Ngô Cương nghĩ tới chàng cùng Tống Duy Bình đã kết nghĩa kim lan mà nay
gặp việc trọng đại này, chàng chẳng thể không can thiệp vào được.
Tuy Cái Bang có môn quy của họ, nhưng muốn thông tri cho bất cứ ai cũng
không kịp nữa. Bọn phản nghịch này mà phân tán đi thì mối họa không biết đến đâu mà lường. Theo kế hoạch hiện tại chàng chỉ còn cách thay thế
minh huynh để thanh lý môn hộ rồi sẽ báo sau.
Tồng lãnh đội lại cất giọng âm trầm hỏi:
– Các vị còn việc gì nữa không?
Lão cái tóc vàng là Vưu Nhất Phong đứng đầu bọn phản loạn đáp:
– Người đáng lo hơn hết là Thủ tịch trưởng lão Bí Túc đại tiên. Lão này mưu trí hơn người mà võ công rất cao thâm …
Tổng lãnh đội lại hỏi:
– Sao không theo đúng cách thức như mọi lần mà làm?
Lão cái tóc vàng đáp:
vVì chưa tìm thấy lão, mà có tìm thấy chưa chắc lão đã mắc câu, nếu không khéo thì kế hoạch của mình sẽ bị phá hoại.
Tổng lãnh đội hỏi:
– Hành tung lão không nhất định hay sao?
Lão tóc vàng đáp lời:
– Trước kia lão ở trong một huyệt động bên ngoài Phàn thành, hiện giờ không biết đi đâu?
Tổng lãnh đội nói:
– Được rồi! Chỉ cần Vưu quản sự chú ý theo dõi hành tung hoặc tìm ra manh mối rồi tổng minh sẽ phái người đối phó.
Ngô Cương trong lòng súc động vô cùng, chàng tự hỏi:
– Bí Túc đại tiên! Phải chăng là lão hóa tử đã cứu ta ở trong một tòa sơn động?
Bao nhiêu hình ảnh ngày trước đã hiện ra trong óc chàng.
Ngô Cương rít chặt hai hàm răng mới kiềm chế được làn sát khí nổi lên như sóng cồn.
Tổng lãnh đội lại nói:
– Các vị đi đi thôi! Để đề phòng khỏi tiết lộ cơ quan các vị sau khi rời khỏi nơi đây phải lập tức phân tán mỗi người đi mỗi ngả chứ đừng tụ họp vào một chỗ.
Quần cái lục tục đứng lên nối đuôi nhau đi ra khỏi diện.
Xú Diện Nhân Đồ trước vẫn im tiếng, bây giờ mới hỏi:
– Bọn tại hạ có cần chờ ở đây không?
Tổng lãnh đội đáp:
– Dĩ nhiên! Đó là mệnh lệnh của bề trên.
Xú Diện Nhân Đồ lại hỏi:
– Còn việc đó thì sao?
Tổng lãnh đội đáp:
– Rồi sẽ làm sau.
Dĩ nhiên Ngô Cương không thể đoán được bọn họ muốn làm gì chỉ xác định được một điểm là đối phương chưa rời khỏi miếu này ngay.
Chàng liền lạng người ra ngoài chẳng một ai hay biết rồi tiến vào khu rừng bên đường.
Bọn Vưu Nhất Phong cả thảy mười hai người ra đường quan đạo rồi, lão giơ tay nên nói:
– Chúng ta hãy tạm chia tay.
Giữa lúc ấy, một chàng thư sinh áo xanh đội nón rộng vành kéo sụp xuống che
mặt, lưng đeo trường kiếm hiện ra trước mắt quần cái như ma quỷ hiện
hồn.
Quần cái bật tiếng la hoảng, Vưu Nhất Phong tiến nên hỏi:
– Ông bạn là cao nhân phương nào?
Ngô Cương đáp:
– Sách Huyết Nhất Kiếm!
Vưu Nhất Phong ‘ối’ nên một tiếng rồi lùi lại mấy bước liền. Quần cái đều táng đởm kinh hồn.
Sau vụ Công Nghĩa đài. Bốn chữ “Sách Huyết Nhất Kiếm” đã làm chấn động võ
lâm, đến đàn bà con nít cũng văn danh, cả hai phe hắc bạch đều thông
hiểu.
Vưu Nhất Phong đánh bạo hỏi:
– Ông có điều chi chỉ giáo?
