí không rõ, gần như sắp ngất, y nghe thấy giọng nói quen thuộc của sư tôn nhà mình, trong lòng thoáng chốc nhẹ nhõm, ngay sau đó, ngón tay co rúm túm chặt ống tay áo của Ôn Tông chủ: “Sư tôn, A Cẩn… Mang… Mang theo cùng… A Cẩn…”
Máu tươi tràn ra từ bên môi y, cả người y vô cùng chật vật, ngực gần như bị ác giao đâm xuyên, màu máu nhiễm đỏ hơn nửa người, chỉ hàm hồ nói ra mấy chữ, bị máu sặc đến mức ho kịch liệt, mặt như giấy vàng, hấp hối.
Lòng Ôn Tông chủ nóng như lửa đốt, căn bản là nghe không rõ y đang nói gì, đầu ngón tay điểm mấy cái đại huyệt, nhưng đều vô dụng, ông một bên độ linh lực, một bên giúp Tuế Kiến giữ mạng linh đan, nhưng vừa vào linh đan, y ngay cả máu tươi cũng cùng bị sặc ra.
Ông đỏ mắt, bế Tuế Kiến gần như ngất xỉu xoay người rời đi, dưới tình thế cấp bách, ông cũng không để ý đến cạnh chân còn có một đứa nhỏ không rõ sống chết.
Cũng không để ý đến, vừa rồi ông đã giẫm lên mấy bộ xương trắng, một đám khí đen lạnh băng, lặng yên không tiếng động bay lên mắt cá chân của Tuế Kiến, một đường hướng lên trên, nhờ màu máu và bóng tối che lấp, chui vài miệng vết thương đỏ tươi.
Bàn tay vốn đang túm tay áo Ôn Tông chủ của Tuế Kiến đột nhiên cứng đờ, nháy mắt tiếp theo như mất hết sức lực, nhẹ nhàng trượt xuống.
————————————