Lã Thục Viên hỏi:
– Báo thù phải không?
Ngô Cương đáp:
– Phải rồi!
Lã Thục Viên nói:
– Đó là việc lớn mà cũng là điều tâm niệm trọng đại của Cương ca, tiểu
muội chẳng thể ngăn cản. Cương ca ca! Vì thế tiểu muội mới nói là có số
mệnh.
Ngô Cương nói:
– Sao Cương muội lại kéo chằng vào số mệnh.
Lã Thục Viên đáp:
– Cái gì không cải biến được đều là số mệnh.
Ngô Cương hỏi:
– Viên muội muốn huynh bỏ việc trả thù chăng?
Lã Thục Viên đáp:
– Không phải thế đâu. Đó là tiểu muội nói theo số mạng chứ không nghĩ vậy?
Ngô Cương xoay chuyển ý nghĩ trong lòng rồi rồi dậm chân nói:
– Viện muội! Chúng ta đi thôi! Tiểu huynh cũng nghĩ thấu rồi.
Lã Thục Viên lắc đầu buồn bã đáp:
– Nhưng tiểu muội lại thay đổi chủ ý.
Ngô Cương ngập ngừng hỏi:
– Tại … Sao vậy?
Lã Thục Viên đáp:
– Điều gì trái với nhân tình hay lẽ trời đều là bất thường.
Ngô Cương hỏi:
– Viên muội! Tiểu huynh chỉ có một chút tâm niệm là chặt cái đầu trên cổ Võ Lâm Minh Chủ, còn ngoài ra chẳng quan tâm việc gì nữa. Vụ đó xong là chúng ta cùng nhau xa chạy cao bay.
Lã Thục Viên sắc mặt biến đổi, hồi lâu không nói gì.
Ngô Cương băn khoăn hỏi:
– Sao Viên muội lại không nói gì nữa?
Lã Thục Viên nghiến răng đáp:
– Cương ca ca! Tiểu muội không có điều gì yêu cầu ca ca mà chỉ muốn nhắc tới một việc để tùy ý ca ca.
Ngô Cương đáp ngay:
– Viên muội cứ mói đi, bất cứ việc gì tiểu huynh cũng sẽ nghe theo?
Lã Thục Viên hỏi lại:
– Có thật thế không?
Ngô Cương đáp:
– Viên muội! Dù Viên muội muốn lấy thủ cấp của Tiểu huynh cũng được, huống chi là chuyện khác.
Lã Thục Viên đáp:
– Có thể việc này còn trọng đại hơn thủ cấp của Cương ca.
Ngô Cương chấn động tâm thần hỏi:
– Việc đó là việc gì?
Lã Thục Viên đáp:
– Tiểu muội nói ra sợ Cương ca không chịu.
Ngô Cương giục:
– Viên muội cứ nói nghe!
Lã Thục Viên hỏi:
– Liệu Cương ca có hứa hẹn gì với tiểu muội bất luận trong tình trạng
nào cũng không được hạ sát vợ chồng người mặc áo xám che mặt được chăng?
Ngô Cương hỏi lại:
– Phải chăng viên muội muốn nói về vợ chồng Đại Linh Lã Khôn.
Lã Thục Viên đáp:
– Phải rồi!
Ngô Cương hỏi:
– Vợ hắn là ai?
Lã Thục Viên đáp:
– Rồi cương ca sẽ rõ.
Ngô Cương lại hỏi:
– Vì lẽ gì mà Viên muội lại yêu cầu ta điều đó?
Lã Thục Viên đáp:
– Cương ca đừng hỏi làm chi nữa mà chỉ cần trả lời có Tiếu muội có làm được không là đủ…
Ngô Cương xoay chuyển ý nghĩ thật mau “Kể ra thì Địa Linh đáng chết cả trăm phần trăm, nhưng đem ra so sánh với mối tình của Lã Thục Viên thì muối
thù không đáng kể nữa. Dù nàng yêu cầu điều gì, chàng cũng ưng thuận. Có lý đâu lại cự tuyệt điều này”.
Chàng liền gật đầu đáp:
– Tiểu huynh ưng thuận rồi.
Lã Thục Viên nhăn nhó cười đáp:
– Cương ca không nghĩ điều gì nữa ư?
Ngô Cương đáp ngay:
– Chả phải nghĩ điều gì nữa.
Lã Thục Viên nói:
– Tiểu muội e rằng rồi đây Cương ca không làm được …
Ngô Cương ngắt lời:
– Viên muội cho rằng tiểu huynh nhẹ dạ nói bừa không đáng tin cậy chăng?
