“Trước hết liền yêu thương cái mỹ nhân này trước đi, dù sao chúng ta cũng đều đối với nam nhân không có nhiều hứng thú…”
Biểu tình dâm tà mà nói ra lời này, Thiết Nha liền vén lên mành xe rồi chuẩn bị chui vào trong. Nhưng chưa đợi gã nói dứt lời, một âm thanh ngáy ngủ nỉ non liền vang lên khiến bọn họ đều thầm nuốt nước miếng rồi quay lưng.
“Ưm…có chuyện gì hay sao a…”
Thiếu niên đang nằm ở gốc cây không biết đã tỉnh lại từ khi nào mà lại đang chậm rãi ngồi dậy. Y phục trắng xóa của hắn đang xõa ra đầy đất, lộ ra một nửa thân trên trắng nõn với một loạt cơ bắp săn chắc.
Lúc này, hắn dường như lại có chút mờ mịt mà huơ đầu sang xung quanh, khóe mắt vẫn còn đang ngấn nước vì vừa mới ngủ dậy. Hiện ra một cỗ điềm đạm đáng yêu.
Nhìn thấy điều này, bốn tên đại hán liền âm thầm trao đổi ánh mắt. Sau đó mới chậm rãi đi về phía của Huyết Minh muốn đem hắn khống chế lại. Nhưng là, ngay khi tiếng bước chân của bọn họ vừa vang lên, Huyết Minh lại tựa như kinh ngạc mà nghiêng đầu. Sau đó liền ngây ngô nói ra.
“Thì ra là bốn vị đại ca a. Tiểu đệ đã không nhìn thấy được từ lúc nhỏ, cho nên thính giác so với người bình thường cũng nhạy bén hơn rất nhiều…”
Nhìn thấy Huyết Minh cũng không giống như giả vờ mà là thật sự không nhìn thấy gì, bốn tên đại hán mới có thể đem tâm tư cảnh giác cho thả xuống. Nhưng là khi nhìn đến bộ dáng hiện tại của hắn, cả bốn tên cũng đều đồng loạt nuốt nước miếng ừng ực, hạ thân cũng càng thêm căng thẳng.
“Các vị đại ca a…Thật ra ban nãy khi ngủ ta đã đánh rơi đai lưng và dây cột tóc mất rồi. Cũng không biết là rơi ở đâu rồi nữa…”
Âm thanh yếu ớt khàn khàn cùng với đầu lưỡi bởi vì liếm môi mà khẽ đưa ra ngoài khiến cho ngoại hình của Huyết Minh lúc này căn bản chính là dẫn người phạm tội. Nhất là khi hắn hiện tại đang y phục bất chính, tóc đen cũng được xõa ra sau lưng càng khiến người ta muốn đem hắn yêu thương một phen.
“Không sao, không sao. Để đại ca tìm giúp đệ a.”
Đúng như dự đoán, bốn tên đại hán này liền bị máu xông lên não mà nhanh chóng đi về chỗ của Huyết Minh. Trong tiềm thức của bọn họ, hắn cũng chỉ là một cái công tử yếu ớt mà thôi, chắc chắn cũng sẽ không gây ra được chuyện gì cả.
“Không cần đâu, như vậy sẽ làm phiền các vị đại ca mất. Ta vẫn là bảo thuộc hạ đi lấy thì tốt hơn…”
“Không sao, không sao. Ta thấy hai cái thị vệ của đệ cũng đã ngủ say rồi, cứ để bọn ta giúp cho đi a.”
Nhìn thấy Huyết Minh đang yếu ớt xua tay, há miệng muốn gọi Lãnh Hàn và Lãnh Kỳ. Mã Đạt liền cười hì hì mà nói ra, ánh mắt cũng không kiêng nể gì mà ở trên người của hắn dò xét, bắt đầu tưởng tượng cảm giác khi được hắn hầu hạ dưới thân.
