[Hp][Tomdra] Chúa Tể Hắc Ám, Xin Hãy Tha Cho

Chương 85: Chương 84



Nếu Draco biết trước rằng sẽ gặp phải tình huống như bây giờ ở thư viện, cậu tuyệt đối sẽ tiếp tục ở lại lễ đường, mặc kệ là phải chịu đựng sự châm chọc của Pansy và Blaise đi chăng nữa cũng tốt hơn cái tình huống xấu hổ vào lúc này.
Gắng kiềm nén cái ý định xé nát tấm da dê thành từng vụn, Draco cố hết sức dồn sự chú ý ở trên sách tham khảo và tiếp tục làm lơ đi cái tên mặt dày ngồi kế bên.

Có điều người kia giống như không hề để ý tới sắc mặt u ám của Draco, thậm chí còn lấy đi cuốn sách tham khảo mà Draco đang cúi đầu đọc.
“Nếu là để làm bài luận cho môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, quyển sách này không thích hợp với trò đâu.” Kirke nheo đôi mắt màu đỏ tươi lại, ngón tay mảnh khảnh lướt trên dòng chữ Draco vừa đọc.

“Quyển sách thích hợp với học sinh năm hai hơn, Draco à.”
Draco hơi bực mình vì lời nói của Kirke.
Vốn dĩ việc gặp được giáo sư Kirke ở thư viện đã làm cho Draco sắp sửa phát điên lên rồi, đặc biệt là khi trong thư viện rõ ràng có nhiều chỗ trống tới như vậy mà hắn còn ngồi kế bên cậu, giống như bọn họ quen nhau dữ lắm.

Nếu không phải vì giáo sư Kirke, Draco e là đã bắt đầu đi tìm tài liệu vào sáu mươi năm trước để biết tại sao những chuyện của năm 1991 lại trở nên kì lạ như vậy.
“Trò chỉ mới tiếp xúc với môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám thôi Draco, chưa kể trò vừa mới nhập học, giáo sư hướng dẫn cho trò cũng là chuyện nên làm.”

Draco xin thề, giáo sư Kirke rõ ràng đã nhấn mạnh hơn khi nói tới bốn chữ vừa mới nhập học, giống như ám chỉ thứ gì đó.

Có điều Draco không hề muốn hiểu ý của giáo sư Kirke, bây giờ cậu không muốn nói chuyện gì với một vị giáo sư lớn lên giống như Tom bởi nó chỉ càng làm Draco nổi khùng lên.
Nhanh chóng thu gom sách giáo khoa và giấy da từ trên bàn vào trong cặp, Draco nói chào tạm biệt với giáo sư Kirke mà không chút thành ý nào, sau đó cậu ôm cả một chồng sách mượn từ thư viện và rời đi dưới ánh mắt ngạc nhiên của các học sinh khác.

Chờ khi Draco ôm sách về phòng sinh hoạt chung của Slytherin thì nhận được biểu cảm kinh ngạc của Blaise, hắn không tin nổi khi nhìn số sách trên tay Draco, “Draco, tôi phải thừa nhận là Nón Phân Loại nói đúng, cậu thật sự nên đi qua Ravenclaw.”
Hành động khoa trương của Blaise đã thu hút sự đồng tình từ các học sinh nhà Slytherin ở bên cạnh.
Draco đảo mắt, ném chồng sách dày cộp lên bàn trà khiến cho một tiếng “rầm” phát ra một cách vang dội, cậu ngã người vào sô pha, cầm lấy một cuốn sách pháp thuật và lật tới phần mục lục.
Từ ngày gặp được Tom, Draco phát hiện ra mình không thể nào rời khỏi thư viện được, mỗi ngày cậu đều tìm đủ thứ thông tin từ trong sách, trước kia là về Pháp thuật Hắc Ám liên quan tới thời gian, còn bây giờ, cậu lại sắp bắt đầu nghiên cứu về “Lịch sử Pháp thuật”.

Draco đã hoàn toàn phát triển theo hướng của một con mọt sách, dù đây là chuyện mà cậu không muốn làm nhất.
Xem lướt qua phần mục lục, Draco đổi sang một quyển khác và tiếp tục đọc kĩ càng.

Cậu hoàn toàn không bận tâm tới ánh mắt của mọi người xung quanh, chỉ đơn giản cúi đầu đọc sách.

