Xú Diện Nhân Đồ quay trở lại nắm lấy tay Ngô Cương. Hắn chỉ mũi kiếm vào cổ chàng lớn tiếng quát:
– Phong Đô Sứ Giả! Nếu lão không dừng tay thì ta giết thằng lỏi này trước.
Hắn vừa dứt lời thì quái nhân được kêu bằng Phong Đô Sứ Giả đã nhảy tới nơi.
Xú Diện Nhân Đồ là một tay đại gian quỷ quyệt chẳng khác gì giống quái vật thành tinh. Theo lẽ, nếu hắn muốn hoàn thành sứ mạng thừa cơ lúc này
giết chết Ngô Cương rồi trốn đi. Như vậy dù có phải hy sinh mười mấy tên thủ hạ cũng chẳng có chi đáng kể. Nhưng hắn biết rõ khó mà thóat thân
được dưới bàn tay Phong Đô Sứ Giả nên còn xoay sở đủ cách.
Con
người dù hung ác đến đâu cũng không thoát khỏi ý niệm tham sống sợ chết
ràng buộc. Hắn đã kiềm chế Ngô Cương, bây giờ chỉ tìm kế thoát thân, còn Ngô Cương hắn đã thi hành thủ pháp thì chỉ trong vòng nửa giờ nữa là
chàng phải chết, dầu thần tiên cũng không cứu được.
Phong Đô Sứ Giả bật lên mấy tiếng cười the thé nói:
– Không lẽ lão phu cũng bị kẻ khác uy hiếp. Chà chà! Vụ này đồn đại ra chốn giang hồ thì thật là một kỳ vãn?
Xú Diện Nhân Đồ đổi giọng hỏi:
– Tại sao lão tiền bối tàn sát bấy nhiêu thủ hạ của vãn bối.
Phong Đô Sứ Giả trợn mắt lên hỏi lại:
– Ngươi dám dùng thủ pháp “cô âm sưu hồn” để ám toán thằng nhỏ đã trúng ý lão phu. Phải chăng là ngươi muốn chết?
Xú Diện Nhân Đồ ngập ngừng hỏi lại:
– Ý lão tiền bối…
Phong Đô Sứ Giả chặn lời:
– Ngươi có tha gã thì lão phu mới tha bọn ngươi.
Xú Diện Nhân Đồ hỏi lại:
– Nếu không thì sao?
Phong Đô Sứ Giả đáp:
– Không thì đừng hòng được lấy một tên sống sót dời khỏi nơi đây.
Xú Diện Nhân Đồ lại hỏi:
– Lão tiền bối coi trúng gã ở chỗ nào?
Phong Đô Sứ Giả quát lên:
– Đừng rườm lời nữa! Ngươi còn dùng dằng không tha gã ra rồi cút đi cho lẹ? Lão phu mà thay đổi ý kiến thì các ngươi chết ráo.
Xú Diện Nhân Đồ đã đạt tới mục đích rồi không dám nói gì nữa, liền buông
tay rồi vọt ra xa ngoài ba trượng. Hắn đón lấy cương ngựa, vừa ra lệnh
cho bọn tùy tùng mỗi người đèo một xác chết vừa hốt hoảng bỏ đi ngay.
Phong Đô Sứ Giả lại ngoẹo đầu ngó Ngô Cương thấy mặt chàng lợt lạt như xác
chết mà vẫn thoáng lộ một nụ cười, chẳng khác gì mẹ vợ ngắm chàng rể
càng ngắm càng yêu. Lão nói:
– Tiểu tử! Chỉ còn một lúc nữa là ngươi hết sống đó.
Lão nói xong đem Ngô Cương đặt ngồi tựa gốc cây, đoạn đưa ngón tay ra điểm
lẹ vào bảy mươi hai huyệt đạo cả lớn lẫn nhỏ khắp mình chàng. Sau cùng
lão đặt bàn tay lên huyệt Thiên linh thúc đẩy một luồng nhiệt khí vào
trong người chàng.
Chẳng mấy chốc luồng khí âm hàn trong người Ngô Cương bị trục hết ra.
