Ngô Cương vỗ vai gã Tiểu hóa tử (tức Tống Duy Bình) nói:
– Đại ca! Đại ca hãy nhẫn nại trong khoảnh khắc để tiểu đệ thu thập tên này đã.
Chàng nói xong đến bên Xú Diện Nhân Đồ.
Những tên Thần Phong kiếm thủ đã nhân lúc nhốn nháo bỏ trốn đi biệt tích rồi.
Ngô Cương cất tiếng hỏi:
– Đặng Thập Ngũ! Ngoại hiệu ngươi là Nhân Đồ, bữa nay được nếm mùi bị người ta đồ lục người thấy thế nào?
Xú Diện Nhân Đồ tức giận ấp úng nói:
– Thằng lỏi kia!… Mi giết lão phu đi!
Ngô Cương nói:
– Không có chuyện dễ thế! Ta đã bảo chặt ngươi ra từng khúc.
Xú Diện Nhân Đồ vừa thở hổn hển vừa thóa mạ:
– Tiểu tử!… Lão phu chết thành quỷ… Cũng không tha ngươi!
Ngô Cương cười lại nói:
– Để ngươi làm quỷ rồi hãy hay.
Xú Diện Nhân Dồ mắt lớn mắt nhỏ đều chảy máu ra. Máu trên người hắn lẫn vớ tro bụi đất cát biến thành một giống quái vật khiến người ta không nỡ
nhìn vào.
Hắn cố gào lên và huy động hai tay cụt mất bàn, miệng lắp bắp:
– Tiểu quỷ!… Rồi có người tới đây… xé xác ngươi ra…
Ngô Cương mặt lạnh như tiền nghiến răng nói:
– Đặng Thập Ngũ! Ngươi còn nhớ một hôm ở trong miếu Thiên Vương đã phóng chưởng đánh một lão già bị trọng bệnh khiến cho một tên tiểu hóa tử
phải khiếp sợ không?
Xú Diện Nhân Đồ chăn tay co quắp run lên, hỏi:
– Ngươi… ngươi là…
Ngô Cương không để hắn nói dứt lời đã dằn từng tiếng:
– Đặng Thập Ngũ! Đêm nay ngươi phải đền lại hành động tàn ác ngày đó.
Rồi chàng vung mũi kiếm quét xuống đất…
Đặng Thập Ngũ lại rú lên mấy tiếng, người quằn quại. Da thịt hắn mỗi cái lăn đi lại bị đứt ra một miếng. Thật là một cảnh thảm khốc không bút nào tả xiết!
Ngô Cương chứa chất mối hận trong lòng, nay chàng mới có
cơ hội phát tiết. Hành động của chàng tuy có phần tàn nhẫn, nhưng Đặng
Thập Ngũ làm nên tội ác ngập đầu thì gặp kết quả này kể cũng không oan.
Tiếng rú thê thảm dần dần nhỏ đi. Thế là cuộc đời tàn ác của một tên cự ma từ từ đi vào chỗ cuối cùng của nó.
Bỗng có âm thanh rất lạnh lẽo của người đàn bà từ ngoài cửa điện vọng vào:
– Thủ đoạn các hạ thật là tàn nhẫn!
Ngô Cương chấn động tâm thần, chàng ngửng đầu trông ra thì là thiếu phụ
diêm dúa mà chàng đã gặp trên Công Nghĩa Đài. Mắt lộ sát khí, mặt mụ
lạnh như bao phủ một làn băng sương.
Theo sau là bốn thiếu nữ mình mặc áo xanh nai nịt gọn gàng.
Thiếu phụ diêm dúa đảo mắt nhìn toàn trường một lượt rồi lớn tiếng hỏi:
– Sách Huyết Nhất Kiếm! Bữa nay ngươi mở một đường sát giới khủng khiếp nhỉ?
Ngô Cương lạnh lùng hỏi lại:
– Phải rồi! Thế thì sao?
Thiếu phụ diêm dúa cất bước vào điện. Mụ giơ tay ra hiệu cho bốn thiếu nữ áo xanh đứng lại ngoài hiên.
