Ngô Cương ngồi dậy, chàng cảm thấy đầu óc trầm trọng tựa hồ người bị bệnh mới khỏi.
Chàng xuống giường uống hai hớp nước trà lạnh. Chàng đảo mắt nhìn quanh bỗng giật bắn người lên, miệng bật tiếng la:
– Úi chao!
Hai bóng người xinh đẹp đứng ngay ngoài của phòng rõ ràng là nữ lang áo lục đẹp như thiên tiên và ả thị tỳ của nàng Tiểu Tuyết.
Hai người xuất hiện trong này thật là một điều bất ngờ đối với Ngô Cương. Chàng kinh ngạc đến nói không ra lời.
Nữ lang áo lục nét mặt tựa hồ bao phủ một làn sương dày đặc, mắt lộ sát khí, coi chẳng khác nào một pho tượng Quan Âm.
Ngô Cương cố trấn tĩnh tinh thần, chàng chắp tay xá dài và để đả phá bầu không khí tịch mịch, chàng lên tiếng:
– Mời cô nương ngồi chơi!
Nữ lang lạnh lùng thốt ra hai tiếng qua kẽ răng:
– Bất tất! Bất tất!
Vẻ mặt và giọng nói của đối phương khiến cho Ngô Cương khác nào rớt vào trong đám mây mù xa đến năm dặm.
Nhưng lòng chàng không khỏi gợn sóng vì nàng đẹp quá. Bất luận trong tình
trạng nào, sắc đẹp của nàng cũng làm cho người ta điên đảo thần hồn.
Ngô Cương nhớ tới lúc ban đầu được Thiết Tâm Thái Tuế Hồ Phi giải cứu. Lão
đã nói một câu: “Tiểu Cương! Y có ý với ngươi đó…”. Chàng không khỏi rạo rực trong lòng. Nhưng bữa nay thái độ nàng khác hẳn. Trước kia nàng
thường hay cười cợt ngạo mạn thì nay đâu mất cả mà thay thế bằng một
thái độ khiến cho người ta phải phát khiếp.
Ngô Cương dường như đã quên hết mọi sự. Chàng sững sờ đứng ngẩn người ra.
Ả tỳ nữ Tiểu Tuyết cất tiếng hỏi cũng bằng một giọng lạnh lẽo:
– Tiểu thư! Liệu có đáng không?
Ngô Cương không hiểu thị đang nói cái gì?
Nữ lang áo lục khẽ giơ bàn tay ngọc lên nói:
– Ngươi không được mở miệng.
Tiểu Tuyết cúi đầu xuống, nhưng thị liếc mắt nhìn Ngô Cương một cái.
Ngô Cương trấn định tâm thần hỏi:
– Cô nương tới đây có điều chi dạy bảo?
Nữ lang hững hờ đáp:
– Ta muốn giết ngươi.
Ngô Cương giật nảy mình lên hỏi:
– Cô nương muốn giết tại hạ ư?
Nữ lang áo lục nghiến răng đáp:
– Đúng thế!
Ngô Cương hỏi:
– Tại sao vậy?
Nữ lang áo lục đáp:
– Vì ngươi không phải là người.
Ngô Cương ngập ngừng:
– Tại hạ…không phải là người?
Chàng lùi lại luôn mấy bước cho đến bên tường, nỗi kinh ngạc lộ ra ngoài mặt cùng lời nói.
Nữ lang áo lục mặt ngọc biến thành xám xanh, nói gằn từng tiếng:
– Ngươi chỉ là loài cầm thú biết đội mũ mặc áo.
Ngô Cương há miệng lưỡi cứng hồi lâu mới thốt ra lời.
– Tại hạ không hiểu ý cô nương muốn nói gì?
Nữ lang áo lục hắng giọng đáp:
– Hừ! Ngươi không hiểu ư?…
Ngô Cương ngơ ngác hỏi lại:
– Phải chăng….Cô nương nhận thấy hành vi của tại hạ trên Công Nghĩa đài ngày hôm qua có điều gì không chính đáng chăng?
Nữ lang áo lục gạt đi:
– Ngươi đừng giả vờ nữa. Thực ra trong lòng ngươi đã hiểu rồi.
Ngô Cương nói:
– Tại hạ chẳng hiểu chút gì hết.