Phong Đô Sứ Giả rút tay về kinh ngạc hỏi:
– Tiểu tử! Nội lực của ngươi rất thâm hậu mà sao lại ngưng trệ tiềm
tàng… A phải rồi! Ngươi không có tập Võ công, nhưng đã gặp được kỳ duyên mới có nội lực kinh người như vậy. Có đúng thế không?
Ngô Cương đứng dậy xá dài đáp:
– Kính tạ lão tiền bối viện thủ cho.
Phong Đô Sứ Giả gạt đi:
– Cái đó không cần. Lão phu chỉ hỏi nội lực của người vìđâu mà có?
Ngô Cương đáp:
– Về điểm này xin lão tiền bối lượng thứ cho, vãn bối không thể trình bày được.
Phong Đô Sứ Giả nói:
– Được rồi vụ này hãy tạm để đó. Ngươi gặp lão phu cũng là có mối cơ duyên. Bây giờ ngươi hãy theo lão phu!
Ngô Cương chấn động tâm thần hỏi:
– Đi ư?
Phong Đô Sứ Giả đáp:
– Phải rồi! Đi theo lão phu.
– Đi làm gì?
– Ồ! Tiểu tử! Ngươi chưa rõ. Mười mấy năm nay lão phu đi khắp năm hồ bốn biển để kiếm một gã truyền nhân mà chưa toại nguyện. Bữa nay gặp ngươi
đây, lòng mong ước mới được thỏa măn.
– Lão tiền bối muốn thu vãn bối làm đồ đệ ư?
Phong Đô Sứ Giả trợn mắt lên hỏi lại:
– Một khi ngươi được Phong Đô Sứ Giả Trương Đình Quang coi vừa mắt là
hồng phúc nhà ngươi lớn tày trời đó. Chẳng lẽ ngươi còn không muốn ư?
Ngô Cương đã từ chối cả hôn sự mà U Linh phu nhân đề nghị thì dĩ nhiên
chàng không chịu qui đầu làm môn hạ lão quái vật này. Trước kia chàng đã nghe Thái quản gia nói đến “Nhất Yêu, Tam Quái, Bát Hung”, chàng biết
chắc lão Phong Đô Sứ Giả này cũng ở trong bọn cự ma, hơn nữa là một
trong Tam Quái. Tam Quái còn hung tàn gấp mấy Bát Hung nhưng ít khi xuất hiện trên chốn giang hồ nên tuy họ khét tiếng mà ít người biết mặt.
Chàng tự nghĩ:
– Đường đường là dòng dõi Võ Thánh mà uốn mình vào làm thủ hạ cho một
tên cự hung trong bọn tà ma, há chẳng phải là một trò cười ư?
Chàng liền ngập ngừng đáp:
– Xin tiền bối tha thứ cho, vãn bối chưa thể tuân mạng được.
Phong Đô Sứ Giả quắc mắt lên hỏi:
– Sao? Ngươi không thuận ư?
Ngô Cương nhăn mặt đáp:
– Vãn bối còn có chỗ khổ tâm khôn bề giải tỏ.
Phong Đô Sứ Giả dịu giọng hỏi:
– Ngươi đã có sư môn nào chưa?
– Cái đó chưa có.
– Vậy thì vì lẽ gì?
– Vãn bối đã tính toán rồi, đành chịu vô lễ với lão tiền bối.
Phong Đô Sứ Giả ra chiều khó chịu, gạn hỏi:
– Ngươi tính toán điều chi?
Ngô Cương thủng thỉnh đáp:
– Về điểm này vãn bối cũng không thể giải bày được.
Phong Đô Sứ Giả cười khằng khặc nói:
– Tiểu tử! Lão phu đã vừa ý là thành việc nhất định. Dù ngươi có nói gì cũng bằng thừa.
Ngô Cương đánh bạo lớn tiếng hỏi:
– Việc thu đồ đệ cần cả hai bên bằng lòng mới được có lý đâu lại cưỡng bách nhau?
Phong Đô Sứ Giả cười gằn đáp:
– Không bằng lòng thì cũng phải bằng lòng. Lão phu nói sao làm vậy.
– Vãn bối không thể tuân mệnh được.
– Ngươi muốn chết chăng?
Ngô Cương biến sắc, dằn từng tiếng:
– Chết cũng chẳng sao. Vãn bối không bao giờ thay đổi lời nói.
