Ngô Cương cười ha hả hỏi bằng một giọng khinh miệt:
– Có phải các hạ luyến tiếc khối tài liệu của tại hạ không?
Cẩm bào lão giả đáp:
– Đó là lão phu nhận chân chứ chẳng có chuyện gì đáng cười hết.
Ngô Cương đáp:
– Hay lắm! Vậy chúng ta bàn chuyện đi thôi!
Cẩm bào lão giả ung dung nói:
– Trước hết chúng ta cần trừng thanh một vấn đề…
Ngô Cương hỏi ngay:
– Vấn đề gì?
Cẩm bào lão giả hỏi lại:
– Có phải ngươi tự nhận là đệ tử kí danh của Yêu Vương Âu Dương Tàn không?
Ngô Cương đáp:
– Đúng thế! Quả có vụ đó.
Cẩm bào lão giả hỏi:
– Vậy ngươi biết rõ lão là người thế nào chứ?
Ngô Cương hỏi lại:
– Các hạ hỏi câu đó làm chi?
Cẩm bào lão giả nói:
– Nếu không thế thì ngươi mạo xưng là đệ tử kí danh của lão…
Ngô Cương trợn mắt lên ngắt lời:
– Mạo xưng ư? Làm gì phải đến nỗi thế?
Cẩm bào lão giả cười khành khạch nói:
– Ngươi đã gặp đích thân Âu Dương Tàn bao giờ chưa?
Ngô Cương đáp:
– Các hạ nói ra ngoài chính đề rồi.
Cẩm bào lão giả hỏi:
– Ngươi vẫn cương quyết nhận là đệ tử kí danh của lão chứ?
Ngô Cương đáp:
– Tại hạ không muốn bàn tới vấn đề này.
Cẩm bào lão giả nói:
– Nhưng nó quan hệ phi thường…
Ngô Cương ngắt lời:
– Tại hạ chẳng thấy quan hệ chút nào hết.
Cẩm bào lão giả nói:
– Được rồi! Hãy tạm gác chuyện này. Bây giờ ngươi hãy nói lai lịch cho lão phu hay.
Ngô Cương đáp:
– Tại hạ không nghĩ tới việc này.
Cẩm bào lão giả hỏi:
– Ngươi không chịu nói ư?
Ngô Cương đáp:
– Đúng thế!
Cẩm bào lão giả hỏi:
– Ngươi có biết nơi đây là chỗ nào không?
Ngô Cương đáp:
– Đây là tổ quỷ, hang hùm.
Cẩm bào lão giả biến đổi sắc mặt trầm lặng hồi lâu rồi run lên nói:
– Sách Huyết Nhất Kiếm! Hãy nghe lão nhân gia cảnh cáo cho mà hay. Nơi
đây kêu bằng Bất Hồi Cốc. Ngươi là người thông minh chắc hiểu chỗ hàm ý
của cái tên này…
Ngô Cương mắt lộ sát khí trầm giọng đáp:
– Dĩ nhiên!
Cẩm bào lão giả chăm chú nhìn Ngô Cương một lát rồi nói:
– Lão nhân gia nói thẳng cho ngươi hay mục đích của lão nhân gia là mời ngươi gia nhập tổ chức Võ Minh.
Ngô Cương đứng dậy hỏi:
– Các hạ muốn tại hạ gia nhập tập đoàn sài lang ư?
Cẩm bào lão giả cất giọng hung dữ:
– Ngươi chỉ có một đường nữa mà thôi.
Ngô Cương hỏi:
– Nếu tại hạ không gia nhập thì sao?
Cẩm bào lão giả đáp:
– Nếu không thì ngươi vùi xương ở trong hang này.
Ngô Cương hững hờ hỏi:
– Liệu các hạ có vùi xương tại hạ ở đây được chăng?
Cẩm bào lão giả cười gằn đáp:
– Nhất định là được.
Ngô Cương nói:
– Tại hạ e rằng sự thật sẽ phản lại.
Cẩm bào lão giả hỏi:
– Ngươi cự tuyệt ư?
Ngô Cương lạnh lùng đáp:
– Tại hạ e rằng không những chỉ có thế mà thôi…
Cẩm bào lão giả hỏi:
– Ngươi còn muốn gì nữa?
Ngô Cương đáp:
– Lưỡi kiếm nhuộm máu rồi mới rời khỏi nơi đây.
