Thấy quỷ khổng lồ bị đánh ngất, Walden cùng với Ellis lập tức ôm chặt lấy Draco.
“Cậu sắp hù chết tụi này rồi, cậu đáng lẽ nên tìm giáo sư, Draco.”
“Cậu mới có năm hai thôi Draco, kể cả cậu có biết nhiều thần chú đi nữa cũng rất nguy hiểm, lần sau nhất định phải đi tìm giáo sư.”
Draco đẩy hai người dính trên người mình ra, mẹ nó, mới nãy cậu còn bị ngã đấy, bây giờ cánh tay còn đau đây này.
“Những câu đó là tôi hỏi mấy cậu mới đúng, mấy cậu bị gì thế hả, biết rõ có quỷ khổng lồ mà còn chạy lung tung.” Draco nghiến răng gào lên, hận không thể nguyền họ mấy phát để thanh tỉnh đầu óc của họ.
“À, nói tới chuyện đó, tại sao lâu đài có quỷ khổng lồ thế?” Walden vừa nói vừa đẩy Draco đi, ý bảo cậu rời khỏi phòng học này trước.
Nhưng Draco không có di chuyển, cậu đứng tại chỗ và nhướng mày với ba người kia, “Mấy cậu không biết?”
“……!Biết cái gì cơ? À, phải rồi, giới thiệu với cậu một chút, đây là Eileen Prince, tân sinh năm nhất của Slytherin.” Walden kéo Eileen ở sau lưng Ellis ra trước mặt Draco, “Con gái nhà Prince, cậu hẳn là biết rồi, tôi nhớ là hôm Lễ Phân Loại cậu có nhắc tới.”
“Phải, tất nhiên là biết.” Draco dùng hết sức để nụ cười của mình nhìn qua trông chân thành hơn một chút, sau đó giơ tay phải lên, “Rất vui được quen biết trò, tôi có thể gọi trò là Eileen chứ? Tôi là Draco Malfoy, trò có thể gọi tôi là Draco.”
“Chào trò, đàn anh Draco.” Eileen đưa tay và bắt tay nhẹ nhàng với Draco.
“Giờ thì, các cậu có lời giải thích nào về việc có quỷ khổng lồ xuất hiện lại không trở về phòng sinh hoạt chung, thay vào đó là chạy lên lầu 4? Tôi nhớ rõ phòng sinh hoạt chung của Slytherin là một căn hầm dưới lòng đất.” Draco không có bỏ qua vấn đề trước mắt, mẹ kiếp, nếu không phải vì bọn họ không có trong hàng, cậu cần gì phải chạy đi đấu với cái con quỷ khổng lồ ngớ ngẩn kia?
“Lúc bọn này ra khỏi lễ đường còn không biết là có quỷ khổng lồ trong lâu đài, Eileen bảo là trò ấy sẽ điều chế Thuốc Lão Hóa, cho nên—-” Walden chớp mắt với Draco, “Tại vì độc dược cậu đưa cho tôi và Ellis đã dùng hết sạch nên muốn có một ít từ chỗ của Eileen, bọn tôi thấy Thuốc Lão Hóa dùng khá tốt.”
Vậy ra nguyên nhân là vì một bình Thuốc Lão Hóa? Lý do quỷ quái gì thế!
“Được rồi, giờ các cậu về phòng sinh hoạt ngay đi, trong lâu đài còn hai con quỷ khổng lồ khác, tôi mong là các cậu có thể an toàn chạy về hầm.” Draco dùng sức đẩy ba người ra khỏi phòng học Bùa Chú, giục họ mau chóng rời đi.
“Vậy còn cậu? Cậu không theo bọn tôi về hầm à?”
“Không, tôi muốn đi tìm Tom, cậu ta với Walburga không có ở đó, mẹ kiếp, tại sao lúc nguy hiểm thì mấy người thích chạy lung tung thế?”
Nghe thấy Draco định lượn quanh lâu đài, Walden lo lắng giữ cậu lại, “Tôi thấy cậu nên theo bọn tôi về hầm đi, thành tích của Tom tốt hơn cậu rất nhiều, cậu ta không có gặp nguy hiểm hơn cậu được đâu.”
Nhưng lý do của Walden không đủ để thuyết phục Draco, cậu vẫn kiên quyết đi tìm Tom, cho tới khi hiểu dược chuyện gì thật sự đã xảy ra, cậu bằng lòng tin Tom không dính dáng gì tới vụ này, nhưng cậu cần tìm được đối phương, đồng thời chắc chắn Tom đã an toàn.
“Thế thì cùng đi? Draco, cậu đừng hòng rời đi một mình.” Quyết định của Walden được hai người kia ủng hộ, tuy Ellis sợ tới mức run cả hai chân nhưng cậu không thể để Draco vừa cứu được bọn họ lại một mình chạy đi tìm Tom.
“Nếu có nguy hiểm.
bọn tôi tuy không giúp được gì nhưng có thể chạy đi gọi giáo sư.”
Những lời này của Eileen quả nhiên làm cho Draco hơi do dự, với lại để bọn họ tự mình về hầm cũng không phải biện pháp an toàn gì mấy.