Phong Đô Sứ Giả cười ha hả hỏi:
– Ái chà! Trước nay chưa một ai dám nói với lão phu như thế. Phải chăng ngươi chưa biết lão phu là ai?
– Vãn bối đã từng nghe qua.
– Vậy mà sao ngươi còn không chịu.
– Mỗi người có một chí hướng, chẳng thể cưỡng bách được.
– Lão phu không nghe nữa, nhất định thu ngươi đó.
– Nhưng vãn bối không thể tuân mệnh được thì làm thế nào?
Phong Đô Sứ Giả cất giọng the thé:
– Tiểu tử! Ngươi chỉ có hai đường phải chọn lấy một!
Ngô Cương ngạc nhiên hỏi:
– Hai đường thế nào?
– Một đường ngươi bái lão phu làm sư phụ để lão phu truyền thụ Võ công cho.
– Còn đường thứ hai.
– Ngươi phải chết. Lão phu khi đã được ngươi thì đừng hòng lọt vào tay kẻ khác.
Ngô Cương nổi cơn tức giận, chàng nghiến răng đáp:
– Vãn bối thà chết chứ không tuân mệnh.
Phong Đô Sứ Giả quát lên một tiếng giơ trúc tiêu nhằm đập vào đầu Ngô Cương.
Ngô Cương trợn mắt lên ra chiều vừa phẫn hận vừa oán độc khiến người ta phải run sợ.
Giữa lúc tính mạng chàng như ngàn cân treo đầu sợi tóc, bỗng có thanh âm the thé cất lên:
– Không được tàn hại vưu vật của nhà trời.
Phong Đô Sứ Giả từ từ quay đầu lại coi, bộ mặt như xác chết của lão co rúm lại. Lão hỏi bằng một giọng khàn khàn:
– Phong Ma Nữ! Mụ còn chưa chết ư?
Ngô Cương liếc mắt nhìn người mới đến. Chàng không khỏi ớn da gà vì tướng
mạo mụ già này cũng ghê gớm quá. Người mụ khô như hạc, bộ mặt đa giác
lại sần sùi như vỏ quít. Hai cái răng như răng chó chỉa ra ngoài môi đến nửa tấc. Đỉnh đầu mụ trọc lóc, xung quanh còn lơ thơ mấy món tóc bạc rủ xuống bên vai. Tay mụ cầm một cây trượng hình đầu rắn. Thân hình mụ
tưởng chừng cơn gió thổi bay. Mi mắt mụ sa xuống khiến cho cặp mắt ti hí nhỏ bằng hai sợi chỉ và không một sợi lông mi.
Mụ già lại cất giọng ồm ồm đáp:
– Ta cũng như ngươi. Phong Đô Sứ Giả chưa vào quan tài thì lão bà này đâu dám xuống triều kiến diêm vương trước.
Miệng mụ nói, cặp mắt ti hí chiếu ra những tia sáng nhìn thẳng vào người Ngô Cương.
Ngô Cương cảm thấy ớn lạnh xương sống. Cảm giác khó chịu của chàng không bút nào tả xiết.
Phong Đô Sứ Giả cười the thé nói:
– Phong Ma Nữ kia! Mụ ngó gì mà dữ thế? Đáng tiếc mụ không có con gái để chọn gã làm giai tế.
Ngô Cương nghe nói đến ba chữ “Phong Ma Nữ” càng chấn động tâm thần và
chàng đoán nữ ma này là người đứng đầu Tam Quái. Mụ tàn ác vô cùng, khi
hại người không để cho chết hẳn mà cũng chẳng bao giờ bình phục như
trước được. Kẻ bị hại suốt đời điên cuồng, biến thành phế vật. Sống như
vậy còn khổ hơn là chết.
Phong Ma Nữ nổi lên tràn cười quái gỡ đáp:
– Đúng thế đó! Lão bà này coi gã vừa mắt lắm.
Phong Đô Sứ Giả nói:
– Mụ đừng rắc rối. Lão phu đã chọn trúng gã rồi.
– Ngươi nói bậy, gã có chịu theo ngươi đâu?
Phong Đô Sứ Giả thét lên:
– Mụ muốn tranh cướp chăng?