Xú Diện Nhân Đồ gầm lên một tiếng:
– Phu nhân!
Rồi hắn thở hơi cuối cùng!
Ngô Cương nghe hắn kêu “phu nhân” thì biết thiếu phụ diêm dúa này là minh chủ phu nhân.
Chàng nhớ tới mối huyết cửu trong Ngũ Bách Nhân Trủng, đồng thời thảm cảnh
cửa nhà bi thiêu rụi lại hiện ra trước mắt, chàng tự hỏi:
– Ta giết mụ đi chăng? Hay là chưa nên giết?
Chàng xoay chuyển ý nghĩ trong đầu óc. Nếu giết mụ đi thì e rằng rút dây động rừng. Tuy chàng không sợ bọn Võ Minh dốc toàn lực ra để đối phó với
mình, nhưng chàng e kẻ thù phong thanh trốn biệt.
Nếu không nhịn
được điều nhỏ nhặt thì hư việc lớn. Tuy chàng giết một tên cao thủ trong Võ Minh bọn họ chẳng chịu thôi nào, nhưng so với tình trạng giết mụ còn nghiêm trọng hơn.
Thiếu phụ diêm dúa sắc mặt xám xanh, lạnh lùng hỏi:
– Sách Huyết Nhất Kiếm! Ngươi giết người với mục đích gì?
Ngô Cương đáp:
– Bữa nay là vì chính nghĩa.
Thiếu phụ hỏi:
– Ngươi cũng biết chính nghĩa kia ư?
Ngô Cương chưa kịp trả lời thì thiếu phụ diêm dúa đã lao người về phía Tống Duy Bình nhanh như điện chớp.
Cử động bất ngờ này ra ngoài sự tiên liệu của Ngô Cương. Chàng quát lên:
– Ngươi dám…
Chàng vung tay kiếm nhưng đã chậm mất một chút. Thiếu phụ diêm dúa nắm được Tống Duy Bình rồi…
Nếu chàng không thu kiếm về tất mụ đưa Tống Duy Bình để đỡ đòn. Vì thế mà đường kiếm mới phóng ra một nửa chàng vội thu về.
Thiếu phụ diêm dúa lùi ra đến bên cửa, liền được bốn thiếu nữ hộ vệ cho mụ.
Ngô Cương tức như vỡ mặt nhưng không biết làm thế nào.
Thiếu phụ diêm dúa đằng hăng một tiếng rồi nói:
– Sách Huyết Nhất Kiếm! Bây giờ ngươi hãy cho ta biết rõ lai lịch đi!
Ngô Cương đáp:
– Không được đâu!
Thiếu phụ hăm dọa:
– Nếu người không muốn tên Tiểu hóa tử này phải chịu đau khổ thì nói mau đi!
Ngô Cương xoay chuyển ý nghĩ rồi ra vẻ lạnh lùng hỏi:
– Tên Tiểu hóa tử đó sống hay chết thì có liên quan gì tới tại hạ?
Thiếu phụ hỏi lại:
– Có thật thế không?
Ngô Cương đáp:
– Chẳng lẽ còn giả vờ được ư?
Thiếu phụ cười khẩy nói:
– Vậy ngươi hãy đứng đó mà coi…
Ngô Cương ngắt lời:
– Hãy khoan!
Thiếu phụ hỏi:
– Còn sao nữa?
Ngô Cương đáp:
– Tại hạ không dính vào thì thôi, bằng can thiệp phải làm cho đến nơi…
Thiếu phụ cười lại hỏi:
– Gã không can thiệp gì đến ngươi kia mà?
Ngô Cương đáp:
– Sự thực không liên can gì đến tại hạ, tại hạ với Cái bang cũng chẳng
có giây dưa gì, nhưng quyết không để mụ đụng vào một sợi lông của y.
Thiếu phụ nói:
– Trừ phi ngươi trả lời thực thà những câu bản phu nhân không thì…
Ngô Cương ngắt lời:
– Không thì làm sao?
