Chuyện này là thế nào vậy?
Vẻ mặt thờ ơ của Draco rốt cuộc cũng biến sắc, mắt của cậu lại nhìn vào phần sẹo ở trán, sau khi xác nhận ở nơi đó không có sự tồn tại của vết sẹo hình tia chớp, sự hoảng loạn mới hiện lên trên mặt cậu.
Tại sao trên đầu của Đầu Sẹo lại không có vết sẹo nào? Rõ ràng Tom đã trở thành Chúa tể Hắc Ám, tại sao trên đầu của Đầu Sẹo lại không có cái dấu ngu đần kia? Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?
Lần đầu tiên Draco nhận thức được sau khi trở về, sự việc đã phát triển theo hướng không thể dự đoán được, còn cậu lại không có được lợi thế sau khi trở về, cậu bây giờ không biết rõ chuyện gì đang xảy ra, sợ rằng còn ngơ ngẩn hơn cả những con người đang ở đây.
Draco hiện giờ hận không thể chạy tới thư viện để lật thử quyển để tìm một chút đáp án từ trong sách.
Còn Harry Potter – con cái nhà Potter – tuy không còn hào quang của chúa cứu thế nhưng vẫn được học sinh của Gryffindor chào đón rất nhiệt tình.
“Draco, tại sao cậu cứ dùng ánh mắt thâm tình nhìn đứa con nhà Potter thế?” Blaise đụng mạnh phải vào tay phải của Draco để gọi hồn bạn thân lại.
Nghe lời trêu chọc của Blaise, Draco bật tiếng cười nhạo, “Mắt cậu bị gì thế Blaise? Tôi thà rằng liếc mắt đưa tình với một chậu cỏ lác chứ tuyệt đối không trìu mến với Potter đâu.”
Lễ Phân Loại cuối cùng cũng kết thúc, Dumbledore đứng dậy và đưa tay lên, lễ đường lập tức yên tĩnh trở lại.
“Trước khi bắt đầu năm học mới, thầy cần thông báo với cả nhà một số điểm cần chú ý.”
“Tân sinh năm nhất chú ý, Rừng Cấm là nơi không cho phép bất kì học sinh nào đi vào, bao gồm cả học sinh lớp trên.”
Dumbledore nhìn qua bàn dài Gryffindor, “Còn nữa, giám thị – ngài Filch muốn nhờ thầy nhắc nhở mọi người, không được sử dụng pháp thuật ở trên hành lang giữa các tiết học.”
“Việc đánh giá các cầu thủ Quidditch sẽ được tổ chức vào tuần thứ hai của học kỳ này.
Bất cứ ai muốn tham gia vào đội tuyển của nhà, xin vui lòng liên hệ với phu nhân Hooch.”
Rốt cuộc cũng qua những việc cần chú ý mà Draco biết, cậu chờ Dumbledore nhắc nhở năm nhất cấm lại gần hàng lang ở lầu ba.
Nhưng ai dè Dumbledore lại bỗng xoay người và nhìn qua vị giáo sư ngồi cách cậu không xa.
“Đây là giáo sư mới môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám của các trò, giáo sư Kirke, sau này thầy ấy sẽ dạy môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám cho các trò.”
Dumbledore giới thiệu xong thì Kirke ưu nhã đứng dậy, lịch sự gật đầu với học sinh ở trong lễ đường, sau đó ngồi xuống dưới sự bàn tán rì rầm của học sinh.
“Đây là giáo sư mới của môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám á? Ôi, thầy ấy lớn lên đẹp trai quá đi.”
“Nghe bảo là giáo sư Dumbledore đã cố tình đi mời đấy, hình như mới hơn hai mươi tuổi thôi.”
“Thầy ấy trông quyến rũ quá, thành tích môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám năm nay của tao chắc sẽ cao lắm đấy.”
Toàn bộ nữ sinh trong lễ đường có vẻ như đều bị cuốn hút bởi cử chỉ khéo léo và dịu dàng của giáo sư Kirke, tiếng bàn tán khắp nơi đều là về hắn.
“Draco, đó chẳng phải là vị giáo sư chúng ta đã gặp được trên chuyến tàu Hogwarts à?” Crabbe nuốt miếng thịt gà trong miệng xuống, quay sang hỏi Draco.
Nhìn cái miệng đầy dầu mỡ của Crabbe, Draco nhíu mày ghét bỏ, “Mịa, lúc đang ăn thì đừng có nói chuyện.”
“Hửm? Draco, mấy cậu gặp được giáo sư ở trên tàu á?” Pansy ở kế bên cảm thấy hứng thú và bỏ dao nĩa trong tay xuống, nhướng mày với Draco.
“Tôi với Blaise đều không nghe cậu nhắc tới.”
