Ngô Cương trong lòng nghi hoặc, nghĩ thầm:
– Chẳng lẽ gã này
thật tình quyến luyến mà muốn kết giao với ta? Như vậy thái độ lạnh nhạt của ta không khỏi khiến cho gã phải khó chịu.
Chàng nghĩ vậy liền thay đổi giọng nói:
– Tại hạ nói đây là tình thật, tuyệt không có ý khinh người. Mong rằng các hạ thông cảm cho.
Thư sinh áo lam lại trở giọng như than như oán nói:
– Khổ vì tính tiểu đệ lại thích kết bạn. Một nhân vật như huynh đài
khiến cho tiểu đệ trong lòng quyến luyến, nếu không được kết giao thì
thật phải ân hận suốt đời.
Ngô Cương không khỏi động tâm. Vì
chàng đeo mặt nạ chế tạo rất tinh xảo, vẻ mặt thủy chung vẫn trơ trơ,
nhưng thanh âm đã ôn hòa lại nhiều, chàng nói:
– Các hạ đã đo lường tại hạ một cách quá cao.
Thư sinh áo lam vái dài nói:
– Huynh đài tự khiêm như vậy khiến cho tiểu đệ phải bồi hồi…
Giữa lúc ấy, một mùi thơm xông vào mũi. Trước mắt Ngô Cương xuất hiện một thiếu nữ mình mặc áo vàng, dong nhan thoát tục:
– Thiếu nữ này đến đây làm gì?
Ngô Cương vừa động tâm thì Huỳnh y nữ đã cười khúc khích ngó Ngô Cương chúc câu vạn phúc nói:
– Thiếu hiệp! Tiện thiếp gặp được thiếu hiệp đây thật là tam sinh hữu hạnh.
Ngô Cương cực kỳ thắc mắc, lạnh lùng hỏi:
– Cô nương có điều chi dạy bảo?
Thiếu niên áo lam trên môi lộ ra một nụ cười gượng hỏi:
– Thế muội! Sao thế muội cũng tới đây?
Gã gọi Huỳnh y nữ bằng thế muội thì tất cô cùng gã đi chung một đường.
Huỳnh y nữ nụ cười mất biến lạnh nhạt đáp:
– Tiểu muội tưởng không cần nói rõ lai lịch.
Thư sinh áo lam bẽn lẽn nói:
– Thế muội! Thế huynh không có ý tò mò làm chi. Nhưng gió núi nặng nề, thế muội nên giữ gìn ngọc thể.
Huỳnh y nữ thản nhiên đáp:
– Thế huynh! Thế huynh không nên can thiệp vào việc của tiểu muội là hơn.
Thư sinh áo lam quay sang giới thiệu với Ngô Cương:
– Đây là thế muội của tiểu đệ, y được nuông chiều, việc gì cũng tự ý, xin huynh đài chớ cười.
Ngô Cương buộc miệng đáp:
– Các hạ dạy quá lời.
Huỳnh y nữ hắng giọng một tiếng rồi hỏi:
– Ai được nuông chiều? Ai bướng bỉnh? Chà! Thế huynh nói hay hơn cả tiếng hát.
Thư sinh áo lam như đã dầy công tu dưỡng, gã nghe Huỳnh y nữ mạt sát đến điều mà không nổi giận, vẫn tủm tỉm cười đáp:
– Thế muội ơi! Đừng nói vậy để huynh đài đây cười chê cho.
Thái độ ung dung của gã tỏ ra gã được giáo dưỡng rất sâu xa, mà Huỳnh y nữ dường như là con người bướng bỉnh.
Ngô Cương không nhẫn nại được nữa, vì những chuyện không đâu đã làm cho chàng phí mất một khoảng thời gian quí báo.
Huỳnh y nữ lườm thư sinh áo lam hỏi:
– Thế huynh! Thế huynh nói vậy mà không sợ nhiều lời ư?
Thư sinh áo lam nhíu cặp lông mày hỏi lại:
– Thế muội! Dường như bữa nay thế muội không được khoan khoái trong lòng phải chăng?
Huỳnh y nữ đáp ngay:
– Tiểu muội vẫn như thường.
