Hồng Điệp Yêu

Chương 88: Thừa Phong Hay Khải Ngôn?



“Hiện tại ta là Phong ca ca của muội, tuy bây giờ không phải thân thích nhưng tương lai sẽ là như vậy.”

Lau mặt cho nàng đã xong xuôi Thừa Phong mang thau nước để xuống sàn. Xong xuôi, y chỉnh lại tư thế ngủ cho Ngân Hoa rồi rời đi. Lúc định đóng cửa, y nuối tiếc quay lại nhìn nàng, ngắm nhìn khuôn mặt đang đỏ ửng vì say kia, dáng vẻ ấy lại khiến tâm tư không ngừng rung động.

Ngắm nhìn nàng lúc lâu, bất giấc cười nhưng rồi nụ người ấy cũng vơi đi, để lại trên khuôn mặt biểu cảm u sầu đầy tâm sự *Ngân Hoa, chúng ta sinh ra không phải dành cho nhau. Cho dù chúng ta thích nhau nhưng mãi mãi không thể ở bên nhau. Tha thứ cho ta vì không thể tự mình mang cho muội hạnh phúc. Xin lỗi muội!*

Nghĩ lại thì từ nhỏ đến lớn, người ở cạnh y lúc vui hay buồn đều là nàng. Từ bé đã có thói quen yêu thương, nuông chiều nàng. Trước người trong lòng y chỉ có nàng. Không ngờ số phận trêu ngươi như vậy, dù yêu thương nàng ra sao y cũng không thể vì nàng mà cãi người cha của mình. Đành thôi!

…—————-…

Đại sảnh, Trương Y Phàm không được ở cùng Thừa Phong liền cảm thấy buồn chán nên đã xin lui về phòng nghĩ ngơi. Chỉ còn lại ba bậc trưởng bối là Lục Tư Đường, Lâm Mẫn Hằng cùng Thường Phỉ Phỉ. Cả ba cũng một thời gian không gặp nhau, nên ngồi đấy trò chuyện từ sớm đến giờ.

“Chậc! Nhớ lúc chúng ta còn trẻ, nuôi dạy mấy đứa trẻ kia từ khi chúng còn trong nôi. Thoắt cái giờ chúng nó đã đến độ đuổi sắp thành gia lập thất cả rồi. Chúng ta cũng già cả rồi! Haha”_Lục Tư Đường chép miệng nói.

Lâm Mẫn Hằng cũng cười cười gật đầu tán thành “Đúng đúng! Nhìn Ngân Hoa xem, mới mấy năm trước còn chạy theo ta, cứ luôn miệng đòi sư thúc mua kẹo. Bây giờ đã biết chạy ra ngoài uống rượu đến say mềm ra rồi. Haha, lớn nhanh thật đấy!”

Thường Phỉ Phỉ đột nhiên nhớ ra chuyện quan trọng liền nói “À đúng rồi sư huynh! Ngân Hoa cũng mười tám tuổi rồi nhỉ?”

“Đúng rồi!”_Lục Tư Đường nhìn bà đáp.

“Vậy là tốt rồi!”_Thường Phỉ Phỉ thái độ vui vẻ nói.

Lục Tư Đường thấy biểu cảm của bà vui khó hiểu liền hỏi “Hửm? Sao lại tốt hay không tốt ở đây?”

“Thật ngại quá! Sư huynh có điều không biết. Ta cùng với Phỉ Phỉ có ý định nhận Ngân Hoa là nghĩa nữ. Phỉ Phỉ từ lâu đã rất thích Ngân Hoa và đã có ý định này từ lâu rồi!”_Lâm Mẫn Hằng lên tiếng giải đáp.

Thường Phỉ Phỉ mỉm cười tiếp lời phu quân “Ta cảm thấy Ngân Hoa và Thừa Phong rất đẹp đôi. Hai đứa trẻ này từ nhỏ đã sớm tối bên nhau, chúng nó vừa thấu hiểu đối phương lại còn vô cùng ăn ý nữa. Trời sinh một cặp đó!”

