Lã Thục Viên buồn rầu nói:
– Cương ca ca! Non tình khôn vá, biển hận khó bồi.
Ngô Cương hỏi:
– Viên muội! Tiểu huynh và Viên muội cùng tới một nơi được không?
Lã Thục Viên đáp:
– Không được!
Ngô Cương hỏi:
– Tại sao vậy?
Lã Thục Viên đáp:
– Cương ca huyết thù chưa báo, chưa khôi phục được gia thanh. Vả lại chẳng thể để nhà họ Ngô dứt đường hương khói…
Ngô Cương ngắt lời:
– Bậc đại trượng phu biết đâu mà tính chuyện đường dài. Tiểu huynh hoàn toàn bỏ hết.
Lã Thục Viên nói:
– Tiểu muội không muốn vậy.
Ngô Cương nói:
– Nhưng tiểu huynh cam tâm tình nguyện…
Lã Thục Viên gạt đi:
– Ngô Cương ca ca! Mối tình của ca ca tiểu muội lấy làm thỏa mãn lắm rồi. Dù xuống cửu tuyền cũng không có gì đáng tiếc…
Ngô Cương hỏi:
– Viên muội! Đó là lòng chân thành của tiểu huynh chứ không phải gặp đâu nói đấy. Không có Viên muội thì ngày nay xương thịt tiểu huynh cũng nát với đất rồi. Bất luận thù oán, chẳng kể gia thanh, không cần hương
khói. Tất cả đều là không hết.
Lã Thục Viên nói:
– Nhưng hiện giờ ca ca vẫn còn sống thì sao?
Ngô Cương đáp:
– Viên muội cũng còn sống đó.
Lã Thục Viên nói:
– Tiểu muội chỉ còn phần xác, tâm hồn chết đã lâu rồi.
Ngô Cương nói:
– Đó là ý kiến thiên lệch của Viên muội.
Lã Thục Viên hỏi:
– Cương ca ca! Đàn bà con gái quý nhất ở cái gì?
Ngô Cương đáp:
– Quý nhất là nhân cách.
Lã Thục Viên hỏi:
– Sao ca ca không bảo là tiết trinh?
Ngô Cương đáp:
– Việc đời phải có kinh quyền. Thường thì theo kinh, biến phải tòng quyền. Chẳng thể nói một chiều được.
Lã Thục Viên nói:
– Tiểu muội đã chết cõi lòng. Tình trạng chẳng còn gì bi ai hơn nữa…
Ngô Cương ngắt lời:
– Tiểu huynh mong rằng Viên muội vì ta mà sống lại.
Lã Thục Viên đáp:
– Cương ca ca! Cái sống miễn cưỡng lại càng khiến cho mình thêm đau khổ.
Ngô Cương kiên quyết:
– Viên muội chết thì tiểu huynh cũng chẳng sống một mình làm chi?
Chàng rút thanh Phụng kiếm ra khỏi vỏ đánh “soạt” một cái, giơ lên nói:
– Tiểu huynh lấy thanh kiếm này để tuyên thệ.
Lã Thục Viên sắc mặt tái mét, chúi đầu vào ngực Ngô Cương khóc òa lên.
Ngô Cương bị tiếng khóc của nàng làm cho tan nát ruột gan, lục thần vô chủ. Hồi lâu Lã Thục Viên ngừng tiếng khóc ngửa mặt lên buồn rầu nói:
– Cương ca ca! Tiểu muội đành vì ca ca mà tiếp tục sống vậy.
Ngô Cương mỉm cười tra kiếm vào vỏ. Tay trái vẫn ôm lấy lưng nàng. Tay mặt
khẻ vuốt mái tóc mai bị nước mắt làm cho ướt đẫm, rồi chàng nâng cằm
nàng lên. Hai người nhìn nhau hồi lâu không ai nói gì.
Trong phòng yên lặng, chỉ nghe thấy hơi thở của hai người.
Thời gian tựa hồ ngừng lại. Tuy hai người đôi mắt đẫm lệ mà cảm thấy niềm vui trong nỗi thống khổ.
Đột nhiên một ý nghĩ nảy ra trong đầu óc Ngô Cương. Chàng cảm thấy có điều
không nên, nhưng chẳng lẽ bỏ lỡ cơ hội mà không chụp lấy.
