Bóng tịch dương nhuộm đỏ cả khu đầy mồ mả ánh vào máu tươi lại càng rùng rợn.
Huỵch huỵch! Hai người cùng ngả ngửa mặt lên trời.
Ngô Cương chạy nhanh đến bên Thiết Tâm Thái Tuế hỏi:
– Đại thúc! Đại thúc có nguy lắm không?
Thiết Tâm Thái Tuế thều thào đáp:
– E rằng… ta không khỏi được nữa… Nhưng lòng ta đã mãn nguyện. Ta nhắm mắt được rồi. Tạ ơn ngươi… Tiểu…
Bóng người thấp thoáng! Vô Sự Sinh Phi Đỗ Vũ tiến lại nói:
– Đã gặp lão nhân gia đây thì y không chết được đâu.
Lão nói xong rồi ôm người Hồ Phi lớn gấp hai lần lão lên rồi tung mình vọt đi.
Ngô Cương nghiến răng quay lại bên Kim kiếm số một.
Kim kiếm số một quát lên một tiếng vận công lực đến tột độ cầm kiếm phóng ra. Kiếm khí dàn dụa rít lên veo véo.
Choang! Hai thanh kiếm đụng nhau. Thanh kiếm trong tay Kim kiếm số một bị gãy một nửa. Gã sợ hết hồn.
Ngô Cương rung thanh Kiếm trong tay quát hỏi:
– Số bốn bây giờ chúng ta tính nợ chứ…?
Kim kiếm số một run lên hỏi lại:
– Tính nợ ư?
Ngô Cương đáp:
– Phải rồi! Ngươi trả lời ta một vấn đề thì ta có thể buông tha ngươi.
Kim kiếm số một hỏi:
– Vấn đề gì?
Ngô Cương hỏi:
– Năm trước nội đường quản sự Võ Minh là Phi Thiên Ngô Công Lý Thanh Sơn sao lại bị truy sát?
Kim kiếm số một khiếp sợ lùi lại một bước dài run lên hỏi lại:
– Việc đó có liên quan gì đến các hạ?
Ngô Cương đáp:
– Đừng rườm lời nữa! Ngươi chỉ cung khai sự thực để trả lời ta vấn đề này.
Kim kiếm số một:
– Đó là việc riêng về nội bộ bản minh.
Ngô Cương nói:
– Bất chấp việc riêng hay chung, ngươi cũng phải trả lời ta.
Kim kiếm số một:
– Không được đâu!
Ngô Cương hỏi:
– Ngươi muốn chết chăng?
– Cái đó chưa chắc.
Ngô Cương nói:
– Số bốn! Ngươi nên hiểu là gặp thủ đoạn của ta đến hòn đá còn phải chảy nước.
Kim kiếm số một nói:
– Các hạ thử làm đi!
Lã Thục Viên lại ngăn chặn trước mặt Kim kiếm số một sắc mặt xám xanh hỏi:
– Sách Huyết Nhất Kiếm! Ngươi định muốn tìm cái chết thật ư?
Ngô Cương lạnh lùng đáp:
– Hay hơn hết là cô nương không nên dúng tay vào việc riêng của tại hạ.
Lã Thục Viên nói:
– Ta không nhúng tay vào không xong.
Ngô Cương nói:
– Cô không thể can thiệp được… Cô đừng bắt tại hạ phải đắc tội với cô.
Lã Thục Viên nói:
– Ngươi cứ ra tay đi!
Giữa lúc ấy một bóng người kì bí lướt thật nhanh vào không trường.
Người này mắt diều hâu mũi chim ưng. Tóc dài xõa xuống vai. Mình cao dư tám
thước mà gầy khô như que củi. Hắn mặc áo bào xanh vừa ngắn vừa rộng, coi chẳng khác một tấm áo khoác vào cành cây. Hình dạng này rất khó coi.
Người mới đến cất giọng the thé hỏi:
– Gã tiểu tử kia! Phải chăng ngươi là Sách Huyết Nhất Kiếm?
Thanh âm của hắn khiến người nghe phải khó chịu.
Ngô Cương xoay nửa người lại đối diện với quái nhân cất giọng lạnh lùng đáp:
– Phải rồi! Các hạ là cao nhân phương nào?
