Hán tử vừa lau mồ hôi trán vừa hỏi:
– Thưa công tử! Công tử có vừa lòng chăng?
Ngô Cương đáp:
– Tốt lắm rồi! Thật làm phiền đại ca quá!
Hán tử nói:
– Đây còn dư bảy lạng năm phân bạc nữa…
Ngô Cương gạt đi:
– Đại ca giữ để uống trà, có đáng là bao mà còn hoàn lại?
Hán tử đáp:
– Tiểu đệ không dám lãnh.
Ngô Cương chợt động tâm linh, chàng nói:
– Đại ca ơi! Tiểu đệ muốn có bộ quần áo ngắn như của đại ca. Ăn mặc lề thề thế này ruổi xe không tiện chút nào.
Hán tử nhanh nhẩu đáp:
– Được, được! Công tử hãy thu món tiền thừa này đã!…
Ngô Cương hỏi:
– Đại ca không chịu lãnh thọ một chút chí tình của tiểu đệ ư?
Hán tử đáp:
– Không thể được! Có lý đâu tiều đệ vô cớ lại lấy tiền của công tử.
Ngô Cương nói:
– Đại ca đã vì tiểu đệ mà phải tốn công…
Hán tử ngắt lời:
– Con nhà nông đi mấy bước đường mà ăn thua gì!
Ngô Cương khẩn khoản nói đi nói lại mà hán tử cũng không chịu lấy. Không
sao được, chàng đành thu lấy tiền, cất giọng chân thành:
– Tiều đệ xin ghi nhớ mối thịnh tình của đại ca.
Hán tử đáp:
– Công tử dạy quá lời!
Ngô Cương tự giới thiệu:
– Tiểu đệ họ Ngô…
Rồi chàng không nói nữa, hán tử cũng không cật vấn.
Hán tử vào nhà lấy một bộ quần áo vải ngắn nhuộm chàm màu lam đưa ra nói:
– Công tử vận bộ đồ này được không?
Ngô Cương đáp:
– Hay lắm! Hay lắm! Có điều tiểu đệ không được yên tâm.
Hán tử gạt đi:
– Cái này có đáng gì mà công tử phải để tâm!
Ngô Cương nói:
– Vậy xin đa tạ đại ca.
Chàng đón lấy bộ quần áo, bồng Tống Duy Bình lên từ tạ mấy lần nữ rồi đem
Tống Duy Bình đặt vào trong xe, buông rèm xuống ra roi cho ngựa chạy bon bon trên đường quan đạo.
Chàng nghĩ tới con người võ sĩ bôn tẩu
trên chốn giang hồ đầy chuyện thị phi, gây nên thù oán chẳng biết bao
giờ cho hết, so với cuộc đời ở nông thôn thành thực chất phác, an phận
thủ thường, thật là hai thế giới khác biệt. Lòng chàng bất giác cảm khái muôn vàn.
Ngô Cương cho ngựa kéo xe theo đường vòng thị trấn để
đến một nơi vắng vẻ. Chàng dừng xe, chui vào trong, thay mặc bộ quần áo
ngắn. Chàng lại lấy tấm mặt nạ đen si mà Yêu Vương trước đã tặng cho đeo vào. Bây giờ chàng giống hệt một tên đánh xe cả trăm phần trăm. Có khác chăng nữa chỉ là thanh trường kiếm đeo ở sau lưng.
Ngô Cương lại giục ngựa cho chạy về phía Tương Dương.
Lúc ngựa đang chạy bỗng nó hý lên một tiếng dài rồi tung vó chạy như bay trong miền hoang dã.
Ngô Cương vốn không phải là tay ruồi xe thiện nghê, bất giác chàng đâm ra
luống cuống. Chàng hốt hoảng thu dây cương, nhưng dường như con ngựa này bất kham, nó không chịu tuân theo sự kiềm chế của chàng.
Xe chạy trong quãng đường gập ghềnh chỉ chực lộn nhào. Đáng lo ngại nhất Tống Duy Bình nằm trong xe đã mất hết năng lực tụ chủ.
