Dĩ nhiên Ngô Cương biết Kim kiếm thủ muốn đem tiểu
khiếu hóa đi vì hai nguyên nhân. Một mặt gã đã nói lời khinh bạc. Mặc
khác hắn ngờ gã chính là chàng mà Võ minh truyền lệnh đi khắp nơi để
tróc nã.
Chàng liền đứng ra bắt chước giọng hách dịch của nữ lang áo lục:
– Ngươi không được mó vào mình y.
Kim kiếm số hai mươi ba tức chết đi được. Hắn có sợ là sợ nữ lang áo lục mà hắn chưa biết lai lịch thế nào. Còn đối với Ngô Cương thì hắn có coi
vào đâu. Hắn liền hắng giọng một tiếng rồi nói:
– Tiểu tử! Mi đừng làm phách nữa! Rồi mi sẽ biết!
Nữ lang áo lục xua tay nói:
– Cút đi!
Không hiểu cái vẫy tay của nàng đã dùng công lực gì mà Kim kiếm số hai mươi
ba phải thất đảm. Hắn nhìn nữ lang áo lục một lần nữa rồi không nói gì
băng mình vọt đi.
Nữ lang áo lục đưa cặp mắt lạnh lùng nhìn tiểu hóa tử:
– Đừng sính tài khẩu thiệt nhất thời nữa! Ngươi có biết đã rước lấy hậu quả nghiêm trọng cho Cái Bang không?
Tiểu hóa tử sắc mặt biến đổi. Gã ngơ ngác nhìn nữ lang áo lục, không thốt nên lời.
Nữ lang áo lục lại nói tiếp:
– Thôi ngươi đi đi!
Câu nói êm tai mà có uy lực phi thường. Tiểu hóa tử chấp tay đáp:
– Xin tuân lời chỉ giáo.
Gã quay lại nói với Ngô Cương:
– Chúng ta còn có ngày tái ngộ.
Gã thất thểu bước đi rồi biệt dạng vào giữa đám cây rậm nọ.
Ngô Cương tâm thần hoang mang. Đây là lần đầu tiên trong đời chàng thấy có
cảm giác khác lạ nhưng chàng cũng biết ư niệm của mình là điều quá mức.
Chàng cho là trong con mắt đối phương mình chỉ là một tên ngốc dại không đáng được nàng ngó tới. Có điều chàng vẫn không hiểu vì lẽ gì nữ lang
áo lục lại muốn viện thủ cho mình? Nàng vừa xuất hiện đã thốt ra lời tựa hồ hiểu mình không biết võ công.
Ngô Cương nghĩ lui nghĩ tới rồi đỏ mặt lên ngập ngừng nói:
– Đa tạ cô nương đã viện thủ cho.
Nữ lang áo lục dường như không nghe thấy câu nói của Ngô Cương. Nàng nhìn thị nữ áo xanh cất tiếng:
– Chúng ta đi thôi.
Tấm thân tha thướt xoay mình rồi thoan thoắt bước đi.
Ngô Cương buột miệng nói:
– Xin cô nương hăy lưu bộ.
Nữ lang áo lục không quay lại nhưng cũng dừng bước lạnh lùng hỏi:
– Chuyện gì vậy?
– Xin cô nương cho biết phương danh.
– Bất tất phải thế.
Ngô Cương ngẩn người ra lại hỏi:
– Tại sao cô nương viện thủ cho tại hạ?
– Chẳng tại sao cả, gặp lúc cao hứng mà thôi.
Ngô Cương vốn là người cao ngạo. Chàng có thể nhẫn nại chứ không chịu khuất phục, liền lạnh lùng nói:
– Tại hạ ghi nhớ món nhân tình này. Xin cô nương tùy tiện.
Nữ lang áo lục lại cất bước, nàng còn nói vọng lại một câu:
– Không ai cần ngươi ghi nhớ món nhân tình với chẳng nhân tình.
Bóng người đẹp biệt dạng rồi vẫn còn để lại một mùi thơm man mát.
Ngô Cương bàng hoàng chẳng khác người mất vật gì, chàng đứng trõ như phổng, hồi lâu không cất bước.
Nữ lang áo lục đi rồi, song bóng nàng dường như vẫn thấp thoáng trước mắt chàng.
