Trên quãng đường trước tổng đàn thây chết như non máu chảy thành suối.Bóng người tung hoành. Tiếng sát phạt thủng cả màng tai.
Bầu không khí trong trường tựa hồ sủi lên sung sục khiến người chứng kiến phải kinh tâm động phách.
Ngô Cương đằng đằng sát khí, rút kiếm cầm tay hằn học tiến vào không trường. Chàng đảo mắt nhìn quanh để tìm Võ lâm minh chủ.
Đột nhiên chàng ngó thấy một lão hóa tử bị hai tên Kim kiếm thủ dồn vào thế nguy. Chàng nhìn kỹ thì lão hóa tử này chính là lão què chân đã phá
ngục cứu chàng. Lão là Bi Túc đại tiên, thủ tịch trưởng lão Cái Bang.
Ngô Cương xông vào lớn tiếng quát:
– Dừng tay!
Hai bên kinh hãi thu thế về. Hai tên Kim kiếm thủ nhìn lại Sách Huyết Nhất
Kiếm thì chẳng còn hồn vía nào nữa, xoay mình toan chạy.
Ngô Cương vung thanh Phụng kiếm. Xẹt xẹt hai tiếng. Hai kiếm thủ bị thanh Phụng kiếm chém làm bốn đoạn.
Bí Túc đại tiên thở hồng hộc nhìn Ngô Cương chòng chọc hỏi:
– Tiểu hữu là …
Ngô Cương ôm kiếm thi lễ đáp:
– Vãn bối là Ngô Cương. Năm trước đã được trưởng lão ra tay cứu mạng. Bây giờ xin có lời kính cẩn cảm tạ.
Bí Túc đại tiên nói:
– Đối với tệ bang tiểu hữu cũng có ơn diệt trừ phản nghịch .
Ngô Cương hỏi:
– Tiền bối có thấy Võ lâm minh chủ đâu không?
Bí Túc đại tiên đáp:
– Có lẽ ở phía sau. Hắn đã cùng Xích Diện Kim Cương chiến đấu …
Ngô Cương nói ngay:
– Vãn bối xin thất lễ.
Rồi băng mình chạy vào phía sau.
Vào đến tòa viện thứ hai, chàng thấy mấy bóng người đang đứng trơ như tượng đá. Tình trạng rất kỳ dị!
Ngô Cương bước vào trong cổng, bỗng thẳng đứng ngẩn người ra.
Trong viện, Xích Diện Kim Cương đứng trước, phía sau là ba lão áo đen. Ba lão này chính là ba người trong Thập Nhị Kim Cương. Hai bên tả hữu thì một
bên là Vô Sự Sinh Phỉ Đỗ Vũ, còn một bên là Tiểu hóa tử Tống Duy Bình.
Sáu người đứng ngây ra đương trường.
Trước mặt, trên dãy hành lang người che mặt mặc áo cẩm bào đứng đó. Hai tay hắn cầm hai trái Sích Lịch Cầu.
Kẻ thù thấy mặt, cặp mắt đỏ ngầu. Nhưng chàng cố nén cơn xúc động vì tình
hình trước mắt rất hiểm nghèo. Nếu người che mặt mặc áo cẩm bào tung đạn ra thì sáu người trong viện đã cháy thành than. Ngô Cương rút chân phải về đứng ẩn vào mé cửa để nghĩ cách phá giải cục diện nguy hiểm này.
Bỗng nghe Xích Diện Kim Cương bật tiếng quát vang tai:
– Người tính liều lĩnh như con thú dữ bị khốn rồi chăng?
Người che mặt mặc áo cẩm bào cười hô hố đáp:
– Ta là khốn thú ư? Người lầm. Chính các ngươi mới là những kẻ đang dẫy chết.
Vô Sự Sinh Phỉ Đỗ Vũ cất giọng nghiêm trang:
– Đại minh Chủ! Nếu minh chủ còn chấp mê không tỉnh thì cả Võ minh phải chết hết cả con gà con chó cũng không toàn …
Người che mặt mặc áo cẩm bào ngắt lời:
– Nói ngược lại thì bọn các hạ không còn manh giáp nào trở về.
Vô Sự Sinh Phỉ nói:
– Cái đó chưa chắc.