Cặp mắt Ngô Cương trong bóng tối khác nào hai ngôi sao sáng, nhìn chằm chặp vào lão cái tóc vàng (tức Vưu Nhất Phong) lạnh lùng hỏi:
– Phải chăng các hạ là tổng đà quản sự Vưu Nhất Phong?
Vưu Nhất Phong kinh hãi lùi lại một bước, đáp:
– Chính là lão hán tử.
Ngô Cương nói:
– Tại hạ muốn hỏi thăm các hạ về tin tức một người…
Vưu Nhất Phong hỏi lại:
– Các hạ muốn kiếm ai?
Ngô Cương đáp:
– Tại hạ muốn kiếm tiểu trưởng lão Tống Duy Bình.
Vưu Nhất Phong hỏi lai:
– Ủa! Ông bạn có quen biết Tống trưởng lão ư?
Ngô Cương đáp:
– Tại hạ có biết.
Vưu Nhất Phong hỏi:
– Ông bạn kiếm Tống trưởng lão có việc chi?
Ngô Cương đáp:
– Tại hạ chỉ cần các hạ cho biết tin y ở đâu, ngoài ra bất tất phải nói nhiều.
Vưu Nhất Phong đáp:
– Hiện giờ chưa rõ hành tung của Tống trưởng lão ở đâu cả.
Ngô Cương hỏi:
– Y mất tích rồi ư?
Vưu Nhất Phong ấp úng:
– Cái đó … Có thể như vậy.
Ngô Cương hỏi:
– Y đường đường là một vị trưởng lão, sao lại có thể mất tích dễ dàng thế?
Vưu Nhất Phong đáp:
– Lão hóa tử không thể trình bày được.
Ngô Cương xẵng giọng:
– Vưu Nhất Phong! Ngươi không nói rõ không xong.
Lão cái tóc vàng đưa mắt cho một tên khất cái trung niên đứng cạnh lão. Tên này co mình lùi lại không một tiếng động. Hiển nhiên Vưu Nhất Phong chỉ thị cho hắn đi tìm cứu viện.
Ngô Cương cất giọng lạnh như băng nói:
– Đứng yên hết! Kẻ nào nhúc nhích là chết trước.
Hóa tử trung niên hai chân cắm chặt ngay xuống đất không dám nhúc nhích.
Lão cái tóc vàng run lên hỏi:
– Sách Huyết Nhất Kiếm! Giữa bản bang với ông bạn có điều chi xích mích?
Ngô Cương lạnh lùng đáp:
– Vấn đề là ở bản thân lão.
Lão cái tóc vàng giật nảy người nên hỏi:
– Giữa lão hóa tử và ông bạn chưa từng quen biết. Vụ này tự ai nói ra?
Ngô Cương gạt ngay:
– Đừng rườm lời nữa! Tống trưởng lão mất tích trong trường hợp nào?
Lão cái tóc vàng đáp:
– Lão hóa tử không biết.
Ngô Cương lại hỏi:
– Bốn vị trưởng lão Cái Bang bị chết một cách bất ngờ, các hạ có biết hay không?
Lão cái tóc vàng mặt xám như tro tàn, những tên kia càng sợ hãi rụng rời.
Lão cái tóc vàng hỏi lại:
– Ông bạn nói thế nghĩa là làm sao?
Ngô Cương lạnh lùng đáp:
– Các hạ tự hỏi mình sẽ biết.
Lão cái tóc vàng đáp:
– Lão hóa tử không biết gì hết.
Ngô Cương nên tiếng:
– Vưu Nhất Phong! Cái tội lừa thầy diệt tổ ở Cái Bang giới luật rất nghiêm khắc không xử nhẹ đâu.
Lão cái tóc vàng há miệng không trả lời được.
Ba tên khất cái đứng xa hơn một chút thấy câu chuyện rắc rối liền băng
mình trốn đi. Ba tiếng rú vang nên gần như cùng một lúc, trên mặt đất ba xác chết không đầu nằm lăn ra đó. Ngô Cương buông thõng kiếm xuống như
không có việc gì trở lại chỗ cũ. Lúc chàng rượt theo và động thủ chẳng
một ai nhìn rõ. Quần cái tựa hồ mắc bệnh tê thấp, hai chân nhũn ra, lảo
đảo muốn té.
Lão cái tóc vàng Vưu Nhất Phong chẳng còn hồn vía
nào nữa. Lão biết là những câu truyện trần thuật giữa lão và Thần Phong
tổng lãnh đội hoàn toàn lọt vào tai chàng. Mưu kế đã bị bại lộ, lão biết đối phương bản lãnh xuất quỷ nhập thần mà không có cách nào vào trong
miếu cầu cứu.