Thiếu phụ đáp:
– Gã đã ở trong bàn tay bản phu nhân, ngươi đừng hòng che chở cho gã.
Ngô Cương nói:
– Cái đó chưa chắc.
Thiếu phụ hỏi:
– Sao ngươi không thử coi đi
Mụ nói xong đặt bàn tay lên đỉnh đầu Tống Duy Bình
Ngô Cương hai mắt đỏ ngầu, chàng tức quá run lên nói:
– Chẳng cần phải thử thách. Phu nhân cứ việc hạ thủ đi! Y mà chết thì
phu nhân cùng bốn vị cô nương đây đừng hòng yên lành. Tại hạ mời phu
nhân ra tay.
Hai bên thách thức nhau chẳng ai chịu nhường ai.
Thiếu phụ diêm dúa cười lại nói:
– Sách Huyết Nhất Kiếm! Ngươi không nói thì đã có gã phải nói.
– Bây giờ chúng ta hãy tạm biệt!
Ngô Cương lớn tiếng quát:
– Không được chút nhúc nhích.
Thiếu phụ hỏi:
– Ngươi định làm gì?
Ngô Cương đáp:
– Phu nhân phải buông tha y.
Thiếu phụ hỏi:
– Liệu ngươi làm được thế không?
Ngô Cương đáp:
– Nếu phu nhân không buông tha thì đừng hòng dời khỏi nơi đây.
Thiếu phụ lại nói:
– Hễ ngươi động thủ là tên Tiểu hóa tử chết trước…
Ngô Cương cười rằn nói:
– Một mạng đổi năm cũng không lỗ vốn.
Thiếu phụ la lên:
– Sách Huyết Nhất Kiếm! Ngươi đừng có tự phụ. Bản phu nhân mà giết thằng lõi này thì là việc dễ như trở bàn tay. Còn ngươi muốn lưu bản phu nhân lại thì không được đâu. Ngươi đừng đánh giá bản phu nhân quá thấp mà
tai hại đó.
Sự thực Ngô Cương lòng nóng như lửa đốt. Chàng chẳng
thể hy sinh gã tiều hòa tử, đồng thời công lực thiếu phụ dĩ nhiên không
phải tầm thường. Dù mụ có không địch nổi chàng nhưng chưa chắc chàng đã
giữ được mụ lại.
Thiếu phụ lại nói tiếp:
– Sách Huyết
Nhất Kiếm! Thực tình ngươi rất quan tâm đến thằng lỏi này. Bộ mặt ngươi
hoàn toàn giả trá, nhưng tâm sự ngươi đã lộ ra khóe mắt. Có đúng thế
không?
Ngô Cương bị thiếu phụ nói huỵch toẹt tâm sự mình ra. Mặt
chàng nóng bừng, nhưng đã đeo mặt nạ nên đối phương không nhìn rõ. Chàng đáp:
– Phu nhân nói đúng lắm! Vậy cứ thử đi coi…
Chàng giơ thanh Phụng kiếm lên chuẩn bị ra chiêu.
Thiếu phụ diêm dúa hơi biến sắc mặt. Mụ biết rõ kiếm thuật của Ngô Cương
tuyệt thế vô song, nên trong lòng không khỏi xao xuyến. Mụ tự hỏi:
– Liệu ta có nắm chắc rút lui toàn vẹn được chăng? Ít ra là bốn tên thị nữ tùy tùng phải hy sinh.
Mụ liền dịu dàng:
– Sách Huyết Nhất Kiếm! Bản phu nhân muốn trao đổi một cách công bằng.
Ngươi chỉ cần nói rõ lai lịch là ta tha mạng cho gã Tiểu hóa tử này
ngay.
Ngô Cương ngắt lời:
– Không được!
Thiếu phụ
liền chỉ ngón tay vào người tiều hòa tử. Sắc mặt gã biến đổi. Miệng gã
há hốc mà không lên tiếng được. Gã ra chiều rất đau khổ. Mồ hôi toát ra
như tắm.
