“Làm sao vậy a, các vị đại ca~”
Mặc dù giọng nói và vẻ mặt của Huyết Minh vẫn là vẻ ngây thơ như cũ, nhưng bất tri bất giác lại khiến cho bốn tên đại hán này cảm thấy lạnh sống lưng. Nếu hiện tại bọn họ còn tin vào trò quỷ của hắn thì cũng thật sự xin lỗi chỉ số thông minh của bọn họ rồi.
“A….A…”
Nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ mà trừng mắt này của bọn họ, Huyết Minh liền tựa như không chút để ý mà cười nhạt. Sau đó, hắn mới chậm rãi đem Vấn Hồi kính lấy ra, bên trong giọng nói cũng ẩn chứa vô vàn cảm khái.
“Nếu không phải là muốn lấy được sinh hồn của các ngươi, ta mới không phải tốn nhiều công sức như vậy để đem các ngươi tụ tập lại một chỗ đâu a.”
“Haiz, ta cũng chỉ là lo lắng nửa đường các ngươi lại quay lưng chạy trốn. Lỡ như lúc đó ta trượt tay mà đem một tên giết chết thì xem như uổng phí rồi.”
Đem mặt kính xoay về phía của bốn tên đại hán, Huyết Minh liền chậm rãi đưa bàn tay còn lại của bản thân ra phía sau của Vấn Hồi kính. Ngay khi trong miệng của hắn vừa nói “thu” thì dị biến lập tức xảy ra khiến cho Huyết Minh cảm thấy vô cùng thích thú.
Chỉ thấy mặt gương của Vấn Hồi kính liền bao quanh lấy một tầng sương mù còn dày hơn lúc bình thường tận vài lần. Lúc này, bốn sợi sương mù bỗng dưng lại từ trong đám sương tách ra, linh hoạt giống như một con rắn mà nhanh chóng chui vào trong mi tâm của bọn chúng. Ngay khi sợi sương này vừa chui vào trong, con ngươi của bọn họ cũng liền lập tức trừng lớn.
“A…A…”
Trái ngược lại với niềm vui thích của Huyết Minh, bốn tên đại hán lúc này liền không cảm thấy dễ chịu một chút nào. Đó là một loại cảm giác đau đớn từ tận sâu trong linh hồn truyền đến, giống như hồn phách của mình đang bị người từng chút, từng chút kéo ra. Khiến cho bọn họ không nhịn được mà vùng vẫy, nhưng là bọn họ càng giãy giụa thì Khốn Tiên Tác lại ngày càng siết chặt lại. Tiếng hét đau đớn khi ra khỏi miệng cũng chỉ có thể trở thành âm thanh “A A” đầy tuyệt vọng và phẫn hận.
Nhìn thấy bốn cái bóng hằn trên mặt đất của bốn tên đại hán đã biến mất, Huyết Minh mới nhàn nhã mà đem Vấn Hồi kính cất về. Sau đó, hắn liền tựa như bâng quơ mà liếc nhìn bốn cái xác không có linh hồn đang nằm trơ trọi trên đất kia. Bây giờ, trên mặt của mỗi cái xác lúc này cư nhiên vẫn còn giữ lại sự vặn vẹo khi nãy, trông vô cùng đáng sợ.
[ Đinh, ký chủ thành công giết được 4 cái nhân tộc. Điểm phản diện +8.]
Nghĩ nghĩ, Huyết Minh vẫn là đem Hy Tà kiếm chọc vào mấy cái xác này rồi đem chúng hút khô. Sau đó, hắn liền phất tay đem tất cả thu vào trong không gian để sau này còn sử dụng đến, trong đầu cũng lập tức hiện ra một dự định mới để trêu chọc đoàn người của Hồng Lang dong binh đoàn kia.
[……] Rốt cuộc người ta đã làm gì ký chủ kia chứ? Tại sao ngài lại cứ thích tìm phiền toái đến vậy a. Bộ chán lắm rồi sao!
[……] Liếc nhìn mấy cái xác trong không gian, hệ thống liền không nhịn được mà đồng cảm. Đúng là đến chết rồi vẫn không được yên xác với ký chủ mà.