Phong Ma Nữ cười khành khạch đáp:
– Việc gì phải tranh cướp. Lão bà đã có cách khiến cho gã phải ngoan ngoãn đi theo.
– Thuật Mê Hồn hạ lưu chứ gì?
– Lão chết đâm kia! Ngươi đã có gì thượng lưu hơn ta chưa?
– Thôi im đi! Gã là người của lão phu hợp ý rồi, mụ đừng hòng chấm mút vào đây.
– Hứ! Lão bà mà đến chậm một chút nữa thì gã đã thành quỷ dưới cây Câu Hồn tiêu của ngươi rồi.
Phong Đô Sứ Giả cười hô hố nói:
– Đó là lão phu hăm gã mà thôi.
– Đừng láo khoét nữa.
– Dù có láo khoét cũng không can thiệp gì đến mụ.
– Lão bà tử coi căn cốt gã này rất hay, khi nào để ngươi tàn hại…?
Phong Đô Sứ Giả ngắt lời:
– Thôi mụ đi đi, đừng nói nhiều lời.
– Lão bà tử nhất định thu gã cho bằng được.
Ngô Cương nghe hai quái nhân tranh luận, chàng cười dở khóc dở.
Phong Đô Sứ Giả lại nói:
– Phong Ma Nữ! Mụ có nghĩ gì đến lẽ phải hay không?
– Lý luận ư? Ha ha! Lý luận thì phải có đối tượng. Còn với ngươi thì hà tất phải dùng đến hai chữ “lý luận”.
– Khi nào lão phu bỏ đi tay không?
– Thế ngươi định làm gì?
– Mụ muốn thế nào đây?
– Còn muốn gì nữa? Ngươi đi đi là xong.
– Sao? Làm thế không được.
Phong Ma Nữ thách thức:
– Nếu không thì phải đánh nhau ai thắng là được gã.
– Mụ tưởng lão phu sợ mụ chăng?
– Không dám. Mấy chục năm nay lão bà tử chưa được đánh trận nào cho sướng tay. Bữa nay lại thấy ngứa ngáy khó chịu.
Phong Đô Sứ Giả cười lạt nói:
– Phong Ma Nữ! Đừng nói chuyện chơi! Mụ đã biết tính nết lão phu rồi,
không động thủ thì thôi, một khi động thủ là có kẻ sống người chết.
Phong Ma Nữ lại nổi lên tràng cười quái gỡ hỏi:
– Vì vưu vật này mà tử đấu một phen kể ra cũng đáng. Ngươi hãy quay lại đây!
Phong Đô Sứ Giả vẻ mặt lợt lạt như xác chết, da mặt nhăn nhó lại nói:
– Khoan đã !
Phong Ma Nữ hỏi ngay:
– Ngươi nhượng bộ rồi chăng?
– Lão phu chỉ muốn nhắc cho mụ tỉnh ngộ: giữa chúng ta chẳng ai hăm dọa
được ai. Nhưng nếu cả hai người cùng chết thi món vưu vật kia để cho ai?
– Ừ phải… Ngươi nói vậy thì còn nghe được.
Phong Đô Sứ Giả hỏi tiếp:
– Phong Ma Nữ! Lão phu đã phát hiện ra gã trước mà mụ đến rắc rối thì mụ tính thế nào?
– Chỉ có một đường là tranh đấu một phen
– Được lắm!
Phong Đô Sứ Giả lùi lại hai bước, cầm cây Câu Hồn tiêu giơ lên giống như chiêu “Câu Hồn Ngô Thường”.
Phong Ma Nữ tay cần cây xà đầu trượng, cặp mắt ti hí tự nhiên mở to,chiếu ra hai tia hàn quang rùng rợn.
Bầu không khí trong trường trở nên khẩn trương vô cùng!
Ngô Cương tự nhủ:
– Gã tiểu khiếu hóa Tống Duy Bình lúc này đừng trở về đây là hay hơn hết. Nếu y chạm trán hai quái nhân này tất bị tai họa…
Chàng còn đang ngẫm nghĩ thì trong khu rừng phía sau chàng có tiếng bước chân sột soạt. Chàng quay lại nhìn xem thì người đang đi tới chính là gã
khiếu hóa tử. Trong lòng chàng rất lấy làm kỳ, vì gã đã theo đường lớn
chạy đi rồi mà sao bây giờ lại ở trong rừng mà ra.