Tỳ nữ Tiểu Tuyết xen vào:
– Thiếu hiệp! Đã là nam tử hán dám làm dám chịu. Về lai lịch thiếu hiệp cũng là người gia thế lẫy lừng….
Ngô Cương trong lòng nóng nẩy hỏi lại:
– Vậy thì tại hạ đã làm việc gì?
Tiểu Tuyết đáp:
– Thiếu hiệp! Tiểu Tuyết này tuy chỉ là một tên tỳ nữ, nhưng đối với tác phong của thiếu hiệp không khỏi hổ thẹn.
Ngô Cương không hiểu hỏi lại:
– Tác phong thế nào?
Tiểu Tuyết hỏi:
– Thiếu hiệp dù chết cũng không chịu nhìn nhận tội lỗi của mình ư?
Ngô Cương hỏi lại:
– Tội lỗi gì?
Tiểu Tuyết chỉ ồ một tiếng chứ không nói nữa. Giả tỷ là người khác thì Ngô
Cương đã rũ áo bỏ đi hoặc nổi nóng, nhưng đối với hai vị chủ tỳ này
chàng không tiện nổi hung. Một là chàng còn khiếm khuyết mối ân tình,
hai là một mối tâm lý vi diệu đã ngăn trở chàng.
Nữ lang áo lục hiển nhiên căm tức đến cùng cực. Người nàng run, mặt nàng thay đổi mấy lần.
Ngô Cương cố nghĩ xem mình đã làm việc gì để đối phương tức mà chàng không sao nghĩ ra được?
Chàng liền thành thực nói:
– Cô nương! Xin cô nương nói rõ cho tại hạ biết đã có điều chi lầm lỗi.
Nữ lang áo lục hằn học hỏi:
– Ở trong thị trấn nhỏ bé này, người giang hồ đã đồn ầm lên ngươi còn chối cãi gì nữa?
Ngô Cương trong lòng nóng nẩy, trán toát mồ hôi, chàng đáp:
– Thực tình tại hạ không nghĩ ra chuyện gì.
Nữ lang áo lục nói:
– Hừ! Tiểu Tuyết. Mở ra cho gã coi.
Tiểu Tuyết lật đệm giường lên hỏi:
– Thiếu hiệp giải thích thế nào đây?
Ngô Cương trong lòng rất nghi hoặc nhìn xuống gầm giường. Lập tức chàng sợ hết hồn. Toàn thân co rúm lại.
Bỗng chàng hét lên một tiếng:
– Trời ơi!
Mặt chàng hốt hoảng ngơ ngác tựa hồ không tin ở mắt mình.
Dưới gầm giường rõ ràng nằm lăn thi thể hai thiếu nữ lõa lồ thân thể, không
còn một mảnh quần áo nào dính vào người. Vết máu loang lổ. Tử trạng rất
là thê thảm.
Người bị nạn nghiến răng tựa hồ lúc còn sống đang gặp phải cảnh ngộ gì rất tàn khốc, rất căm phẫn.
Toàn thân Ngô Cương như bị tê liệt. Tai chàng nổi lên những tiếng vo vo chàng tự hỏi:
“Hai xác chết này từ đâu đem đến đây? Ai đã hạ thủ giết người?”
Bây giờ chàng mới hiểu vì sao nữ lang áo lục sở dĩ căm hận mình là vì vụ này…
Nữ lang áo lục lớn tiếng la:
– Đậy lại! Ta không nỡ nhìn thảm cảnh này.
Tiểu Tuyết lại trải đệm lên giường rồi lui ra đứng bên nữ lang áo lục.
Có thể đây là một tác dụng tâm lý. Ngô Cương bây giờ mới ngửi thây mùi máu tanh sặc sụa. Chàng tự hỏi:
– Chẳng lẽ người trong quán lại không hay biết gì về vụ huyết án này?
Chàng nhớ đêm trước vào đây ngủ trọ vào lúc sang canh ba. Vì say rượu nên
chàng vào phòng rồi ngủ vùi đầu ngay cho tới lúc mặt trời lên cao mới
thức giấc.
Coi những vết máu còn đọng lại chỉ biết hai người này
ngộ nạn chưa bao lâu. Có thể là trước khi chàng vào quán mà cũng có thể
là lúc chàng đang ngủ say.