Ngô Cương tức như điên. Chàng gầm lên:
– Giải khai huyệt đạo cho y ngay.
Thiếu phụ ra chiều đắc ý hỏi:
– Ngươi không dám hạ thủ ư?
Miệng nói vậy nhưng tay mụ cũng giải khai huyệt đạo cho Tiểu hóa tử rồi đặt bàn tay lên đỉnh đầu gã.
Thiếu phụ là con người xảo quyệt như hồ ly, mụ dò biết tâm lý Ngô Cương.
Ngô Cương không biết làm thế nào.
Thiếu phụ lại hỏi:
– Sách Huyết Nhất Kiếm! Ngươi có ưng chịu trao đổi cách đó không?
Ngô Cương hỏi lại:
– Lai lịch của tại hạ đối với Võ minh quan hệ thế ư?
Thiếu phụ mỉm cười đáp:
– Võ minh là tổ chức của toàn thể võ lâm Trung Nguyên dựng ra vậy thì
một tay kiếm thủ như ngươi là việc trọng đại, dĩ nhiên phải hỏi cho
biết.
Ngô Cương hỏi:
– Có vậy thôi ư?
Thiếu phụ đáp:
– Hiện thời la như vậy
Ngô Cương nói:
– Phu nhân hãy thay rồi tại hạ sẽ trả lời
Thiếu phụ diêm dúa trầm ngâm một chút rồi thản nhiên đáp:
– Cũng được! Bản phu nhân tin ở nhân cách ngươi.
Dứt lời mụ đẩy Tống Duy Bình về phía Ngô Cương.
Thật là một sự bất ngờ. Ngô Cương thấy hành đồng của thiếu phụ có bản sắc
con người võ sĩ, chàng đưa tay ra dắt Tống Duy Bình, trong lòng xoay
chuyển ý nghĩ. Chàng chẳng thể nói rõ lai lịch vì đối phương là vợ của
kẻ thù số một. Có thể ngày trước chính chồng mụ là một tên đao phủ sát
hại phụ thân chàng. Nhưng chàng đã trót hứa lời chẳng thể khước từ được.
Đột nhiên chàng nhớ tới mình mang mặt nạ, mà lại có bản lãnh phi thường liền quyết định chủ ý…
Thiếu phụ đưa tia mắt sáng như điện nhìn thẳng vào mặt Ngô Cương trầm giọng giục:
– Bây giờ ngươi nói đi!
Ngô Cương định thần đáp:
– Tại hạ là Sách Huyết Nhất Kiếm
Thiếu phụ biến sắc run lên hỏi:
– Ngươi định nuốt lời chăng?
Ngô Cương đáp:
– Phu nhân nói giỡn hoài! Tại hạ thuở nhỏ côi cút không tên không họ, chỉ có ngoại hiệu đó mà thôi.
Thiếu phụ hỏi lại:
– Được rồi! Bản phu nhân tạm thời cho ngươi nói thật. Nhưng ngươi xuất thân ở môn phái nào?
Ngô Cương đáp:
– Tại hạ là đệ tử ký danh của Yêu vương Âu Dương Tàn.
Thiếu phụ giục:
– Còn gì nữa! Ngươi nói nốt đi…
Ngô Cương nhắc lại:
– Tại hạ nói là đệ tử ký danh của Yêu vương?
Thiếu phụ ngập ngùng hỏi:
– Ngươi… Là ký danh đệ tử của Âu Dương Tàn ư?
Ngô Cương đáp:
– Đúng thế!
Thiếu phụ bật lên tràng cười khanh khách.
Ngô Cương hỏi:
– Cái đó có chi đáng cười đâu?
Thiếu phụ hỏi bằng một giọng xói móc:
– Sách Huyết Nhất Kiếm! Sao ngươi không nói chuyện khác mà chỉ đưa một Yêu vương ra?
Ngô Cương ngạc nhiên hỏi lại:
– Phu nhân nói vậy nghĩa là sao?
Thiếu phụ đáp:
– Âu Dương Tàn làm gì có ký danh đệ tử như ngươi?…
Ngô Cương ngắt lời:
– Sạo lại không có được?