Chàng rít chặt dây cương, con ngựa bị ghì lại, nó liền đứng dựng hai chân
sau, hai vó trước giơ lên không. Tưởng chừng như muốn té lộn ngược trở
lại, song nó vẫn hý vang, vùng vằng thật mạnh.
Bựt một tiếng! Dây cương đứt! Ngô Cương đành buông tay khẩn.
Thế là con ngựa mặc sức lao về phía trước.
Trước mặt chàng hiện ra một khu rừng rậm. Nếu nó cứ xăm xăm chạy tới đụng vào cây thì nhất định phải gẫy xe, người chết.
Gặp lúc nguy cấp tựa ngàn cân treo sợi tóc, chàng cần phải có ngay một
quyết định. Nhưng nếu chặt đứt càng thì đã xe đang chạy mạnh vẫn không
tránh khỏi để xe tung lên rồi đổ ụp. Bằng chém chết ngựa cũng không khỏi gây nên sự đổ nát.
Một rặng cây lớn bày ra trước mắt.
Ngô Cương hốt hoảng chui vào khoang xe, ôm vội lấy Tống Duy Bình, đá hất nóc xe đi rồi nhảy vọt lên không…
Sầm một tiếng rùng rợn! Tiếp theo những mảnh gỗ tung bay tới tấp. Thế là cỗ xe mới toanh biến thành những mảng gỗ vụn văng ra tứ phía.
Ngô Cương hạ mình xuống đất. Chàng phải một phen bở vía. Toàn thân toát mồ hôi lạnh ngắt.
Con ngựa thét lên một tiếng đinh tai nhứt óc, ngã lăn ra. Bốn vó giãy giụa một hồi rồi nằm yên, không nhúc nhích.
Thật là kỳ dị! Con ngựa không gặp phải tình hình gì quái lạ mà sao đột nhiên nó phát điên.
Gã tiểu hóa tử Tống Duy Bình vẫn mê mang ngớ ngẩn. Trước cảnh nguy biến rùng rợn đến thế, mà gã vẫn không có một chút phản ứng.
Ngô Cương thấy vậy lại càng nôn nao trong dạ.
Bây giờ không còn xe ngựa phải đi bộ thì phí mất bao nhiêu thì giờ, nếu
Tống Duy Bình phải uổng mạng thì thật là mối hận chung thân cho chàng.
Ngô Cương nhìn gã minh huynh ngớ ngẩn một hồi rồi cất giọng bi phẫn nói:
– Đại ca ơi! Nếu đại ca có mệnh hệ nào thì tiểu đệ quyết giết một trăm tay cao thủ Võ Minh để tế điện trước mồ.
Thanh âm bi phẫn của chàng ai nghe thấy cũng phải ớn da gà.
Chàng tự hỏi:
– Tại sao lại xảy ra chuyện bất ngờ này? Dĩ nhiên không phải là chuyện
ngẫu nhiên… Hay là lão hương nông họ Phi đã dúng tay vào?
Đột
nhiên chàng nhìn thấy cái chết của con ngựa có điều khác lạ liền đến gần coi thì thấy mũi nó ưa ra một thứ nước đen. Chàng la lên:
– Con ngựa này bị trúng độc!
Rồi chàng tự nghĩ:
“Ta không dời cái xe ngựa lúc nào, trừ phi lúc ta chui vào trong xe để thay đổi quần áo, để đối phương nhân lúc ấy để hạ thủ. Lão họ Phi không có
vẻ gì giảo quyệt lại chẳng phải người giang hồ. Hơn nữa lão chưa từng
quen biết mình thì chắc không có gì khuất khúc.”
Chàng còn đang
ngẫm nghĩ, bỗng thấy mười mấy bóng người phía đường quan đạo lao tới
nhanh như bay. Chỉ trong chớp mắt chúng đã đến trước mặt chàng.
Ngô Cương đảo mắt nhìn ra bất giác bầu nhiệt huyết sủi lên sùng sục, sát khí bừng bừng.
Bọn người mới đến, đi đầu rõ ràng là thiếu phụ diêm dúa minh chủ phu nhân. Theo sau mụ là mười tay kiếm thủ vừa già vừa trẻ.