Quái nhân trầm giọng hỏi:
– Đến lão phu mà ngươi cũng không nhận ra ư?
Ngô Cương hững hờ đáp:
– Có thể tại hạ mắt mờ.
Quái nhân nói:
– Lão phu là Mộc Linh Tinh.
Ngô Cương ngơ ngác hỏi:
– Sao? Mộc Linh Tinh ư?
Quái nhân ừ một tiếng không nói gì.
Ngô Cương ngẫm ngầm chấn động tâm thần. Chàng không ngờ lão lại là người
đứng đầu tam quái tên gọi là Mộc Linh Tinh. Nhất Yêu, Tam Quái, Bát Hung là những ma đầu nổi tiếng đương thời.
Chàng lạnh lùng:
– Cao nhân có điều chi dạy bảo?
Quái nhân đáp:
– Lão phu vâng lệnh chủ nhân đến mời ngươi.
Ngô Cương Kinh ngạc vì lão đã đứng đầu Tam Quái mà lại còn có chủ nhân kể
cũng là một chuyện lạ trên chốn giang hồ. Chủ nhân lão là ai?
Chàng liền hỏi lại:
– Các hạ vâng lệnh chủ nhân ư?
Mộc Tinh Linh đáp:
– Đúng thế!
Ngô Cương lại hỏi:
– Quí chủ nhân là ai?
Mộc Tinh Linh đáp:
– Ngươi cứ thấy mặt sẽ rõ.
Ngô Cương lại hỏi:
– Quí chủ nhân mời tại hạ có việc chi?
Mộc Tinh Linh đáp:
– Lão phu chỉ vâng lệnh đi mời người còn ngoài ra không biết gì hết.
Ngô Cương hỏi:
– Quí chủ nhân ở đâu?
Mộc Tinh Linh đáp:
– Trên núi Đại Hồng.
Ngô Cương hỏi:
– Ở núi Đại Hồng ư?
Mộc Tinh Linh gật đầu.
Ngô Cương không khỏi động tâm tự hỏi:
“Phải chăng là lão thất phu kia? Mục tiêu thứ hai của ta là núi Đại Hồng.
Theo lời lão quản gia khi còn sống đã điều tra thì một trong những kẻ
thù là Cửu Chỉ Đà Ông, ẩn cư ở núi Đại Hồng. Phải chăng hắn đã biết được ta sẽ đến đòi nợ máu về vụ võ lâm đệ nhất bảo mà hạ thủ trước nên sai
người đến mời ta.”
Rồi chàng lại nghĩ thầm:
“Chẳng lẽ Mộc
Linh Tinh lại là thủ hạ của hắn mà sao Thái quản gia không đề cập đến
tên Mộc Linh Tinh. Theo lời Thái quản gia thì Cửu Chỉ Đà Ông là người
quái đản, qua lại một mình trên chốn giang hồ. Bình sinh lão không làm
điều gì quái ác chẳng lẽ lại là chủ nhân của bọn ma tà như Mộc Linh Tinh này ư?”
Chàng nghĩ vậy rồi lạnh lùng đáp:
– Tại hạ cũng đang chuẩn bị lên núi Đại Hồng đây.
Mộc Linh lộ vẻ ngạc nhiên hỏi:
– Ngươi cũng định lên núi Đại Hồng ư?
Ngô Cương đáp:
– Đúng thế!
Mộc Linh Tinh hỏi:
– Ngươi định lên đó vì việc gì?
Ngô Cương đáp:
– Để đi kiếm người.
Mộc Linh Tinh hỏi:
– Ngươi muốn kiếm ai?
Ngô Cương đáp:
– Có lẽ là quí chủ nhân.
Mộc Linh Tinh cười the thé nói:
– Hay lắm! Hay lắm vậy chúng ta thượng lộ đi!
Ngô Cương nói:
– Các hạ hãy chờ một chút. Tại hạ cần xử trí xong vụ này đã.
Lúc này Lã Thục Viên và Kim kiếm số một đã lùi ra đứng sang một bên.