Trong lúc cấp bách, lão nghĩ ra một kế hỏi:
– Ông bạn muốn kiếm … Tống trưởng lão tệ bang ư?
Ngô Cương đáp:
– Đúng thế!
Lão cái tóc vàng lại hỏi:
– Có truyện gì xích mích từ trước không?
Ngô Cương chỉ ồ nên một tiếng chứ không trả lời.
Lão cái tóc vàng lại hỏi:
– Lão hóa tử … Xin nói thực: Tống trưởng lão hiện đang bị cầm tù ở trong miếu.
Ngô Cương hỏi:
– Có thật thế không?
Lão cái tóc vàng liền thề:
– Nếu lão hóa tử mà nói dối nửa câu sẽ bị thiên tru địa lục.
Ngô Cương lại hỏi:
– Nhưng lúc ở trong miếu rõ ràng lão đã nói về tiểu trưởng lão mất tích…?
Lão cái tóc vàng ngập ngừng đáp:
– Cái đó … Cái đó là lão hóa tử cố ý bày ra chuyện y mất tích …
Ngô Cương nói:
– Hay lắm!
Lão cái tóc vàng hỏi:
– Bọn lão hóa tử đi được rồi chứ?
Ngô cương lạnh lùng hỏi lại:
– Các vị còn tính truyện đi nữa ư?
Lão cái tóc vàng ngơ ngác:
– Ông bạn …
Ngô Cương ngắt lời:
– Bản nhân nói rõ cho lão biết là đã cùng Tống Duy Bình kết nghĩa kim lan thì phải thay y để thanh lý môn hộ.
Ngô Cương vừa thốt ra câu này, bọn quần cái sợ run bần bật. Vưu Nhất Phong
xoay mình toan chạy nhưng lão chỉ kịp rú nên một tiếng chưa rứt thì cái
đầu tóc vàng đã văng đi rất xa. Mấy tên đệ tử Cái Bang đều la hoảng bỏ
chạy thục mạng.
Những tiếng rú thê thảm lại liên tiếp vang nên.
Tuy chúng chạy đi các ngả mà chẳng tên nào thoát nạn, chỉ trong vòng năm trượng đã bị hạ sát. Mới trong khoảnh khắc mà cả mười hai tên bang đồ
Cái Bang đã bị giết sạch.
Hai bóng người từ trong rừng vọt ra nhảy sổ đến, hiển nhiên là những tay Thần Phong kiếm thủ nghe tiếng rú chạy ra xem việc gì .
Ngô Cương đứng ngạo nghễ giữa đường.
Trong hai tên kiếm thủ, một tên giật mình quát hỏi:
– Chuyện gì vậy?
Tên kia run cầm cập đáp:
– Hắn là … Sách Huyết …
Ngô Cương tiến lại gần cất giọng lạnh như băng nói:
– Phải rồi! Tại hạ chính là Sách Huyết Nhất Kiếm, hai vị tới nơi vừa khéo.
Chàng chưa dứt lời, thanh Phụng kiếm đã lia một đường nhanh như chớp. Đáng
thương cho hai tên Thần Phong kiếm sĩ đã vào hạng bản lãnh kha khá trên
chốn giang hồ mà gặp phải thanh kiếm của Ngô Cương chúng chưa kịp xoay
chuyển ý nghĩ mới rú nên nửa tiếng đã đứt đầu.
Ngô Cương lau kiếm vào xác chết cho sạch vết máu rồi tra vào vỏ, chàng không dừng lại chút nào vọt mình theo đường cũ như con dơi sà xuống miếu.
Trong
điện, đèn lửa vẫn còn sáng rực. Bao nhiêu diễn biến xảy ra bên ngoài
chưa một ai hay. Ngô Cương về đến chỗ cũ đảo mắt nhìn một lượt, chàng lộ vẻ vừa kinh ngạc vừa phẫn lộ, sát khí đằng đằng.
Nguyên chàng
ngó thấy Tổng lãnh đội Thần Phong cùng Xú Diện Nhân Đồ sánh vai đứng đó. Mười hai tên kiếm thủ kiếm thủ áo đen vây quanh một tên khất cái đầu bù tóc rối mặt mũi lem luốc nằm thẳng cẳng dưới đất. Người này chính là
bái huynh chàng tên là Tống Duy Bình.