Chàng đánh bạo cất tiếng hỏi:
– Viên muội! Tiểu huynh nghe nói Viên muội đã bị phế bỏ công lực có đúng thế không?
Lã Thục Viên đáp:
– Đúng thế!
Ngô Cương nói:
– Nhưng tiểu huynh xem ra Viên muội vẫn còn cử động được tự do.
Lã Thục Viên đáp:
– Nhưng chỉ ở trong bí cung lòng núi này mà thôi.
Ngô Cương hỏi:
– Hành động của chúng ta tất bị người theo dõi phải không?
Lã Thục Viên đáp:
– Không đâu! Tiểu muội đã đóng kín mọi cơ quan giám thị rồi.
Ngô Cương thở phào một cái. Mặt chàng bắt đầu hồng hào trở lại. Cặp mắt
chàng chiếu ra những tia sáng khác lạ. Tay mặt chàng luồn đến sau lưng
Lã Thục Viên. Thế là hoàn toàn hai người dính vào nhau.
Lã Thục Viên lên tiếng:
– Cương ca ca! Tiểu muội..Không thở được.. Ca ca buông ra….
Ngô Cương ồ lên một tiếng.
Lã Thục Viên hỏi:
– Cương ca ca… định làm gì?
Ngô Cương ngập ngừng:
– Tiểu huynh… Viên muội! …Tiểu huynh muốn.
Lã Thục Viên hỏi:
– Cương ca ca muốn gì?
Ngô Cương hơi thở trầm trọng, tim đập thình thịch, người chàng run lên. Những cái đó đã thuyết minh chàng muốn gì?
Lã Thục Viên nói:
– Không được?
Ngô Cương nghiến răng đánh bạo nói:
– Viên muội!… Chúng ta nên kết hợp.
Lã Thục Viên đáp bằng thanh âm kiên quyết kinh người:
– Không được!
Ngô Cương ấp úng:
– Viên muội…
Lãnh Thục Viên:
– Ngô Cương! Ta coi lầm ngươi rồi. Té ra ngươi cũng chẳng khác gì Khúc Cửu Phong.
Câu nói phân bì này thật nặng quá. Ngô Cương chịu không nỗi vì động cơ của
chàng không phải để khinh mạng nàng mà là để khích động sinh thú cho
nàng nên chàng dùng thủ đoạn ép liễu nài hoa.
Có phải Lã Thục
Viên không hiểu chỗ dụng tâm của chàng đâu? Nàng hiểu lắm, nhưng nàng
vẫn cố chấp, bất đắc dĩ mà nói vậy. Giả tỷ Ngô Cương kiên trì đến cùng
thì có thể…
Ngô Cương buông tay ra, mặt chàng đỏ bừng. Trong khóe mắt có ánh lệ long lanh. Lã Thục Viên lùi lại ba bước liền. Nét mặt
tiều tụy của nàng ửng đỏ.
Sau một lúc Ngô Cương mới rụt rè nói:
– Viên muội! Viên muội lượng thứ cho tiểu huynh đã có điều lỗ mãng.
Lã Thục Viên ngập ngừng:
– Tiểu muội biết rồi….
Nhưng biết thế nào nàng không nói ra. Ngô Cương mất hết dũng khí, cuộc thử
thách của chàng đã bị thất bại. Cảm giác của chàng bâng khuâng khôn tả.
Chàng lẳng lặng một chút rồi hỏi lảng sang chuyện khác:
– Viên muội! Địa vị của Viên muội ở trong Võ Minh thế nào?
Lã Thục Viên hỏi lại:
– Cương ca ca hỏi cái đó làm chi?
Ngô Cương đáp:
– Tiểu huynh muốn biết…
Lã Thục Viên gạt đi:
– Tiểu muội không nói đâu.
Ngô Cương nuốt nước miếng nói:
– Đã vậy tiểu huynh cũng không miễn cưỡng.
Lã Thục Viên nói:
– Hay lắm! Tạm thời tiểu muội không thể trình bày được.
Ngô Cương hỏi:
– Tiểu huynh còn việc nữa muốn hỏi Viên muội nên chăng?
Lã Thục Viên đáp:
– Cương ca thử nói nghe.
Ngô Cương hỏi:
– Người mặt áo xám che mặt tức Địa Linh Lã Không đối với Viên muội là người thế nào?