Lục Tư Đường nghe vậy liền hoang mang đáp “Thừa Phong và Ngân Hoa? Không thể nào! Ta vừa định nói cho hai người biết, ta đã có ý định nhận Ngân Hoa làm nghĩa nữ để nó và Khải Ngôn thành hôn với nhau rồi.”

“Khải Ngôn? Sư huynh, lẽ nào huynh không nhìn ra Thừa Phong đối với Ngân Hoa là tình cảm sâu đậm sao?”_Thường Phỉ Phỉ bất ngờ nói.

“Có sao?”_Lục Tư Đường cúi mặt ngây người nói. Ông suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp “Trước đây ta hỏi qua Thừa Phong, nó chỉ nói có tình cảm nhưng chỉ xem như huynh muội mà không có hơn.”

Lâm Mẫn Hằng nghe xong liền phất tay phản biện lại “Trẻ mới lớn mà, ít nhiều gì cũng có đôi chút ngại ngùng khi bày tỏ tâm tư của mình với người khác. Khẩu thị tâm phi thôi!”

“Thật vậy sao?”

Thường Phỉ Phỉ thấy dáng vẻ ngờ nghệch của người làm cha kia liền bức xúc nói “Sư huynh! Huynh không nhìn thấy ánh mắt thâm tình lúc hai đứa trẻ nhìn nhau sao? Tình cảm huynh muội dù sâu sắc đến mấy cũng chẳng thể dịu dàng như vậy được. Ánh mắt đó chỉ có một mà thôi.”

“Nhưng Khải Ngôn với Ngân Hoa cũng rất đẹp đôi. Hai đứa nó lúc xuống núi rèn luyện, là Khải Ngôn đã dạy bảo Ngân Hoa. Nếu để hai đứa trẻ này sớm tối bên nhau thì chẳng phải tốt cho việc tu hành sao?”_Lục Tư Đường nói với giọng chắc nịch.

“Nhưng mà Ngân Hoa đâu có thích Khải Ngôn. Không lẽ huynh vì muốn tốt cho tu hành của con bé mà bỏ đi tình cảm cả đời của nó sao?”_Thường Phỉ Phỉ nhẹ nhàng khuyên can.

Lục Tư Đường thực ra vẫn muốn giữ ý định của mình nên vờ gật gù rồi nói cho qua chuyện “Bàn chuyện này thực ra cũng còn hơi sớm, hay là cứ để con bé lớn thêm tý nữa ta hẳn tính. Để ta cân nhắc sau vậy!”

Lâm Mẫn Hằng thấy không khí có phần gượng gạo liền cất lời giải vây “Cũng không còn sớm nữa, sư huynh mau đi nghỉ ngơi đi.”

“Ta đã kêu người dọn dẹp phòng của Mẫn Hằng trước kia rồi, hai người cứ ở đó cho tiện vậy.”_Lục Tư Đường niềm nở đáp.

“Đa tạ chưởng môn sư huynh!”

“Ta về phòng nghỉ ngơi trước đây, hai người cũng tranh thủ nghỉ ngơi sớm đi ha!”_Lục Tư Đường nói rồi đứng dậy rời đi.

Phỉ Phỉ và Mẫn Hằng cũng đứng dậy hành lễ rồi về phòng nghỉ ngơi.

Vừa ra đến cửa, đôi phu thê kia bắt gặp Thừa Phong đứng ngoài Phỉ Phỉ liền hỏi “Sao con lại ở đây?”

Thừa Phong không nói gì, chỉ yên lặng nhìn về phía Lâm Mẫn Hằng.

Thường Phỉ Phỉ hiểu ý liền quay ra phu quân cùa mình nói “Chàng về trước đi, ta và Thừa Phong còn có chuyện.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.