Thư sinh áo lam ngập ngừng:
– Thái độ của thế muội…
Huỳnh y nữ ngắt lời:
– Làm sao?
Thư sinh áo lam đáp:
– Dường như không giống như mọi ngày…
Huỳnh y nữ chặn họng:
– Cái đó tự thế huynh muốn nói vậy mà thôi.
Thư sinh áo lam cất giọng ôn hòa nói ;
– Thế muội ơi! Để thế huynh đưa thế muội về được không?
Huỳnh y nữ đáp:
– Thế huynh có việc xin cứ tùy tiện.
Thư sinh áo lam dù công phu hàm dưỡng có cao đến đâu cũng cảm thấy bực mình, nhưng gã vẫn bình tĩnh đáp:
– Thế muội! Tiểu huynh có trách nhiệm đối với thế muội…
Huỳnh y nữ gắt lên:
– Đừng giỡn nữa! Thế huynh làm gì có trách nhiệm với tiểu muội?
Thư sinh áo lam đáp:
– Chúng ta đã có đính ước hôn nhân…
Huỳnh y nữ tái mặt tức giận hỏi:
– Ai cùng thế huynh đính ước hôn nhân.
Thư sinh áo lam la lên:
– Ô hay! Mệnh lệnh của song thân chúng ta chẳng lẽ không đủ làm bằng chứng ư?
Huỳnh y nữ đáp:
– Nhưng tiểu muội không đồng ý.
Thư sinh áo lam nói:
– Tưởng thế muội không nên nói vậy…
Huỳnh y nữ ngắt lời:
– Tiểu muội không muốn nghe lời nói của thế huynh nữa.
Thư sinh áo lam nghiến răng tựa hồ gã phải cố gắng lắm mới nhẫn nại được, cất giọng lạnh lùng nói:
– Thế muội! Thế muội không nên nói điều quá đáng.
Huỳnh y nữ bĩu môi đáp:
– Tiểu muội nhắc lại lần nữa việc gì của tiểu muội thế huynh không có
quyền hỏi đến. Nếu thế huynh tưởng tiểu muội đã nhận lời về hôn sự là
thế huynh nhầm đấy.Nói trắng ra thế huynh đừng mơ mộng nữa.
Thư sinh áo lam ấp úng:
– Thế muội…
Huỳnh y nữ gặt đi:
– Đây không phải là lần đầu mà tiểu muội nói câu này.
Thư sinh áo lam nói:
– Thế muội! Tính ương ngạnh sẽ đem lại kết quả làm cho thế muội phải hối hận.
Huỳnh y nữ đáp:
– Vĩnh viễn không bao giờ tiểu muội hối hận.
Thư sinh áo lam nói:
– Thế thì tiểu huynh chẳng còn gì mà nói nữa.
Huỳnh y nữ lên giọng kiên quyết:
– Thế huynh đừng mở miệng nữa là hơn.
Thư sinh áo lam lại hỏi:
– Thế muội đến đây làm chi?
Huỳnh y nữ xẵng giọng:
– Cái đó không liên can gì đến thế huynh.
Thư sinh áo lam vẫn chưa chịu thôi, gã hỏi:
– Nếu thế thúc mà biết vụ này…
Huỳnh y nữ tức quá xua tay nói:
– Thế huynh tự tiện đi thôi.
Thư sinh áo lam tức giận giằn giọng:
– Ta đối với ngươi thế là nhịn nhục quá nhiều rồi…
Huỳnh y nữ cười khẩy nói:
– Cái đó là tại ngươi không tự biết mình.
Ngô Cương thật đã đến lúc không thể nhịn được nữa. Chàng cảm thấy Huỳnh y
nữ tính tình bướng bỉnh không ra vẻ một thiếu nữ nhu thuận chút nào.
Chàng chắp tay lạnh lùng nói:
– Tại hạ xin cáo thoái.
Huỳnh y nữ giơ bàn tay nhỏ nhắn lên nói:
– Xin thiếu hiệp hãy dừng bước!
Ngô Cương ngạc nhiên hỏi:
– Cô nương còn điều chi muốn nói hay sao?