Cẩm bào lão giả bật lên tràng cười rộ nghe rất chói tai. Nhất là trong
thạch thất tiếng cười không có lối thoát như đâm vào tai khiến người
nghe cơ hồ thủng lã nhĩ.
Ngô Cương tự nghĩ:
“Lão này rất nhiều tà công. Nếu mình không hạ thủ trước tất bị đối phương kiềm chế.”
Chàng nghĩ vậy liền rút kiếm cầm tay.
Giữa lúc ấy cặp mắt cẩm bào lão giả chiếu ra những tia sáng kì bí dị thường.
Ngô Cương cảm thấy đầu óc nặng nề. Chàng gắng gượng định thần vung thanh kiếm đánh véo một tiếng.
Cẩm bào lão giả đã đề phòng từ trước. Ngô Cương vừa động thủ lão đã băng
mình lùi lại mấy bước. Chàng phóng kiếm đánh tới không kịp.
Ngô
Cương đánh một đòn chưa trúng bỗng cảm thấy đầu óc nằng trịch. Chàng hối hận muốn chết. Vết xe đi trước đã lộn phèo mà không cảnh giác vẫn đi
theo vết đó.
Thần trí chàng trở nên hồ đồ. Tự chủ lực hoàn toàn mất hết.
Cẩm bào lão giả cười rộ mấy tiếng rồi tiến lại gần, thò tay ra điểm vào mấy chỗ huyệt đạo của Ngô Cương.
Đoạn lão chụp lấy thanh kiếm ở trong tay chàng rồi giải khai “Ma nhãn tà công” đã kiềm chế chàng.
Ngô Cương thần trí hồi phục, chàng vận công đề kình thì nội lực không đề tụ lại được nữa. Chàng giật minh kinh hãi tự hỏi:
– Chẳng lẽ công lực của mình đã bị phế bỏ rồi.
Cẩm bào lão giả cất giọng đanh ác nói:
– Tiểu tử! Ngươi đừng hòng phản kháng nữa. Bây giờ ngươi chẳng khác chi là thường.
Ngô Cương giận như điên không nói gì nữa.
Cẩm bào lão giả vỗ tay một cái.
Mộc Linh Tinh và hai đại hán áo đen xuất hiện ngay bên cửa.
Cẩm bào lão giả hô:
– Đem gã lại đây!
Hai đại hán nhảy xổ tới mỗi gã một bên nắm chặt lấy Ngô Cương.
Cẩm bào lão giả ngồi trên chiếc giường đá trầm giọng nhắc lại:
– Đem gã lại đây!
Ngô cương bị hai đại hán xốc lên kéo lại trước mặt cẩm bào lão giả.
Cẩm bào lão giả cất giọng the thé hỏi:
– Tiểu tử! Bây giờ ngươi có chịu ngoan ngoãn trả lời chưa?
Ngô Cương nghiến răng hắn giọng một tiếng chứ không mở miệng.
Cẩm bào lão giả lại hỏi:
– Lai lịch thế nào! Xuất thân từ đâu? Ngươi hãy nói cho ta biết đã.
Ngô Cương oán hận đến cực điểm đáp:
– Không thể nói được.
Cẩm bào lão giả nói:
– Tiểu tử! Ngươi đối với ta quật cường vô ích.
Ngô Cương hỏi:
– Các hạ định làm gì?
Cẩm bào lão giả đáp:
– Nếu ngươi muốn sống thì phải cung khai mọi điều.
Ngô Cương thản nhiên đáp:
– Tại hạ không để ý gì chuyện sống chết.
Cẩm bào lão giả hỏi:
– Bây giờ ngươi không còn chút công lực nào. Cái đau về xác thịt liệu ngươi có chịu được chăng?
Lão quay lại vẫy Mộc Linh Tinh:
– Đem gã vào nhà giải thoát lấy roi đánh cho kì đến lúc gã chịu cung xưng mới thôi.
Mộc Linh Tinh đáp:
– Tuân lệnh dụ.
Hắn quay lại lúc lắc cái đầu ra hiệu cho hai tên áo đen rồi đi trước xuyên qua khuôn cửa ngầm.
Ngô Cương bị hai tên áo đen cắp đi theo sau.
Qua cửa ngầm rồi lại theo một đường hầm quanh co. Đường hầm này nửa là thiên nhiên, nửa do nhân công sắp đặt.
Chỉ trong khoảnh khắc, mấy người vào tới một gian thạch thất ở cùng đường.