Lã Thục Viên nhìn Ngô Cương bằng cặp mắt say sưa rồi buồn rầu đáp:
– Nếu vậy thì tiểu muội yên tâm rồi.
Ngô Cương nắm tay nàng nói:
– Viên muội cũng nghe tiểu huynh một điều.
Lã Thục Viên hỏi:
– Điều gì?
Ngô Cương đáp:
– Xong việc ở đây đôi ta sẽ đưa nhau đi lánh đời.
Lã Thục Viên cúi đầu xuống ngẫm nghĩ một chút rồi trầm giọng đáp:
– Tiểu muội chịu rồi.
Ngô Cương vui vẻ nở một nụ cười cúi đầu xuống hôn chán nàng, xúc động hỏi:
– Nhất ngôn đấy nhe?
Lã Thục Viên đáp:
– Dĩ nhiên là thế.
Ngô Cương hỏi:
– Như vậy tiểu huynh yên tâm rồi.
Lã Thục Viên nói:
– Tiểu muội nên đi ra thôi…
Ngô Cương buồn rầu hỏi:
– Ở đây với tiểu huynh một lúc không được hay sao?
Lã Thục Viên đáp:
– Bất cứ cơ nào hễ có có hội là được.
Ngô Cương nói:
– Viên muội! Tiểu huynh hết sức làm cho viên muội khôi phục lại công lực…
Lã Thục Viên nói:
– Việc này tạm thời gác lại để sau này sẽ tính. Cương ca buông tiểu muội ra.
Ngô Cương không biết nói gì nữa, lại hôn nàng lần thứ hai rồi buông tay ra.
Lã Thục Viên lộ vẻ thương cảm, vành mắt đỏ hoe, nàng nói:
– Cương ca ca! Ca ca hãy thận trọng mọi việc. Tiểu muội đi đây.
Dứt lời nàng thoăn thoắt mở cửa đi ra.
Ngô Cương ở trong phòng có cảm giác như thực sự lại tựa hồ mộng ảo.
Thật là một đoạn tình đầy huyết lệ. Ngô Cương chỉ mong kết quả được viên mãn.
Chàng lại nghĩ đến kẻ thù mà Lã Thục Viên vừa nói phải chăng là Ngô Hùng?
Chàng tự hỏi:
– Bây giờ ta phải làm gì để thàm thính cho ra sự thật?
Đột nhiên chàng lại nhớ tới bọn Phi Thiên Ngô Công Lý Thanh Sơn vì tiếp xúc với tên yếu phạm mà bị truy sát. Yếu phạm mà bọn họ nói đó phải chăng
là trỏ vào kẻ thù đang bị giam cầm? Nếu quả thật Huyết y kỳ thư cũng ở
trong tay người đó mà ra thì đừng nói chàng đã luyện Huyết y thần công
mà trên đạo nghĩa cũng phải điều tra vụ này:
Chàng tự hỏi:
– Nếu người bị giam cầm quả là bào huynh thì ta nên đối phó như thế nào?
Chàng lại liên tưởng đến phụ thân. Theo lời Đại Bi hòa thượng thì phụ thân
chàng hiện tại còn sống trên thế gian, mà sao chẳng thấy tiếng tăm gì?
Ngổn ngang trăm mối tơ lòng. Ngô Cương để nguyên quần áo nằm xuống giường rồi chẳng mấy chốc chàng ngủ thiếp đi.
Không hiểu chàng ngủ được bao lâu, lúc tỉnh dậy trong bí cung không có ánh
nắng mặt trời nên chẳng biết là giờ nào. Chàng nhìn lên bàn đã thấy có
bày đồ thức ăn uống mà không hiểu họ đem vào từ hồi nào.
Ngô Cương ngồi dậy bước xuống giường gội rửa qua loa rồi bắt đầu ăn uống.
Chàng vừa ăn xong buông đũa bát thì một trong hai gã áo đen mà chàng đã gặp tiến vào phòng chắp tay nói.
– Minh Chủ triệu thiếu hiệp đến ra mắt.
Ngô Cương chấn động tâm thần. Chàng sắp chạm chán kẻ thù số một, lòng chàng cực kỳ xúc động, mà mặt ngoài vẫn lạnh lùng. Chàng ngớ ngẩn hỏi lại:
– Triệu kiến tại hạ ư?
Lão áo đen đáp:
– Phải rồi!
Ngô Cương lại hỏi:
– Cách xưng hô các hạ thế nào?
Lão già áo đen đáp:
– Lão phu là quản sự Phỉ Nguyên ở trong bí cung này.