Ngô Cương trỏ vào mặt Kim kiếm số một hỏi:
– Lại đây! Ngươi trả lời câu hỏi này của ta hay định hy sinh thủ cấp, ngươi lựa chọn đường nào?
Kim kiếm số một hắn giọng đáp:
– Ngươi còn chưa tỉnh mộng ư?
Ngô Cương sát khí đằng đằng tiến lại mấy bước…
Mộc Linh Tinh giơ tay nói:
– Hãy khoan!
Ngô Cương thở hồng hộc hỏi:
– Sao?
Mộc Linh Tinh đáp:
– Ngươi kiếm y để tra hỏi về việc bọn người truy sát Phi Thiên Ngô Công Lý Thanh Sơn phải không?
Ngô Cương Kinh hãi hỏi lại:
– Ô hay! Sao các hạ lại biết thế?
Mộc Linh Tinh lắc lư cái đầu đầy lông lá đáp:
– Dĩ nhiên lão phu biết.
Ngô Cương hỏi:
– Các hạ nói “dĩ nhiên” là nghĩa làm sao?
Mộc Linh Tinh đáp:
– Ngươi tha gã ra, cứ đến tệ chủ nhân là sẽ hiểu vụ bí mật này.
Ngô Cương hỏi:
– Đã chắc gì quí chủ nhân biết việc đó?
Mộc Linh Tinh nói:
– Đến lão phu còn biết rõ ràng huống chi là tệ chủ nhân.
Ngô Cương nói:
– Các hạ cho nghe được không?
Mộc Linh Tinh đáp:
– Phải gặp tệ chủ nhân mới được.
Ngô Cương hỏi:
– Tại sao vậy?
Mộc Linh Tinh nói:
– Ngươi hỏi thật lắm chuyện.
Ngô Cương nói:
– Tại hạ bản tính ưa việc gì cũng phải dứt khoát không thì nóng ruột…
Chàng chưa dứt lời đã vọt người đi như quỷ mỵ đến sau lưng Kim kiếm số một.
Lã Thục Viên phóng chưởng. Thư sinh áo lam vung cây quạt. Cả hai người song tấn công Ngô Cương.
Ngô Cương thi triển thân pháp kì bí mà chàng đã học được của Yêu Vương.
Chàng thay đổi phương vị như u linh quỷ mỵ rồi phóng chưởng ra thật mau.
Kim kiếm số một vừa xoay mình liền gặp ngay chưởng phong của
chàng. Người gã loạng choạng mấy cái thụt lùi lại đến giữa không trường.
Ngô Cương rượt tới như bóng theo hình nắm lấy uyển mạch gã.
Lã Thục Viên cùng thư sinh áo lam đánh hụt tức quá liền tiến lại.
Ngô Cương nói:
– Lã cô nương! Tại hạ không muốn giao thủ với cô.
Lã Thục Viên hỏi lại:
– Ngươi có chịu buông tha gã không?
Ngô Cương đáp:
– Không được đâu.
Thư sinh áo lam bất giác cười nói:
– Thế muội! Tục ngữ thường nói: Để cho người một chút cơ duyên ngày sau
dễ bề tái hội. Theo ý tiểu huynh chúng ta chẳng nên dây vào vụ này.
Lã Thục Viên nguýt thư sinh áo lam xong lại ngó Mộc Linh Tinh một cái rồi lùi ra.
Thư sinh áo lam vấy cây quạt ngó Ngô Cương mà cười một cách kì bí rồi nói:
– Huynh đài! Tiểu đệ vẫn giữ lòng kính cẩn với huynh đài chứ không thay đổi.
Gã nói xong liền rút lui.
Ngô Cương hắn giọng một tiếng, rít chặt năm ngón tay lại.
Kim kiếm số một la lên một tiếng thê thảm.
Ngô Cương hỏi:
– Nói ngay đi! Bằng không ngươi còn phải chịu những sự đau đớn hơn nữa.
Kim kiếm số một hết cơn kinh hãi lại thách thức:
– Ngươi còn thủ đoạn nào cứ giở ra hết đi!
Ngô Cương cười khạch một tiếng phóng chỉ điểm tới rồi buông tay kia ra.