Lã Thục Viên lộ vẻ đau khổ buồn rầu đáp:
– Lão là thân nhân.
Ngô Cương hỏi gặng:
– Thân nhân thế nào?
Lã Thục Viên gạt đi:
– Cương ca đừng bức bách tiểu muội.
Ngô Cương nói:
– Nếu Viên muội có chỗ khó nói thì tiểu huynh cũng không miễn cưỡng,
nhưng muốn hiểu rõ giữa Thất Linh và Võ lâm Minh chủ nguyên trước là thù nghịch mà sao sau lại liên hợp với nhau?
Lã Thục Viên ngập ngừng đáp:
– Vụ này…Chẳng bao lâu nữa Cương ca ca sẽ hiểu rõ hết.
Ngô Cương hít một hơi khí lạnh, nhưng chàng chưa chịu bỏ, liền hỏi tiếp:
– Thanh kiếm mà lão đeo đó lai lịch như thế nào?
Lã Thục Viên hỏi lại:
– Kiếm ư?
Ngô Cương gật đầu đáp:
– Phải rồi!
Lã Thục Viên nói:
– Về điểm này tiểu muội cũng không hiểu rõ. Chỉ nghe nói trước đây đã lâu lão lấy ở trong tay một kẻ thù.
Ngô Cương trống ngực đánh thình thình vội hỏi:
– Lấy được ở trong tay kẻ thù ư?
Lã Thục Viên đáp:
– Đúng thế.
Ngô Cương hỏi:
– Kẻ thù là ai?
Lã Thục Viên đáp:
– Khi sự việc xảy ra, tiểu muội hãy còn nhỏ tuổi. Sau mới nghe người kể lại, chứ tiểu muội không hay.
Ngô Cương lại hỏi:
– Kẻ thù đó đã chết rồi phải không?
Lã Thục Viên đáp:
– Không!
Ngô Cương khích động toàn thân run lên. Chàng phải cố trấn tỉnh vì sợ Lã
Thục Viên không chịu nói nữa. Chàng lẳng lặng một lúc rồi hỏi tiếp:
– Viên muội hãy cho tiểu huynh biết rồi tiểu huynh sẽ nói cho mà nghe…
Lã Thục Viên nói:
– Hiện hắn ở trong Võ Minh.
Ngô Cương sửng sốt hỏi:
– Hiện ở Võ Minh ư?
Lã Thục Viên đáp:
– Phải rồi! Hắn đang bị giam trong địa lao, chỉ có mấy người được tiếp cận mà thôi.
Ngô Cương nghiến răng để dẹp mối xúc động trong lòng, hỏi tiếp:
– Địa lao cũng ở trong bí cung này phải không?
Lã Thục Viên đáp:
– Đúng rồi!
Ngô Cương hỏi:
– Ở chỗ nào?
Lã Thục Viên đáp:
– Nếu không có người dẫn đường thì vĩnh viễn không bao giờ tìm được đến nơi.
Ngô Cương hỏi:
– Viên muội có thể dẫn đường cho tiểu huynh được chăng?
Lã Thục Viên đáp:
– Không được!
Ngô Cương hỏi:
– Tại sao vậy?
Lã Thục Viên đáp:
– Nếu Cương ca mà tiết lộ chân tướng thì nhất định phải chết, không còn
nghi ngờ gì nữa. Đồng thời tiểu muội cũng không thể kề cận được nữa.
Ngô Cương im tiếng nhưng bầu máu nóng trong ngực chàng vẫn sủi lên.
Kẻ thù mà Lã Thục Viên nói đó phải chăng là bào huynh của Ngô Cương, tên
gọi Vô Địch mỹ kiếm khách Ngô Hùng? Nếu phải thì Địa Linh không cầm tù y ở Thất Linh tiên cảnh mà lại giam vào bí cung ở Võ Minh? Đó là một điều khiến cho người ta khó hiểu?
Ngô Hùng mất tích đã hơn 10 năm, chẳng lẽ từ bấy đến nay y vẫn bị cầm tù? Đối phương giam trường kỳ vì mục đích gì?
Nếu người bị giam không phải Ngô Hùng thì tất người đó cũng hiểu Ngô Hùng
sống chết thế nào hay lạc lõng ở đâu? Vì thanh Long kiếm đã từ tay hắn
chuyển đến Địa Linh.