Tiểu hóa tử nheo mắt nhìn Ngô Cương ra hiệu cho chàng đừng lên tiếng.
Hai quái nhân đồng thời đảo mắt nhìn tiểu hóa tử.
Tiểu hóa tử vẫn lờ đi như không thấy nhị quái, gã lớn tiếng hỏi Ngô Cương:
– Người anh em ơi! Người anh em đã nghĩ kỹ chưa? Đó là một phúc phận tày trời cho người anh em đó.
Ngô Cương không hiểu gã tiểu hóa tử nói chuyện gì nên không trả lời ngay được.
Tiểu hóa tử lại nói tiếp:
– Người anh em đừng cố chấp nữa. Người khác hằng mơ ước cũng không được đâu.
Ngô Cương tưởng tiểu hóa tử nói về việc lưỡng quái thu đồ đệ, chàng liền nhất quyết lắc đầu đáp:
– Tiểu đệ không làm được.
Tiểu hóa tử đảo mắt nhìn chàng nói:
– Người anh em! Âu Dương lão tiền bối bảo là lão gia chẳng bao giờ chịu
xin ai điều gì. Lão gia đã nói ra miệng là không thay đổi. Nếu người anh em vẫn u mê không tỉnh thì cả cái đầu người anh em cũng tan ra đó.
Ngô Cương chỉ trố mắt ra mà nhìn vì chàng chẳng hiểu tiểu hóa tử đang nói chuyện gì.
Lưỡng quái đều biến sắc. Phong Ma Nữ cất giọng the thé hỏi:
– Thằng quỷ con kia! Ngươi nói chuyện gì vậy?
Tiểu hóa tử bật lên tiếng ‘ủa’ rồi không trả lời vào câu hỏi. Gã nói:
– Hai vị lão nhân mạnh giỏi đấy a?
Phong Đô Sứ Giả cất tiếng ồm ồm hỏi lại:
– Thằng nhăi con kia! Năm nay mi được mấy tuổi mà đã nhận ra chúng ta đây?
Tiểu hóa tử cười hề hề đáp:
– Tiểu nhân dù chưa mắt thấy nhưng đã tai nghe. Cái chiêu bài mà hai vị cầm trong tay còn ai không biết?
Phong Đô Sứ Giả lại hỏi:
– Mi vừa nói cái gì Âu Dương lão tiền bối?
Tiểu hóa tử đáp:
– Úi chà! Câu chuyện là thế này: trước đây nữa ngày, Âu Dương lão tiền
bối muốn thu người anh em làm truyền nhân mà y nhất định không chịu. Âu
Dương lão tiền bối cũng nhất định không chịu bỏ qua, sai tiểu nhân đến
bảo y…
Phong Đô Sứ Giả ngắt lời:
– Âu Dương lão tiền bối nào?
Tiểu hóa tử lộ vẻ cực kỳ cung kính đáp:
– Chính là Yêu Trung Chi Vương Âu Nhân Toàn lão nhân gia.
Lưỡng quái đồng thời kinh hăi la lên:
– Sao? Ngươi nói cái gì Yêu Trung Chi Vương?
Bây giờ Ngô Cương mới tỉnh ngộ. Chàng biết tiểu hóa tử đã quay lại từ lâu.
Gã ẩn nấp trong rừng nghe rõ câu chuyện của lưỡng quái. Gã không có cách gì cứu chàng nên mới mạo hiểm đưa danh hiệu của Nhất Yêu trong bọn
“Nhất Yêu, Tam Quái, Bát Hung” ra để hăm dọa cho lưỡng quái chạy đi. Rồi chàng lẩm bẩm:
– Thế này thì gã mạo hiểm quá! Nếu lưỡng quái
không chịu bỏ đi hoặc khám phá ra quỷ kế này thì cái mạng nhỏ xíu của gã đừng hòng sống nữa.
Chàng nghĩ vậy nắm chặt hai bàn tay đến đổ mồ hôi.
Tiểu hóa tử nghiêm trang đáp:
– Chính là lão nhân gia!
