“Bạch Ngân Hoa! Có nhìn thấy mọi người ở đây không?”
Bạch Ngân Hoa nghe sư phụ quát liền lờ đờ cất giọng “Sư phụ!”
Lục Tư Đường “hừ” một tiếng rồi tức giận nói “Còn biết gọi ta hai tiếng sư phụ sao? Con xem con là nữ nhi, bình thường hoạt bát năng động quá mức ta không nói, hôm nay lại cả gan uống say đến không biết trời mây như vậy. Có coi bậc trưởng bối chúng ta ra gì không?”
Trần Khải Ngôn thấy nàng bị mắng liền ra mặt nhận lỗi “Xin sư phụ bớt giận, đừng trách sư muội! Người có lỗi là con, con không nên dẫn sư muội xuống núi càng không nên để sư muội uống say như vậy. Sư muội cũng chỉ là có tâm sự nên mới quá chén, sư phụ hãy trách phạt lên con.”
“Chưởng môn sư huynh bớt giận. Tuổi trẻ mà, càng để chúng hiếu động hơn thì càng tốt thôi.”_Lâm Mẫn Hằng lên tiếng khuyên can.
“Cũng là nữ nhi như nhau, mà Trương tiểu thư người ta vừa dịu dàng, đoan trang vừa thông minh, hiểu chuyện còn nó thì… haizz hết nói nổi!”_Lục Tư Đường lắc đầu ngai ngán nói.
Trương Y Phàm nghe ông khen ngợi, vui đến mức khuôn mặt không kiểm soát được biểu cảm mà cười nhẹ đắc ý. Ngân Hoa dù say nhưng lại vô tình bắt gặp biểu cảm đó của nàng ta.
“Cô!”_Ngân Hoa nói rồi định đi lại chỗ họ Trương đó nhưng vì quá say, bước đi loạn choạng ngã về phía Lục Thừa Phong. Theo phản xạ, y vội đứng lên đỡ lấy nàng.
“Còn định hung hăng với người ta kìa các người thấy không?”_Lục Tư Đường bất lực nhíu mày nói với Thường Phỉ Phỉ.
“Thừa Phong, mau đưa Ngân Hoa về phòng. Kêu người nấu ít canh giải rượu cho nó uống, tránh bị phong hàn.”_Thường Phỉ Phỉ nhẹ nhàng bảo ban.
“Vâng! Vậy con xin phép!”_Lục Thừa Phong nói rồi cúi người rồi nhẹ nhàng bế nàng lên, sau đó cẩn thận rời đi.
Sau khi Thừa Phong đưa Ngân Hoa rời đi, Y Phàm thấy hai người họ ở riêng không yên tâm mà lên tiếng “Canh giải rượu con biết nấu, để con phụ hai người họ!”
Thường Phỉ Phỉ thực ra có ý muốn hai đứa trẻ kia đến với nhau, bản thân của bà ấy thấy hai người họ rất hợp nhau. Bà và Lâm Mẫn Hằng còn có ý nhận Ngân Hoa làm nghĩa nữ để kết thông gia cùng Lục chưởng môn. Nghe Trương Y Phàm nói xong liền lên tiếng ngăn lại “Trương tiểu thư, không cần phiền như vậy đâu. Cô cứ ngồi đó đi, mọi chuyện đều có người lo rồi.”
Trương Y Phàm nghe xong không phục, nhưng nàng ta đang tỏ ý hiểu chuyện nên chỉ có thể gật đầu rồi yên vị.
Lúc này Hàn Khởi cũng đứng lên nói “Ta đưa Khải Ngôn về phòng nghỉ ngơi trước nha!”
Lục Tư Đường nghe vậy cũng nhắm mắt, hất cằm tỏ ý muốn nói họ cứ đi đi.
Hàn Khởi hiểu ý liền đưa đồ đệ của mình rời đi.
Lục Tư Đường nhìn theo bóng lưng của hai người họ rồi thở dài “Những đứa trẻ này, không thể làm ta bớt lo lắng mà!”
…—————-…
Bên này, Thừa Phong đã đưa nàng về đến phòng. Nhìn dáng vẻ nàng lúc say lại yên tĩnh như vậy, thật có chút không quen. Tuy rằng đang không vui trong lòng vì nhìn thấy nàng và Khải Ngôn thân thiết bên nhau, nhưng y vẫn rất nhẹ nhàng ân cần với nàng.
Thừa Phong khẽ mở cửa phòng nàng ra rồi đưa nàng đến giường, từ tốn đặt nàng xuống. Lúc định đứng thẳng lên nhưng đột nhiên bị một lực tay giữ chặt không thể động đậy.
Là Ngân Hoa vẫn đang ôm lấy cổ y. Nàng nửa mê nửa tỉnh lại phát ra tiếng nói “Phong ca ca… đừng bỏ rơi ta.”
Thừa Phong nghe thấy liền nhỏ nhẹ đáp “Ta bỏ rơi muội lúc nào?”
Giọng điệu say sỉn nàng còn nũng nịu nói “Vậy tại sao huynh lại chạy theo Trương Y Phàm? Rõ ràng là ta ở bên huynh lâu hơn mà.”
Lục Thừa Phong bất chợt cười nhẹ rồi đáp “Chẳng phải muội cũng chạy theo Trần Khải Ngôn mà bỏ ta đó sao?”
Ngân Hoa nhăn mặt kêu lên “Ta mặc kệ! Tóm lại là không được bỏ rơi ta!”
Lục Thừa Phong nhìn nàng lúc say giận dỗi như vậy càng thấy nàng dễ thương, y mỉm cười rồi đáp vói giọng nuông chiều “Được được! Không phải ta vẫn luon ở đây sao? Ta sẽ không bao giờ bỏ rơi muội, được chưa?”
“Vậy thì tốt!”_Ngân Hoa nói rồi bật người lên hôn nhẹ lên môi nam tử kia một cái.
Lục Thừa Phong có chút bất ngờ mà trố mắt nhìn nàng. Y giật mình chưa kịp trở tay, nàng đã buông cổ y ra mà quay ra tự lấy chăn đắp lên sau đó cuộn mình trong chăn.
*Cộc cộc*
Nghe tiếng gõ cửa, Thừa Phong liền trở lại phong thái rồi bình tĩnh ra trước. Là người của nhà bếp đem đến canh giải rượu cho Ngân Hoa. Y nhận lấy rồi đem đến đặt lên bàn ngay cạnh giường của nàng.
Lục Thừa Phong đứng khựng lại, ngắm dáng vẻ nàng ngủ rồi lắc đầu “Ngủ say như vậy, còn uống canh giải rượu gì nữa chứ.” Nói rồi y đi lấy thau nước ấm cùng một chiếc khăn nhỏ.
Thừa Phong nhẹ nhàng chỉnh lại tư thế nằm cho Ngân Hoa tránh để nàng bị thức giấc. Y lấy khăn nhún vào nước rồi vắt cho ráo nước, sau đó khẽ đưa lên lau mặt cho nàng. Cũng thao tác đó, ân cần lau tay, cổ cho nàng.
“Sao lúc bình thường không thấy muội yên lặng như vậy nhỉ?”
Nói đến đây đột nhiên y khựng lại một giây rồi nói tiếp “Muội là người đã có hôn ước cùng sư huynh, ta có tư cách gì không cho muội thân thiết với huynh ấy chứ. Sau này chúng ta vẫn là người một nhà, chỉ là không phải như ý mình thôi. Hiện tại ta là Phong ca ca của muội, tuy bây giờ không phải thân thích nhưng tương lai sẽ là như vậy.”