Xú Diện Nhân Đồ mắt lớn mắt nhỏ chiếu ra những tia sáng hung dữ cất tiếng lạnh ghê người hỏi:
– Đội tòa! Bây giờ bắt đầu cuộc thẩm vấn chứ?
Tổng lãnh đội đáp:
– Phó tòa! Phiền phó tòa trước hết hãy điểm huyệt trong tứ tri gã tiểu hóa tử này rồi hãy giải độc cho gã.
Xú Diện Nhân Đồ đáp:
– Phải lắm!
Ngô Cương tức giận lông tóc dựng đứng cả nên! Té ra minh huynh chàng bị
chất độc kiềm chế. Vì chất độc chàng lại chẳng hiểu một tý gì, chàng cố
dẹp sát khí cùng mối oán độc đế xem bọn họ đối phó với Tống Duy Bình ra
sao.
Xú Diện Nhân Đồ tiến nên phía trước một bước, giơ tay điểm
cách không mấy cái rồi đón nấy một viên thuốc ở trong tay tên tổng lĩnh
đội nhét vào miệng Tống Duy Bình, hắn khoa tay nói:
– Giữ chặt tay gã!
Lập tức hai gã kiếm thủ tiến lên nắm giữa hai bên tiểu hóa tử.
Chỉ trong khoảnh khắc, gã tiểu hóa tử thở mạnh một cái, mở bừng mắt ra.
Dường như gã biết mình đã bị kiềm chế huyệt đạo. Tứ chi bải hoải không
giẫy giũa được, bao nhiêu uất hận dồn cả vào cặp mắt trông mà phát ớn.
Tổng lãnh đội giơ tay nên nói:
– Phó tòa! Phó tòa mở cuộc thẩm vấn đi.
Xú Diện Nhân Đồ gật đầu, hắn nhìn tiểu hóa tử nở nụ cười nham hiểm nói:
– Tiểu trưởng lão! Trưởng lão nên nói thật hết đi để khỏi phải chịu cái
đau khổ về xác thịt, vì không nói thực cũng chẳng được đâu.
Tống Duy Bình cất giọng vừa thê lương vừa uất hận hỏi lại:
– Nói cái gì?
Xú Diện Nhân Đồ đáp:
– Người bái đệ của trưởng lão là Ngô Cương hiện giờ ở đâu?
Tống Duy Bình buông thõng:
– Không biết!
Xú Diện Nhân Đồ nên giọng hách dịch:
– Thằng lỏi ăn xin kia! Ngươi phải hiểu rằng ngươi tuy có địa vị ở Cái
Bang, nhưng tại đây ngươi bất quá là một con chó bị xích rồi, gã tiểu tử họ Ngô đó là 1 tên yếu phạm của bản minh và đang bị truy tầm bằng “Bách Long Lệnh”…
Tống Duy Bình lại nói:
– Không biết!
Xú Diện Nhân Đồ quắc mắt nên hỏi:
– Ngươi không biết thật chứ?
Tống Duy Bình đáp:
– Không biết thật!
Bốp một tiếng! Năm đầu ngón tay in vào má trái Tống Duy Bình. Miệng gã hộc
máu ra, gã đã bị kiềm chế huyệt đạo, không có một chút sức lực nào để
phản kháng. Cặp mắt muốn tóe lửa, gã lớn tiếng quát:
– Xú Diện Nhân Đồ! Bây giờ ngươi tha hồ mà đắc ý. Nhưng tiểu hóa tử này chết đi rồi, sẽ có người lột da ngươi.
Xú Diện Nhân Đồ quát hỏi:
– Câm miệng ngay! Mi có nói không?
Tống Duy Bình đáp:
– Không biết!
Sự thực Tống Duy Bình không biết Ngô Cương lạc lõng nơi đâu. Còn Ngô Cương từ đêm hôm chia tay bái huynh lần trước, bây giờ chàng mới gặp lại gã
lần đầu.
Tống lãnh đội đủng đỉnh hỏi xen vào:
– Tống
trưởng lão! Đã đành Tống trưởng lão không sợ chết, nhưng trưởng lão
không nghĩ đến bước tiền đồ của Cái Bang sẽ ra sao ư?
Tiểu hóa tử trợn mắt nên tựa hồ rách cả mí ra, gã nghiến răng nghiến lợi hỏi lại:
– Bước tiền đồ Cái Bang ra làm sao?
