Hôm nay trời rất đẹp, thời tiết ở trấn Tây Hải này làm cho con người cảm thấy rất thoải mái. Sau khi thu hồi mệnh lệnh cho nhà nhà đóng cửa, không được ra ngoài thì phong cảnh ở đây vô cùng náo nhiệt, các quầy bán hàng, tiệm vải, quán ăn đều đã mở cửa, người đi dạo phố đông đúc rất vui.
Vừa nhận được tiền công khi bắt được yêu, ba người Ngân Hoa, Thừa Phong, Khải Ngôn từ những con người rỗng túi trở thành đại gia tiêu tiền không hết.
Sau tất cả mọi chuyện, ba người họ cuối cùng cũng được thoải mái dạo chơi ở khắp trấn.
“Sư huynh, huynh nói xem ở khắp trấn Tây Hải này thì nơi nào bán đồ ăn ngon nhất?”_Bạch Ngân Hoa nhai miếng bánh nếp trong miệng vừa nói.
“Bạch tiểu thư, vừa nhận được chút tiền thôi đừng có mà tiêu xài quá”_Lục Thừa Phong nói rồi cướp đi bánh nếp trên tay nàng.
“Lục Thừa Phong! Huynh mau trả nó lại cho ta”_Bạch Ngân Hoa vừa hét vừa giật lấy lại cái bánh nếp kia.
Lục Thừa Phong bị nàng cướp lại bánh liền trở mặt “Không thèm giành với muội, ta nói muội biết muội mà ăn nữa thì sẽ thành heo đó biết chưa?”
Bạch Ngân Hoa bị trêu liền tức giận “Đừng có mà trêu ta, huynh mới là heo đấy”
“Muội…”
“Được rồi hai đứa đừng có suốt ngày cãi nhau như vậy, ta thật sự rất là đau đầu đó”_Trần Khải Ngôn cau mày chen ngang.
“Sư huynh, là huynh ấy trêu ta trước, huynh phải đòi lại công bằng cho ta”_Bạch Ngân Hoa lay lay tay của hắn rồi bĩu môi nhìn về phía Thừa Phong.
“Muội thì có công bằng gì để đòi chứ?”_Lục Thừa Phong nhướng mày nhìn nàng.
“Được rồi Thừa Phong, đừng chọc muội ấy nữa kẻo muội ấy giận lên lại ăn hết tiền của chúng ta mất”_Trần Khải Ngôn nói rồi cười trêu nàng.
“Sư huynh! Cả huynh cũng như vậy sao?”_Bạch Ngân Hoa tức giận đẩy hắn.
Hai người kia thấy nàng tức giận cắn miếng bánh nếp kia vừa nhai vừa trừng bọn họ cảm thấy buồn cười rồi nhìn nhau cười lớn.
Bạch Ngân Hoa tức giận đi trước, hai người kia đột nhiên hết vui nhanh chân đuổi theo nàng.
“Bạch Ngân Hoa, giận rồi sao?”_Lục Thừa Phong đến nhẹ nhàng choàng vai nàng hỏi.
Bạch Ngân Hoa không nói gì chỉ đẩy tay y xuống, vẫn là giận đến đen cả mặt.
“Được rồi, muội đừng giận nữa hôm nay muội muốn ăn gì cũng được Phong ca ca sẽ mua cho muội hết, chịu không hả?”_Lục Thừa Phong cười hiền với nàng.
Bạch Ngân Hoa nghe y nói vậy lập tức vui hẳn lên “Là huynh nói đó nha!”
Lục Thừa Phong gật đầu đồng ý.
Trần Khải Ngôn đi lên chỗ bọn họ nói “Ta biết có một quán rượu nổi tiếng tên là Quán Rượu Tam Gia, ở đó có tất cả những đặc sản Tây Hải, rất rất ngon đó. Ngân Hoa sư muội có muốn thử không?”
Với một nhân vật sành ăn như Bạch Ngân Hoa chắc chắn những quán ăn có đặc sản của Tây Hải không thể thiếu mặt của nàng. Đương nhiên nghe Trần Khải Ngôn nói xong đôi mắt to tròn kia rực sáng lên, nàng mau chóng gật đầu đồng ý.