Huỳnh y nữ đáp:
– Đúng thế!
Ngô Cương giục:
– Xin cô nương nói ngay đi!
Huỳnh y nữ hơi đỏ mặt lên, quay lại bảo thư sinh áo lam:
– Ngươi tùy tiện đi thôi.
Trong mắt thư sinh áo lam lướt qua một tia sáng nham hiểm. Tuy chỉ trong chớp nhoáng mà Ngô Cương đã nhận thấy rồi. Chàng nghĩ thầm:
– Gã này bên ngoài ra chiều thành thật mà bề trong lắm nỗi gian ngoan. Đúng là
một gã ngụy quân tử. Xem chừng Huỳnh y nữ chán ghét gã hẳn có lý do. Mục quang gã đã biểu lộ tấm lòng gian trá nham hiểm. Mục quang này không
thể xuất hiện ở người võ sĩ chính phái được.
Huỳnh y nữ trừng mắt lên hỏi:
– Ngươi định làm gì?
Thư sinh áo lam đáp:
– Sau này thế muội sẽ phải hối hận.
Huỳnh y nữ dằn từng tiếng:
– Ta không cần gì đến thủ đoạn đê hèn của ngươi đâu!
Thư sinh áo lam nói:
– Giỏi lắm! Thế thì tiểu huynh phục thật.
Gã dứt lời nhìn Ngô Cương nở một nụ cười nhăn nhó rồi nói bằng một giọng rất thành khẩn:
– Huynh đài! Tiểu đệ mong rằng sau này còn có cơ hội gặp lại nhau.
Gã xoay mình trở gót rồi chạy nhanh như bay.
Lúc này trời đã Huỳnh hôn, rạng đỏ trời tây soi xuống đỉnh núi thành một vùng đỏ rỡ.
Ngô Cương không nhẫn nại được, hỏi:
– Cô nương có điều chi xin nói ngay đi.
Huỳnh y nữ thọn thẹn cười tự giới thiệu:
– Tiểu muội là Lã Thục Viên.
Vẻ mặt nàng bây giờ vui tươi hoàn toàn khác lúc trước.
Ngô Cương nói:
– Ồ! Lã cô nương!
Huỳnh y nữ hỏi:
– Cách xưng hô thiếu hiệp thế nào đây?
Ngô Cương đáp:
– Sách Huyết Nhất Kiếm.
Huỳnh y nữ lại hỏi:
– Tiểu muội muốn thỉnh giáo tôn tính đại danh thiếu hiệp?
Ngô Cương lạnh lùng đáp:
– Tại hạ chỉ có cái ngoại hiệu này thôi.
Huỳnh y nữ tức Lã Thục Viên ngẩn người hỏi:
– Phải chăng thiếu hiệp lấy sự đàm luận với tiểu muội là một điều hổ thẹn?
Ngô Cương đáp:
– Không phải đâu. Thực tình là thế đó.
Lã Thục Viên nói:
– Thái độ của tiểu muội vừa rồi chắc đã làm cho thiếu hiệp không vừa lòng…
Ngô Cương đáp:
– Không có chuyện đó đâu.
Lã Thục Viên nói:
– Thiếu hiệp! Tiểu muội có câu chuyện kể ra không nên nói nhưng không
nói không được, vì thế huynh của tiểu muội tâm thuật rất là bất chính.
Sau này thiếu hiệp có gặp y, nên đề phòng một chút.
Ngô Cương đáp:
– Đa tạ cô nương có lòng chỉ giáo. Cô nương còn có chuyện gì…
Lã Thục Viên đáp:
– Có!
Ngô Cương giục:
– Xin cô nương cứ nói ra.
Lã Thục Viên ngập ngừng:
– Tiểu muội… Chà! Từ thuở nhỏ… Tiểu muội đã ham mê kiếm thuật…
Ngô Cương động tâm hỏi:
– Vậy thì sao?
Lã Thục Viên mặt đỏ lên pha với nắng chiều khiến cho người ta trông càng
say sưa ngây ngất. Nàng có một cái đẹp tự nhiên không cần phải làm dáng. Ngô Cương cũng cảm thấy bâng khuâng trong dạ.