Thiếu phụ hững hờ đáp:
– Lộ số về võ công của ngươi không phải trong môn mạch Âu Dương Tàn…
Ngô Cương hỏi:
– Phu nhân có nhận biết Âu Dương Tàn hay sao?
Thiếu phụ đáp:
– Há chỉ nhận biết mà thôi. Lão còn là chỗ quen thuộc nữa.
Ngô Cương rất lấy làm nghi hoặc. Đối phương đã là chỗ quen thuộc với Âu
Dương Tàn mà sao lão còn trá hình trà trộn vào Võ Minh, khuất thân ở
dưới quyền thái thượng hộ pháp Võ Minh? Chàng tự hỏi:
– Võ công
của mình ngoại trừ môn Thiếu Dương thần công, Tham hóa kiếm pháp học
được ở trong tấm huyết y kỳ thư còn đều do Yêu Vương truyền thụ mà sao
mụ này bảo lộ số không phải? Hay mụ cố ý lừa mình chăng?
Chàng nhìn vậy rồi lạnh lùng đáp:
– Tại hạ đã nói rồi. Còn tin hay không là ở quyền phu nhân….
Thiếu phụ ngắt lời:
– Nhưng ngươi đã nói dối.
Ngô Cương nói:
– Trước ngay tại hạ chưa nói dối ai bao giờ
Thiếu phụ chau mày hỏi:
– Cái đó dễ lắm. Ngươi hãy thi triển môn “Vô hình chỉ” cho ta coi!
Ngô Cương hỏi lại:
– Sao? Vô hình chỉ ư?…
Thiếu phụ đáp:
– Phải rồi! Đó là môn độc đáo của Yêu vương Âu Dương Tàn.
Ngô Cương trợn mắt líu lưỡi vì cái tên này chưa từng nghe ai nói tới.
Thiếu phụ lại cười lại hỏi:
– Vậy ngươi thi triển “Du nhận chưởng pháp” đi?
Ngô Cương ngơ ngẩn nhắc lại:
– Du nhận chưởng pháp…
Chàng cũng chưa nghe thấy cái tên này bao giờ.
Thiếu phụ lại nói:
– Sách Huyết Nhất Kiếm! Bản phu nhân coi ngươi cũng có dáng con người võ sỹ. Té ra chỉ ở bề ngoài, mà thực ra là một tên vô loại trên chốn giang hồ mà thôi…
Ngô Cương tức mình nói:
– Phu nhân ăn nói cho lịch sự một chút!
Thiếu phụ nói:
– Đối với ngươi thế là khá lịch sự rồi đấy.
Ngô Cương nói:
– Phu nhân dùng trá thuật này không sợ người ta cười cho…
Thiếu phụ ngắt lời:
– Sách Huyết Nhất Kiếm! Ngươi cứ hỏi những bậc thượng bối võ lâm là có người nhận biết những môn đó.
Xem chừng lời mụ nói không phải là giả trá, nhưng cứ sự thực là khi bàn thì lúc truyền nghề Yêu vương đã cưỡng bách chàng nên luyện khi nào còn dấu diễm nữa. Chàng liền hỏi:
– Phu nhân không tin hay sao?
Thiếu phụ đáp:
– Bản phu nhân không tin.
Ngô Cương nói:
– Tại hạ có vật này để chứng minh
Thiếu phụ hỏi:
– Vật gì?
Ngô Cương đáp:
– Phu nhân đã quen thuộc với Âu Dương Tàn lão nhân thì dĩ nhiên là biết vật này.
Chàng nói xong lấy cây Diêm Vương châm đặt trên lòng bàn tay.
Thiếu phụ bật tiếng la hoảng:
– Diêm vương châm! Nét mặt mụ lộ vẻ bâng khuâng, mụ hô luôn mấy tiếng:
– Không có thể! Không có thể!
Ngô Cương cất trâm vào bọc rồi hỏi:
– Sao lại không có thể?