Ngô Cương đảo mắt nhìn quanh, bất giác lông tóc dựng đứng cả lên. Chàng
thấy trong nhà nầy đầy ắp những hình cụ nhiều thứ chàng không biết tên.
Vết máu loang lổ trên mặt đá đã biến thành màu đen thẫm trông gớm khiếp.
Hai đại hán kéo Ngô Cương đến bên tường vách để chàng quay mặt vào trong
xoay lưng ra ngoài. Hai tay chàng bị đút qua đôi vòng sắt gắn chặt vào
tường.
Mộc Linh Tinh lấy một cây roi song như con rắn đen sì để trên tường xuống mà quất chan chát.
Những mảnh áo rách tan theo đầu roi bay lên.
Cây roi song quất veo véo liên hồi. Quần áo Ngô Cương rách tan như bươm bướm. Phía sau lưng chàng đã trần như nhộng.
Ngô Cương nghiến răng chịu đau không rộn một tiếng. Sự thức chàng không đến nỗi đau đớn như người ta tưởng tượng.
Khi ở dưới U Linh Địa Cung, chàng đã trải qua những khốc hình “hồi chuyển”
và đã thoát thai hoán cốt, nên lúc này roi đánh không làm chàng bị
thương được.
Mỗi một roi đòn vụt xuống da chàng lại hiện lên một vết đỏ lợt nhưng rồi lại biến mất ngay.
Mộc Linh Tinh la hoảng:
– Lạ quá!
Rồi tự nhiên hắn dừng tay lại. Mặt lộ vẻ kinh hãi tưởng chừng như không tin ở mắt mình. Hắn lẩm bẩm:
– Dưới gầm trời sao lại có sự quái lạ thế này? Một kẻ đã mất hết công
lực mà sao đòn đánh như thế vẫn không bị thương? Nếu gã đã luyện thành
tấm thân sắt thép chém không vào thì sao lại còn bị người ta điểm huyệt
kiềm chế được?
Cẩm bào lão giả xuất hiện trong thạch thất, cất tiếng hỏi:
– Thế nào?
Mộc Linh Tinh run lên đáp:
– Bẩm thái thượng! Gã tiểu tử này có thể chịu được tiên hình…
Cẩm bào lão giả bất giác la lên một tiếng “Ủa” kinh ngạc rồi hỏi:
– Phải chăng thằng lỏi này cũng có tà môn?
Mộc Linh Tinh hỏi lại:
– Có đổi hình phạt khác không?…
Cẩm bào lão giả ngắt lời:
– Không cần! Lấy đao chặt hai bàn tay hắn để từ nay hắn không cầm kiếm được.
Mộc Linh Tinh tiện tay rút một thanh Giải Uyển đao trên giá. Hắn hỏi lại:
– Động thủ hay sao?
Cẩm bào lão giả đáp:
Hãy hỏi hắn ba tiếng, nếu không trả lời thì hãy động thủ.
Mộc Linh Tinh tiến lại bên Ngô Cương cầm thanh đao dí vào cổ tay Ngô Cương xẵng giọng hỏi:
– Tiểu tử! Ngươi đã nghe rõ chưa? Bây giờ câu đầu tiên là ngươi phải khai ra lai lịch chân thực.
Ngô Cương sợ hết hồn than thầm:
“Nếu hai bàn tay bị chặt đứt thì sống còn đau khổ hơn là chết. Có khi chết không phải là chuyện tàn khốc nhất.”
Mộc Linh Tinh thấy Ngô Cương không đáp quát hỏi:
– Bây giờ ngươi có chịu nói hay không? Đây là câu hỏi thứ hai rồi đó!
Ngô Cương gầm lên:
– Nếu ta mà không chết thì có ngày cả bọn Võ Minh phải đổ máu. Cả con gà con chó cũng không còn.
Cẩm bào lão giả cười khanh khách nói:
– Đáng tiếc là vĩnh viễn ngươi không còn ngày nào dùng kiếm được nữa.
Mộc Linh Tinh lại cất giọng the thé hỏi:
– Ta hỏi lại một lần tối hậu? Ngươi có nói hay không?
Ngô Cương bỗng nhớ tới lời giáo huấn của Thái quản gia: Cái dũng về huyết
khí không thể làm nên đại sự. Muốn làm việc phi thường phải có tư cách
hơn người…
Chàng tự hỏi:
“Hiện giờ ta không đủ sức thắng địch thì cần phải dùng trí.”