Bỗng thấy Kim kiếm số một toàn thân run bần bật. Sắc mặt biến đổi từ màu đỏ sang màu trắng rồi từ màu trắng biến thành màu xanh.
Huỵch một tiếng! Gã lăn ra rú lên kinh khủng.
Mộc Linh Tinh lạnh lùng hỏi:
– Tiểu tử! Có phải ngươi vừa dùng “Âm thủ đoạt phách” của U Linh môm không?
Ngô Cương chấn động tâm thần. Chàng chợt nhớ tới lúc vừa dời khỏi Hồ Ma
liền bị lão già mặc áo cẩm bào gán cho mình là môn hạ của Địa cung. Bây
giờ Mộc Linh Tinh lại nói vậy, chàng tự hỏi:
“Phải chăng Yêu Vương cũng là một phần tử trong Địa cung?”
Chàng nheo mắt nhìn Mộc Linh Tinh, không thừa nhận mà cũng không phủ nhận.
Kim kiếm số một lăn lông lốc dưới đất, áo quần rách tả tơi coi cực kì thảm hại khiến người không nỡ trông vào.
Ngô Cương lạnh lùng hỏi:
– Số bốn! Trong khoảnh khắc là kinh mạch toàn thân ngươi sẽ tàn phế một nửa mà suốt đời không chữa khỏi được…
Kim kiếm số một cất tiếng ú ớ nói nhát gừng:
– Rồi đây ngươi… sẽ phải trả… bằng một giá rất đắt…
Ngô Cương càng lãnh lẽo hơn nói:
– Nếu ta lại điểm vào một chỗ âm huyệt trong mình ngươi thì mỗi ngày cứ
hai giờ tí và ngọ là ngươi được hưởng thụ cái đau khổ như người dùi vào
trái tim cho đến lúc chết.
Kim kiếm số một lắp bắp:
– Ngươi… ngươi…
Ngô Cương ngắt lời:
– Ngươi có nói hay không?
Mộc Linh Tinh lạng người đi một cái đến bên Kim kiếm số một điểm cách không bằng một ngón tay.
Kim kiếm số một cảm thấy bớt đau khổ rồi hết hẳn. Gã nằm thẳng cẳng mà thở hồng hộc, miệng không ngớt sùi bọt.
Ngô Cương trong lòng kinh hãi nghĩ thầm:
“Mộc Linh Tinh đã giải được phép âm thủ điểm huyệt thật không hổ là người
đứng đầu Tam Quái. Cứ đó mà suy thì chủ nhân hắn tất nhiên phải là một
nhân vật đáng sợ…”
Trong lòng còn đang ngẫm nghĩ, chàng dương cặp mắt phẫn nộ lên ngó Mộc Linh Tinh hỏi:
– Các hạ làm thế là có ý gì?
Mộc Linh Tinh bật lên tràng cười quái gở đáp:
– Chẳng có ý gì hết. Vì lão phu mềm lòng không nỡ nhìn thấy cảnh tượng đau đớn này.
Câu nói đó từ miệng một tên ác ma thốt ra khiến cho người ta khó hiểu nên cười hay nên khóc.
Ngô Cương lại hắn giọng một tiếng nói:
– Các hạ mà cũng mềm lòng thì thật là một giai thoại trong thiên hạ.
Mộc Linh Tinh nói:
– Đó là vì ngươi chưa hiểu lão phu một cách sâu xa mà thôi.
Ngô Cương hững hờ nói:
– Tại hạ không ưa kẻ khác can thiệp vào hành động của mình…
Mộc Linh Tinh ngắt lời:
– Vậy thì làm sao?
Ngô Cương đáp:
– Các hạ chỉ nên làm việc của mình phụ trách.
Mộc Linh Tinh hỏi:
– Ngươi muốn đánh nhau chăng?
Ngô Cương lạnh lùng đáp:
– Tại hạ e rằng không chỉ có vậy thôi.
Mộc Linh Tinh hỏi:
– Ngươi muốn đổ máu nữa chăng?
Ngô Cương thản nhiên đáp:
– Có thể như vậy.