Người che mặt mặc áo cẩm bào nói:
– Sự thực sẽ chứng minh điều đó ngay bây giờ.
Vô Sự Sinh Phỉ hỏi:
– Đại minh chủ trông vào hai trái Sích Lịch Cầu trong tay mà tưởng làm được thế ư?
Người che mặt mặc áo cẩm bào đáp:
– Đúng thế! Cái này đủ rung chuyển càn khôn.
Vô Sự Sinh Phỉ hỏi:
– Thật thế chăng?
Người che mặt mặc áo cẩm bào đáp:
– Lão Đỗ kia! Dưới chân bản tọa này không chôn thuốc nổ được chăng? Tấn kịch Công Nghĩa đài có thể tái diễn đó…
Vô Sự Sinh Phỉ ngắt lời:
– Minh chủ đừng quá tự tin.
Người che mặt mặc áo cẩm bào hô:
– Này các vị! Bản tòa đành đắc tội vậy.
Hắn giơ tay lên thủ thế muốn liệng đạn ra.
Ngô Cương đứng trong xó tối lòng cực kỳ hồi hộp. Lúc này không còn ai có
thể vãn hồi được số mệnh cho bọn Xích Diện Kim Cương nữa.
Xích Diện Kim Cương lại quát:
– Hãy khoan!
Người che mặt áo cẩm bào hỏi:
– Các hạ sợ chết rồi ư?
Xích Diện Kim Cương đập tay mạnh một cái. Trong khóe cửa, mấy bong người xuất hiện tiến ra giữa trường.
Người che mặt mặc áo cẩm bào bật tiếng la hoảng toàn thân run bần bật.
Xích Diện Kim Cương lớn tiếng:
– Các ngươi hãy lui xuống!
Vô Sự Sinh Phỉ Đỗ Vũ, Tống Duy Bình, ba tên Kim Cương vâng lời lùi lại.
Ngô Cương đưa mắt nhìn ra thì không khỏi chấn động đến tâm thần.
Chàng thấy minh chủ phu nhân Thi Ngọc Nương cùng hai thằng nhỏ đều bị trái
hai tay bẻ quặt ra sau lưng. Ba người này bị bốn mụ tóc bạc áp giải vào
trường. Bốn mụ tóc bạc đó chính là bốn vị trưởng lão ở U Linh địa cung.
Đám người này đi tới bên Xích Diện Kim Cương thì dừng bước lại .
Hai thằng nhỏ một đứa chừng mười tuổi và một đứa mới bảy tám tuổi, nét mặt
hãy còn măng sữa mà đầy vẻ khủng khiếp. Chúng vừa dừng bước liền nhìn
người che mặt mặc áo cẩm bào cất tiếng bi thương liền la gọi:
– Gia gia!
Người che mặt mặc áo cẩm bào cặp mắt hung dữ khiến người trông thấy không rét mà run. Nhưng bàn tay hắn đang giơ bổng từ từ hạ xuống.
Xích Diện Kim Cương quay lại nói với bốn mụ già:
– Bốn vị phải một phen tận khổ.
Một mụ đáp:
– Đây không phải là việc riêng của môn phái nào. Sao các hạ lại nói thế?
Người che mặt mặc áo cẩm bào gầm lên:
– Xích Diện Kim Cương! Ngươi … Đã hạ thủ cả đàn bà trẻ con ư?
Xích Diện Kim Cương đáp :
– Đấy chẳng qua là việc bất đắc dĩ.
Người che mặt mặc áo cẩm bào hỏi:
– Ngươi định làm gì mẹ con y?
Xích Diện Kim Cương đáp:
– Cái đó còn chờ xem ngươi hành động thế nào.
Tiểu hóa tử Tống Duy Bình lùi lại. Gã quay đầu chợt ngó thấy Ngô Cương đứng nép bên cửa thì mừng rỡ hỏi:
– Hiền đệ đã đến đấy ư?
Ngô Cương vội hỏi lại:
– Đai ca! Vụ này là thế nào đây?
Tống Duy Bình đáp:
– Ba mẹ con y bị tứ lão ở Địa cung bắt được ở dọc đường đem về. Chỉ có vậy thôi.