Bên trong Vấn Hồi kính tổng cộng chia làm 5 tầng, có phần giống như một cái không gian giới nguyên. Linh hồn của bốn tên đại hán kia lúc này đã có màu đỏ nhàn nhạt của lệ quỷ, trên gương mặt của bọn họ vẫn là một biểu tình phẫn hận giống như lúc trước khi chết.
Bây giờ, cả bốn tên đều đang đồng loạt va chạm vào các vách tường kết giới bên trong Vấn Hồi kính, dường như muốn trốn thoát để đi ra ngoài.
Nhìn thấy điều này, Huyết Minh cũng không có lo lắng gì mà khẽ cắn đứt da ngón tay của mình, đem máu tươi nhỏ vào bên trên mặt kính, khiến cho bốn hồn phách bên trong đem nó hấp thu. Trong miệng của hắn cũng không quên đọc một đoạn dài chú ngữ được ghi bên trong Khống Hồn Quyết, để đem mấy cái hồn phách này cho nhận chủ.
Theo máu tươi của Huyết Minh nhỏ giọt xuyên qua mặt kính, giọt máu liền nhanh chóng hòa vào trong cơ thể của mấy hồn phách này, khiến cho trên mặt bọn chúng đều có một dấu ấn kỳ dị ngay giữa trán, cả đôi mắt cũng đều biến thành một màu đỏ tươi thị huyết. Lại càng thêm điên cuồng ra sức mà cào cấu vào bên trên kết giới.
”Đừng hoảng loạn a, ta sẽ tìm thức ăn cho các ngươi ngay đây.”
Thờ ơ mà đem Vấn Hồi kính ném về trong không gian, Huyết Minh mới nhanh chóng nhắm mắt lại mà đem uy áp từ yêu cốt tỏa ra, muốn khiến cho yêu thú phục thị cho hắn. Cũng không bao lâu sau, Huyết Minh liền nhận được vô số tín hiệu phản hồi từ tận sâu trong cốt tủy. Vì thế, hắn liền không nhanh không chậm mà mở mắt ra.
Người có mang yêu cốt sẽ được tôn xưng là Yêu thần, có thể ngự trị chúng yêu, đem yêu tộc trở thành nô lệ của mình. Nhưng mà, có một sự thật chính là, yêu cốt cũng chỉ có tác dụng đối với những yêu tộc cũng như yêu thú có tu vi ngang bằng hoặc thấp hơn Yêu thần mà thôi.
Còn những yêu tộc cấp cao thường sẽ không cảm nhận được uy áp của yêu cốt từ Yêu thần có tu vi thấp hơn mình, nên chúng chắc chắn sẽ không phục tùng mà chỉ đem Yêu thần đó xem như các yêu tộc hay nhân tộc bình thường khác.
Nhưng cũng không để Huyết Minh ngồi dưới tán cây chờ lâu lắm. Từ trong rừng liền vang lên một loạt tiếng bước chân nhanh như thiểm điện, chẳng mấy chốc, trước mặt của Huyết Minh liền xuất hiện sáu thân ảnh.
Chỉ thấy đây là một đàn sói có bộ lông màu xám tro, dưới chân của chúng đều bao phủ bởi một luồng lôi điện có hình tròn đang liên tục xoay chuyển. Lúc này, chúng đều đang dùng đôi con ngươi đen như mực mà nhìn chằm chằm vào Huyết Minh.
“Qua đây.”
Hướng về phía đàn sói ngoắc ngoắc tay, Huyết Minh liền tựa lưng vào trên cây đại thụ. Đàn sói này có tên là Lôi Phong Lang, là yêu thú trung đẳng của cấp 4, có tu vi ngang ngửa một cái Kiếm tông cảnh tầng 3. Tuy nhiên, nếu cả đàn hợp sức lại với nhau thì cũng có thể cùng tu sĩ vừa vào Kiếm tôn cảnh đánh một trận.
“Ngao…ngao…”
**CHUYÊN MỤC REVIEW TRUYỆN:))
– -Ai đọc truyện nì của Nhóc rồi mà chưa đọc truyện Đỉnh Cấp Vô Tình Hệ Thống thì có thể qua xem thử nhé.
– -Truyện ĐCVTHT đã đăng đến chương 68 rồi nha. Viết về con rể của Huyết Minh là Hạ Vũ nhé. Và bên trong truyện đó cũng có rất nhiều chi tiết kể về Huyết Minh khi về sau nữa a.