Sự thực đã hiển nhiên. Nhất cử nhất động của Ngô Cương đều bị đối phương
dòm ngó. Vậy dù chàng có cải trang, đối phương cũng nhận ra rồi. Chàng
lẩm bẩm:
– Quả nhiên lúc mình vào trong xe, bọn chúng đã giở
trò. Nếu nhận xét này không đúng thì hán tử Phi Nguyên Giáp lúc đi mua
xe ngựa đã có hành động ngoắt ngoéo. Con ngựa bị trúng chất độc mạn
tính, chạy một lúc rồi chất độc mới phát tác mà bị thảm tử.
Thiếu phụ vẫy tay áo một cái. Mười mấy tên tùy tùng liền đứng thành thế bao vây Ngô Cương.
Ngô Cương ngó đối phương bằng cặp mắt lạnh lùng, sát khí rùng rợn!
Thiếu phụ diêm dúa nhăn tít cặp lông mày xanh biếc ra chiêu nghi hoặc. Mụ ngắm nghía Ngô Cương một lúc rồi cất tiếng hỏi:
– Ông bạn là ai?
Hiển nhiên mụ không nhận ra Ngô Cương đã hóa trang.
Ngô Cương xoay chuyển ý nghĩ cất tiếng lạnh như băng đáp:
– Sách Huyết Nhị Kiếm!
Thiếu phụ chấn động tâm thần run lên hỏi:
– Sao? Ông bạn là Sách Huyết Nhị Kiếm ư?
Ngô Cương đáp:
– Đúng thế!
Thiếu phụ hỏi:
– Giữa ông bạn và Sách Huyết Nhất Kiếm có mối liên quan gì không?
Ngô Cương lạnh lùng đáp:
– Là bạn đồng môn.
Thiếu phụ lại hỏi:
– Ông bạn ở môn phái nào?
Ngô Cương đáp:
– Cái đó tại hạ không cần phải nói
Thiếu phụ hừ một tiếng rồi hỏi:
– Tính tình ông bạn cũng giống như Sách Huyết Nhất Kiếm phải không? Gã đi đâu rồi?
Ngô Cương đáp:
– Y có việc đi rồi.
Thiếu phụ lại hỏi:
– Ông bạn đưa gã tiểu hóa tử này đi đâu?
Ngô Cương không trả lời. Chàng nói:
– Phu nhân đến vừa gặp dịp…
Thiếu phụ ngắt lời:
– Ông bạn nói thế nghĩa là làm sao?
Ngô Cương đáp:
– Tại hạ đang đi kiếm phu nhân.
Thiếu phụ hỏi:
– Ông bạn kiếm ta có việc gì?
Ngô Cương đáp:
– Xin phu nhân giải huyệt đạo cho gã tiểu hóa tử này…
Thiếu phụ xinh đẹp cười khanh khách hỏi:
– Sách Huyết Nhị Kiếm không phải là ký danh đệ tử của Âu Dương Tàn hay sao mà không biết giải khai.
Ngô Cương căm giận đến cực điểm, nhưng chàng giữ vẻ bình tĩnh đáp:
– Xin phu nhân giải khai huyệt đạo cho gã, kỳ dư bất tất phải nói nhiều.
Thiếu phụ hỏi:
– Nếu bản phu nhân không chịu giải khai thì sao?
Ngô Cương đáp:
– Phu nhân sẽ phải trả bằng một giá rất đắt.
Thiếu phụ hỏi:
– Ông bạn nói vậy chẳng hóa ra khuếch khoác lắm ư?
Ngô Cương đáp:
– Sự thực sẽ chứng minh điều đó
Thiếu phụ thách thức:
– Nếu vậy ông bạn hãy chứng minh cho bản phu nhân coi
Choang! Thanh phụng kiếm đã rút ra khỏi vỏ.
Thiếu phụ kinh hãi hỏi:
– Phải chăng thanh kiếm này Sách Huyết Nhất Kiếm vẫn sử dụng?