Giữa lúc ấy một người áo đen hốt hoảng xông vào nhìn Vô Sự Sinh Phỉ khom lưng nói:
– Bẩm trưởng lão! Đối phương dùng độc. Bên ta bị chết mười mấy người.
Vô Sự Sinh Phỉ nói :
– Được rồi! Để bản tòa ra coi.
Lão nói xong chạy đi.
Ngô Cương động tâm hỏi
– Đại ca! Đỗ tiền bối là trưởng lão một phái ư?
Tống Duy Bình đáp:
– Lão cũng ở Kim Cương Minh.
Ngô Cương nói:
– Ủa!
Tống Duy Bình nói:
– Hiền đệ! Hiền đệ thật là có khả năng tỵ độc lắm, sao không đi…
Ngô Cương không chờ Tống Duy Bình nói hết câu đã cắm đầu chạy ngay.
Bên ngoài, tình thế quãng đường đã biến đổi hẳn. Hai lão áo đen đang xuyên
qua đám đông chạy lui chạy tới. Ai đụng phải chúng liền lăn ra. Bọn
thuộc hạ Võ minh tên nào cũng hung dữ như bầy lang sói hết sức chiến
đấu.
Một trận cười hô hố vang lên. Tiếng cười như xé bầu không
khí vọt lên từng mây rồi ào ào như song vỗ làm chấn động toàn trường. Đó là Vô Sinh Sự Phỉ Đỗ Vũ đã thi triển bản lãnh độc đáo để áp đảo đối
phương.
Hai bên bất giác đều dừng tay lại.
Hai lão áo đen song vai đứng ngây người ra ở giữa trường.
Bọn đệ tử thuộc hạ Võ minh tới tấp đến vây quanh chúng. Những tay cao thủ
các phái cũng tập trung lại ở phía đối điện trường đấu chia làm hai phe
rõ rệt.
Những xác chết đầu rơi bây giờ hoàn toàn bộc lộ ước chừng trăm người trông thật kinh tâm thảm mục.
Ngô Cương rẽ mọi người tiến thẳng đến phía sau Vô Sự Sinh Đỗ Phi Vũ
Tống Duy Bình và Cổ Diệc Đồng cũng song song chạy tới trước mặt lão.
Bọn Đại Bi hòa thượng, Linh Không thượng nhân là những tay có địa vị cao trong cả môn phái cũng tới tấp dời bước đến họp mặt.
Ngô Cương đảo mắt nhìn quanh, sát khí bừng bừng. Hai lão già áo đen dung
chất độc hiển nhiên đều ở Thất Linh tiên cảnh mà chàng đã nhận ra là lão Tứ và lão Ngũ trong bọn Thất Linh.
Vô Sự Sinh Phỉ cất tiếng như sấm động:
– Không ngờ Kiếm Linh và Không Linh cũng đến đây chịu chết.
Hai lão áo đen một người đeo kiếm, một người mặt trắng mà không có râu. Vừa trông thấy đã nhận ra người đeo kiếm là Kiếm Linh, người không có râu
là Không Linh.
Theo thứ tự mà nói thì Thất Linh là Thiên, Địa,
Nhân, Kiếm, Không, Hoa, Thư. Trong đám này, Nhân Linh đã bị hủy về “Phản bản hoàn anh”. Thư Linh bị chết về Phụng kiếm, Hoa Linh cải tà quy ẩn.
Chỉ còn lại Tứ Linh là Thiên, Địa, Kiếm, Không.
Kiếm, Không nhị Linh vừa nhìn thấy Ngô Cương đột nhiên biến sắc.
Ngô Cương nhớ tới lời tâm thần mình bị kiềm chế, huynh trưởng Ngô Hùng bị
giam cầm, chàng suy ra thì cả vụ đổ máu ở Võ lâm đệ nhất bảo đều là kiệt tác của Thất Linh. Mối hằn độc trong lòng chàng nổi lên không biết đến
thế nào mà nói.
Chàng quay lại nói với Vô sự sinh Phi:
– Đỗ tiền bối! Xin đem toàn lực phong tỏa cửa ra …
Vô Sự Sinh Phỉ hỏi:
– Để làm gì?
Ngô Cương đáp:
– Vãn bối đòi nợ máu.
Chàng nói xong cất bước tiến về phía Nhị Linh. Bước chân trầm trọng nổi lên tiếng sột sạt đầy sát khí rùng rợn.