Thiếu phụ khẽ gật đầu đáp:
– Bản phu nhân sẽ điều tra vụ này.
Ngô Cương nói:
– Được lắm! Tại hạ xin cáo từ.
Thiếu phụ nói:
– Khoan đã.
Ngô Cương hỏi:
– Phu nhân còn điều chi nữa?
Thiếu phụ nói:
– Phải tính toán xong món nợ mấy nhân mạng này…
Ngô Cương hỏi ngay:
– Ngay bây giờ ư?
Thiếu phụ đáp:
– Để đến ngày khác sẽ liệu.
Ngô Cương nói:
– Tại hạ xin chờ đợi.
Thiếu phụ nói:
– Bây giờ ngươi đi được rồi. Chằng bao lâu chúng ta sẽ lại gặp nhau.
Ngô Cương nói:
– Tại hạ cũng mong thế.
Chàng dứt lời, tra gươm vào vỏ, ôm Tống Duy Bình, hiên ngang ra khỏi điện.
Tiếng cười lạt của thiếu phụ còn vang lên ở phía sau. Tuy chàng nghe
tiếng cười có điều khác lạ và mối hận không nơi phát tiết, nhưng chàng
không rảnh để nghĩ tới nữa. Việc chữa thương cho minh huynh Tống Duy
Bình còn khẩn cấp hơn.
Ngô Cương ra khỏi miếu, xuyên qua khu rừng rồi lên đường cái. Những xác chết của những tên bang đồ Cái Bang không
thấy đâu nữa, chắc có người thu dọn đem đi hết rồi.
Ngô Cương đi được một độ đường thì phương Đông hé ánh bình mình. Ngọn gió sớm thổi lên giá lạnh. Xem chừng trời sắp sáng rõ rồi.
Ngô Cương dùng lại bên đường, bây giờ chàng mới cất tiếng hỏi:
– Đại ca? Đại ca thấy trong mình ra sao?
Khiếu hóa tử chẳng nói chẳng rằng, cả tiếng hằng giọng không nốt.
Ngô Cương cảm thấy có điều khác lạ. Chàng coi kỹ lại thì cặp mắt gã đã vô
thần, chẳng khác con người si ngốc. Chàng lại sờ vào người gã thì thấy
kinh mạch chạy rối loạn, chẳng hiểu nguyên nhân vì huyệt đạo bị kềm chế
hay vì trúng độc mà ra.
Chàng chợt nhớ tới lúc thiếp phụ giao trả gã lại cho chàng, và chắc mụ đã có cử động thâm độc gì vào người gã
rồi. Lòng chàng rất xao xuyến, trán toát mồ hôi, tự hỏi:
– Làm thế nào bây giờ?
Nếu gã trúng độc chàng đành thúc thủ vì chẳng hiếu gì vê môn này. Bằng gã
bị kềm chế huyệt đạo chàng cũng không làm gì được vì là thứ điểm huyệt
khác thường, thậm chí chàng chẳng hiểu huyệt đạo nào bị phong tỏa.
Trong lúc thoảng thốt, Ngô Cương chẳng có chủ ý gì hết. Chàng uất hận đến cực điểm. Giả tỷ chàng phát giác ngay lúc ấy thì thiếu phụ có bay len trời
cũng đùng hòng trốn thoát.
Chàng tự hận mình thiếu lịch duyệt để đến nỗi hỏng việc.
Ngô Cương ngẫm nghĩ một lúc rồi quyết định đến Tương Dương một gã mặt lo
liệu công việc của chàng, một mặt giao người minh huynh Tống Duy Bình
lại cho Cái Bang. Bang này người nhiều thế lớn đủ kỳ nhân dị sĩ tất có
biện pháp cữu chữa được gã.
Quyết định rồi, Ngô Cương bồng Tống
Duy Bình lên cứ thẳng đường lớn mà chạy. Việc này coi cũng không ổn: một chàng thư sinh ôm một gã ăn xin chạy như bay là một chuyện dị kỳ.
Chàng liền rẽ vào một nhà nông dân ở bên đường.