Rồi chàng cười lạt mấy tiếng thản nhiên đáp:
– Đừng nói đôi bàn tay mà ngay cả đến cái thủ cấp cũng có thể dâng cho
các hạ quyết chẳng cau mày. Tại hạ có một câu tối hậu muốn trình bày…
Cẩm bào lão giả lạnh lùng nói:
– Ngươi nói ta nghe thử.
Ngô Cương dằn từng tiếng:
– Các hạ mà muốn cho hai bàn tay của tại hạ tàn phế thì Võ Minh cũng phải trả bằng một cái giá rất đắt.
Cẩm bào lão giả hỏi:
– Trả giá thế nào?
Ngô Cương lạnh lùng đáp:
– Bao nhiêu phần tử Võ Minh từ minh chủ trở xuống không một ai khỏi trả nợ.
Cẩm Bào lão giả cười hô hố nói:
– Tiểu tử kia! Dù ngươi có nói khoác đến mấy cũng đừng hòng thay đổi mệnh lệnh.
Ngô Cương nói:
– Các hạ hãy nghe cho rõ! Tại hạ mà thành tàn phế thì còn bọn Sách Huyết Nhị Kiếm, Sách Huyết Tam Kiếm cùng bao nhiêu huynh đệ đồng môn và những bậc trưởng bối của bản phái sẽ ra mặt đòi nợ. Các hạ không phải đợi lâu đâu.
Cẩm bào lão giả quả nhiên biến đổi sắc mặt. Lão nghĩ thầm:
– Thật thế! Sách Huyết Nhị Kiếm và Sách Huyết Tam Kiếm đã xuất hiện cả
rồi mà thân thủ chúng cũng chẳng kém gì Sách Huyết Nhất Kiếm. Cứ đó mà
suy thì bọn sư môn trưởng bối của gã tất không phải là những nhân vật
tầm thường. Nếu chúng kéo cả lũ đến thì hậu quả khó mà lường được.
Lão nghĩ vậy đưa mắt ra hiệu cho Mộc Linh Tinh.
Mộc Linh Tinh thu đao về kêu hai gã đại hán đi ra khỏi gian phòng.
Cẩm bào lão giả trầm giọng nói:
– Sách Huyết Nhất Kiếm! Bây giờ ngươi nếm mùi quay mặt vào tường cho đến lúc ngươi thay đổi tâm ý chịu cung xưng ta sẽ nói chuyện.
Dứt lời lão trở gót lui ra rồi xoay tay đóng kín cửa gian phòng lại.
Ngô Cương may mà thoát khỏi nạn hai tay bị chặt nhưng công lực mất hết thì
việc muốn thoát thân thì chẳng thể nào làm được. Đối phương hành hạ
chàng bằng cách để đói khát và không ngủ được.
Chàng quay mặt
vào vách đá cứng đơ lạnh lẽo, ráng nhẫn nại chịu ngửi những mùi máu tanh xông vào mũi rồi nổi lên tràng cười để tự chế giễu mình.
Hậu quả sẽ ra sao chàng cũng không dám nghĩ tới.
Còn may ở chỗ chân tướng chàng chưa bị bại lộ. Nếu không thì hậu quả thật
đáng sợ. Bất giác chàng đem lòng kính phục cảm kích Âu Dương Tàn đã tặng chàng những tấm mặt nạ sáng chế rất tinh xảo, có thể che mắt được cả
tay đáo để như cẩm bào lão giả.
Thời gian lặng lẽ trôi không biết đã bao lâu.
Đầu tiên Ngô Cương cảm thấy hai gối mỏi chồn tưởng như bị đứt, bây giờ đã
đến độ không thể chống đỡ nổi thân mình nữa. Nhưng hai bàn tay chàng bị
vòng sắt cột chắt thì dù chàng không đứng được người vẫn đeo tòng teng.
Tiếp theo là bụng đói miệng khát, ruột đau quặn lại rồi đầu nhức mắt hoa.
Ngô Cương biến đổi suy nghĩ. Chàng cảm thấy thỏa hiệp mới là thượng sách.
Đây không phải sợ chết mà không thể chết được. Nếu chàng hủy mình một
cách khinh xuất thì còn mặt mũi nào mà nhìn thấy anh linh của năm trăm
người ở ngũ bách nhân trùng đã bị chết uổng ở dưới suối vàng. Chỉ còn
một mình chàng là người duy nhất để trả thù cho bao nhiêu kẻ khác đã
chết oan.