“Thôi được, các cậu có thể đi theo, nhưng tốt nhất là cẩn thận chút đấy, nếu thấy quỷ khổng lồ là chạy ngay chứ đừng có đứng ngu người ra đó, tôi không có đủ thời gian để cứu mấy cậu đâu.”
Bọn họ tiếp tục đi về trước, Draco đã tìm từ chỗ hầm cho tới đây, suốt dọc đường đi đều không thấy Tom với Walburga, vậy thì bọn họ chỉ có thể ở trên tầng lầu cao hơn nữa.
Hành lang cực kì yên tĩnh, không có học sinh, cũng không có giáo sư, kể cả hai con quỷ khổng lồ còn lại.
Draco không biết các giáo sư đã đi đâu, rõ ràng là đi tìm quỷ khổng lồ nhưng trên hành lang lại không bắt gặp dược bóng dáng của một giáo sư nào, có nhiều giáo sư ở trong lâu đài như vậy thì kiểu gì cũng thấy nhau là chuyện bình thường, bọn họ không thể nào không thấy một ai.
“Đã tới lầu bảy rồi Draco, cậu dám chắc là Tom không có về lại phòng sinh hoạt chung à? Có lẽ là cậu không thấy thôi.” Walden xoa xoa lòng bàn tay, vì hôm nay là Halloween, lâu đài đã được khoác lên mình một màu sắc tối tăm và hiện tại toàn bộ lâu đài còn yên tĩnh đến phát sợ khiến anh sởn cả tóc gáy.
“Cậu ta với Walburga đều không ở đó, tôi có thể bảo đảm.”
Đang nói thì trên hành lang đột ngột vang lên một tiếng “Rầm”.
“Tiếng gì thế?” Ellis hoảng hốt, vội núp sau Walden.
Bốn người dò xét hành lang vài lần và thấy lầu bảy không có con quỷ khổng lồ nào, tiếng động vừa rồi tựa như ảo giác.
“Hình như là ở trên lầu?” Eileen ngẩng đầu nhìn thoáng lên trần nhà, “Tiếng động vừa nãy hẳn là truyền từ phía trên lầu.”
“Các cậu đi tìm giáo sư, ai cũng được, dẫn giáo sư tới chiến đấu với quỷ khổng lồ.” Draco đẩy ba người Walden cùng với Ellis về phía dưới lầu, “Tôi đi lên coi sao, các cậu đi tìm giáo sư, nhanh lên!”
“Cậu sao có thể đi lên một mình?” Walden muốn chụp lấy cánh tay của Draco nhưng bị cậu né được.
“Đừng lãng phí thời gian nữa, tôi tuyệt đối không lấy cái mạng của mình ra để đùa Walden, tôi là một Malfoy.” Draco cam đoan xong liền chạy lên lầu tám mà không nhìn lại.
Mọi nơi trên lầu tám đều là mùi hôi thối khó chịu, Draco nhìn lớp bùn lầy vươn trên hành lang liền cau mày bịt mũi lại, lớp bùn kéo dài tới tận bên kia của hành lang, Draco nhớ rõ là cuối hành làng không hề có đường đi.
Chết tiệt thật, mong là Tom với Walburga không có chạy qua bên đó.
Draco không chần chừ liền chạy dọc trên hành lang, các bức tranh trên hành lang đều trống rỗng, người bên trong không biết đã biến đi đâu, Draco càng chắc chắn quỷ khổng lồ nằm ở đằng trước.
Mùi hôi thối càng ngày càng nặng nề hơn kèm theo mùi hôi của nhà vệ sinh, cũng như nghe rõ tiếng thở dốc liên tục của quỷ khổng lồ.
Qua khúc quẹo tiếp theo là đến cuối hành lang.
Draco dừng lại ở khúc quẹo và ló đầu qua nhìn thử.
Vừa nhìn xong là Draco đã khiếp sợ tột cùng.
Hai con quỷ khổng lồ đều nằm ở cuối hành lang, nhưng bọn nó không có cầm cây gậy gỗ quơ lung tung, một con quỷ khổng lồ đã nằm trên mặt đất, con còn lại bị mắc kẹt đó, nó đang đứng trước mặt Tom và Walburga, bọn họ nhìn qua cũng không ổn, Draco thấy bộ váy công chúa của Walburga đã bị rách, vụn gỗ và bùn đã làm bẩn cái váy, phần búi tóc vốn được chải gọn gàng nay cũng bung ra và rối tung ở sau đầu.
Tay trái của Tom giữ đũa phép chỉ vào con quỷ khổng lồ, tay phải thì rủ thẳng xuống, trên mặt còn có vết cắt không hề ngắn.
Cái đệt! Hai con quỷ khổng lồ! Draco không dám tưởng tượng thử hai người họ đã đối mặt với hai con quỷ khổng lồ này kiểu gì, thậm chí còn hạ được một con.