Nếu án mạng sảy ra lúc chàng đang ngủ say thì thiệt là kỳ…
Trong đầu óc chàng lại bật ra mấy câu hỏi:
“Đây là hiện trường vụ huyết án? Hay là án mạng xảy ra ở đâu rồi người ta
đem xác chết vào đây? Nữ lang áo lục sao lại biết vụ này? Chẳng lẽ nàng
vẫn theo dõi hành vi của mình?”
Bỗng nữ lang cất tiếng:
– Quân cầm thú!
Thật là câu nói ác độc và nhận định đây chính là hành vi của chàng.
Ngô Cương giận uất người không biết nói sao, chàng tự nghĩ:
“Theo lời đồn đại ngoài giang hồ thì vụ này hiển nhiên là một âm mưu độc ác.
Nhưng hung thủ đã hành hung để đổ vạ cho mình với mục đích gì?”
Nữ lang áo lục cười lạt nói:
– Ngô Cương! Bây giờ ngươi giải thích thế nào? Đã hết đường chối cãi chưa?
Ngô Cương lại càng kinh hãi vì nữ lang nói đích danh chàng.
Vụ này cần giải thích. Nếu không thì chàng chẳng còn mặt mũi nào mà trông thấy ai nữa.
Chàng nghiến răng run lên hỏi:
– Vụ này từ đâu mà ra?
Nữ lang áo lục lạnh lùng đáp:
– Cái đó ngươi tự hỏi mình chứ còn phải hỏi ai nữa.
Ngô Cương nói:
– Tại hạ tuyệt không biết một chút gì trong vụ này…
Nữ lang áo lục ngắt lời:
– Chẳng lẽ người ngoài đem xác chết vào đây giá họa cho ngươi?
Ngô Cương đáp:
– Tại hạ cũng nghĩ thế.
Nữ lang áo lục ra chiều tức giận, hắng giọng một tiếng rồi hỏi:
– Sách Huyết Nhất Kiếm! Ai mà gan liều dám vu oan giá họa cho ngươi?
Ngô Cương đáp:
– Cái đó khó nói lắm!
Nữ lang áo lục mỉa mai:
– Đúng là khó nói thật.
Ngô Cương nói:
– Cô nương không tin tại hạ ư?
Nữ lang áo lục đáp:
– Dù là đứa con nít lên ba cũng không thể tin được.
Ngô Cương lại hỏi:
– Những người bị nạn có mối liên quan gì với cô nương?
Nữ lang áo lục hờ hững đáp:
– Chẳng có mối liên quan gì hết.
Ngô Cương nói:
– Tại hạ xin trịnh trọng thanh minh đây không phải là hành vi của tại
hạ. Nhưng tại hạ xin thề rằng quyết truy cứu cho ra vụ này.
Nữ lang áo lục gạt đi:
– Đừng rườm lời nữa!
Ngô Cương không nhịn được. Thật là chàng phải cái oan tày trời. Chàng tức giận nói:
– Cô nương không rõ tại hạ là người thế nào…
Nữ lang áo lục chẹn họng:
– Ta biết rõ lắm.
Ngô Cương hỏi lại:
– Cô nương biết rõ tại hạ lắm ư?
Nữ lang áo lục đáp:
– Đúng thế! Ngươi xuất thân từ một danh môn. Thủa nhỏ ngươi bị côi cút
rồi gặp mấy phen kỳ ngộ thành người có bản lãnh. Không ngờ bản lãnh của
ngươi lại giúp cho ngươi điều tàn ác.
Ngô Cương chấn động tâm thần tự hỏi:
– Nàng là nhân vật thế nào mà lại biết rõ gốc tích mình mà mình chẳng
biết chút gì về thân thế nàng. Nói về phương diện hay thì nàng là người
rất thần bí. Nếu là phương diện dở thì nàng thật đáng sợ. Thân thế mình
đã bị bộc lộ tất khiến cho bọn cừu gia hiệp lực đối phó.
Chàng nghĩ vậy liền hỏi:
– Cô nương biết rõ lai lịch tại hạ đến thế ư?
Nữ lang áo lục đáp:
– Có thể nói ta biết rõ hơn cả ngươi.
Ngô Cương ủa lên một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.