Ngô Cương hỏi:
– Các hạ dẫn đường cho!
Lão già áo đen đáp:
– Thiếu hiệp hãy đi theo lão phu.
Hai người ra khỏi cửa phòng. Liền quành sang mé tả, tiến vào một đường hầm
sâu thăm thẳm. Dọc đường không thấy một gian thạch thất nào nữa. Xem
chừng đường hầm này để rời khỏi bí cung.
Lúc đi đường Ngô Cương tính toán những bước phải hành động…
Hồ Ma, Kim Cương minh, đã tích cực hành động, thì hiển nhiên Võ minh sẽ
dùng mình để đối phó với địch nhân. Nếu địch nhân là bọn Vong Ngã hòa
thượng, Tống Duy Bình thì chàng sẽ tùy cơ hành động, há chẳng phải nhân
việc người mà thành công cho mình?
Chàng đã hứa hẹn với Lã Thục
Viên, muốn hành động cho xong ngay, nhưng nghĩ mình ở tận ổ Võ minh, đối phương tất sẽ dùng toàn bộ lực lượng ra đối phó với chàng. Như vậy khó
tránh khỏi một cuộc huyết kiếp dùng rợn.
Ý niệm đổ máu lập tức bao phủ người chàng. Món nợ máu về Ngũ Bách Nhân Trủng dĩ nhiên chàng phải đòi.
Một tia sáng chiếu vào mắt chàng báo hiệu sắp ra khỏi hang động. Quản sự Phỉ Nguyên đi thong thả lại.
Ra tới cửa động Ngô Cương nhác trông không khỏi kinh hãi vì cửa ra lúc này cũng giống hệt cửa vào hôm trước. Nó cũng ở lưng chừng vách núi cáo
cách mặt đất năm sáu trượng. Nếu không chính mình không ra đây thì chẳng tài nào phát hiện được.
Lúc này mặt trời đã lên cao, gió núi nhẹ nhàng đưa lại. Ngô Cương mới ở trong bí cung một đêm nửa ngày mà tưởng
chừng như lâu bằng một tháng.
Dưới chân núi, phòng xá dầy như bát úp. Đứng ở cửa động đã nhìn thấy Công Nghĩa Đài ở phía trước cách đó
không xa mấy. Nơi đây là tổng đàn Võ Minh.
Nếu khinh công kém cỏi thì chẳng thể nào xuống được.
Quản sự ở bí cung là Phỉ Nguyên chỉ tay xuống dưới nói:
– Chúng ta xuống!
Ngô Cương gật đầu rồi hai người nhẹ nhàng nhẩy xuống. Phỉ Nguyên lại đi
trước dẫn đường chạy về phía có nhà cửa. Dọc đường rất nhiều trạm canh
bí mật. Cách phòng bị rất sâm nghiêm. Bầu không khí có vẻ khẩn chương.
Vượt qua ba đường giới tuyến thì đến trước một tòa nhà rộng lớn trên cửa có treo một tấm biển đề hai chữ “Lệnh Sảnh”.
Mười hai võ sĩ áo đen đứng canh theo chiều dài dẫy hành lang. Tên nào cũng nghiêm nghị như tượng đá cả.
Phỉ Nguyên xòe tay ra nói:
– Mời thiếu hiệp tiến vào!
Ngô Cương ngang nhiên đi thẳng vào trong.
Trong sảnh đường cách trần thiết như một chốn pháp đình mà không thấy bóng người nào.
Phỉ Nguyên chỉ tay vào cái ghế tựa mé dưới nói:
– Mời thiếu hiệp hãy ngồi đầy để lão phu vào bẩm trước.
Dứt lời hắn trở gót đi vào phía sau bình phong…
Sau khoảng thời gian uống cạn một tuần trà, Phỉ Nguyên lại trở ra nói:
– Minh Chủ tiếp kiến thiếu hiệp tại Võ Sảnh.
Ngô Cương hỏi:
– Võ Sảnh ư?
Phỉ Nguyên đáp:
– Phải rồi! Mời thiếu hiệp đi theo lão phu.
Ngô Cương trong lòng ngờ vực, chàng tự hỏi:
– Võ Sảnh là trường sở để biểu diễn võ hoặc để rèn luyện. Hắn tiếp kiến mình tại đó với mục đích gì?
Trong lòng nghĩ vậy, nhưng chân vẫn bước đều theo Phỉ Nguyên, chuyển qua tấm bình phong màu hồng.