Ngô Cương chưa từng trải nhân sự và chưa có kinh nghiệm giao thiệp với
thiếu nữ. Chàng chỉ biết nàng đẹp quá, đẹp không bút nào tả xiết, đẹp
đến nỗi hình bóng nàng in sâu vào khối óc không sao xóa nhòa được. Nhưng ý niệm cũ và chưa có kinh nghiệm giao thiệp với thiếu nữ. Chàng chỉ
biết nàng đẹp quá, đẹp không bút nào tả xiết, đẹp đến nỗi hình bóng nàng in sâu vào khối óc không sao xóa nhòa được. Nhưng ý niệm của chàng dừng lại ở chỗ này chứ không tiếp thêm bước nào nũa. Chàng tự hỏi:
– Lai lịch nàng thế nào mà dám coi Võ minh không vào đâu?
Bất giác chàng nhớ đến người đã bị mình cự hôn là U Linh công chúa. Theo
lời Tiểu Mai thì công chúa đẹp lắm, nhưng không biết tới trình độ nào?
Nàng so với nữ lang áo lục được độ mấy phần? Chàng đã hứa cùng U Linh
phu nhân trong vòng ba năm mà còn sống nhất định sẽ trở lại địa cung để
cầu hôn…
Ba năm trời đãng đẳng ai mà đoán trước được còn bao nhiêu biến chuyển!
Bất giác chàng nở một nụ cười tự hào cho là mình nghĩ ngợi quá viễn vông.
Bất thình lình có tiếng ngưa thét rất bi thảm xé bầu không khí từ đằn xa
vọng lại. Ngô Cương chấn động tâm thần. Đầu óc chàng đang chìm đắm vào
những luồng suy tư đột nhiên bị thức tỉnh. Chàng chợt nhớ tới con ngựa
mình buộc dưới gốc cây, liền hấp tấp ba chân bốn cẳng chạy ra ven rừng.
Tuy chàng không hiểu khinh công, song nội lực đầy rẫy, cất bước mau lẹ.
Lúc nãy, chàng hấp tấp chạy đi bằng một tốc độ kinh người. Chớp mắt
chàng đã đến chỗ buộc ngựa thì thấy con vật nằm lăn dưới đất. Đầu nó
liên hồi đập xuống và mãi kêu thét lên thê thảm không ngớt.
Ngô
Cương nhìn kỹ lại bất giác ruột gan tan nát. Con ngựa của chàng bị chặt
bốn vó chảy máu lênh láng đầy mặt đất. Nó sắp chết đến nơi nên rít lên
những tiếng rất bi thảm.
Chàng tự hỏi:
– Người nào mà lại hạ độc thủ cả đến ḷai súc vật.
Thảm trạng này khiến người ta chẳng nỡ nhìn. Chừng độ nửa khắc con ngựa mới tắt hơi.
Ngô Cương cởi lấy bọc áo trên yên ngựa. Lòng chàng căm phẫn đến cực điểm.
Bỗng có thanh âm đập vào màng tai:
– Thật là bất nhẫn! Thật là bất nhẫn!
Ngô Cương quay đầu nhìn lại thấy gã tiểu hóa tử từ trong bụi rậm đi ra. Chàng nghiến răng hỏi:
– Ai đã sát hại con ngựa của ta?
Tiểu hóa tử chau mày đáp:
– Kim kiếm thủ.
Ngô Cương hằn học nói:
– Con ngựa có tội gì? Hành động của chúng thật là đáng giết.
Tiểu hóa tử nói:
– Tại hạ cũng nghĩ vậy. Xin công tử nguyên lượng cho tiểu hóa tử này
thấy nó bị hại mà không cứu viện. Thực tình thì tại hạ không dám dây vào bọn đao phủ này nữa để gây chuyện rắc rối cho tệ bang. Bây giờ công tử
định đi đâu?
Ngô Cương đáp:
– Ta đi có việc riêng.
Tiểu hóa tử hất hàm hỏi:
– Ủa! Tại hạ biết xưng hô công tử thế nào đây?