Nữ lang áo lục lại hỏi:
– Ngô Cương! Ngươi chưa giải thích được về vụ này?
Ngô Cương đáp:
– Tại hạ xin thanh minh một lần nữa là không biết rõ trong vụ này có điều chi ngoắt ngoéo.
Nữ lang áo lục hỏi:
– Ngươi nhất định phủ nhận ư?
Ngô Cương tức giận hỏi lại:
– Cô nương đứng trên lập trường nào mà bức bách tại hạ đến thế.
Nữ lang áo lục lớn tiếng:
– Ta đứng trên lập trường chính nghĩa.
– Vậy mà cô nương không kể gì đến thị phi hắc bạch ư?
Nữ lang áo lục đáp:
– Vụ này đã rõ ràng lắm rồi.
Ngô Cương hỏi:
– Cô nương nhận định đây là hành vi của tại hạ chăng?
Nữ lang áo lục đáp:
– Chính là thế đó!
Ngô Cương xẵng giọng:
– Tại hạ thanh minh một lần tối hậu nữa là không biết một chút gì về vụ này cả. Còn tin hay không là quyền của cô nương…
Nữ lang áo lục buông thõng:
– Ta không tin.
Ngô Cương nói:
– Nếu vậy tại hạ cũng chẳng còn chi mà nói nữa.
Nữ lang áo lục nói:
– Câu chuyện không phải giản dị thế được.
Ngô Cương lại nổi tính lạnh lùng cao ngạo, hững hờ hỏi lại:
– Cô nương định làm gì?
Nữ lang áo lục nói:
– Ta phải giết ngươi để trừ hại cho võ lâm.
Đột nhiên ngoài phòng có tiếng gã tiểu nhị hỏi vọng vào:
– Khách quan đã muốn dùng cơm sáng chưa?
Ngô Cương lớn tiếng quát:
– Chưa cần. Lúc nào có việc ta sẽ kêu. Ngươi hãy lui ra!
Tiểu nhị dạ một tiếng rồi bỏ đi.
Ngô Cương cặp mắt phát ra những tia hàn quang trầm giọng hỏi:
– Cô nương muốn giết tại hạ?
Nữ lang áo lục đáp:
– Chẳng lẽ còn giả được sao?
Ngô Cương nói:
– Vậy cô nương động thủ đi!
Nữ lang áo lục giục:
– Ngươi rút kiếm ra đi!
Ngô Cương đáp:
– Không cần! Cô nương cứ động thủ đi!
Nữ lang áo lục hừ một tiếng. Bóng người chớp thoáng! Tay áo màu xanh biếc phất tới nhanh như chớp.
Ngô Cương la lên một tiếng:
– Ái chà!
Rồi đứng tựa vào vách. Vạt áo trước ngực chàng bị rách chừng một thước. Máu tươi rươm rướm chảy ra. Chàng không phản kích mà cũng không né tránh,
đứng trơ ra chịu đòn.
Nữ lang đã vung tay áo cứng như sắt. Đây là lần đầu tiên chàng gặp phải người có công lực thần kỳ.
Nữ lang áo lục biến đổi sắc mặt thành rất phức tạp. Nàng không động thủ nữa. Hồi lâu cất tiếng run run hỏi:
– Sao ngươi lại không trả đòn?
Ngô Cương cố nhịn đau, cất giọng lạnh như băng đáp:
– Ngày trước cô nương đã viện trợ cho tệ hữu là Thiết Tâm Thái Tuế, nên tại hạ theo lễ phải nhường cô một chiêu.
Nữ lang áo lục hỏi:
– Nếu chiêu này ta đánh chết ngươi thì sao?
Ngô Cương đáp:
– Tại hạ đã chết đâu?
Nữ lang áo lục nghiến răng, đưa cặp mắt hung dữ lên nhìn Ngô Cương. Nàng nói:
– Nếu rồi đây sự thực chứng minh là ngươi nói dối thì ta sẽ giết ngươi.
Ngô Cương cả quyết đáp:
– Nếu quả sự thực chứng minh tại hạ là hung thủ thì cái đầu này xin tự động dâng lên, không phiền đến cô nương phải động thủ.
Nữ lang áo lục xua tay rồi mở của đi ra. Tiểu Tuyết theo sau nàng.