Xú Diện Nhân Đồ lớn tiếng:
– Mi kết đảng với tên công địch của võ lâm, kháng cự Bách Long Lệnh là
kháng cự cả võ lâm, vây bản minh có thể xử ngươi một cách công khai.
Thằng xin ăn oắt con kia! Mi đã nghĩ tới hậu quả như thế nào chưa ?
Tống Duy Bình thóa mạ:
– Võ minh của các ngươi là cái gì? Bất quá là một tập đoàn ma quỷ…
Bốp! Lại một cái bạt tai tát vào má bên hữu của Tống Duy Bình, răng rụng lẫn máu tươi hộc ra rớt xuống đất.
Xú Diện Nhân Đồ lại hỏi:
– Mi có nói hay không thì bảo?
Tống Duy Bình lại quát mắng:
– Quân chó má kia! Mi … Giết ta đi.
Xú Diện Nhân Đồ vừa bật nên tràng cười hô hố vừa đáp:
– Không có chuyện dễ dàng thế đâu.
Ngô Cương không nhẫn lại được nữa chàng thầm nghĩ:
Nói qua nói lại thì vụ này nguyên nhân là tại mình mà minh huynh phải chịu
tai họa, cả Cái Bang cũng lâm vào thảm kiếp. Vậy ta phải ra tay giải
quyết.
Chàng liền nhảy vọt xuống sân.
Bỗng co tiếng quát hỏi:
– Ai?
Những tên Thần Phong kiếm thủ phụ trách việc canh gác ngoài hành lang vừa quát vừa xông ra…
Ngô Cương không nói nửa lời, vung kiếm quét ngang một cái.
Huỵch! Huỵch! Ba tên đi đầu ngã lăn xuống đất. Năm tên nữa hạ kiếm xuống lùi lại. Ngô Cương hầm hầm bước nên hành lang.
Những tay Thần Phong kiếm thủ từ trong điện nhảy vọt ra. Tiếp theo là những
tiếng rú, tiếng người ngã xuống đất vang nên. Máu đỏ thây phơi, sáu tên
cùng bị giết trong một lúc.
Một tên la hoảng:
– Sách Huyết Nhất Kiếm!
Ngô Cương đã xông vào điện rồi.
Tổng lãnh đội cùng Xú Diện Nhân Đồ chưa kịp hành động đã thấy Ngô Cương đứng sững trước mặt.
Ngô Cương hất nón rộng vành nên để lộ mặt ra. Chàng chuẩn bị một cuộc chém giết tơi bời.
Hai tên kiếm thủ áo đen nắm giữ Tống Duy Bình hấp tấp lùi lại đến trước khám thờ, nhưng tay chúng vẫn không chịu buông gã ra.
Tống lãnh đội Thần Phong rút kiếm ra khỏi vỏ Xú Diện Nhân Đồ cũng chuẩn bị
ứng chiến. Bọn Thần Phong Kiếm thủ còn lại chưa tới mười người, tên nào
cũng cầm ngang lưỡi kiếm thủ thế. Nhưng chúng chỉ đứng ngoài xa, hiển
nhiên chúng chỉ hư trương thanh thế.
Tổng lãnh đội run nên hỏi:
– Sách Huyết Nhất Kiếm! Ý ngươi muốn thế nào?
Ngô Cương lạnh lùng đáp:
– Ta chỉ muốn giết người cho thịt đổ máu rơi.
Chàng nói câu này có uy lực vô cùng khiến cho ai nấy đều bở vía.
Trong trường bao trùm một màn không khí khủng khiếp, chết chóc.
Ngô Cương đưa cặp mắt sâu thăm thẳm ngó Tống Duy Bình.
Tống Duy Bình trợn mắt tròn xoe, hiển nhiên gã rất kinh dị.
Xú Diện Nhân Đồ mặt mũi hung dữ quát hỏi:
– Sách Huyết Nhất Kiếm! Ngươi dám tàn sát đệ tử Võ Minh đến thế ư?
Ngô Cương cũng quát nên:
– Ta phải tru diệt cho kỳ hết bọn sâu bọ cho võ lâm.
Xú Diện Nhân Đồ lại quát hỏi:
– Ngươi dám thù nghịch với toàn thể võ lâm chăng?
Ngô Cương lạnh lùng đáp:
– Dù có như thế cũng không sao.
Xú Diện Nhân Đồ lạnh lùng nói:
– Đáng tiếc là ngươi không thể sống được qua đêm nay.