Ngô Cương ngẫm nghĩ rồi nói:
– Viên muội! Viên muội chỉ biết được có bấy nhiêu thôi ư?
Lã Thục Viên gật đầu đáp:
– Tiểu muội chỉ biết vậy thôi.
Ngô Cương lại hỏi:
– Hai bên gây thù như thế nào?
Lã Thục Viên đáp:
– Tiểu muội không hay.
Ngô Cương nói:
– Xin Viên muội thứ cho tiểu huynh hỏi thêm câu nữa. Hắn là kẻ thù của Địa Linh mà sao lại cầm tù ở Võ Minh.
Lã Thục Viên đáp:
– Giản dị lắm! Vì lão là một phần tử của Võ Minh.
Ngô Cương hỏi:
– Nhưng ngày trước Thất Linh giáo đã bị Võ lâm Minh chủ Nam Hoang Kỳ Nhân tiêu diệt rồi mà?
Lã Thục Viên đáp:
– Về điểm này thì tiểu muội không thể phúc đáp được.
Ngô Cương hỏi:
– Theo lời Viên muội thì vụ đó đã xảy ra lâu lắm mà sao đến nay vẫn cầm tù hắn.
Lã Thục Viên hỏi lại:
– Cương ca ca! Ca ca hỏi khẩu cung tiểu muội đó chăng?
Ngô Cương vội nói:
– Không phải! Không phải đâu! Viên muội không trả lời cũng được.
Lã Thục Viên nói:
– Bây giờ đến lượt Cương ca nói đi.
Ngô Cương nhắm mắt lại, cất giọng trầm trọng đáp:
– Sở dĩ tiểu huynh gạn hỏi vụ này vì thanh Long kiếm đó là của gia huynh Ngô Hùng.
Lã Thục Viên ủa lên một tiếng.
Ngô Cương lại nói:
– Viên muội! Tiểu huynh muốn gặp người mà Viên muội kêu bằng kẻ thù đó.
Lã Thục Viên hỏi:
– Cương ca ca tưởng y là huynh trưởng chăng?
Ngô Cương đáp:
– Có thể như vậy, nhưng cần chứng thực mới được.
Lã Thục Viên nói:
– Xin ca ca tha thứ cho. Tiểu muội không thể giúp Cương ca trong vụ này được.
Ngô Cương nói:
– Tiểu huynh sẽ có cách.
Lã Thục Viên nói:
– Cương ca ca! Chúng ta biết nhau là một điều lầm lẫn.
Ngô Cương hỏi:
– Tại sao vậy?
Lã Thục Viên đáp:
– Có một ngày kia Cương ca sẽ rõ.
Ngô Cương hỏi:
– Sao còn phải dấu diếm hoài?
Lã Thục Viên đáp:
– Đó là tình thế bắt buộc.
Ngô Cương nói:
– Viên muội! Chẳng quản có lầm lẫn hay không. Chúng ta đã chẳng thể chia lìa thì sống chết phải có nhau…
Lã Thục Viên thở dài nói:
– Cương ca ca! Sẽ có ngày chúng ta phải phân ly.
Ngô Cương kiên quyết đáp:
– Nhất định không có đâu. Trên thế gian chẳng có lực lượng nào chia rẽ chúng ta được.
Lã Thục Viên cảm động ngó chàng bằng ánh mắt sâu thẳm. Nàng run lên từng hồi!
– Cương ca ca! Đó là số mạng không thể nào chống lại được.
Ngô Cương đáp:
– Tiểu huynh không tin là có số mạng.
Lã Thục Viên nói:
– Dĩ nhiên bây giờ Cương ca có thể nói như vậy, nhưng lúc việc đến nơi…
Ngô Cương ngắt lời:
– Tiểu huynh tự tin tâm trạng mình không thể biến đổi.
Lã Thục Viên đột nhiên nở nụ cười thê lương hỏi:
– Cương ca ca! Ca ca còn nhớ nữ lang áo lục không?
Ngô Cương sửng sốt hỏi:
– Nữ lang áo lục ư?
Lã Thục Viên đáp:
– Phải rồi! Người nữ lang áo lục đẹp như thiên tiên đó.
Ngô Cương hỏi:
– Y làm sao?
Lã Thục Viên đáp:
– Cương ca với y thật xứng đôi.