Điều này làm cho Pansy với Blaise cảm thấy không thú vị liền rời khỏi ghế sô pha, tìm đến chỗ của những người bạn khác để giết thời gian.
Đợi khi Draco lướt hết qua toàn bộ số sách mượn từ thư viện về xong, cậu phát hiện không có một cuốn nào nhắc tới nội dung mình cần biết cả, chúng không nhắc tới Chúa tể Hắc Ám, không nhắc tới Kẻ-chớ-nói-tên, cũng không nhắc tới chúa cứu thế, trên thư không hề có chút dấu vết nào về vấn đề này.
Nhưng Kẻ-Chớ-Nói-Tên lại thật sự tồn tại……
Draco bực mình ném sách lên bàn trà, cậu vậy mà lại lãng phí thời gian cả buổi trưa để đọc sách, mẹ kiếp nhất ở chỗ là cậu không có được thu hoạch gì hết.
Hoặc là cậu nên trực tiếp đi tìm đương sự để biết được chân trướng, cái này còn nhanh hơn nhiều so với việc tự mình đoán tới đoán lui.

Có điều……
Dumbledore là người đầu tiên bị Draco gạt bỏ, lão Hiệu trưởng thông thái đó, vào sáu mươi năm trước, Draco đã hơi sợ hãi khi đối mặt với ông, nói chi là hiện tại.

Giáo sư McGonnagal – một người từng rất say mê với Quidditch nay lại trở trành một vị giáo sư môn Biến Hình cứng nhắc – cũng không nằm trong phạm vi suy xét tới của Draco.

Draco cũng không biết nên hỏi được tin tức từ chỗ người này kiểu gì, chưa kể đối phương cũng không biết mình chính là Draco Malfoy của sáu mươi năm về trước.
Cuối cùng, Draco không thể không đặt hi vọng lên người Hagrid, tên ngốc to con kia nhìn rất dễ bị gạt, có lẽ cậu chỉ cần kiên nhẫn khoảng nửa tiếng là có thể hỏi hết những thứ cậu cần biết.
Sau khi hạ quyết tâm, Draco liền chạy đến căn nhà gỗ đổ nát của Hagrid mà thậm chí không dùng bữa tối.
Gõ cửa với vẻ ghê tởm, Draco cố tỏ ra lịch sự, mặc dù cậu biết điều đó chẳng có ích gì.
“Ồ, cháu là Draco Malfoy của Slytherin.” Hagrid sau khi mở cửa có phần hoang mang trong chớp mắt nhưng vẫn nhanh chóng vui vẻ chào hỏi Draco.

“Bác biết cháu, vì cháu lớn lên giống ông nội Abraxas Malfoy của cháu quá, ông nội cháu là đàn anh của bác khi bác học năm nhất ở Hogwarts.”
“Xin chào.” Draco bất lực giật khóe miệng, mắt thì liếc qua con chó săn đang không ngừng chảy nước bọt ở dưới chân Hagrid, dạ dày trong nháy mắt như có thứ gì đó đang sôi trào lên.

Draco cảm thấy rất may mắn khi bản thân quyết định không dùng bữa và lập tức chạy đi tìm Hagrid, không thì cậu nhất định sẽ không còn hình tượng gì và nôn ra ở trước căn nhà gỗ.
“Có chuyện gì sao?” Hagrid mở cửa gỗ và nhiệt tình mời Draco vào trong.
Vì để biết được chân tướng, Draco ép những cảm giác miễn cưỡng xuống và đi theo Hagrid vào trong căn nhà gỗ, nhưng đợi khi cậu thấy được những người khác ở trong nhà, cậu bỗng thấy quyết định đi tới đây là việc làm cực kì ngu ngốc, không có thứ gì còn tệ hơn lúc này cả.
Draco trừng mắt với ba Gryffindor đã ngồi sẵn trên ghế sô pha ở trong phòng – Harry Potter, Ron Weasley và cả Neville Longbottom.

Có thể là hiện giờ Draco không có cầm đầu đi gây phiền phức cho Thánh Đầu Sẹo nên quan hệ giữa cậu và Gryffindor không tệ tới mức gặp nhau là rút đũa phép, song cũng không nào gọi là thân thiện được, ít nhất thì nhìn từ ánh mắt của Potter và Weasley lúc này là có thể hiểu được, bản thân cậu tuyệt đối không được chào đón ở đây.
“Một Slytherin á?” Weasley phàn nàn nhìn Hagrid dẫn Draco đi vào, “Hagrid, sao bác lại cho một Slytherin vào nhà chứ?”
“Ron, ông nội của Draco là đàn anh của bác, cháu biết đấy……!Không phải học sinh Slytherin nào cũng xấu xa đâu.” Hagrid hơi lúng túng giải thích.
Nghe một tên nửa người khổng lồ máu lai gọi tên thánh của mình, Draco suýt nữa là phá hỏng hình tượng đang cố giữ lịch sự của mình, còn hên là cậu không có quên mình tới đây để làm gì.
“Mái tóc đỏ……” Draco bật tiếng cười nhạo, dùng ánh mắt bắt bẻ lên cái mũi đầy tàn nhang của Ron Weasley, “Tao nghe ba tao kể rồi, tóc đỏ là Gryffindor, có nhiều con……”
Câu tiếp theo bị Draco nuốt ngược trở lại vào trong bụng, cho dù cậu rất muốn lặp lại câu nói vào cái lần gặp mặt đầu tiên với Ron một lần nữa, có điều khi Draco nhìn thấy chiếc áo chùng mới toanh mà Ron đang mặc, mặc dù nó trông không hợp thời trang cho lắm, nhưng vẫn đủ để cậu lập tức ngậm miệng lại.