Phía sau bình phong ngay trước cửa giữa là đại viện lát đá xanh. Trước mặt
là ba gian nhà lầu. Gian giữa đi thông qua được. Hai tên kim kiếm thủ
thị lập hai bên.
Đi qua cửa này thì thấy một tòa núi giả ngay
trước mặt. Vòng ra phía sau núi giả quả nhiên đến một quãng đường. Đứng
là trường luyện võ.
Đối diện với quãng đường là một can nhà khách đã đông người ngồi. Cả kể già trẻ nam nữ có trên ba chục.
Tám tên kiếm thủ chia đứng hai bên.
Chính giữa sảnh đường, một người che mặt mặc áo cẩm bào ngồi trên ghế cao
phía sau. Chẳng cần nói cũng biết là Võ Lâm Minh Chủ, một nhân vật thần
bí, ít người biết rõ lai lịch.
Ngô Cương trong lòng xúc động những muốn đổ máu.
Quản sự Phỉ Nguyên vội bước đến mặt Ngô Cương. Còn ở đàng xa, hắn đã qua mặt vào tòa ghế cao thi lễ, miệng hô:
– Sách Huyết Kiếm đã tới!
Bao nhiêu con mắt đều nhìn cả vào người Ngô Cương.
Ngô Cương đảo cặp mắt lạnh lùng nhìn mọi người trong sảnh đường. Ngoài Minh Chủ phu nhân ngồi ở ghế đầu mé hữu, còn toàn là người lạ mặt, kỳ hơn
nữa là người áo xám che mặt cũng không thấy đâu.
Minh Chủ lên tiếng. Thanh âm hắn rất quái lạ và chói tai. Dường như hắn muốn dùng nội công để cải biến giọng nói. Hắn hô lên:
– Đến gần đây để nói chuyện.
Quản sự Phỉ Nguyên né mình đi đưa mắt ra hiệu cho Ngô Cương rối hắn dừng bước trước cửa thềm. Hắn nhắc chàng:
– Ngồi ở mé trong đó chính là Minh Chủ.
Ngô Cương ậm ừ chứ không nói gì. Chàng giương mắt lên nhìn người che mặt áo cẩm bào, không thi lễ mà cũng không lên tiếng.
Bao nhiêu người ngồi đó đều lộ vẻ kinh dị.
Phỉ Nguyên đưa ngón tay ra chọc Ngô Cương khẽ giục chàng:
– Hành lễ đi!
Ngô Cương không sao được, vòng tay nói:
– Tại hạ xin bái kiến Minh Chủ .
Người che mặt áo cẩm bào hỏi:
– Phải chăng ngươi là Sách Huyết Nhất Kiếm.
Ngô Cương đáp:
– Chính phải!
Người che mặt áo cẩm bào lại hỏi:
– Ngươi có biết bản tọa triệu kiến ngươi vì mục đích gì không?
Ngô Cương đáp:
– Tại hạ không biết .
Người che mặt hỏi:
– Sự thực ngươi cùng bản tọa có mối quan hệ sâu xa, mà bản tọa lại làm
minh chủ, cần phải chủ chương công nghĩa. Những món huyết cừu của sư môn ngươi đều do bản tọa chủ chương. Ngươi có muốn vậy không?
Ngô Cương mắng thầm trong bụng nhưng ngoài miệng đáp:
– Tại hạ nguyện ý như vậy.
Người che mặt hỏi:
– Còn sư thư ngươi thì chắc lọt vào tay bọn cừu nhân rồi. Bản tọa đã hạ lệnh phải hết sức mở cuộc điều tra.
Ngô Cương khẽ dạ một tiếng:
Người che mặt lại nói:
– Ngươi có bản lãnh thật phi thường. Thật là một kỳ tài hiếm có ở Võ Lâm Trung Nguyên. Bổn tọa đặc biệt cử ngươi làm Kim kiếm thống lãnh một mặt để thành toàn ý nguyện báo thù cho ngươi, một mặt trông vào những điều
sở học của ngươi mà tạo phúc cho Võ Lâm. Ngươi nghĩ như thế nào?
Ngô Cương cơ hồ không nhịn nỗi suýt nữa phì cười, nhưng chàng cố làm ra vẻ hoan hỉ đáp:
– Mục đích của tai hạ chỉ ở việc báo thù…
Người che mặt ngắt lời:
– Ngươi hãy suy nghĩ kỹ rồi hãy quyết định, bất tất phải trả lời ngay.
Ngô Cương nói:
– Tạ ơn Minh Chủ!
Người che mặt nói.
– Để mọi người đều phải tâm phục kiếm thuật của ngươi, bản tọa cần phải mở cuộc khảo nghiệm.