Chàng tự nghĩ:
“Âu là ta hãy thuận theo đối phương tạo ra một lai lịch một thiên cố sự để chờ cơ hội mưu đồ thoát thân…”
Chàng toan cất tiếng la gọi thì đột nhiên cánh cửa mở ra. Tiếp theo la tiếng
bước chân nhẹ nhàng đi tới sau lưng. Một thanh kiếm lạnh lẽo kề cổ
chàng. Chàng giật mình quát hỏi:
– Ai?
Thanh âm một cô gái rất quen thuộc lạnh lùng đáp lại:
– Ta!
Ngô Cương chấn động tâm thần hỏi:
– Lã cô nương đấy ư?
Lã Thục Viên đáp:
– Chính thị!
Ngô Cương hỏi:
– Ý cô nương muốn điều chi?
Lã Thục Viên lạnh lùng đáp:
– Ta muốn giết ngươi.
Ngô Cương giật mình. Trái tim chàng như chìm hẳn xuống. Chàng giục:
– Vậy cô nương hạ thủ đi.
Đối với Lã Thục Viên, chẳng bất tất phải xin tha mạng, vì chàng chẳng có
điều chi phạm lỗi với nàng. Mối ân oán này khó bề giải khai chắc chỉ vì
nàng là một phần tử trong Võ Minh, mà giữa chàng và Võ Minh đã kết thành mối thâm cừu. Thêm vào đó là sự hiểu lầm về vụ kì án khỏa thân. Vậy
ngoài chuyện lưu huyết còn hết thẩy cái gì cũng bằng vô ích.
Bất giác chàng nổi lên tràng cười ha hả. Nhưng tiếng cười đượm vẻ thê lương!
Lã Thục Viên lạnh lùng hỏi:
– Ngươi tưởng ta không dám giết ngươi chăng?
Ngô Cương thản nhiên đáp:
– Dĩ nhiên la cô nương dám lắm.
Lã Thục Viên hỏi:
– Thế thì có gì đáng cười?
Ngô Cương đáp:
– Tại hạ cười đây là tự cười mình. Đường đường Sách Huyết Nhất Kiếm lại
chết về tay phụ nhân và chết sau khi đã mất hết thực lực đề kháng. Như
vậy há chẳng đáng buồn cười ư? Ha! Ha! …
Lã Thục Viên nói:
– Câm miệng đi! Tội ngươi dù chết trăm lần…
Ngô Cương ngắt lời:
– Đáng tiếc con người chỉ có một lần chết mà thôi.
Lã Thục Viên nói:
– Ngươi chết mà để máu dưới thanh kiếm của ngươi thì ngươi có cảm giác thế nào?
Ngô Cương cảm thấy như bị xé ruột gan. Chàng nhớ đến thanh kiếm này của
công chúa Hồ Ma, lại nghĩ tới kẻ thủ phạm gây ra tội ác là bào huynh Ngô Hùng không biết sống chết hay còn lạc lõng nơi đâu. Chàng liên tưởng
tới món nợ “Ngũ Bách Nhân Trủng” của kẻ khác chưa trả mà chính chàng
cũng nợ người ta nhiều. Biết bao nhiêu mối ân oán từ đây cắt đứt. Những
cái gì ở trước mắt cũng tựa hồ như xa lắc xa lơ.
Bao nhiêu ân oán tình cừu không trả xong, hết thảy đều theo sự kết thúc sinh mạng mà tiêu diệt.
Trong khoảng thời gian chớp nhoáng này, trăm ngàn ý niệm dâng lên trong đầu óc chàng như nước thủy triều.
Hồi lâu, Lã Thục Viên vẫn chưa hạ thủ. Thanh kiếm kề cổ thấy hơi rung động.
Ngô Cương quay mặt vào tường không ngoảnh đầu ra nên không hiểu Lã Thục Viên Tỏ vẻ thế nào?
Bỗng nàng cất giọng run run hỏi:
– Sách Huyết Nhất Kiếm! Ngươi có di ngôn gì để lại không?
Ngô Cương động tâm đáp:
– Nếu quả cô nương muốn giúp việc cho tại hạ thì tại hạ có điều thỉnh cầu.
Lã Thục Viên đáp:
– Thỉnh cầu điều chi? Nói mau!