Lã Thục Viên ngập ngừng nói tiếp:
– Tiểu muội rất tâm phục thiếu hiệp…
Ngô Cương lạnh lùng đáp ;
– Tại hạ không dám tiếp thụ mắt xanh của cô nương.
Lã Thục Viên nói:
– Đó là chân tâm của tiểu muội.
Ngô Cương nở một nụ cười bẽn lẽn không biết trả lời thế nào.
Lã Thục Viên hạ thấp giọng xuống hỏi ;
– Huynh đài có chịu kết giao bằng hữu mới tiểu muội không?
Câu này tự miệng một thiếu nữ nói ra khiến cho người ta cảm thấy nàng đường đột quá chừng.
Cặp mắt nàng trong như nước hồ thu lộ vẻ thẹn thò, có ý nóng lòng chờ đợi câu trả lời của Ngô Cương.
Ngô Cương tự hỏi:
– Hai chữ kết giao phía sau có ẩn ý gì không? Giữa một đôi nam nữ liệu
có giữ được tinh thuần nhất về hữu nghị mà không phải vướng phải mối
tình nhi nữ chăng? Nói về danh thì mình vừa mới ra đời làm gì đã có danh tiếng. Theo lời nàng say mê về kiếm thuật thì nàng có mục đích gì? Nàng muốn học kiếm chăng. Còn nói về tình quyến luyến thì mối tình giữa mình và nàng chưa từng quen biết nhau. Trong thiên hạ lại có mối tình như
thế này ư? Nếu ta trả lời thẳng thắng mà nàng là một thiếu nữ, tất làm
thương tổn đến lòng tự tôn củ nàng…
Lòng chàng nghĩ vậy liền uyển chuyển hỏi:
– Phải chăng cô nương cũng ở gần đây?
Lục Thục Viên đáp ;
– Hiện giờ thì đúng thế.
Ngô Cương hỏi:
– Cô nương nói vậy nghĩa là làm sao?
Lã Thục Viên đáp ;
– Tiểu muội không phải là người ở đây, nhưng hiện giờ trú ngụ trong núi này…
Ngô Cương hỏi:
– Cô nương ở trong núi này ư?
Lã Thục Viên đáp:
– Đúng thế!
Ngô Cương ngập ngừng:
– Vị huynh đài vừa nãy…
Lã Thục Viên đáp:
– Thiếu hiệp đã nghe rõ rồi. Hắn cũng là một loại giao tình.
Ngô Cương liền hỏi ngay vào chính đề:
– Cô nương cùng y đã ước hẹn cuộc hôn nhân rồi phải không?
Lã Thục Viên bĩu môi ra chiều khinh bỉ đáp:
– Hắn lẽo mép đấy.
Ngô Cương lại hỏi:
– Sao vừa rồi cô không phủ nhận?
Lã Thục Viên đáp:
– Đó chẳng qua là đề nghị của bậc trưởng bối, nhưng mới nói sơ sơ mà thôi vì tiểu muội không ưa hắn.
Ngô Cương lại nói:
– Tại hạ xem y có tướng mạo bất phàm…
Lã Thục Viên ngắt lời:
– Hừ! Nhưng gã còn cách xa tiêu chuẩn làm người.
Ngô Cương hỏi:
– Xem chừng gã đối với cô nương có một mối tình rất thắm thiết?
Lã Thục Viên nheo mắt hỏi lại:
– Sao thiếu hiệp hỏi kỹ thế?
Ngô Cương đáp:
– Ồ! Không có gì đâu. Tại hạ muốn hỏi mà chơi.
Lã Thục Viên hỏi lại:
– Thế ư?
Ngô Cương nóng mặt bẽn lẽn hỏi:
– Cô nương nhận thấy thế nào?
Lã Thục Viên cười nửa miệng đáp:
– Tiểu muội xem chừng lời nói của huynh đài không đúng như ý nghĩ trong thâm tâm.
Ngô Cương nói:
– Cô nương muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, tại hạ cũng chẳng biết thế nào được.