Ngô Cương lạnh lùng đáp:
– Những thanh kiếm của bọn tại hạ đều giống nhau hết.
Thiếu phụ ngập ngùng hỏi:
– Các vị… Có cả thảy bao nhiêu thanh kiếm kiểu này?
Ngô Cương lạnh lùng đáp:
– Nhiều lắm! Đủ để tiêu diệt bất cứ môn phái nào
Những người có mặt tại trường hết thảy đều động dụng. Thiếu phụ cũng thất
sắc. Mụ quay sang nhìn tên Kim kiếm thủ đứng bên ra lệnh:
– Số tám! Ngươi hãy thử kiếm đi.
Gã đáp:
– Xin tuân lệnh.
Kim kiếm thủ số tám tiến vào trong trường rút thanh trường kiếm ra đánh soạt một tiếng.
Thiếu phụ từ từ lùi lại một bước ra khỏi vòng chiến.
Kim kiếm số tám dĩ nhiên kiếm thuật còn kém Kim kiếm số một nhiều nên gã
đứng đối diện với Sách Huyết Nhị Kiếm không khỏi xao xuyến trong lòng,
song ngoài mặt gã vẫn giữ phong độ một tên kiếm thủ cao cấp. Gã vung
kiếm lên nói:
– Sách Huyết Nhị Kiếm! Chuẩn bị tiếp chiêu!
Ngô Cương tay trái ôm Tống Duy Bình, tay mặt giơ kiếm chênh chếch lên, mặt lộ sát khí, không nói gì nữa.
Chàng biết rằng muốn cho Tống Duy Bình được an toàn cần phải ra một chiêu là
thành công ngay và cục diện bữa nay phải đánh cho mau lẹ.
Kim kiếm số tám quát lên một tiếng:
– Coi chừng!
Đồng thời ra chiêu nhanh như điện chớp. Kiếm phóng rít lên veo véo.
Tiếp theo là tiếng rú kinh người làm chấn động toàn trường. Gã Kim kiếm số
tám từ mặt xuống tới bụng dưới bị rách một đường lòi cả ruột gan. Máu
tươi cùng ngũ tạng đổ cả ra ngoài. Gã té huỵch xuống vũng máu đỏ.
Ngô Cương chúi mũi kiếm xuống cho máu tươi nhỏ giọt.
Thiếu phụ diêm dúa sắc mặt xám xanh. Hiển nhiên mụ khiếp sợ nhiều hơn là tức giận.
Thân thủ của Sách Huyết Nhị Kiếm so với Sách Huyết Nhất Kiếm cũng tương
đương thảm khốc. Mọi người đều lấy làm kinh ngạc. Nhất là minh chủ phu
nhân lại càng khích động. Mụ coi thường Sách Huyết Nhị Kiếm thành ra hy
sinh một tên kiếm thủ một cách bất ngờ.
Những tay cao thủ võ minh hiện diện tại trường đều sợ hãi thất sắc.
Ngô Cương ngó thiếu phụ bằng cặp mắt lạnh lùng hỏi:
– Võ Minh đã cấm chỉ những cuộc tư đấu và lập ra công nghĩa đài sao còn
nuôi một bọn đao phủ để giữ quyền sinh sát làm càn làm bậy?
Thiếu phụ tiến lại một bước đáp:
– Võ Minh đã phụ trách duy trì cuộc an toàn cho võ lâm, vậy bất cứ điều gì nguy hại đến võ lâm đều có nghĩa vụ phải trừ diệt.
Ngô Cương nổi lên tràng cười khanh khách.
Thiếu phụ hỏi:
– Có gì đáng cười đâu?
Ngô Cương đáp:
– Ai cũng hiểu bụng dạ bọn Võ Minh thế nào rồi. Chẳng cần phải nói
chuyện xa xôi mà nói ngay việc trước mắt. Cái bang là một bang hội có
danh nghĩa ở Trung Nguyên. Thế mà Võ Minh cũng âm mưu cùng bọn phản loạn làm cho điên đảo nghĩa là sao?