Ngô Cương ngần ngừ. Chàng đối với gã có mối hảo cảm khôn xiết vì trước đây
chàng cũng là khất cái. Vừa rồi gã lại bị Kim kiếm thủ tưởng lầm là
chàng. Mặt khác chàng chịu ơn rất nhiều của người Cái bang và hơn nữa vụ huyết án nhà chàng ngày trước chỉ có Cái bang là không tham dự. Vì
những nguyên nhân đó, chàng không muốn dấu diếm gã.
Nghĩ vậy chàng thản nhiên đáp:
– Tại hạ chính là Ngô Cương.
Tiểu hóa tử tái mặt run lên hỏi:
– Công tử là dòng dõi Võ Thánh Ngô Vĩnh Thái hay sao?
– Đúng rồi.
Tiểu hóa tử ngập ngừng nói:
– Dường như… không đúng.
– Sao lại không đúng?
– Theo tin tức ở phủ Khai Phong đưa tới thì…
Ngô Cương ngắt lời:
– Con người ta có thể tùy duyên mà cải biến.
Tiểu hóa tử gật đầu nói:
– À! Phải rồi! Tiểu hóa tử lỡ lời, xin công tử…
Ngô Cương gạt đi:
– Huynh đài đừng kêu tại hạ bằng công tử nữa. Cứ gọi rõ tên hay hơn.
Tiểu hóa tử nói:
– Ngày trước tệ bang đã chịu ơn của lệnh tiên tôn, mà công tử là dòng chính thống của Võ Thánh, sao lại không gọi…
Ngô Cương lại hỏi:
– Huynh đài bao nhiêu tuổi?
Tiểu hóa tử đáp:
– Tại hạ nhập môn từ thuở lên năm và đã xin cơm mười ba năm rồi.
– Vậy ra huynh đài mười tám tuổi. Tiểu đệ năm nay mười bảy. Chúng ta kêu nhau bằng huynh đệ được không?
Ban đầu tiểu hóa tử tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi gã hớn hở hỏi lại:
– Sao lại thế được?
Ngô Cương nhanh nhẹn hỏi ngay:
– Sao mà không được?
Tiểu hóa tử ngoeo đầu ngẫm nghĩ một chút rồi đáp:
– Tại hạ tên gọi là Tống Duy Bình hân hạnh được quen biết công tử.
Gã còn muốn nói nữa nhưng đột nhiên ngừng lại.
Ngô Cương bỗng nãy ra một ý nghĩ. Chàng nói:
– Sao chúng ta không kết làm huynh đệ?
Tiểu hóa tử Tống Duy Bình vỗ tay nói:
– Thật là tuyệt diệu! Công tử hăy chờ đây một chút. Tại hạ đi rồi trở lại ngay.
Vừa dứt lời gã đã vọt ra xa ng̣ai mười trượng. Thân pháp của gã hiển nhiên không tầm thường.
Ngô Cương ngồi xuống gốc cây chờ đợi. Chàng không hiểu gã tiểu hóa tử sắp giở trò gì.
Đột nhiên mười mấy con tuấn mã lao nhanh tới cát bụi mù trời. Tiếng hí vang lên một hồi rồi dừng cả lại cách chỗ Ngô Cương chẳng xa là mấy.
Bụi cát lắng xuống, chàng nhìn rõ toàn người võ phục màu đen lưng đeo
trường kiếm. Người nào cũng oai phong lẫm liệt đầy vẻ ngang tàng.
Ngô Cương chấn động tâm thần tự hỏi:
– Phải chăng đây là bọn Thần Phong kiếm sĩ dưới trướng Võ minh?
Chàng Còn đang ngẫm nghĩ thì một người kỵ mã chạy tới trước vượt qua mười mấy người kia. Hắn nhảy tót xuống lớn tiếng phất lệnh:
– Xuống ngựa đi! Chia nhau vào rừng xục tìm!
Mười mấy tay kiếm sĩ tới tấp xuống ngựa. Bao nhiêu ngựa tập trung vào một chỗ rồi bọn kiếm thủ chia các ngã vào rừng.
Ngô Cương nghe đến lệnh truyền thì lòng căm phẫn lại nổi lên mắt dường tóe lửa.
Người mới đến đó rõ ràng là Xú Diện Nhân Đồ Đặng Thập Ngũ phó lãnh đội đội
Thần Phong dưới trướng Võ minh. Tấm thảm kịch Thái quản gia bị hại lại
nổi lên trong đầu óc Ngô Cương.