Ngô Cương đóng cửa phòng lại, ngồi một mình trên mép giường. Đối với tai
họa bất ngờ chàng cảm thấy mình lâm vào tình trạng giở khóc giở cười,
bụng bảo dạ:
“Hiển nhiên kẻ nào đó cố ý gieo rắc tai họa để phá
hoại thanh danh mình, hoặc họ muốn cho võ lâm nổi lòng căm phẫn với
mình. Nếu là một sự ngẫu nhiên: hai cô gái vào điếm rồi bị hại trước khi mình đến thì sự thực quyết không thể có được vì mình vào ngủ trọ chỉ là một quyết định lâm thời, trừ khi đối phương có tài tiên tri biết trước
là mình sẽ vào ngủ trong gian phòng này. Nếu là thuyết họ di chuyển xác
chết thì dĩ nhiên là sau khi mình vào đây, chúng mới đem vào…”
Bất giác chàng la lên:
– Phải rồi! Vấn đề là ở chỗ mấy bình rượu kia. Bốn bình rượu đã khiến cho mình say mèm. Hiển nhiên họ đã bỏ gì vào rượu.
Nhưng chàng lại tự hỏi:
“Sao đối phương không nhân lúc ta say khướt mà hạ sát đi cho êm chuyện, hoặc bỏ thuốc độc vào trong rượu thì cũng có thể hạ sát mình một cách dễ
dàng hơn. Hà tất họ phải bày ra vụ này cho lắm chuyện?”
Đây là một vụ bí mật chàng nghĩ không thấu.
Ngô Cương còn đang ngẫm nghĩ thì ngoài cửa có tiếng gõ lạch cạch. Chàng liền hỏi:
– Ai đó?
Bên ngoài có tiếng đáp lại:
– Ta đây.
Đúng là một thanh âm thiếu nữ rất quen thuộc. Nhưng lúc này Ngô Cương như chim phải tên, chàng không khỏi thắc mắc.
Thanh âm bên ngoài lại cất tiếng lên giục:
– Mở của ra!
Ngô Cương hỏi:
– Cô nương là ai?
Người bên ngoài hỏi lại:
– Ngươi không dám mở của ư?
Ngô Cương không sao được, rút then cài cửa mở. Một bóng trắng lạng người tiến vào rồi tiện tay đóng cửa lại.
Ngô Cương la lên:
– Ủa!…Lã cô nương!…Cô nương đấy ư?
Người tới đó rõ ràng là Lã Thục Viên nàng mới cùng chàng chia tay đêm qua…
Ngô Cương vừa thấy mặt nàng, lòng chàng đã vô cùng hồi hộp, vì thấy cặp mắt nàng đỏ sọng, mặt lộ sát khí. So với vẻ mặt mà chàng đã gặp ở trong núi bữa trước nàng đã hoàn toàn biến thành người khác.
Chàng tự hỏi:
– Chẳng lẽ nàng cũng vì hai xác chết dưới gầm giường mà tới đây?
Nghĩ vậy chàng cất tiếng hỏi:
– Cô nương tới đây có điều chi dạy bảo?
Lã Thục Viên trợn mắt lên đáp:
– Mắt ta đui rồi, nhìn nhận giống sài lang làm người.
Ngô Cương cười giở, khóc giở. Màn kịch vừa rồi lại tái diễn. Chàng liền hỏi:
– Cô nương nói vậy nghĩa làm sao?
Lã Thục Viên mắt dường tóe lửa, hằn học đáp:
– Con người không thể đoán nhân cách theo tướng diện được. Bản nhân không ngờ các hạ lại là giống người như vậy…
Chưa dứt lời, nàng đã đi tới bên giường, cúi xuống mở đệm lên coi một lúc
rồi đứng ngay người lên trỏ tay vào mặt Ngô Cương, cất giọng cực kỳ bi
phẫn nói:
– Ngươi còn gọi là…người được nữa ư?…
Hai hàng lệ tuôn rơi tầm tã như mưa.
Ngô Cương hít mạnh một hơi đáp:
– Cô nương hãy nghe tại hạ thuyết minh đã…
Lã Thục Viên lớn tiếng gạt đi:
– Thôi đừng nói nữa!…Ngươi là quân cẩu trệ…tiền gian hậu sát (cưỡng gian rồi giết người)