Nhà này cả già lẫn trẻ gồm bảy người. Vừa thấy Ngô Cương chạy vào, đàn bà
con gái vội vã lánh đi cả. Một lão già và một chàng trai tráng ra tiếp
đều lộ vẻ kinh dị.
Lão già nhíu cặp lông mày đốm bạc thi lễ hỏi:
– Phải chăng công tử là người ở nơi khác tới đây?
Ngô Cương đáp:
– Chính thế!
Lão già ngập ngừng:
– Vụ này…
Ngô Cương ngẫm nghĩ một chút rồi đáp:
– Tại hạ đang đi đường bỗng gặp hóa tử này bị trọng binh nằm bên đường,
nên động lòng trắc ẩn định đem gã đi chữa thuốc, nên… trời vừa sáng
sớm… đã vào quấy nhiễu lão trượng thật là đường đột…
Lão già “ồ” lên một tiếng ngắt lời:
– Sao công tử lại nói vậy? Tục ngũ có câu: “Giúp người trời sẽ giúp
mình”. Công tử có lòng cứu người thật là đáng kính ! Mời công tử vào
thảo đường nghỉ ngơi dùng cơm dưa muối rồi sẽ nói chuyện.
Ngô Cương nói:
– Như vậy sợ làm phiền cho lão trượng.
Lão già đáp:
– Công tử đừng nghĩ thế.
Ngô Cương theo lão vào nhà đặt Tống Duy Bình xuống một chiếc chõng tre. Đoạn chàng lấy ra một chiếc khóa vàng nhìn hán tử nói:
– Tại hạ ở đây quấy quả lão trượng nhiều không tiện, có việc này muốn phiền đại ca…
Hán tử có vẻ là con người thành thật chất phác, hỏi ngay:
– Công tử cần điều chi xin cho biết.
Ngô Cương đáp:
– Nhờ đại ca cầm đỉnh vàng này ra chợ mua cho một cỗ xe mui, không cần đắt rẻ chi hết, miễn sao xe vững, ngựa mạnh là được.
Hán tử đưa mắt nhìn lão già. Lão gật đầu nói:
– Tiếu Tam! Ngươi làm giùm công tử việc đó đi. Ngươi đến tiệm lão Mã ở
đại lộ phía Tây mà mua. Lão rất thành thực. Từ ông già đến thằng nhỏ đều không lừa gạt ai bao giờ.
Hán tử vâng lời cha cầm đỉnh vàng ra cửa đi ngay.
Lão già dọn cơm canh có cả đĩa thịt quay ra mời Ngô Cương.
Ngô Cương chẳng làm khách chi hết, ngồi vào ăn liền.
Sau chừng một giờ, một cỗ xe mui màu đỏ thắng ngựa màu hồng thẫm có dáng rất mạnh ruồi tới.
Ngô Cương đưa mắt nhìn minh huynh Tống Duy Bình ra chiều lo lắng vì gã
chẳng ăn uống và cũng không nói năng gì cả. Cháng căm hận thiếu phụ diêm dúa đến tận xương tủy. Chàng chỉ mong cho chóng đến Tương Dương kiếm
người Cái Bang để họ tìm cách cữu gã.
Vừa thấy xe ngựa tới, chàng lập tức đứng lên cảm tạ lão già, nói bằng một giọng rất xúc động:
– Thưa lão trượng! Vãn bối thật làm phiền lão trượng. Bây giờ xin có lời cảm tạ lão trượng để lên đường cho được việc.
Lão già cười ha hả nói:
– Công tử dạy quá lời! Đây là một cơ duyên hội ngộ giữa chúng ta. Lão phu không hết được chút tình địa chủ, rất lấy làm ân hận.
Ngô Cương nói:
– Vãn bối quên hỏi cao tánh của lão trượng, thật là khiếm lễ!
Lão già đáp:
– Tiểu lão họ Phi. Thằng nhỏ này là Phi Nguyên Giáp.
Lão vừa nói vừa trỏ vào hán tử đang qua cửa bước vào.