Xú Diện Nhân Đồ Đặng Thập Ngũ đầu tiên nhìn thấy ngay con ngựa bị chặt bốn vó chết lăn ra đó. Cặp mắt một to một nhỏ của hắn bất giác ngó tới Ngô Cương. Bốn mắt vừa chạm nhau
hắn đã la lên một tiếng:
– Ái chà!
Ngô Cương bầu máu nóng sủi lên sùng sục, nhưng khổ vì nỗi chàng chưa hiểu võ công. Không thì
chàng chẳng cần suy nghĩ gì nữa đã ra tay liền.
Xú Diện Nhân Đồ Đặng Thập Ngũ tiến lại trước mặt Ngô Cương. Ngó chàng cẩn thận rồi không nhịn được nổi lên một tràng cười rộ.
Ngô Cương thở hồng hộc đứng dậy cất giọng run run hỏi:
– Có gì đáng cười hử?
Xú Diện Nhân Đồ cất giọng the thé đáp:
– Tiểu tử! Ngươi biến đổi khá nhiều rồi. Nhưng dù có đốt thành than, bản ṭa cũng nhận ra được. Thật là: đi rách đế giày tìm chẳng thấy, thấy ra
chẳng mất chút công phu. Ha ha ha…
Hắn thu tiếng cười, chúm môi nguýt lên một tiếng còi lanh lảnh. Bọn Thần Phong kiếm sĩ lại lục tục kéo về.
Ngô Cương quả nhiên thay đổi đã nhiều, từ một tên tiểu khất cái biến thành
công tử dòng sang thần khí sung túc. Mấy tháng trước đây chàng gầy như
que củi, bây giờ biến thành béo tốt hồng hào. Vì tướng Ngô Cương mặt
khác trước rất xa nên gã Kim kiếm số hai mươi ba mới nhận lầm tên tiểu
hóa tử Tống Duy Bình là chàng. Còn Xú Diện Nhân Đồ đã coi kỹ diện mạo
chàng và đã nếm mùi thất bại với Thiết Tâm Thái Tuế Hồ Phi.
Cặp
mắt Ngô Cương lộ vẻ sợ hãi càng làm cho hắn dám chắc là chàng. Con người tuy biến đổi song khuôn mặt không khác trước mấy được, nên hắn vừa coi
đã nhận ra ngay.
Bọn Thần Phong kiếm sĩ này dĩ nhiên là đi xục tìm Ngô Cương.
Ngô Cương trợn mắt lên nhìn Xú Diện Nhân Đồ lớn tiếng quát hỏi:
– Lão Đặng kia! Ngươi định làm gì bây giờ?
Xú Diện Nhân Đồ lạnh lùng đáp:
– Tiểu tử! Thôi đừng già họng nữa! Chịu trói ngay đi là xong.
Mười mấy tên Thần Phong kiếm sĩ bao quanh Xú Diện Nhân Đồ cùng Ngô Cương.
Xú Diện Nhân Đồ nhớ lại bữa trước Ngô Cương chẳng có chút công lực nào cả, nên hắn không để ý dè dặt. Sự thực hiện nay Ngô Cương tuy đã có trăm
năm nội lực nhưng không hiểu võ công thì cũng chẳng làm gì được.
Ngô Cương tự biết mình bữa nay khó lòng thóat nạn, chàng không nghĩ tới
sống chết nữa, nên chàng rất thản nhiên. Chàng nghiến răng nói:
– Ngươi cứ hạ thủ đi!
Xú Diện Nhân Đồ cười khành khạch vẫy tay bảo gã kiếm sĩ đứng bên:
– Bắt sống gã đem đi!
Tên kiếm sĩ này kính cẩn vâng lời tiến lên một bước vươn tay ra chụp…
Ngô Cương vung chưởng đánh bừa.
Một tiếng rú thê thảm vang lên. Tên kiếm sĩ lùi lại đến bốn năm bước, há miệng phun máu tươi ra như tên bắn.
Biến diễn bất ngờ này khiến cho mọi người đều la hoảng.
Xú Diện Nhân Đồ thất sắc cất tiếng run run quát hỏi:
– Thằng lỏi kia! Mấy bữa nay ta không gặp mặt, ngươi đã học được chiêu này từ bao giờ?
