Hồng Điệp Yêu

Chương 47: Lễ Tế Cô Nhi



“Tại sao ta phải đưa tiền cho muội vậy chứ?”

Cô bé kia vẫn như lúc đầu, không nói, chỉ cười và cuối mặt xuống.

Lúc này một người phụ nữ tướng mạo phúc hậu khẽ nhẹ vào vai nàng.

“Này cô nương! Cô mới đến sao? Đây là phong tục của người Nam Thị. Nếu cô đã xem mải nghệ thì phải đưa tiền cho bọn họ.”

“Vậy sao?”_Bạch Ngân Hoa ngơ ngác bẩm bẩm nói rồi quay mặt về phía hai nam nhân kia cười ngượng rồi chớp mắt hai lần tỏ vẻ nũng nịu.

Lục Thừa Phong quá hiểu ý của nàng rồi nên liền móc tiền ra đưa cho cô bé kia.

Trần Khải Ngôn lúc này lên tiếng “Hai người cứ ở đây chơi đi, ta đi tìm quán trọ.” nói rồi hắn quay người đi.

Bạch Ngân Hoa mau chóng lại gần người phụ nữ kia, lễ phép hỏi “Vị thẩm thẩm này, người có thể nói cho ta nghe về Nam Thị không? Bởi vì ta là người từ nơi khác đến nên không biết nhiều ấy.”

“Cái gì mà thẩm thẩm chứ? Gọi ta là Trương tỷ là được rồi.” Người phụ nữ họ Trương kia nói xong liền nở nụ cười với nàng khiến nàng cảm thấy bà có thể tin tưởng được.

Lúc này Bạch Ngân Hoa vội tiếng lên xích lại gần bà, tươi cười nói “Trương tỷ vậy ta nhờ tỷ nhaaaa!”

Trương tỷ kia cũng gật đầu rồi đáp “Cô nương cô tìm đúng người rồi đó. Nhưng mà…” đến đây đột nhiên bà dừng lại, khuôn mặt hơi ngước lên nhìn về phía Lục Thừa Phong rồi từ từ lên tiếng “Vị công tử này là lang quân của cô sao? Trông hai người xứng đôi quá!”

Mặt hai người đột nhiên đỏ ửng lên, giữa khung cảnh náo nhiệt ấy mà đột nhiên mỗi ba người họ đột nhiên thấy gượng gạo, không ai lên tiếng.

Lúc này, vì để xua tan bớt sự ngượng ngùng này nên Lục Thừa Phong ngập ngừng trả lời “À… không phải như người nghĩ đâu Trương… tỷ. Bọn ta chỉ là huynh muội thôi.”

“Huynh muội? Sao trông không có nét giống vậy?”

Bạch Ngân Hoa nhanh chóng trả lời “Cha huynh ấy nhận ta làm nghĩa nữ, ông ấy cũng là sư phụ của ta.”

“Sư phụ? Các người tu tiên sao?”_Trương tỷ bất ngờ hỏi thêm.

“Tỷ đoán đúng rồi đó. Bọn ta là người của Thành Dương phái.”_Bạch Ngân Hoa lanh lợi đáp lại bà.

“Ta kể cô nương nghe chuyện này! Nhưng ở đây ồn quá, hay chúng ta đi dạo một chút sẵn tiện vừa đi vừa nói nhé?”_Trương tỷ kia nói xong rồi liền nắm tay nàng đi ra trước. Lục Thừa Phong vì rảnh rỗi nên cũng muốn đi theo.

“Trương tỷ! Tỷ mau kể đi, ta thích nhất là nghe kể chuyện đó.”_Bạch Ngân Hoa phấn khích nói.

Người phụ nữ họ Trương kia hất nhẹ tay ra trước rồi hạ giọng nói “Lúc trước ở đây cũng có một môn phái tu tiên tên là cái gì mà Nam Hiên phái.”

“Nam Hiên Phái?”_Bạch Ngân Hoa hoang mang tự lẩm bẩm rồi quay ra phía Thừa Phong “Phong ca ca, huynh có từng nghe đến chưa?”

Lục Thừa Phong nghe liền cảm thấy một chút ấn tượng với cái tên này, nghĩ ngợi một chút liền nhớ ra vài thông tin cũng mau chóng nói “Ta từng nghe cha mà các sư thúc nói một vài lần về môn phái này. Lần cuối ta nghe thấy là vào 5 năm trước thì phải. Lúc đó ta có nghe Mẫn Hằng sư thúc nói là môn phái này bị tiêu diệt không rõ lí do.”

“Vậy tại sao chúng ta không điều tra?”_Bạch Ngân Hoa thắc mắc hỏi.

Trương tỷ kia vẻ mặt hơi lo sợ rồi từ từ lên tiếng “Lí do môn phái này bị tiêu diệt là bí mật của Nam Thị bọn ta, cho nên vào 5 năm trước có một vài người đến dò hỏi thì người ở đây không ai dám hó hé một lời.”

Bạch Ngân Hoa lên tiếng “Tại sao?”

“Trương tỷ! Rốt cuộc là có chuyện gì?”_Lục Thừa Phong hơi sốt ruột hỏi.

Trương tỷ nhìn qua lại cảm thấy không ai để ý đến bọn họ, bà chần chừ một lúc rồi cũng từ từ nói “5 năm trước, ở đây xuất hiện một con Xà yêu hung tợn. Có có sở thích là ăn đầu của những đứa trẻ khoảng mười lăm tuổi trở xuống. Vào thời điểm đó, Nam Hiên phái cùng nhau hợp lực tiêu diệt con quái thú đó nhưng kết quả…” nói đến đây thì bà dừng lại vẻ mặt như lo lắng gì đó rồi cúi xuống đất.

Bạch Ngân Hoa biết bà sợ bị người khác biết bà nói chuyện riêng của thị trấn liền nói nhỏ tiếng hết mức có thể với bà “Trương tỷ, tỷ cứ nói đi bọn ta cam đoan không nói với ai khác về bí mật này.”

“À thì kết quả là nó dùng thiên hỏa đốt sạch Nam Hiên phái kia rồi ăn thịt luôn tất cả bọn họ. Lúc đó người dân ở đây ai cũng hoảng sợ nên cả trấn chúng tôi hứa với nó hể tới ngày này hằng năm, chúng tôi sẽ tế cho nó mười đứa trẻ để nó không quậy phá ở trấn nữa. Nhưng mà ai cũng sợ con mình phải đi nộp mạng cho nên chúng tôi đành phải hiến tế những đứa trẻ trong cô nhi viện. Những đứa trẻ nhảy múa và xin tiền lúc nãy sẽ là những nhân vật được chọn để đi tế cho quái thú. Và ngày ngày được gọi là Lễ Tế Cô Nhi.”_Trương tỷ nói xong, ánh mắt vừa có sự thương cảm vừa sợ hãi nhìn hai người trẻ tuổi trước mặt.

Hai người kia cũng bất ngờ đồng thanh nói lớn “LỄ TẾ CÔ NHI??”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.