Ngô Cương ngơ ngác hỏi:
– Khảo nghiệm bằng cách nào?
Người che mặt đáp:
– Dĩ nhiên là phải mở cuộc tỷ đấu .
Ngô Cương hỏi:
– Tỷ đấu ngay bây giờ sao?
Người che mặt đáp:
– Phải rồi!
Ngô Cương suy nghĩ rồi trả lời:
– Tại hạ đã ra tay là phải thấy máu.
Chàng nói câu này khiến cho mọi người đều thất sắc.
Người che mặt mặc cẩm bào đối với câu trả lời sặc mùi máu tanh không bình luận gì cả chỉ nói tiếp:
– Đây có một tên kiếm thủ khả dĩ khiến cho ngươi thi triển hết những điều sở học.
Ngô Cương giật mình kinh hãi tự nhủ:
– Trong Võ minh mà có ta đối thủ mình phải trổ hết tài ư? Vậy ta phải
cẩn thận mới được. Nếu cứ nhắm mắt làm bừa thì có thể sảy ra hậu quả
khôn lường.
Nghĩ vậy chàng cố ý lên mặt kiêu ngạo hỏi:
– Theo Minh Chủ thì công lực người đó cũng tương đương như tại hạ hay sao?
Người che mặt mặc áo cẩm bào mắt chiếu những tia kì bí đáp:
– Công lực của gã còn kém ngươi một chút nhưng về kiếm thuật thì khó nói lắm.
Ngô Cương hỏi:
– Kiếm thuật y cao hơn tại hạ chăng?
Người che mặt đáp:
– Cái đó phải nhờ sự thực chứng minh.
Ngô Cương hỏi:
– Người đó là nhân vật nào?
Người che mặt đáp:
– Hắn là một tên tù phạm.
Ngô Cương chấn động tâm thần run lên hỏi:
– Tù phạm ư?
Người che mặt đáp:
– Đúng thế! Một tên tù phạm đã mất hết công lực.
Ngô Cương lại càng kinh hãi không biết đến thế nào mà nói.
Chàng tự hỏi:
“Phải chăng tên tù phạm mà Lã Thục Viên đã gọi là kẻ thù? Nếu vậy ta không
cần phải hao phí tâm cơ cũng được gặp. Nhưng y đã mất hết công lực thì
làm sao khảo nghiệm được với ta?”
Chàng cố nhẫn lại mối xúc động trong lòng không để lộ ra ngoài mặt, khẽ nhíu cặp lông mày hỏi lại:
– Y là tên tù phạm mất hết công lực ư?
Người che mặt trầm giọng đáp:
– Ngươi có điều chưa rõ. Người này là một kiếm thủ cao cấp, vì hắn làm
ác đã nhiều nên bản tọa phong tỏa toàn thân công lực, chỉ cần giả trừ
cầm chế là công lực lại phục hồi lại ngay lập tức…
Ngô Cương nói:
– Té ra là thế!
Người che mặt lại nói:
– Bản tọa có lời yêu cầu ngươi…
Ngô Cương hỏi:
– Yêu cầu điều gì?
Người che mặt đáp:
– Khi ngươi cùng tên tù phạm đó tỷ đấu kiếm thuật, ngươi đừng hại mạng y mà chỉ bức bách hắn phải đem toàn thân công lực ra ứng chiến.
Ngô Cương hỏi:
– Tại sao vậy?
Người che mặt đáp:
– Tức là bức bách hắn phải trổ hết các chiêu số về toàn bộ kiếm pháp.
Ngô Cương buộc miệng đáp:
– Định học lén kiếm pháp của hắn chăng?
Câu nói vừa ra khỏi miệng, chàng biết ngay là không ổn thoả, nhưng đã chót lỡ lời rồi không thể thu lại được.
Người che mặt mặc áo cẩm bào mắt chiếu ra những tia sang hung dữ lâu mới đáp:
– Ngươi đoán đúng đó! Nếu bản Minh Chủ mà kiếm thuật như hắn thì đã trở thành thiên hạ vô địch.
Ngô Cương cực kỳ kinh hãi nghĩ bụng:
– Hắn có ý định này thì thật là hèn mạt. Như thế đủ biết dù hắn đã làm
đến Võ Lâm Minh Chủ mà trong lòng vẫn chưa thoả mãn còn muốn trở thành
thiên hạ vô địch thống trị Võ Lâm.
Tuy trong long nghĩ như vậy, nhưng chàng không dám nói nhiều, sợ tiết lộ cơ mưu.