Vô Sự Sinh Phỉ Đỗ Vũ quay lại nói với bọn đầu não các môn phái mấy câu.
Bên này lập tức hành động ồ ạt tiến lại phía cửa vào bày thành trận thế .
Kiếm Linh rút kiếm ở sau lưng ra đưa cho Không Linh.
Không Linh quay lại nói khẽ với những tay cao thủ Võ minh mấy câu.
Ngô Cương tiến gần vào đối phương còn cách chừng tám bước thì dừng bước cất giọng lạnh như băng nói:
– Hai vị may lại gặp đây!
Khóe mắt chàng đầy sát khí khiến người sợ phát run.
Những tay cao thủ bên Võ minh đều bở vía thất sắc.
Kiếm Linh cười khành khạch nói:
– Sách Huyết Nhất Kiếm! Bữa nay ngươi không còn cơ hội nào thoát chết…
Ngô Cương nghiến răng nói:
– Các ngươi hãy lắng tai nghe: Bản nhân là con Võ Thánh tên Ngô Cương
anh em ta đã được Thất Linh đối rất hậu, bây giờ bản nhân đến trả đũa.
Kiếm, Không nhị Linh quát lên một tiếng đồng thời tung ra hai nắm Ngũ Thái
Yên Vụ chụp lấy Ngô Cương. Kiếm Linh dùng kiếm, Không Linh phóng chưởng
lập tức tấn công.
Những tay kiếm thủ Võ minh mười mấy tên xông vào đều cầm khí giới tập kích.
Ngũ Thái Yên Vụ có chất độc rất ghê gớm. Ngô Cương tuy không sợ độc nhưng
cũng không mở mắt ra được. Có điều chàng gặp nguy mà không bối rối vẫn
vung kiếm nghinh địch. Những tiếng sắt thép đụng nhau vang lên chúa
chat. Khí giới bị gãy hoặc rớt xuống hoặc văng lên không tới tấp.
Ngô Cương vừa huy động Phụng kiếm bọn địch phải lùi lại hơn trượng.
Khói độc bị kiếm quang quạt bay ra bốn phía. Những tay kiếm thủ chạm vào
khói độc bảy tên bị té nhào.Tứ chi, dẫy dụa một lúc rồi tắt hơi.
Màn kịch này khiến cho bọn đệ tử Võ minh tại trường đều tang đởm kinh hồn, mặt xám như tro tàn.
Kiếm, Không nhị Linh nhân lúc Ngô Cương lùi lại chân chưa đứng vững liền nhảy xô đến nhanh như chớp, vận toàn lực tấn công cực kỳ mãnh liệt!
Choang một tiếng rùng rợn! Thanh trường kiếm của Kiếm Linh bị hất rời khỏi tay tung lên trên không. Đây cũng là một thanh bảo kiếm không thì bị gãy
rồi.
Ngô Cương không nghĩ gì hết, phóng kiếm phản kích. Nội lực
chàng thâm hậu phi thường, lại ra tay vào lúc căm hận nên khí thế cực kỳ hung mãnh. Kiếm thuật chàng huyền diệu cổ kim hiếm có, khiến người nghe tiếng đã phải kinh hãi.
Hai tiếng rú thê thảm vang lên. Kiếm Linh bị gãy tay. Không Linh đứt rời cổ tay, loạng choạng lùi lại.
Bọn đệ tử Võ minh tại trường chẳng thiếu gì những tay cao thủ kiệt xuất,
nhưng đứng trước mặt Ngô Cương khác nào loại gà đất chó sành không chịu
nổi một đòn, nên chẳng một tên nào dám mạnh dạn xông ra.
Ngô Cương tiến lên một bước chỉ mũi kiếm vào trước ngực Kiếm Linh …
Không Linh xoay mình nhanh như chớp …
Ngô Cương lớn tiếng quát:
– Chạy đi đâu?
Chàng vung tay trái, một luồng kình khí thế tựa lay non xô ra.
Không Linh miệng hộc máu tươi ngã lăn xuống đất.
Ngô Cương trợn mắt nhìn Kiếm Linh quát hỏi:
– Lão thất phu! Mười năm trước bào huynh của bản nhân, mười năm sau
chính bản nhân mất hết bản tính, vâng lệnh các ngươi đi giết người. Tại
sao các ngươi lại làm thế?