Hắn vừa dứt lời liền vung tay chụp tới.
Ngô Cương chưa kịp xoay chuyển ý nghĩ đã bị Xú Diện Nhân Đồ nắm được.
Xú Diện Nhân Đồ ngạc nhiên tự hỏi:
– Tại sao gã không phản kháng mà bó tay chịu bắt ngay? Gã giương cặp âm dương nhỡn lên nhìn Ngô Cương cất giọng hung dữ hỏi:
– Tiểu tử! Mi chỉ biết có một thủ thức vừa rồi mà thôi phải không?
Ngô Cương giãy dụa nhưng không thoát được, chỉ làm cho Xú Diện Nhân Đồ loạng choạng đi một cái.
Xú Diện Nhân Đồ giận tái mặt đi nắm chặt kiếm. Toàn thân Ngô Cương nhũn ra chàng ngồi phệt ngay xuống.
Giữa lúc ấy một thanh âm khiến người nghe phải phát ớn vang lên:
– Buông gã ra ngay!
Xú Diện Nhân Đồ quát hỏi:
– Ai đó?
Thanh âm kia đáp:
– Tổ tôn nhà ngươi đây!
Xú Diện Nhân Đồ cất giọng ồm ồm:
– Ngươi muốn chết…
Hắn chưa dứt lời quay đầu nhìn lại thì cổ họng dường như vướng phải cái gì chặt cứng, không nói thêm được nữa.
Một quái nhân mình mặc trường bào sắc trắng bằng vải xô lưng quấn dây leo
chằng chịt, mặt trõ như xác chết, tóc bù xù tựa đám cỏ khô đã đứng vào
trong vòng vây từ lúc nào.
Mười mấy tên Thần Phong kiếm sĩ đều lộ vẻ khiếp sợ.
Quái nhân cầm trong tay một ống trúc tiêu đen sì dài chừng hơn hai thước. Trên cây tiêu khắc bốn chữ triện “Phong Đô Sứ Giả”.
Xú Diện Nhân Đồ cất giọng run run hỏi:
– Có phải Trương lão tiền bối đó không?
Xú Diện Nhân Đồ Đặng Thập Ngũ là một trong tám tên đại ác. Hắc đạo cũng
như bạch đạo nghe đến tên hắn đã sợ vỡ mật. Vậy mà đối với quái nhân,
hắn đã ra chiều khủng khiếp như vậy lại kêu đối phương bằng lão tiền bối thì đủ biết quái nhân kia là hạng người nào rồi.
Quái nhân cất giọng the thé đáp:
– Ngươi còn nhận ra lão phu thì lão phu có thể tha chết cho ngươi được.
Thanh âm như lệnh vỡ mà lạnh như băng tuyết, không còn chút gì giống tiếng
người sống. Tuy giữa ban ngày mà mọi người cảm thấy bầu không khí ma quỷ rùng rợn. Nghe giọng lưỡi quái nhân tựa hồ tính mạng Xú Diện Nhân Đồ
lão đã nắm trong tay rồi.
Ngô Cương cảm thấy lạnh gáy.
Xú Diện Nhân Đồ Đặng Thập Ngũ trên môi hiện ra một nụ cười. Nụ cười này so với cái mặt mếu máo càng khó coi hơn. Hắn nói:
– Lâu nay không thấy Trương lão tiền bối qua lại trên chốn giang hồ…
Quái nhân ngắt lời:
– Phải chăng ngươi muốn hỏi lão phu sao lại chưa chết?
Xú Diện Nhân Đồ vội đáp:
– Tại hạ đâu dám thế!
Quái nhân lạnh lùng:
– Lão phu cũng tính rằng ngươi không dám mới phải.
Xú Diện Nhân Đồ lại hỏi:
– Trương lão tiền bối có điều chi sai bảo?
Quái nhân hắng giọng một tiếng rồi nói:
– Lão phu bảo ngươi hăy buông tha gã đã.
Xú Diện Nhân Đồ ngập ngừng:
– Gã là… một người mà minh chủ… đã ra nghiêm lệnh truy nă…
Quái nhân vẫn một giọng lạnh lẽo:
– Lão phu cũng biết thế, nhưng ngươi đừng rườm lời nữa.
