“Chàng về trước đi, ta và Thừa Phong còn có chuyện.”
“Được! Vậy ta đi đây!”_Lâm Mẫn Hằng nói rồi rời đi.
Đợi Lâm Mẫn Hằng đi được một đoạn xa, Thường Phỉ Phỉ liền lên tiếng “Sao vậy Thừa Phong? Ngân Hoa bị làm sao à?”
Thừa Phong vội xua tay nói “Dạ không! Ngân Hoa rất ổn, muội ấy đã ngủ rồi!”
“Vậy… có phải là con đã nghe được chuyện của bọn ta bừa nói không?”_Thường Phỉ Phỉ giọng điệu ân cần hỏi.
Thừa Phong gật đầu.
“Vậy con có câu hỏi gì cần hỏi ta?”
“Con… và Ngân Hoa… thật sự có thể ạ?”_Thừa Phong ngập ngừng hỏi.
“Con trả lời cho ta biết, con có thích Ngân Hoa hay không?”
“Con… con…”_Lục Thừa Phong bối rối chẳng nói nên lời, chỉ gật đầu.
“Vậy thì con sợ gì chứ?”_Thường Phỉ Phỉ mặt khó hiểu hỏi.
Thừa Phong im lặng một hồi rồi cũng lên tiếng đáp “Con từng nghe cha nói sẽ nhận muội ấy là nghĩa nữ, con và muội ấy sẽ là huynh muội. Vậy làm sao con…”
Thường Phỉ Phỉ nghe đến đây liền vội ngắt lời y “Thừa Phong con làm sao vậy? Con có thể bày tỏ với cha của con mà?”
“Nhưng…”
Thường Phỉ Phỉ liền nói tiếp “Không sao cả, chỉ cần con và Ngân Hoa thật lòng với nhau. Vậy hai đứa cứ mạnh dạn ở bên nhau đi. Khải Ngôn thích Ngân Hoa, con cũng vậy. Quyền quyết định là nằm ở Ngân Hoa. Nếu con bé không yêu thương Khải Ngôn, ta tin nó sẽ không đồng ý mối hôn sự do cha con sắp xếp.”
Thừa Phong nghe vậy liền vui mừng hỏi “Con với Ngân Hoa thật sự có thể ở bên nhau sao?”
Thường Phỉ Phỉ mỉm cười gật đầu rồi nói “Cũng không còn sớm nữa, mau về phòng nghỉ ngơi đi. Ta cũng đi đây!”
“Vậy cô cô đi trước đi ạ!”_Thừa Phong cười đáp.
“Vậy ta đi đây!”_Thường Phỉ Phỉ nói rồi rời đi.
Lục Thừa Phong vẫn đứng đó, y nghĩ lại lời Phỉ Phỉ nói, tự cảm thấy lời bà nói đúng thầm nghĩ *Đúng rồi! Chỉ cần chúng ta yêu nhau là đủ. Ta quyết định rồi, ta phải cùng muội ở bên nhau. Dù sau này khó khăn ra sao, ta cũng không sợ nữa.*
Lúc bấy giờ mặt trăng đã lên cao, ánh trăng sáng chói rọi xuống khuôn mặt y. Y theo đó nhìn lên bầu trời đầy sao, nhớ lại khoảnh khắc lúc y cùng nàng đứng bên bờ biển Tây Hải. Lúc đó vừa mua được cây ngân trâm thật đẹp, y còn tự tay cài nó lên tóc nàng. Khoảnh khắc ấy là lúc y cảm thấy hạnh phúc nhất trong hai năm xuống núi rèn luyện cùng nàng.
Cũng dưới ánh trăng sáng rực ấy, mấy hôm trước nàng chạy theo y. Vừa bối rối vừa ngây ngô nói thích y, không màng danh tiếng mà tùy tiện cưỡng hôn y một cái. Nhớ lại hôm đó, bản thân đã tự mình nói ra những lời tổn thương nàng, giờ nghĩ lại y cảm thấy bản thân thật nhu nhược, lại còn khốn nạn đến vậy.
“Không sao cả! Ngân Hoa, ta sẽ bù đắp lại tất cả. Ta sẽ không để mất muội đâu. Ta hứa!”
…—————-…
Sáng hôm sau…
Bạch Ngân Hoa lờ đờ tỉnh dậy, hôm qua vì quá chén nên đầu óc nàng lúc này đau không chịu được. Nàng nheo mắt lại rồi từ từ mở ra, nhìn qua nhìn lại trông thấy bóng dáng quen thuộc của một nam nhân.
“Tỉnh rồi sao?”
Giọng nói vô cùng quen thuộc đó vừa nghe là nàng đã nhận ra là Thừa Phong, nàng vừa đưa dụi mắt vừa nói “Sao huynh lại ở đây?”
Lục Thừa Phong không nói gì, tay cầm chén canh giải rượu, tay kia khuấy nhẹ, miệng thổi thổi cho bớt nóng rồi từ từ đến ngồi cạnh nàng.
Ngân Hoa thấy y im lặng như vậy liền nhíu mày nói “Sao lại không trả lời?”
Thừa Phong hất cằm về phía thau nước và khăn được đặt trên tủ ngay đầu giường nàng rồi nói “Rửa mặt đi rồi qua đây uống chút canh giải rượu nào.”
Bạch Ngân Hoa nghe vậy không biết đáp thế nào chỉ đành làm theo lời y nói. Rửa mặt xong, nàng đưa tay ra định cầm lấy chén canh nhưng Lục Thừa Phong lại bất ngờ đưa muỗng canh ra trước mặt nàng.
Nàng nhìn y, đơ người ra không nói gì. Thừa Phong thấy nàng không phản ứng liền lên tiếng “Này Ngân Hoa! Sao lại đơ ra đó? Mau uống đi!”
Nghe thấy lời y, nàng hơi giật mình rồi cũng ngoan ngoãn uống muỗng canh đó. Thừa Phong mỉm cười với nàng rồi lại động tác khuấy khuấy, thổi thổi sau đó lại đưa ra đút cho nàng.
Ngân Hoa nhìn chằm chằm y, ánh mắt từ nghi hoặc trở nên long lanh lạ thường, nàng giọng nói cảm thán thốt lên “Ta là đang nằm mơ sao? Nếu là mơ vậy thì ta đành tạm thời không tỉnh dậy nữa vậy”
Thừa Phong nhăn mặt, giọng mắng yêu nói “Mơ gì mà mơ? Mơ cả buổi tối rồi lại còn muốn mơ? Mau uống nhanh đi!”
Ngân Hoa hạnh phúc mỉm cười rồi như chú cún con ngoan ngoãn uống từng muỗng canh y đút cho.
“Sao muội cứ cười suốt vậy? Không sợ bị sặc sao?”
Nàng lắc đầu rồi tủm tỉm nói “Từ nãy giờ là thật sao?”
Lục Thừa Phong trưng khuôn mặt với biểu cảm khó hiểu ra rồi nói “Cái gì thật với không thật ở đây?”
“Huynh!”
Thừa Phong nhướng mày, phồng má, trợn mắt làm bộ tức giận đưa tay kí nhẹ lên trán nàng “Muội nhìn ta có chỗ nào không giống thật hả? Còn chưa tỉnh rượu sao?”