Kiếm Linh mặt co rúm lại nghiến răng ken két không nói câu nào.
Bỗng hắn hét lên một tiếng. Máu tươi trước ngực phun ra như suối.
Ngô Cương quát hỏi:
– Ngươi có nói hay không?
– Không … nói.
Ngô Cương lại quát:
– Ngươi không nói cũng được. Ta cho ngươi chết dần chết mòn.
Chang vừa nói vừa thọc ngón tay đâm tới. Kiếm Linh rên lên một tiếng ngã lăn xuống đát.
Ngô Cương tiện tay lượm một thanh kiếm bỏ dưới đất cắm vào vai Kiếm Linh.
Lại một tiếng rú khủng khiếp chói vang lên. Thanh kiếm này xuyên qua bả vai cắm sâu xuống đất chỉ còn chuôi thò lên. Thế là Kiếm Linh bị đóng đanh
xuống đất. Hắn la hét:
– Tiểu tử! Ngươi…giết lão phu đi!
Ngô Cương đáp:
– Ta đã bảo cho ngươi chết dần.
Hai tên Kim kiếm thủ đứng ngoài bỗng gầm lên một tiếng nhảy vào đột kích vong mạng.
Tiếng rú thê thảm rít lên như xé bầu không khí. Máu phun ra bốn mặt như mưa
rào. Hai tên Kim kiếm thủ bị chém thành mấy đoạn bằng một nhát kiếm.
Cách giết người này thực chưa từng nghe thấy bao giờ.
Ngô Cương chuyển mình nắm lấy Không Linh đã bị thương kéo lên hỏi:
– Ngươi có nói không?
Không Linh vận mình một cái đưa hai ngón tay lên điểm nhẹ vào hai mắt Ngô Cương. Chân phải hắn đá vào huyệt Khúc Kết chàng.
Ngô Cương không ngờ đối phương sắp chết mà còn hạ thủ đánh mình. May chàng
phản ứng thần tốc, ngoẹo đầu sang một bên để hai ngón tay đối phương đâm trệt ra quãng không. Nhưng đòn đá thì chàng không kịp phòng bị.
Bình một tiếng! Ngô Cương loạng choạng người đi hai cái. May mà trong người
chàng có luồng cương khí hộ thân gặp sức đánh vào lập tức phát sinh phản chấn. Không thì bị phát đá đó chàng chẳng chết cũng bị trọng thương.
Nhưng chàng cũng cảm thấy đau đớn kịch liệt.
Ngô Cương phẫn hận như người điên. Chàng gầm lên một tiếng buông tay. Không Linh bị hất ra xa mấy bước.
Thanh kiếm vừa lóe lên. Tiếng quát hòa lẫn với tiếng rú khủng khiếp vang lên. Không Linh bị chặt thành sáu miếng. Ruột gan chảy đầy đất. Máu phun ra
bốn phía, chừng một trượng vuông đỏ hồng.
Kiếm Linh lúc này cũng đã chảy đến giọt máu cuối cùng và tắt hơi chết rồi. Xác nằm trên vũng máu mà vẫn còn đóng đinh xuống đất.
Ngô Cương xoay mình, mắt đỏ sọc đảo nhìn bọn đệ tử Võ minh chàng gầm lên như người điên :
– Ngũ Bách Nhân trủng! Nợ máu năm trăm người!
Gần trăm đệ tử Võ minh la lên như tiếng sói gào bỏ chạy.
Ngô Cương vung kiếm vào giữa đám người …
Một màn kịch thảm tuyệt nhân hoàn lại diễn ra : Nào kiếm gãy nào máu chảy thịt bay! Nào tiếng rú liên thiên!
Thanh Phụng kiếm mỗi lần vung lên là mấy sinh mạng đổ xuống.
Bọn đệ tử Võ minh chạy về phía tổng đàn nhưng chẳng ai thoát ra ngoài năm
trượng. Chúng đều bị những tay cao thủ các phái ngăn lại.
Máu chảy! Tiếng rú khủng khiếp! Chân tay gẫy đứt! Hợp lại thành một tấn kịch thiên sầu địa thảm, quỷ thần cũng phải khiếp sợ.