Lã Thục Viên nói:
– Tiểu muội e rằng kiếm thuật của huynh đài đã đến trình độ tuyệt thế vô song…
Ngô Cương nói:
– Tại hạ không dám tự khoe, những nhân vật kỳ tài dị sĩ trong thiên hạ còn biết bao nhiêu người cao thâm hơn tai hạ.
Lã Thục Viên nói:
– Đó là huynh đài nhún mình.
Ngô Cương nói:
– Nếu cô nương không có việc gì thì tại hạ xin cáo từ.
Lã Thục Viên biến sắc hỏi:
– Thiếu hiệp cự tuyệt người ở ngoài ngàn dặm ư?
Ngô Cương bẽn lẽn hỏi lại:
– Sao cô nương lại nói thế?
Lã Thục Viên đỏ mặt lên đáp:
– Tiểu muội mến tài mà muốn với cao. Sao thiếu hiệp chẳng trả lời có ưng hay không?
Ngô Cương lấy rất làm khó nghĩ. Mối huyết cừu chàng chưa trả được, thực
tình chàng chẳng muốn rước lấy những mối phiền não vô vị. Lai lịch cùng
mục đích của đối phương chàng lại chưa hiểu rõ. Nếu chàng gay gắt cự
tuyệt lại sợ đối phương là một thiếu nữ, nên trong lòng rất đỗi băng
khoăn.
Sau một lúc trầm ngâm chàng chợt nhớ ra điều gì rồi tự coi mình là kẻ thù của khắp thiên hạ thì cô này là một phần tử trong bọn
cừu gia. Chàng liền kiên quyết đáp:
– Tại hạ xin kính tạ hảo tâm của cô nương…
Lã Thục Viên sa sầm nét mặt hỏi ;
– Thiếu hiệp không thèm kết giao với tiểu muội ư?
Ngô Cương đáp:
– Xin lỗi cô nương! Bản tánh của tại hạ là thế đó.
Lã Thục Viên tức giận nói:
– Thôi được! Lã Thục Viên này đã coi lầm người rồi.
Ngô Cương đáp:
– Tại hạ xin cáo từ.
Lã Thục Viên mặt lạnh như tiền đáp:
– Xin thiếu hiệp cứ tùy tiện.
Ngô Cương khẽ chắp tay thi lễ rồi chạy xuống núi, nhưng trong lòng cũng cảm thấy có điều hối hận.
Ngô Cương đi khỏi núi, hai thiếu phụ áo xanh từ sau phiến đá ở phía xa xa
xuất hiện chạy thẳng đến trước Lã Thục Viên, song song thi lễ. Một cô
nói:
– Tiểu thư! Con người đó kiêu ngạo lắm…
Lã Thục Viên ngắt lời:
– Ồ y có kiêu ngạo thì vẫn là một nhân vật siêu quần xuất chúng.
Thiếu nữ áo xanh nói:
– Theo tỳ nữ nhận xét thì hắn ỷ mình có tuyệt kỹ mà kiêu ngạo với đời.
Lã Thục Viên nói:
– Không hẳn như thế.
Thiếu nữ áo xanh la lên:
– Ô hay! Tiểu thư thay đổi cả tư cách rồi ư?
Lã Thục Viên chẹn họng:
– Không được lắm mồm!
Thiếu nữ áo xanh nói:
– Tiểu tì không dám.
Lã Thục Viên nói:
– Hai ngươi hãy đi theo hút y (?). Ta muốn hiểu rõ lai lịch xem y là người thế nào.
Thiếu nữ áo xanh đáp:
– Tiểu tì xin tuân lệnh.
Hai thiếu nữ áo xanh vâng lệnh rồi lập tức chạy đi.
Nhắc lại Ngô Cương chạy thẳng một mạch xuống đi cho đến canh hai thì tới một tòa thị trấn tên gọi Vọng Sơn Tập ở gần núi Long Trung. Chàng vất vả
suốt một ngày chưa được ăn uống gì nên vừa đói vừa khát vừa mệt nhọc.