Từ khi nào mà nhà nghèo như Weasley vốn chỉ có thể xài đồ cũ nay đã có thể mặc áo chùng mới? Draco cảm thấy mọi thứ ngày càng xa rời với những gì cậu biết.
“Mày muốn nói cái gì, Malfoy!” Nghe thấy giọng điệu hơi chế nhạo của Draco, Ron kích động bật dậy, thậm chí còn rút đũa phép của mình ra và chỉ đầu đũa vào Draco.

“—- Đừng, người anh em!” Harry lập tức đè cánh tay cầm đũa của Ron xuống, “Malfoy không có nói gì hết, bồ không thể dùng lời nguyền với cậu ta được, nhớ tới giáo sư McGonnagal đi.”
“Harry nói đúng đấy Ron, Malfoy thật sự không có làm gì thế.” Neville ở bên cạnh cũng mở miệng khuyên nhủ Ron.
“……!Chẳng lẽ mấy cậu không nghe thấy lời của nó sao?” Ron giãy giụa định nói gì đó rồi bỗng phát hiện ra Hagrid không biết từ khi nào đã đứng trước mặt mình và hoàn toàn che mất Draco ở đằng sau.
“Ron, Draco chỉ là chào hỏi thôi, nói rằng ngài Malfoy đã nhắc tới nhà của con, coi đi, thằng bé chỉ nói tóc đỏ là Gryffindor, nhà con có rất nhiều con cái.” Hagrid ấn Ron ngồi trên ghế sô pha xong liền quay qua Draco với vẻ rất hối lỗi.
“Chà Draco, con tìm bác có chuyện gì sao?”
Draco nhướng mày nhìn qua chỗ ba Gryffindor, cậu không ngờ là Thánh Đầu Sẹo bây giờ lại có não, vậy mà không xúc động như Lông Đỏ và cầm đũa phép chỉ vào mình.
“Tôi rất ngưỡng mộ ông nội tôi, nhưng ông ấy lại qua đời khi tôi còn chưa được sinh ra, vì thế tôi muốn hỏi một ít chuyện về ông nội Abraxas Malfoy của tôi khi ông ấy còn học ở trường.”
Draco dằn cái cảm giác ghét bỏ trong lòng xuống và ngồi lên cái ghế đẩu bằng gỗ do Hagrid đặc biệt chuẩn bị cho cậu.

“Mẹ kiếp Malfoy! Bọn tao tới chỗ Hagrid trước!” Ron không chấp nhận trừng mắt với Draco.
“Vậy tụi mày nói trước đi, tao không có ý kiến.” Draco mím môi không vui, nhưng vì để biết được đáp án, cậu bất ngờ không đôi co với Ron, dù sao cậu vẫn tìm ra được cơ hội để trả thù thôi.

Nhìn đi, kể cả cậu không có đi gây sự với Đầu Sẹo và Lông Đỏ, bọn họ vẫn sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung, cậu sinh ra đã không hợp với Gryffindor.
“Chuyện của bọn tao cần gì nói cho mày nghe?”
Trên thực tế thì cả ba Gryffindor cũng không có chuyện gì quan trọng cần nói với Hagrid, bọn họ biết cha mẹ mình khi còn ở trường có quan hệ rất tốt với Hagrid nên ba Gryffindor liền hẹn nhau đi đến nhà gỗ nhỏ của Hagrid nhìn thử, ai ngờ giữa đường lại có thêm một Slytherin nhảy ra.

Đặc biệt là khi ở trên tàu, Ron đã xảy ra tranh chấp không thoải mái gì với Blaise Zabini nên Ron đã bắt đầu có suy nghĩ rằng học sinh nhà Slytherin đều không phải người tốt lành gì.
“Nếu tụi mày không hỏi thì tao lên trước.” Draco híp mắt lại với vẻ mất kiên nhẫn, cậu không bảo đảm là nếu Ron nói thêm một câu nào nữa, bản thân cậu liệu có thể nhịn được không nguyền đối phương một cái hay là không.
Tác giả có lời muốn nói: Có bug hãy cho tôi biết, tôi sẽ nhanh chóng sửa chữa..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.