Ngô Cương nói:
– Sau khi cô nương giết tại hạ rồi, xin đem thanh kiếm này đến Hồ Ma!
Lã Thục Viên sửng sốt hỏi:
– Sao? Hồ Ma ư?
Ngô Cương đáp:
– Đúng thế! Xin đưa đến Hồ Ma.
Lã thục Viên hỏi:
– Ngươi là… môn hạ của Hồ Ma hay sao?
Ngô Cương đáp:
– Không phải!
Lã thục Viên hỏi:
– Thế nghĩa là gì?
Ngô Cương đáp:
– Thanh kiếm này tại hạ mượn của chủ nhân Hồ Ma. Tại hạ không muốn để nó lưu lạc giang hồ rồi còn gây ra thêm nhiều sóng gió nữa.
Lã thục Viên hỏi:
– Chủ nhân Hồ Ma là ai?
Ngô Cương đáp:
– Xin miễn cho tại hạ không thể trình bày được?
Lã Thục Viên hỏi:
– Vậy giao kiếm cho ai?
Ngô Cương đáp:
– Cô nương cứ chờ đêm trăng tỏ đem thanh kiếm này đến để bờ hồ là xong.
Lã thục Viên hỏi:
– Ngươi tưởng ta làm việc này thay ngươi ư?
Ngô Cương có cảm giác như người bị trêu chọc. Chàng nghiến răng lạnh lùng đáp:
– Nếu không thì tại hạ cũng không nói tới chuyện này.
Lã Thục Viên nói:
– Ngươi chết đến nơi rồi mà hãy còn cuồng ngạo như vậy ư?
Ngô Cương đáp:
– Xin cô nương hạ thủ lẹ đi!
Lã Thục Viên cất giọng run run ngập ngừng:
– Ngươi… ngươi…
Ngô Cương không hiểu cô gái bí ẩn này sắp giở trò gì.
Chàng nhắm mắt chờ chết.
Có điều một tay kiếm thủ mất hết công lực đề kháng, để một cô gái đưa kiếm kề cổ hạ sát như giết một con gà thì mùi vị này không biết thế nào mà
nói.
Lưỡi kiếm nhẹ nhàng kéo ra.
Ngô Cương lại càng nghi hoặc tự hỏi:
“Chẳng hiểu y có chủ ý gì?”
Tiếp theo đôi vòng sắt giữ chặt tay chàng cũng được tháo ra.
Ngô Cương xoay mình lại thấy thiếu nữ áo vàng, mặt đầy vẻ hờn giận. Khóe
mắt còn đọng hai hạt lệ. Chàng không hiểu vụ này là thế nào liền ngập
ngừng cất tiếng:
– Cô nương! Cô nương…
Lã Thục Viên nghiến răng ngắt lời:
– Ta tự hận mình ta.
Ngô Cương hỏi:
– Sao? Cô nương tự hận…
Lã Thục Viên ngắt lời:
– Tự hận là không đủ dũng khí giết ngươi.
Ngô Cương rất đỗi ngạc nhiên. Nhưng chàng ý thức được lời nói của Lã Thục
Viên liên quan đến cuộc giai cấu đầu tiên. Động cơ của nàng là muốn cùng mình kết bạn. Nàng đã yêu chàng tha thiết mà hai tên thị tì của nàng
thì bị cưỡng gian rồi hạ sát đã khiến nàng thù chàng. Nhưng bây giờ sự
thật chứng minh nàng vẫn không thể cắt đứt tơ tình…
Chàng nghĩ tới đây không khỏi bâng khuâng.
Lã Thục Viên mím môi dường như cố gắng đi đến một quyết định lớn lao. Nàng thốt ra một lời:
– Ngươi đi đi!
Biến diễn này thật là đột ngột! Ngô Cương xúc động run lên hỏi:
– Đi ư? Đi làm sao được?
Lã Thục Viên hỏi lại:
– Ngươi định không rời khỏi nơi đây nữa sao?
Ngô Cương đáp:
– Nhưng tại hạ mất hết công lực rồi…
Lã Thục Viên giục:
– Hãy rời khỏi đây rồi sẽ tính.
Ngô Cương ngập ngừng:
– Cô nương…
Lã Thục Viên nói:
– Ngươi hãy theo ta!
Lã Thục Viên ấn tay vào vách, cửa ngầm mở ra để lộ một đường địa đạo tối om, chật hẹp chỉ đủ hai người lách mình sóng vai mà đi.