Ngô Cương hỏi:
– Sao Viên muội lại nói thế?
Lã Thục Viên đáp:
– Tiểu muội không tin là Cương ca thấy y mà chẳng động tâm.
Dung nhan tuyệt sắc của Mộ Dung Uyển Nghi lại nổi lên trong đầu óc Ngô
Cương. Nếu bảo chàng là không động tâm là nói sai sự thực. Nhưng tình
thế hiện thời đã biến đổi hẳn. Chàng trầm giọng đáp:
– Viên
muội! Quả một thời gian tiểu huynh đem lòng ái mộ y nhưng từ ngày ở núi
Đại Hồng tiểu huynh đã nhận biết Viên muội thì không nghĩ tới y nữa.
Lã Thục Viên hỏi:
– Không nghĩ tới nữa ư?
Ngô Cương đáp:
– Đúng thế.
Lã Thục Viên hỏi:
– Cương ca ca! Xin ca ca trả lời theo đúng lương tâm. Ca ca yêu tiểu muội vì sự cảm ơn hay vì lòng thương xót?
Ngô Cương hơi ngạc nhiên hỏi lại:
– Viên muội! Cái đó quan hệ gì? Ta yêu Viên muội có trời đất chứng minh
là đủ. Tình yêu này có thể đẹp hơn là tình yêu sắc đẹp. Phải vậy không?
Lã Thục Viên nở một nụ cười an ủi, nhưng rồi nét mặt nàng lại buồn thiu nói:
– Có ai mà thay đổi được số mạng bao giờ?
Ngô Cương lớn tiếng:
– Với hai chữ kiên, trinh là biến đổi được hết. Tiểu huynh hay Viên muội cũng thế.
Lã Thục Viên lắc đầu nói:
– E rằng tiểu muội không thể làm được.
Ngô Cương dương cặp lông mày lên hỏi:
– Viên muội! Viên muội đã quên nhận lời với tiểu huynh là tiếp tục sống nữa rồi ư?
Lã Thục Viên buồn rầu đáp:
– Tiểu muội không quên đâu, nhưng… ai mà biết được số mạng sẽ đưa mình đi tới đâu?
Ngô Cương hỏi:
– Sao Viên muội cứ nói đến hai chữ số mạng hoài?
Lã Thục Viên ngập ngừng:
– Hỡi ơi! Cương ca không biết là…
Ngô Cương gạt đi:
– Sao Viên muội không đem chuyện vui vẻ ra mà nói?..
Lã Thục Viên đáp:
– Một ngày kia Cương ca sẽ rõ.
Ngô Cương còn nhiều chuyện muốn hỏi mà không nỡ bức bách nàng. Hai người chìm đắm vào trong sự im lặng trầm mặc…
Hồi lâu Lã Thục Viên lên tiếng trước:
– Cương ca ca! Tiểu muội chợt tỉnh ngộ…
Ngô Cương vui mừng hỏi ngay:
– Tỉnh ngộ điều chi?
Lã Thục Viên đáp:
– Tiểu muội cảm kích tình yêu của Cương ca có thể tăng gia dũng khí để sống thêm nữa.
Ngô Cương nói:
– Lòng yêu của tiểu huynh đối với Viên muội chỉ là một phần trong muôn phần.
Lã Thục Viên nói:
– Tiểu muội muốn nói lại chuyện cũ.
Ngô Cương hỏi:
– Chuyện gì?
Lã Thục Viên đáp:
– Chúng ta ra đi, vĩnh viễn rời khỏi chốn giang hồ tàn ác này.
Ngô Cương hỏi:
– Đi ngay bây giờ hay sao?
Lã Thục Viên đáp:
– Phải rồi!
Mặt nàng lại ửng hồng. Nàng chờ đợi câu trả lời của Ngô Cương bằng con mắt tha thiết.
Giả tỷ nàng đề nghị vụ này trước đây chừng nửa khắc thì Ngô Cương chẳng cần nghĩ ngợi gì và chịu lời ngay. Nhưng hiện giờ chàng đã trấn tĩnh lại,
tinh thần hoàn toàn khôi phục. Dùng lòng yêu nàng không mảy may thay
đổi, song lúc tâm sự chàng đã cân nhắc. Ngẫm nghĩ rồi chàng đáp:
– Viên muội! Viên muội để tiểu huynh làm xong một việc đã.