Trấn tập vùng núi non, chợ đêm cũng tịch mịch. Từ đường phố chính còn ngoài
ra đèn lửa cũng tắt gần hết chỉ còn le lói mấy ngọn như những chòm sao
lác đác về ban sáng.
Việc đầu tiên là Ngô Cương phải ăn cho đỡ
đói, chàng liền tìm vào một tửu quán coi cũng sạch sẽ. Chàng kêu một dĩa thịt quay, một bát thịt cừu nấu chín, một cân bánh. Chàng cúi xuống mà
ăn lấy ăn để. Vì bụng đói nên chàng được bữa ăn rất ngon miệng.
Ngô Cương vừa nhớ lại những việc đã trải qua trong một ngày cho đến lúc sau cùng chàng gặp Huỳnh y nữ Lã Thục Viên.
Bất giác chàng tự hỏi:
– Ta đối đãi với nàng như vậy chắc nàng khó chịu lắm?
Ngô Cương uống hết hai bình rượu, tửu hứng đang lên chàng kêu lấy thêm hai bình nữa và một con gà rừng quay.
Chàng đang ăn uống bỗng cảm thấy mi mắt trầm trọng, trước mắt hoa lên. Chàng say rồi ư? Hay là chàng mệt quá?
Ngô Cương cảm thấy có điều kinh dị. Bảo là say thì không phải. Tửu lượng của chàng ngày thường uống bốn bình này đã vào đâu?
Bảo là mệt cũng không đúng vì nội công chàng tu luyện đã đến trình độ tối cao làm gì mà mệt đến thế được.
Nhưng sự thực, cảm giác chàng mỗi lúc một hôn mê trầm trọng rồi muốn ngửng đầu lên cũng khó khăn. Chàng tự nhủ:
– Thôi ta đi tìm chỗ ngủ sớm đi là xong.
Lòng nghĩ vậy, chàng liền kêu tiểu nhị tính trả tiền ăn uống rồi loạng choạng đi ra cửa.
Vừa ra khỏi tửu điếm chàng chục (?) Nhà tìm một ngọn đèn lồng hiện ra trước mắt trên viết bốn chữ đỏ lớn ” Kim Sơn khách sạn “.
Ngô Cương xem chừng không chống nổi nữa. Bước cao bước thấp, chàng tiến vào khách sạn.
Tiểu nhị vội ra nghinh tiếp hỏi:
– Khách quan say rồi ư?
Ngô Cương hỏi lại:
– Ừ! Say rồi! Có phòng nào thanh tĩnh không?
Tiểu nhị đáp:
– Có! Xin mời khách quan đi theo tiểu nô.
Ngô Cương đi vào hậu viện thì thấy vắng vẻ lạ lùng, cả đèn lửa cũng tắt hết. Đúng là thanh tĩnh vô cùng!
Ngô Cương chỉ muốn nằm ngủ chàng chẳng buồn hỏi thêm gì nữa.
Tiểu nhị mở cửa phòng thắp đèn lên rồi hỏi:
– Khách quan có vừa lòng phòng này chứ?
Ngô Cương buông thõng:
– Được rồi!
Tiểu nhị liền trở gót đi ra. Gã đem một bình trà đến đặt trên bàn và một thau nước lạnh để chàng rửa mặt rồi hỏi:
– Khách quan còn cần gì nữa không?
Ngô Cương thấy đầu lưỡi đã cứng đơ. Chàng xua tay nói mau:
– Thiếu gì ta sẽ kêu.
Tiểu nhị nói:
– Dạ khách quan cứ yên trí.
Tiểu nhị ra khỏi phòng, Ngô Cương đóng cửa lại chàng để nguyên cả áo dài,
nằm lăn ra ngủ. Tuy nhiên chàng còn chút cảm giác là thấy tình hình có
điều khác lạ, nhưng vì buồn ngủ quá, chàng không nghĩ sâu xa được nữa.
Chỉ trong chớp mắt chàng đi vào giấc ngủ say sưa.
Lúc Ngô Cương tình dậy thì ánh mặt trời đã lọt vào cửa sổ. Bất quá chàng la thầm:
– Chết chửa! Người võ sĩ mà ngủ say như chết.