Lưỡng quái đưa mắt nhìn nhau rồi mục quang Phong Ma Nữ chụp lấy con người tiểu hóa tử, mụ hỏi:
– Thiệt thế ư?
Tiểu hóa tử đáp:
– Tiểu nhân có một cái đầu, khi nào dám mạo danh hiệu của Âu Dương lão tiền bối?
Phong Ma Nữ hỏi vặn:
– Lão Dương hiện giờ ở đâu?
Tiểu hóa tử ngập ngừng:
– Lão nhân gia… vừa mới ở trong rừng này. Hiện giờ chắc còn ở quanh đây.
Lưỡng quái lại thay đổi sắc mặt, bất giác đảo mắt nhìn hai bên một lượt, Phong Ma Nữ giương mắt lên hỏi:
– Thế nào?
Phong Đô Sứ Giả trầm ngâm một lúc rồi đáp:
– Mấy chục năm nay lão yêu không xuất hiện trên chốn giang hồ sao lại có chuyện ăn khớp kỳ dị này?…
Phong Ma Nữ lại hỏi:
– Chẳng lẽ thằng bé nhãi kia dám bịa chuyện ư?
– Cái đó khó mà biết được.
Tiểu hóa tử trống ngực đánh hơn trống làng song ngoài mặt vẫn thản nhiên như thường, như chẳng có chuyện gì. Gã quay lại hỏi Ngô Cương:
– Việc nhắn tin của tiểu đệ thế là xong rồi, còn nghe hay không là tùy người anh em. Tiểu đệ phải quay về phục mệnh đây…
Ngô Cương thừa cơ đáp ngay:
– Hãy để ta suy nghĩ lại đã.
Tiểu hóa tử nói:
– Việc gì còn phải suy nghĩ? Giả tỷ là tiểu đệ… hỡi ôi! Đáng tiếc Âu Dương lão tiền bối lại không vừa ý tiểu đệ cho.
Giọng nói của gã vừa ra chiều ca ngợi Ngô Cương vừa tỏ ý ghen ghét.
Phong Đô Sứ Giả lại lên tiếng:
– Nếu quả lão yêu đã muốn lấy gã này thì chúng ta đành bỏ đi là hơn.
Phong Ma Nữ đập đầu trượng xuống nói:
– Lão bà tử đã có chủ ý rồi.
Phong Đô Sứ Giả hỏi:
– Chủ ý gì?
Phong Ma Nữ đáp:
– Nếu quả lão yêu muốn thu gã thì chỉ cần lão xuất hiện nói một câu là ngươi cùng ta sẽ bỏ đi ngay.
– Nhưng…
– Nhưng làm sao?
– Tính lão cục cằn lắm. Lão đã thấy mặt không chừng xảy ra chuyện khác…
– Ngươi sợ lão hay sao?
– Chẳng lẽ mụ không sợ ư?
– Lão bà tử chẳng thể cam tâm vì một lời nói của thằng nhãi con mà phải chấp tay rút lui.
– Ừ phải! Mụ nói có lý lắm.
Lão nói xong đưa luồng mục quang xanh lè nhìn chằm chặp tiểu hóa tử, cất tiếng hung dữ hỏi:
– Tiểu tử! Mi đã nghe rõ chưa?
Tiểu hóa tử lại sợ thất thần, trán toát mồ hôi. Gã ráng trấn tỉnh hỏi:
– Lão nhân gia có điều chi dạy bảo?
Phong Đô Sứ Giả đáp:
– Ngươi về bẩm với Âu Dương lão nhi mời lão hiện thân nói chuyện rồi chúng ta sẽ nghe lời.
– Tiểu nhân không dám.
– Sao mi lại không dám.
– Lỡ ra cái mạng nhỏ xíu không giữ được.
Phong Ma Nữ cũng lên tiếng:
– Mi mà không đi thì lão bà tử cũng đ̣i mạng mi đó.
Tiểu hóa tử nhăn nhó cười nói:
– Nếu vậy thì thà tiểu nhân chết ở đây còn hơn.
– Tại sao vậy?
– Chắc hai vị đã biết rõ thị hiếu của Âu Dương lão tiền bối. Tiểu nhân không muốn để lão tiền bối ăn thịt sống nhắm rượu.