…—————-…
Quán Rượu Tam Gia, một quán ăn bên ngoài trông rất mộc mạc không ngờ bên trong lại rất hoành tráng, nơi này quả nhiên rất ăn khách, vừa nhìn thấy người ra vào ở quán chắc hẳn ai cũng nhìn ra được tài nấu ăn của bếp chính ở đây thật sự không tệ chút nào.
Ba người bọn họ cuối cùng cũng đến trước cửa quán. Vừa tới nơi Bạch Ngân Hoa kia há hốc mồm, trong vô thức nàng thốt lên “Wa, thì ra là quán rượu nổi tiếng nhất trấn Tây Hải đây sao? Quá to lớn rồi!”
Lục Thừa Phong thấy nàng ngạc nhiên như vậy liền cười mỉm một cái rồi đẩy nàng “Bạch tiểu thư, muội ngơ ra gì vậy? Mau vào trong!”
Ngân Hoa nhìn y “À” một tiếng sau đó vào trong.
Khung cảnh bên trong thật sự rất đông đúc, bọn họ khó khăn lắm mới tìm được một chỗ ngồi gần như là trong góc.
“Tiểu nhị!”_Bạch Ngân Hoa lớn tiếng kêu.
Đột nhiên mọi sự chú ý đều dồn về phía nàng.
Thấy người xung quanh nhìn như vậy Thừa Phong cùng Ngân Hoa đều ngơ ngác, riêng Khải Ngôn chỉ biết cười mỉm.
“Khải Ngôn sư huynh, huynh cười gì vậy?”_Bạch Ngân Hoa thắc mắc hỏi.
“Ngân Hoa, ở trấn Tây Hải này muội đừng nên hét to như vậy, nếu không mọi người sẽ nói muội bất lịch sự đó”_Khải Ngôn cười thầm nhắc nhở.
Bạch Ngân Hoa vừa nghe liền thấy bất mãn “Hả? Chỉ là gọi thức ăn có cần phải như vậy không chứ?”
“Vậy phải làm thế nào?”_Lục Thừa Phong thắc mắc hỏi.
“Nhìn ta nhé!”_Trần Khải Ngôn nói rồi liền đưa cánh tay lên.
Trong chốc lát, một tiểu nhị chạy đến chỗ họ
“Khách quan cần gì ạ?”
“Thì ra là làm như vậy”_Lục Thừa Phong gật đầu hiểu ý.
“Nhìn các vị chắc là không phải người ở đây đúng không?”
“Có chuyện gì sao?”_Lục Thừa Phong hoang mang nhìn y.
“Khách quan có điều không biết, ở quán chúng tôi nếu như là khách từ nơi khác đến chúng tôi sẽ miễn phí ba món đắt nhất trong những món mà mọi người gọi đó”
“Wa, vậy những món nào ngon ngươi cứ đem ra đây cho bọn ta là được”_Bạch Ngân Hoa mặt tươi tỉnh nhìn về phía tiểu nhị kia nói.
“Vâng! Ngoài thức ăn ra mọi người có muốn kêu thêm gì nữa không?”
“Một chum rượu, cứ như vậy trước đi ha”_Lục Thừa Phong lên tiếng.
“Vâng! Khách quan đợi một chút”
Sau khi tiểu nhị quay đi, Trần Khải Ngôn nhìn bọn họ hỏi “Nè! Gọi nhiều như vậy ăn có hết không?”
Bạch Ngân Hoa không chần chừ, khẩn trương trả lời “Huynh cứ yên tâm ăn phần của huynh, còn lại cứ để ta với Phong ca ca lo là được” nói rồi nàng ghé vào tai hắn nói nhỏ “Ta nói huynh nghe Lục công tử kia ăn còn nhiều gấp đôi ta luôn đó”
“Nè Ngân Hoa, muội đừng tưởng là ta không nghe thấy nhé”_Lục Thừa Phong tức giận.
“Phong ca ca, ta chỉ nói sự thật thôi mà”_Bạch Ngân Hoa cười đắc ý nhìn y.
Một lúc sau, các món ăn đều lần lượt được đem lên, bọn họ ăn hết món này rồi tới món kia, rượu cũng uống từ chum này qua chum nọ, từ chiều đến đến cả ba người bọn họ chỉ có ăn và ăn.
Sau khi trả tiền xong, cả ba bọn họ đều say mềm, bước đi lảo đảo quay trở về nhà trọ đã thuê lúc sáng, rồi đánh một giấc đến ngày hôm sau.