Xú Diện Nhân Đồ ấp úng chưa biết nói sao thì quái nhân lại giục:
– Ngươi không chịu buông tay chăng?
Xú Diện Nhân Đồ khẽ rung tay một cái, bỏ Ngô Cương ra rồi lùi lại mấy bước. Hắn vẫy tay bảo thuộc hạ:
– Đi đi!
Mười mấy tên kiếm sĩ chẳng hiểu quái nhân là người nào? Chúng đều lộ vẻ sợ
hãi, kinh ngạc, nhưng chẳng một ai dám chần chờ hấp tấp chạy đi cởi
cương ngựa.
Xú Diện Nhân Đồ nhìn quái nhân chấp tay nói:
– Văn bối đã tuân lệnh tha người, vậy xin cáo từ.
Hắn nói xong quay mình đi ngay.
Ngô Cương cảm thấy lúc Xú Diện Nhân Đồ buông mình ra có một luồng khí âm
hàn theo huyệt mạch căn thấm vào rồi chuyền đi khắp thân thể. Người
chàng phát lạnh từng cơn, hơi thở khó khăn. Chàng biết ngay là mình đã
bị ám toán, muốn cất tiếng la mà miệng không phát ra thanh âm được. Tuy
lửa giận công tâm, nhưng chàng cũng chẳng làm thế nào được.
Quái nhân ngắm nghía Ngô Cương tựa hồ xem bức tranh họa không ngừng tấm tắc khen ngợi rồi tự mình nói một mình:
– Chà chà! Khá lắm! Đúng là con người may mà gặp chứ không phải tìm mà được. Tâm nguyện mười mấy năm đến nay mới được thỏa mãn.
Ngô Cương coi bộ mặt quái dị xấu xa của đối phương, chàng không khỏi buồn nôn.
Quái nhân cất giọng ồm ồm hỏi:
– Nhỏ kia! Tên họ ngươi là chi?
Ngô Cương cảm thấy khí âm hàn khắp thân thể mỗi lúc một thêm giá lạnh khiến chàng phát run. Sắc mặt chàng trở nên lợt lạt.
Quái nhân quả là một nhân vật ghê gớm, vừa coi đã biết có điều khác lạ. Lão
thò tay sờ vào huyệt mạch môn Ngô Cương rồi la lên bằng một giọng quái
gỡ:
– Hảo tiểu tử! Ngươi dám kiếm ông tổ ngươi để đùa cợt…
Xú Diện Nhân Đồ vừa cất bước đi đã nhảy tót lên ngựa toan tính bài chuồn cho lẹ.
Quái nhân lớn tiếng quát:
– Trở lại đã!
Người lão thấp thoáng như quỷ mị vượt lên đón đầu. Xú Diện Nhân Đồ dừng ngựa
quay đầu về mé hữu, quái nhân cũng nhảy sang hữu. Hắn quay sang mé tả
thì quái nhân cũng lạng người về mé tả.
Xú Diện Nhân Đồ muốn tránh mấy lần mà thủy chung vẫn bị quái nhân ngăn chặn.
Những kiếm sĩ tùy tùng Xú Diện Nhân Đồ đã thấy có mấy tên xông về phía trước.
Quái nhân vung cây trúc tiêu trong tay một cái. Ngựa Xú Diện Nhân Đồ hét lên rồi naã phục xuống. Đầu ngựa bị nát nhừ.
Xú Diện Nhân Đồ dời yên ngựa nhảy vọt lên băng mình ra ngoài mấy trượng.
Bọn kiếm sĩ thấy thế vừa giục ngựa chạy đi vừa bật lên những tiếng líu lo.
Thanh âm này nghe rất chói tai, chẳng hiểu là tiếng gầm, tiếng la hay tiếng cười.
Giữa những thanh âm quái gỡ vang lên mấy tiếng sắt thép. Xú Diện Nhân Đồ
loạng choạng lùi lại luôn mấy bước. Hắn bị dồn vào tình thế không Còn có sức để trả đòn…
Quái nhân bức bách Xú Diện Nhân Đồ phải quay trở lại rồi vọt người như tên bắn về phía trước.
Giữa tiếng ngựa thét năm tên kỵ mã phía trước cả người lẫn ngựa chết lăn
xuống giữa đường. Còn ngoài ra phải dừng lại không dám chuyển động.