Một tiếng quát vang:
– Đủ rồi!
Ngô Cương nghe như tiếng sét, liền dừng tay lại.
Đại Bi hòa thượng phái Thiếu Lâm đã đến trước mặt Ngô Cương. Sắc mặt xám xanh lão nói:
– Tiểu thí chủ! Thí chủ làm như thế là không đúng với tâm nguyện của lệnh đường.
Ngô Cương đầy mình máu chẳng còn chỗ nào quần áo giữ nguyên màu sắc nữa.
Nỗi thê thảm tại trường không bút nào tả xiết.
Người chết chẳng còn ai toàn xác. Người còn sống chỉ độ một chục coi chẳng khác thảm quỷ trong địa ngục
Ngô Cương vẫn đem lòng sung kính vị cao tăng đắc đạo này, vì lão đã cứu
mạng cho phụ thân chàng. Trước tình trạng này ngoài Đại Bi hòa thượng
tưởng không còn một ai có thể ngăn cản được hành động điên khùng của Ngô Cương.
Ngô Cương ngẩn người ra một chút. Đột nhiên chàng nhớ tới người che mặt mặc áo cẩm bào mới là chính hung.
Chàng vừa nghĩ tới đã băng mình chạy vào trong hậu viện tổng đàn nhanh như chớp.
Vào đến hậu viện chàng liếc mắt trông bất giác kinh tâm động mắt .
Người che mặt mặc áo cẩm bào đã mất tích chỉ còn ba mẹ con Thi Ngọc Nương vẫn bị nắm giữ.
Ngô Cương toàn thân đẫm máu tới nơi một cách đột ngột khiến cho mọi người tại trường đều bật tiếng hoảng.
Chàng đảo mắt nhìn khắp một lượt, hoang mang hỏi Xích Diện Kim Cương :
– Lão tiền bối! Người che mặt mặc áo cẩm bào đâu?
Xích Diện Kim Cương đáp:
– Hắn bỏ đi rồi.
Ngô Cương hỏi:
– Đi rồi ư?
Xích Diện Kim Cương đáp:
– Hừ! Tên man mọi đó thật là kiêu hung! Cả vợ con cũng không đoái hoài.
Ngô Cương cầm ngang thanh kiếm nhảy xô về phía mẹ con Minh chủ phu nhân Thi Ngọc Nương.
Xích Diện Kim Cương lạng người ra ngăn lại hỏi:
– Ngươi định làm gì
Ngô Cương run lên đáp:
– Giết!
Chàng chỉ đáp một tiếng mà người nghe cũng đủ bở vía.
Xích Diện Kim Cương nói:
– Không nên!
Ngô Cương hỏi:
– Tại sao vậy?
Xích Diện Kim Cương đáp:
– Một người làm tội không lụy đến vợ con. Nhất là những đứa nhỏ kia có tội lỗi gì?…
Ngô Cương hỏi lại:
– Lão tiền bối! Ngày trước Võ Lâm đệ nhất bảo bị tàn sát hết sạch sành sanh. Vậy đàn bà con trẻ có tội gì cũng bị thảm sát?
Xích Diện Kim Cương nói:
– Hài tử! Báo thù là việc nên làm, nhưng không nên giết kẻ vô tội vì hành động đó là tàn nhẫn thái quá!
Thi Ngọc Nương mặt không còn chút huyết sắc. Mụ nhắm mắt lại không hiểu để
xám hối hay để nhận lấy số mạng? Hai đứa nhỏ chỉ sợ run, ngoài ra chúng
không hiểu gì đến tội ác của người bậc trên.
Ngô Cương nghiến răng lớn tiếng:
– Hai đưa nhỏ kia còn tha được, nhưng mụ nữ ma tội cũng đáng chết.
Xích Diện Kim Cương trầm giọng nói:
– Ngô Cương! Phụ thân ngươi không muốn tàn sát nhiều người.
Ngô Cương trong lòng sầu thảm hầm hực nói:
– Vãn bối đã thề tất lòng nhân hậu của gia phụ không báo thù các môn phái, nhưng kẻ thủ phạm chẳng thể tha thứ được.
Xích Diện Kim Cương nói:
– Thủ phạm là Võ lâm minh chủ cùng bọn Thất Linh…