“Không có gì đặc biệt đâu, chỉ là gặp được thôi.” Draco nhíu mày, cậu không muốn nhắc tới giáo sư tên Kirke kia bởi nó sẽ làm cậu nhớ tới Tom, nhớ tới ký ức hai người họ cùng nhau ngồi ở bàn dài Slytherin và cùng nhau dùng bữa……
Draco đặt dao nĩa lên bàn, cậu bỗng thấy mất khẩu vị với những món ăn thơm ngon ở trước mặt.
Sau bữa tối nhàm chán, Draco bơ phờ đi theo Huynh Trưởng trở về phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin.
Khi các tân sinh đã đứng ở trong phòng sinh hoạt, Severus Snape với bộ trường bào dường như vĩnh viễn không có đổi sang màu nào khác ngoài màu đen đi tới, ông nheo lại cặp mắt màu đen lạnh như băng và quét qua từng tân sinh có mặt ở đây một cách hằn học.
“Ta là viện trưởng của Slytherin và cũng là giáo sư môn Độc Dược của tụi bây, ta không trông mong gì ở việc tụi bây có thể giúp Slytherin có được vinh dự, nhưng nhớ kỹ, đừng có gây phiền phức cho ta, tụi bây sẽ không muốn biết hậu quả đâu.” Snape rít lên uy hiếp xong và hài lòng khi thấy đám tân sinh hoảng sợ cúi đầu xuống, ngoại trừ con đỡ đầu thân yêu của ông —- Draco Malfoy.
Nhưng giáo sư Snape đã quen với vụ này rồi, trong ấn tượng của ông, đứa con đỡ đầu này luôn thích thể hiện mình không giống người thường.
Khi giáo sư Snape rời đi phòng sinh hoạt chung, các tân sinh vừa rồi còn không dám quá khích liền thở phào nhẹ nhõm, những con rắn nhỏ bị dọa sợ bởi lần đầu được gặp mặt viện trưởng, sau đó họ chạy vội về phòng ngủ của mình.
Đúng như dự đoán của Draco, không hề có đề cập gì đến vụ niên cấp thủ tịch vào lần nhập học này.
Đi dọc hết dãy hành lang, Draco cuối cùng cũng tìm thấy phòng ngủ của mình, đồng thời cũng là phòng ngủ của Blaise, bạn thân của cậu và cậu ở chung một chỗ.
“Coi ra chúng ta cần trải qua bảy năm cùng nhau rồi Draco.
Chà, cái này cũng không tệ đâu, tuy tôi càng muốn cậu là một vị tiểu thư lộng lẫy.” Blaise cười nói.
“Vậy thật đúng là đáng tiếc.”
Draco quơ đũa phép để thu gom hành lý của mình lại rồi nằm lên và nghỉ ngơi trên chiếc giường bốn cọc quen thuộc.
Đây đã là ngày thứ hai cậu quay lại năm 1991, trên thực tế thì cho tới thời điểm hiện tại, Draco vẫn không nắm được tình hình, giống như sự việc mình biết lại không tương xứng với sự việc hiện tại.
Cậu cau mày, chăm chú nhìn chiếc rèm nhung màu xanh đậm, không nghĩ ra được nguyên nhân nằm ở chỗ nào.
Chúa cứu thế không phải là chúa cứu thế, nhưng Tom vẫn là Chúa tể Hắc Ám? Còn cả cái vị giáo sư lớn lên rất giống Tom và cả Hagrid đáng lẽ ra nên thuận lợi tốt nghiệp Hogwarts……
Ngày hôm qua, khi Draco ra khỏi phòng ngủ thì đã thấy hai người hầu của cậu đã ngồi sẵn trên sô pha trong phòng sinh hoạt chung để chờ cậu.
Tuy hiện tại Draco không định để ai trong hai người Crabbe hay Goyle phải bỏ mạng nhưng Draco không có cách nào xem họ thành bạn bè như Walden và Ellis, ai bảo trong mắt bọn họ ngoại trừ đồ ăn ra thì cũng chỉ có đồ ăn, hơn nữa, ngoại trừ tuân theo mệnh lệnh của Draco, bọn họ sẽ không khác gì đám quỷ khổng lồ không biết suy nghĩ.
Giống như Draco đã nghĩ, lớp học nào cũng nhàm chán, cậu thật sự không trông mong gì về việc chương trình học sẽ có thể trở nên thú vị hơn khi đổi sang một giáo sư khác, đặc biệt là Lịch sử Pháp thuật, trích lời của Draco thì là quá mức tệ hại.
Rốt cuộc, dưới sự mong chờ của Pansy, các tân sinh Slytherin chào đón ngày đầu tiên của môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám.
Draco ngồi trong lớp Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám và cực kì bực bội, đây đã là lần thứ ba cậu trừng Pansy ngồi ở bên cạnh vẫn còn đang cố làm mình như tiên nữ, cô không kiên nhẫn xem gương hết lần này tới lần khác như thể sợ rằng sẽ để lại ấn tượng không tốt với vị giáo sư trẻ tuổi đẹp trai kia.
