“Sao vậy sư huynh? Không phải hôm qua huynh bảo biết nơi tiếp theo để đến hả? Sao hôm nay lại tỏ vẻ như vậy?”
Trần Khải Ngôn nhìn nàng, ánh mắt có phần do dự mà thốt lên “À không có gì đâu!” nói rồi hắn chỉ tay vào bản đồ tự họa kia “Tiếp theo chúng ta sẽ phải đi qua ngọn núi này sau đó thì sẽ đến được trấn Nam Thị.”
“Vậy thì có làm sao?”_Thừa Phong cũng tò mò hỏi.
Trần Khải Ngôn gấp gọn tấm bản đồ rồi cất vào trong người, đôi mày hơi thả lỏng rồi trả lời y “Không sao! Chỉ là đột nhiên ta cảm thấy hơi bất an.”
Bạch Ngân Hoa đột nhiên thở dài, mặt xị xuống than thở “Haizz… không biết bao giờ mới đến được Hoàng Ngô trấn của ta nữa.”
Lục Thừa Phong ra vẻ như bất ngờ rồi nhanh chóng nói “Ơ muội không biết à Bạch tiểu thư? Đi qua Nam Thị là đến Hoàng Ngô đấy!”
Bạch Ngân Hoa nghe xong liền vui mừng rồi vỗ tay một cái nhẹ “Thật sao? Huynh đừng có lừa ta đấy nhé?”
Trần Khải Ngôn nhìn nàng ôn nhu đáp “Thừa Phong nói thật đó! Muội sắp được thăm quê nhà rồi.”
“Hay quá! Ta đi trước nhé các huynh!”_Bạch Ngân Hoa tươi cười, nói xong liền mau chóng lấy thanh Hồng Quang ra rồi dùng chú ngự kiếm rồi bay đi trước.
“Bạch tiểu thư, đợi ta với!”_Lục Thừa Phong nói rồi cũng dùng ngự kiếm bay theo.
Trần Khải Ngôn tính tình ảm đạm vốn chẳng hiểu nổi những trò con bò này của bọn họ, hắn chỉ biết lắc đầu ngao ngán rồi bay theo.
…—————-…
Cả một ngày dài mệt mỏi, hết bay lượn trên trời thì bây giờ phải ngủ ở giữa rừng cây. Mùa này là mùa đông, đôi lúc trời đổ mưa nên trong rừng đương nhiên có nhiều côn trùng. Ba người họ không bị muỗi đốt thì lại bị tiếng dế kêu làm phiền đến không ngủ được.
Sáng hôm sau, cả ba trong trạng thái mệt mỏi từ từ tiến đến một thung lũng. Trước mặt họ có một cái to cổng lớn bằng thép được dựng hai bên chân núi.
Bạch Ngân Hoa nhìn lên phía trên thì thấy có dòng chữ, khóe miệng khẽ động đậy mà đọc theo “Trấn Nam Thị” nói rồi khuôn mặt nàng đột nhiên biến sắc, ánh mắt khó hiểu nhìn về phía trước rồi kêu lên “Đây rõ ràng là một thung lũng, tại sao lại gọi là thị trấn?”
“Chắc người ta thích thì đặt vậy thôi. Cũng không phải muội tạo nên thung lũng này, ý kiến cái gì chứ?”_Lục Thừa Phong nói rồi khoác vai nàng kéo đi lên đằng trước.
Bạch Ngân Hoa khó chịu kêu lên “Này huynh từ từ thôi!”
Trần Khải Ngôn kia thấy vậy cũng không nói nên lời chỉ biết mỉm cười, lắc nhẹ đầu rồi đi theo phía sau.
Vừa đi vào trong một chút đã thấy khắp nơi đông đúc người. Khung cảnh này không khác ở thành Lâm An là mấy, chỉ là địa chỉ hình ở nơi này thấp nên làm cho không khí ở đây ít thoáng hơn nơi ấy.
Ba người họ từng bước đi vào trong, nơi này dường như sắp có sự kiện gì đó, trước mắt ba người họ là một đám người vây quanh một cái hồ lớn được xây ở giữa thị trấn.
Bạch Ngân Hoa tò mò liền chạy đến chen vào trong đám người đó. Không ngờ nàng lại giỏi chen lấn như vậy, làm hai nam nhân kia bất ngờ một phen nhưng rồi cũng đi theo nàng.
Chen lấn một lúc cuối cùng cũng có một chỗ tốt. Cả ba dừng lại nhìn lên một chút, ai nấy đều ngạc nhiên đến mắt chữ A mồm chữ O.
Bên trong đó là một đám người múa nước nghệ thuật trông cực kì mới lạ. Mỗi trang phục bọn họ mặc lên đều không giống người khác, trang sức trên đầu chủ yếu làm bằng bông và những viên đá được khác điêu luyện mà tạo thành, trang phục chỉ hai màu chủ đạo là đỏ và trắng, ấy mà lại làm người xem cảm thấy thật đẹp mắt.
Cả đám trẻ kia là lần đầu nhìn xem người ta múa ở dưới nước, đương nhiên không khỏi thích thú đến thái hóa. Nhưng vũ điệu kia thật sự rất mãn nhãn người xem, từng điệu múa, cách họ chuyển động đều khớp hoàn toàn với nhịp trống và những tiếng hò hét xung quanh.
Lúc này ba cô gái nhanh chóng đi lên ba bước rồi tất cả bọn họ cùng nhau cúi nhẹ người, chân phải bước ra rồi đồng loạt xoay vài vòng rồi bay lên không trung. Nước ở dưới chân tạo thành nhiều vòng xoáy dần nâng cao theo bọn họ nhưng vài giây sau liền mau chóng hạ xuống. Màn múa nước kết thúc với tạo hình bảy tám người bọn họ xếp chồng lên nhau.
Lúc này một cô bé tầm khoảng mười tuổi đem ra một cái thau lớn rồi đi lại gần chỗ khán giả đứng, cô bé ấy chỉ cười rồi cúi đầu sau đó đến chỗ từng người một ở xung quanh. Những người kia đều đồng loạt bỏ tiền vào, người có ít bỏ ít, người có nhiều bỏ nhiều, trông vẻ mặt ai cũng thỏa mãn chi ra mà không nghĩ ngợi.
Cô bé kia đi một vòng từ phải qua trái cuối cùng lại gần chỗ bọn họ. Cô bé lại cười sau đó cúi đầu xuống rồi đưa cái thau ra. Ba người họ nhìn cô ngơ ngác, lúc này Bạch Ngân Hoa lên tiếng.
“Này nhóc! Muội muốn tiền sao?”
Cô bé kia không nói gì, chỉ trưng khuôn mặt ấy ra, tư thế như cũ.
Bạch Ngân Hoa ngơ ngác ra rồi hỏi thêm “Tại sao ta phải đưa tiền cho muội vậy chứ?”