Thiếu phụ hỏi lại:
– Sách Huyết Nhị Kiếm! Ngươi dám can dự vào việc cơ mật của bản minh chăng?
Ngô Cương lại cười ha hả nói:
– Cơ mật ư? Phu nhân nói thế mà không biết thẹn.
Thiếu phụ quát lên:
– Sách Huyết Nhị Kiếm! Ngươi đã hành động giết người, cướp đoạt, điên khùng thật là đáng chết…
Ngô Cương lại cười khanh khách.
Véo một tiếng! Chàng thấy một luồng chỉ phong cực kỳ mãnh liệt phóng tới
hất chàng lùi lại một bước dài. Nếu chàng không có cương khí hộ thân mà
bị sức phản chấn của phát chỉ này thì chẳng chết tất cũng bị thương.
Luồng chỉ phong từ phía chính diện phóng tới mà người đứng đối diện với chàng chính là minh chủ phu nhân, nhưng mụ lại chưa ra tay mới kỳ.
Lại một tiếng véo nữa rít lên. Một luồng chỉ phong phóng tới huyệt khúc trì trên tay mặt chàng, xuýt nữa thanh trường kiếm rớt khỏi tay chàng.
Một ý niệm thoáng qua trong đầu óc, chàng tự hỏi:
– Phải chăng đây là…
Rồi buột miệng la lên:
– Vô hình chỉ!
Thiếu phụ nở một nụ cười nham hiểm đáp:
– Phải rồi! Ngươi cũng biết người biết của đấy.
Ngô Cương tiến lên một bước vừa quát vừa phóng kiếm ra.
Thân hình thiếu phụ mau lẹ chẳng khác quỷ mỵ lướt mình đi tránh thoát.
Ngô Cương vì một tay ôm Tống Duy Bình nên chàng di chuyển kém phần lanh
lợi. Thanh Kiếm chém vào khoảng không. Bỗng nghe đánh choang một tiếng.
Vô hình chỉ phong đã chạm vào thanh kiếm.
Luồng kim phong rít lên veo véo. Mấy thanh kiếm đâm tới sau lưng Ngô Cương. Chàng xoay tay quét ngang một cái. Ba thanh kiếm bị gẫy rớt xuống loảng choảng.
Cục diện biến thành quần đấu. Đáng sợ hơn nữa là vô hình chỉ phóng ra không một tiếng động, khó đề phòng. Nếu Tống Duy Bình mà trúng phải chỉ phong thì dĩ nhiên gã bị mất mạng…
Ngô Cương tự nghĩ:
“Nếu mình sinh cường để bái huynh phải uổng mạng thì dù có giết được đối phương cũng thành vô ích.”
Nghĩ vậy chàng vung kiếm chụp xuống thiếu phụ.
Dĩ nhiên mụ không dám đón tiếp mà phải dùng thân pháp cực kỳ mau lẹ nhảy ra xa ngoài một trượng.
Ngô Cương xoay mình lại phóng kiếm ra. Động tác của chàng cực kỳ thần tốc.
Mấy tiếng rú khủng khiếp vang lên. Luồng kiếm quang vừa lóe ra máu đã vọt
lên. Mây tên kiếm thủ ngã quay xuống đất. Ngô Cương thừa cơ chạy biến
vào trong rừng.
Thiếu phụ lớn tiếng ra lệnh:
– Hãy bao vây khu rừng này! Bất tất phải rượt theo
Ngô Cương chuồn vào rừng rồi chàng phát giác ra Tống Duy Bình chỉ còn thoi
thóp thở. Chàng biết là tình thế nguy rồi, trong dạ lại càng bồn chồn.
Toàn thân mồ hôi thoát ra như tắm. Chân tay luống cuống.
Từ đây
tới Tương Dương, đường xá xa xôi, Ngô Cương chỉ sợ chưa tới nơi thì bái
huynh đã quy tiên rồi. Huống chi bọn nanh vuốt của Võ Minh bố trí rất
nghiêm mật, quyết chúng chẳng để cho chàng bình yên mà đi.