Mộc Linh Tinh hỏi:
– Sách Huyết Nhất Kiếm! Lão phu đã bảo vấn đề này ngươi có thể hiểu rõ
sau khi yết kiến tệ chủ nhân. Hà tất ngươi phải hao phí thời giờ. Dù gã
này có nói liệu ngươi có tin được chăng?
Mấy câu này quả là hợp tình hợp lý. Ngô Cương xoay chuyển ý nghĩ rồi hỏi:
– Các hạ có đảm bảo vụ này không?
Mộc Linh Tinh đáp:
– Dĩ nhiên là được! Lão phu lấy thủ cấp ra đảm bảo.
Ngô Cương cười lạt nói:
– Các hạ! Các hạ nên nhớ lưỡi bảo kiếm của tại hạ sắc bén lắm đó.
Mộc Linh Tinh cười khanh khách nói:
– Lão phu không muốn mất cái đầu này đâu. Ngươi hãy yên lòng!
Ngô Cương muốn kết quả gã Kim kiếm số một, sau chàng nghĩ lại nên để gã
sống phòng khi sự bảo chứng của Mộc Linh Tinh không đúng sự thật thì còn có chỗ để tra xét vụ bí mật về Huyết Y Kỳ Thư cho khỏi mai một.
Chàng nghĩ vậy liền đáp:
– Được rồi! Tại hạ hãy tạm tin các hạ một phen.
Mộc Linh Tinh nói:
– Vậy chúng ta thượng lộ thôi.
Ngô Cương gật đầu đáp:
– Ừ thì đi!
Ngô Cương đến lúc lên đường bất giác lại đưa mắt ngõ Lã Thục Viên thì thấy
mục quang của nàng đang chăm chú nhìn mình. Trong mục quang lộ ra một
trạng thái khác lạ mà trong lúc nhất thời chàng không thể phân tích
được.
Cảnh xế chiều mờ mịt. Ngô Cương theo Mộc Linh Tinh ra khỏi khu rừng rồi lên đường.
Núi Đại Hồng thật là một nơi hiểm trở.
Đỉnh núi chót vót, vách đá lởm chởm, lác đác mọc những cây thông xanh ri rậm rạp. Hai bóng người như quỷ mỵ lúc ẩn lúc hiện. Đó chính là Mộc Linh
Tinh và Ngô Cương.
Đường đi lên núi đã vài chục dặm mà chỗ nào
cũng toàn khe ngầm hang thẳm. Chim muông không một con, dĩ nhiên chẳng
có vết chân người thật chẳng biết đường nào mà đi.
Ngô Cương sinh dạ hồ nghi. Chàng không nhịn được cất tiếng hỏi:
– Quý chủ nhân ở chỗ nào?
Mộc Linh Tinh trỏ phía sơn cốc có rừng thông rậm rạp đáp:
– Ở trong hang núi kia!
Chỉ trong nháy mắt hai người đã đến cửa hang. Mộc Linh Tinh dừng lại nói:
– Tới nơi rồi.
Ngô Cương hỏi:
– Đây là đâu?
Mộc Linh Tinh đáp:
– Bất Hồi Cốc.
Ngô Cương hỏi:
– Thế nghĩa làm sao?
Mộc Linh Tinh đáp:
– Hang núi này vào thì được chớ ra thì không được. Vì vậy mà kêu là Bất Hồi Cốc.
Ngô Cương ồ lên một tiếng kinh ngạc.
Mộc Linh Tinh hỏi:
– Ngươi sợ rồi phải không?
Ngô Cương nói:
– Các hạ khéo nói giỡn.
Mộc Linh Tinh nói:
– Vậy thì đi!
Ngô Cương nói:
– Xin các hạ dẫn đường.
Trong hang, cây rừng mọc từ đời nguyên thủy. Dây leo chi chít che kín bầu
trời. Cành khô lá mục chất đống không biết dầy đến bao nhiêu thước. Thật là một hang núi âm u quỷ quái.
Hai người một trước một sau giẫm lên những đống lá mục mà đi.
Hai người đi chừng năm dặm lại thấy ánh mặt trời. Trước mặt toàn quái thạch lởm chởm không một cây cỏ. Nơi đây so với cửa hang là hai thái cực.
Vượt qua một dải loạn thạch thì đến đáy hang. Vách núi cao chót vót.