Đối với việc này, Huyết Minh cũng liền làm như không cảm nhận được mà đem một bên áo kéo lên. Khi bốn tên đại hán này đã đến trước mặt của hắn, hắn mới vờ như lục lọi ở trong đống xiêm y rũ xuống của mình mà lấy ra một sợi dây sần sùi, khô ráp như dây đằng quấn trên những cây đại thụ ở xung quanh.
“Các vị đại ca a, mọi người có biết sợi dây này có thể làm gì không a?”
Bỗng dưng Huyết Minh lại nói lảng sang chuyện khác liền làm cho bọn chúng không kịp phản ứng mà đồng loạt lắc đầu. Vì thế, Huyết Minh liền có điểm tinh nghịch mà chớp chớp mắt rồi giống như đang nói đùa mà cười cười.
“Có thể đem các vị đại ca đều trói lại hết a~”
Mà nghe thấy lời này của hắn, bốn tên đại hán cũng đều đồng loạt cười phá lên. Trong lòng thầm nghĩ đúng là một cái tiểu quỷ quái thật mà, cư nhiên lại bày trò trêu chọc bọn họ. Vì thế, Hắc Tử liền lập tức cười hề hề mà khiêu khích nói, căn bản là không đem lời của Huyết Minh để vào trong tai.
“Được a, vậy thì đến trói bọn ta đi.”
Mà nghe thấy lời này của bọn họ, Huyết Minh liền nhẹ nhàng nở nụ cười. Khốn Tiên Tác trong tay hắn cũng ngo ngoe giãn ra rồi bay thẳng về phía bốn tên đại hán này. Chỉ trong vòng một nhịp thở, tất cả bọn chúng đều đã bị Khốn Tiên Tác trói lại cùng một chỗ.
“A…a…”
Ngay lúc này, trong tay Huyết Minh cũng liền bắn ra mấy luồn ma khí, đem á huyệt của bọn họ đều phong bế lại, khiến cho bọn họ cũng chỉ có thể phát ra những chữ “A” không có ý nghĩa.
[ Ký chủ, ngài không buồn nôn hay sao a.] Hệ thống sau khi nhớ lại bộ dạng xấu xí dâm tục của bốn tên đại hán này liền không nhịn được mà nổi da gà.
“Ừ, đúng là có một chút thật. Lâu rồi không diễn loại nhân vật yếu đuối kiểu này nên kỹ thuật cũng không được tốt cho lắm.”
[……] Tố chất tâm lý của ký chủ thật sự là đáng sợ.
Vừa nói chuyện với hệ thống, Huyết Minh cũng vừa đem y phục chỉnh lại một cách nước chảy mây trôi, căn bản là không còn bộ dáng tay chân vướng víu như lúc nãy nữa. Nhanh chóng cột tóc lại, hắn liền không nhanh không chậm mà đi đến trước mặt của bốn tên đại hán này. Sau đó liền dùng ánh mắt ngươi may mắn mà quăng lên người của bọn họ.
“Các ngươi nên cảm tạ trời đất vì ta không muốn các ngươi chết đi a.”
“May là bây giờ ta ăn chay, nếu là trước kia, ta nhất định đã đem các ngươi ăn sống rồi.”
Nói đến đây, Huyết Minh liền không khỏi cảm khái bản thân đúng là càng ngày càng thiện lương mà. Nếu là trước kia, bọn chúng dám dùng ánh mắt này nhìn hắn thì hắn nhất định sẽ đem mắt của bọn chúng đều đào ra, sau khi xẻo thịt xong hết rồi thì lại nhét ngược trở vào.
[……] Hệ thống không nhịn được mà run rẩy sau khi đọc trộm được suy nghĩ của Huyết Minh.
– -Ký chủ nhà nó quá biến thái rồi a. Biến thái không đáng sợ, đáng sợ là biến thái có IQ cao, diễn sâu và có gương mặt đẹp a.