Đoạn chàng quyết định:
– Thiếu phụ đã hạ lệnh không cho đuổi theo thì trong khoảnh khắc tất mụ
chưa phái người vào rừng sục tìm ngay. Âu là ta hãy tạm thời đặt minh
huynh vào chỗ kín đáo rồi dốc toàn lực bắt sống minh chủ phu nhân, bức
bách mụ giải khai huyệt đạo cho y. Đó là đường lối duy nhất để cứu vãn
tình thế.
Chàng quyết định rồi lập tức tìm một chỗ kín đáo. Chàng thấy một nơi thổ huyệt đủ chỗ một người nằm mà lại khô ráo. Trên thổ
huyệt có một phiến đá lớn che kín.
Ngô Cương yên trí đặt Tống Duy Bình vào trong đó rồi lượm cành khô cùng giây leo phủ lên của huyệt.
Công việc vừa xong, từ phía xa xa có tiếng bước chân dẫm lên lá khô sột sạt. Ngô Cương lại nghe vẳng tiếng người nói, chàng không khỏi giật mình
kinh hãi vì biết đối phương đã đem thêm viện lực. Nếu không cấp tốc thay đổi vị trí thì chỗ dấu Tống Duy Bình sẽ bị phát giác.
Nghĩ vậy
chàng liền đi theo đường cánh cung quanh ra phía sau chỗ có tiếng người
vọng lại. Chàng nhìn qua kẽ lá, bất giác la thầm:
– Trời ơi!
Bọn người đến rất đông. Ngoài mình chủ phu nhân có cả lão áo gấm tự xưng là Võ Minh thái thượng mà chàng đã gặp ở tửu lầu lúc rời khỏi Hồ Ma, và
Yêu vương Âu Dương Tàn đã hóa trang để trà trộn vào Võ Minh. Ngoài ba
người này còn có bốn tên kiếm thủ. Cộng cả thảy bảy người và toàn là
những tay cao thủ vượt mức trong Võ Minh.
Ngô Cương nhớ lại lúc ở tửu lầu, Yêu Vương đã dùng phép truyền âm độc môn cảnh cáo chàng đừng
có gây sự với lão mặc áo cẩm bào. Chàng chắc lão mặc áo cẩm bào này là
một nhân vật ghê gớm mà chàng khó lòng địch nổi.
Thế là hy vọng bắt sống minh chủ phu nhân lại bị hủy diệt.
Ngô Cương nghĩ tới Tống Duy Bình khó lòng duy trì được tính mạng, cơ hồ đâu chàng muốn bể.
Bọn kia đến một chỗ trống trong rừng rồi dừng lại.
Lão già mặc áo cẩm bào cất tiếng hỏi:
– Trương muội! Trương muội bảo có tên Sách Huyết Nhị Kiếm nào đó xuất hiện phải không?
Thiếu phụ đáp:
– Đúng thế!
Lão mặc áo cẩm bào lại hỏi:
– Gã so với Sách Huyết Nhất Kiếm ai hơn?
Thiếu phụ đáp:
– Bản lãnh hai gã tương đương như nhau.
Lão mặc cẩm bào nói:
– Lạ thiệt! Tại sao lại có nhiều tay kiếm thủ xuất hiện đột ngột như
vậy? Bàn về kiếm thuật chúng quyết không phải là hạng vô danh, nhưng
không biết rõ lai lịch thì đến lão phu cũng phải kiêng dè…
Thiếu phụ ngắt lời:
– Thái thượng đã ra tay thì đối phương hết đất lánh mình.
Lão mặc cẩm bào nói:
– Cái đó chưa chắc… Gã đem theo một tên tiểu hóa tử ư?
Thiếu phụ đáp:
– Đúng thế!
Lão mặc cẩm bào nói:
– Đã bố trí nhân lực cẩn thận chưa?
Thiếu phụ đáp:
– Khắp mọi mặt đều phái người giám thị, gã chẳng thể nào ra khỏi khu rừng này được.
– Bọn tiểu tử làm sao ngăn được gã?
– Tiểu muội đã hạ lệnh hễ thấy gã phát hiện thì báo hiệu chứ đừng.