“Pansy, đừng có hạ chỉ số thông minh của cậu ngang với của đám Gryffindon luôn trùng với trục hoành.” Draco bực mình hừ mũi.
“Đừng như vậy chứ Draco, đến cả cậu cũng không thể phủ nhận được vẻ ngoài đẹp trai của giáo sư Kirke, đúng chứ?” Pansy hơi cao giọng, khi thấy học sinh xung quanh đều quay đầu nhìn mình, mặt của Pansy hơi đỏ lên nhưng vẫn kiên trì nhìn ra ngoài cửa như chờ giáo sư đến.
Draco nở một nụ cười châm chọc, yên lặng quay đầu, không để ý tới Pansy ở bên cạnh nữa.
Dưới sự mong đợi của đông đảo nữ sinh, giáo sư Kirke cuối cùng cũng bước vào lớp, hắn mặc một bộ trường bào màu đen vừa người, nở một nụ cười quyến rũ trên mặt.
“Chào buổi sáng, thầy nghĩ các trò hẳn đã biết thầy rồi, vậy thì thầy không lãng phí thời gian để tự giới thiệu nữa.”
Giáo sư Kirke đảo mắt qua các học sinh có mặt ở đây, khi thấy Draco ngồi ở bên cạnh Pansy, ánh mắt của hắn hơi dừng lại, sau đó mới thản nhiên dời mắt đi.
Sau khi cảm nhận được ánh mắt ẩn ý kia, Draco kỳ quái liếc nhìn Pansy, song lại phát hiện ra cô nàng không có cảm giác tương tự như vậy, ánh mắt của cô vẫn dán trên người giáo sư Kirke.
Draco không khỏi đảo mắt rồi lại đột ngột đối diện với ánh mắt của giáo sư Kirke, đặc biệt là người kia không những không dời mắt đi mà còn cong môi lên.
Draco nhìn vẻ mặt có phần quen thuộc kia, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, đặc biệt là khi nhớ tới một chuyện, tuy hiện giờ Tom không có bị Đầu Sẹo đánh bại nhưng biến thành lão già thì càng tệ hơn.
Cậu bực mình định liếc giáo sư Kirke một cái, còn may là lý trí còn sót đã ngăn cản cậu lại đúng lúc.
Trong suốt buổi học, Draco giữ vẻ mặt ủ rũ, không nói một lời nào ngoại trừ việc quơ đũa phép và niệm thần chú một cách ngơ ngác theo hướng dẫn của giáo sư.
Tâm trạng tồi tệ khiến Draco dành cả giờ ăn trưa để hành hạ những miếng sườn dê đáng thương, ngay cả Pansy cũng không thể chịu đựng nổi được cơn thịnh nộ của Draco.
“Cậu rốt cuộc là không hài lòng ở chỗ nào hả Draco?”
Pansy lấy đi dĩa sườn dê bị cắt vụn có thể đem đi so sánh với nguyên liệu độc dược ở dưới mũi Draco và đưa cho cậu một dĩa khác.
“Học sinh toàn trường đều thích giáo sư Kirke, chỉ có mỗi mình cậu là không hài lòng với thầy ấy, cậu rốt cuộc bị cái quái gì thế hả?”
“Chỉ có nữ sinh thôi, Pansy, tôi không nghĩ là nam sinh nào cũng thích hắn ta đâu.” Draco thong thả và ung dung tiếp tục cắt sườn dê như thể có chấp niệm đối với việc này.
“Này Draco, từ lúc nào cậu cũng liệt kê tôi vào hàng ngũ nữ sinh thế?” Blaise cười khúc khích, “Tôi phải tiếc nuối thông báo cho cậu biết, Pansy nói đúng, trong Hogwarts chỉ có mỗi mình cậu là không thích giáo sư Kirke thôi, trên thực tế thì lên lớp của thầy ấy thật sự rất thú vị.”
Blaise khoác tay lên vai Draco, “Qua đây, nói cho tôi biết tại sao lại ghét giáo sư Kirke đi? Nói thật, cậu cứ như vậy sẽ khiến toàn bộ nữ sinh của Hogwarts bất mãn với cậu đấy, Draco.”
Tại sao ghét giáo sư Kirke? Còn lí do lí trấu gì nữa, nội cái mặt cực kì thiếu đánh kia là đủ để cho Draco ghét rồi.
Dùng sức đánh rớt cái tay gác trên vai mình, Draco tức giận đứng dậy khỏi ghế, dùng ánh mắt cản lại Crabbe và Goyle cũng định đứng dậy, “Tôi muốn đến thư viện làm bài luận Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám dài mười tấc Anh.”
Tác giả có lời muốn nói: Có bug hãy cho tôi biết, tôi sẽ nhanh chóng sửa chữa.
TB: Về chỗ giáo sư, tôi rất thích giả thiết giáo sư là cha đỡ đầu của Draco, cho nên sau khi Draco trở về, tôi liền để giáo sư trở thành cha đỡ đầu của cậu!
Nhưng đó không phải là lần cuối đâu =3=.