Một tảng đá lớn dưới nhọn mà trên tròn đứng sừng sững dưới chân vách núi như một cây tháp cắm xuống đất.
Mộc Linh Tinh dừng bước lại một chút rồi chạy đến phiến đá này không vào
tới nơi thì không nhìn thấy được. Công trình của tạo vật thật là thần
kì.
Đứng cửa động trông vào, nhũ đã tua tủa rũ xuống coi chẳng khác hàm răng một con thú khổng lồ
Ngô Cương buột miệng hỏi:
– Phải chăng đây là chỗ ở của quý chủ nhân?
Mộc Linh Tinh đáp:
– Chính thị! Tiến vào đi!
Ngô Cương hỏi:
– Không cần thông báo ư?
Mộc Linh Tinh đáp:
– Không cần! Tệ chủ nhân đã biết ngươi tới đây rồi
Ngô Cương hiên ngang phưỡn ngực tiến vào. Những nhũ đất đã bị người ta chặt đi một phần để làm lối đi có thể bước lẹ chẳng khó khăn gì. Trong động
cứ năm trượng lại dắt một hạt minh châu, chiếu sáng lờ mờ khiến cho
đường hầm càng thêm vẻ thần bí.
Sau mấy lần quanh co, trước mặt hiện ra một căn thạch thất rất rộng.
Trong thạch thất đầy đủ bàn ghế và toàn chế bằng đã núi. Đồ trần thiết không có gì.
Hai bên vách đá đều có khuôn cửa không biết thông tới đâu.
Từ lúc vào hang đến giờ chưa gặp một người nào.
Ngô Cương tự hỏi:
“Chẳng lẽ nơi đây chỉ có hai người? Chủ nhân lão này phải chăng là Cửu Chỉ Đà Ông?”
Trong lòng chàng cũng có chút hoang mang vì người đối lập là một nhân vật rất đáng sợ. Chàng tự nhủ:
Nếu đối phương quả là Cửu Chỉ Đà Ông thì khó lòng tránh khỏi một cuộc huyết chiến, bằng không thì đối phương tìm mình vào đây để làm gì thật khó mà đoán được.
Mộc Linh Tinh đưa tay trỏ nói:
Mời ngươi vào trong kia ngồi chờ một chút.
Ngô Cương định thần tiến vào thạch thất, ngồi ngay vào chiếc thạch đôn ở mé hữu.
Mộc Linh Tinh xoay mình đi vào một khuôn cửa ngầm.
Ngô Cương để ý xem xét căn thạch động thì cách trần thiết tuy sơ sài nhưng rất sạch sẽ và không chút bụi trần…
Bỗng một thanh âm rất quen tai vọng ra:
– Té ra ngươi đã tới rồi.
Ngô Cương giật mình kinh hãi. Chàng đưa mục quang về phía phát ra thanh âm. Máu trong huyết quản chạy rần rần. Chàng đứng phắt dậy.
Thanh âm kia lại cất lên:
– Ngươi cứ ngồi xuống và bình tĩnh lại.
Chủ nhân của Mộc Linh Tinh không phải là Cửu Chỉ Đà Ông như chàng đã tưởng
tượng mà chính là Thái Thượng Hộ Pháp Võ Minh mình mặc áo cẩm bào. Đối
phương đã đến nhà này tự bao giờ, Ngô Cương không hề hiểu được. Chàng
cất tiếng:
– Té ra là các hạ!
Lão mặt cẩm bào đáp:
– Chắc ngươi lấy làm lạ lắm đấy nhỉ?
Ngô Cương đáp:
– Thật là một chuyện ngoài ý nghĩ của tại hạ.
Cẩm bào lão giả nói:
– Bây giờ chúng ta hãy nói chuyện tử tế với nhau…
Ngô Cương nghiến răng hỏi:
– Có chuyện chi mà nói?
Cẩm bào lão giả nở một nụ cười nham hiểm hỏi:
– Ngươi có biết tại sao mà ngươi còn sống đến ngày hôm nay không?
Ngô Cương hỏi lại:
– Tại hạ cũng không biết.
Cẩm bào lão giả nói:
– Vì lão phu luyến tiếc nhân tài.