Đám giáo sư chạy đi đâu hết rồi? Tại sao không có ai chạy tới chiến đấu với quỷ khổng lồ? Draco chửi thề trong lòng một lúc rồi mời từ từ đứng dậy và di chuyển ra sau con quỷ khổng lồ mà không kinh động tới nó.
Tom híp mắt nhìn Draco xuất hiện trước mặt mình và dùng ánh mắt để ra hiệu, hắn biết Draco có thể hiểu được, bọn họ đã ở chung năm năm, đã sớm có được sự ăn ý.
Draco chỉ đũa phép về phía con quỷ khổng lồ đang đứng và Tom cũng giơ đũa phép lên, Walburga tuy sợ hãi quá mức nhưng cũng chỉ đứng tại chỗ chứ không tạo ra âm thanh nào để tránh chọc giận con quỷ khổng lồ.
“Wingardium Leviosa!” Draco vẫn sử dụng Bùa Bay và dùng cùng một cách để hạ con quỷ khổng lồ.
Cây gậy gỗ của quỷ khổng lồ chuẩn bị đập xuống bị Draco làm cho lơ lửng trên không, còn Tom vì sử dụng tay trái nên thần chú có hơi lệch, song Bùa Choáng vẫn đủ để làm cho quỷ khổng lồ choáng váng một lúc, Draco nhân cơ hội làm cho gậy gỗ đập mạnh vào đầu của quỷ khổng lồ.
Thấy quỷ khổng lồ đã ngã xuống đất, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.
Tom với Walburga liền nhanh chóng rời đi và chạy qua chỗ Draco.
“Sao cậu có thể tới đây một mình hả?” Không đợi Draco mở miệng, Tom đã quở trách: “Cậu ít nhất cũng nên gọi giáo sư Slughorn, còn không thì gọi giáo sư Dumbledore!”
“Đừng Tom, đừng có nổi điên với tôi.” Draco đảo mắt, “Các giáo sư không biết đi đâu rồi, cậu bảo tôi làm gì đây?”
Draco vừa dứt lời liền nghe tiếng bước chân hỗn loạn trên hành lang, một lát sau, Walden và Ellis đã dẫn theo vài giáo sư chạy tới.
“Các giáo sư không biết đi đâu rồi?” Tom nhướng mày với Draco, trong đôi mắt đá vỏ chai đi kèm với lửa giận.
“Được rồi, nhưng mới nãy tôi bảo đảm là không có thấy giáo sư.” Draco thờ ơ nhún vai, dù sao hiện tại bọn họ không có nguy hiểm gì, còn yên ổn đứng ở chỗ này.
“Đám các người!” Giáo sư Slughorn la lên, ông hơi do dự, cẩn thận nhìn Tom và Draco hai mươi tuổi, chờ khi Walden xác nhận bọn họ là Draco và Tom rồi mới đi tới.
Giáo sư Slughorn vội lao tới kiểm tra cả ba, thấy thương tích trên người họ đều không nặng mới nói tiếp: “Các trò nên có lời giải thích tại sao lại đi lung tung trên hành lang khi đang có quỷ khổng lồ, các trò có biết là nguy hiểm cỡ nào không hả?”
“Giáo sư, em đến chỗ đám cú mèo để gửi thư lúc tiệc tối đang diễn ra nên không biết có quỷ khổng lồ, không thì em đã sớm về lại phòng sinh hoạt chung.” Tom mỉm cười với giáo sư Slughorn và sau đó dùng tay trái chỉ vào cánh tay mềm nhũn của mình, “Giáo sư, cho phép em đến Bệnh Thất trước, em cần được chữa trị.”
Giáo sư Slughorn lúc này mới nhận ra tay phải của Tom không ổn nên vội vàng nói: “Được, Draco, trò dẫn Tom đến Bệnh Thất, các thầy còn cần xử lý ba con quỷ khổng lồ này.
Một hồi nữa các thầy sẽ đến Bệnh Thất tìm các trò nói chuyện.”
Draco biết cuộc nói chuyện này tuyệt đối không có gì tốt, nhưng vẫn dẫn Tom và Walburga đi đến Bệnh Thất.
Phu nhân Pomfrey đã chờ sẵn trong Bệnh Thất, bà giống như đã nhận được tin có người bị thương cần được chữa trị.
Chờ khi bà thấy Tom và Draco liền gầm lên một cách giận dữ: “Hai người các trò cho rằng uống Thuốc Lão Hóa xong là có thể đối đầu với quỷ khổng lồ được hả? Đó là quỷ khổng lồ, các trò sao có thể liều mạng như thế hả! Ôi, lũ đó rốt cuộc chui vào lâu đài kiểu gì thế!”
Phu nhân Pomfrey để Tom ngồi trên giường và chữa trị cho cánh tay phải của hắn, đồng thời bó chặt nó lại bằng băng vải, “Trong thời gian ngắn sắp tới, trò đừng sử dụng tay của trò, trừ khi trò muốn mai mốt khỏi dùng nó luôn, nghe hiểu rồi chứ, trò Riddle?”
Tác giả có lời muốn nói: Có bug hãy cho tôi biết, tôi sẽ nhanh chóng sửa chữa..