Huyết Y Kỳ Thư

Chương 88: Địa Linh tiết lộ những âm mưu



Ngô Cương nói:

– Cả tên nữ ma này cũng không ra ngoài lệ đó.

Xích Diện Kim Cương hỏi:

– Ngươi nhất định như vậy ư?

Ngô Cương đáp:

– Vãn bối có lập trường của vãn bối.

Xích Diện Kim Cương hỏi:

– Sao không nghe lời khuyên can của lão phu?

Ngô Cương lớn tiếng đáp:

– Về vụ tẩu tẩu là Vũ Văn Ánh Tuyết và sáu người Kim Cương gặp nạn, lão tiền bối đối phó với Võ minh cũng chẳng nhẹ chút nào…

Xích Diện Kim Cương biến sắc, lão không bài bác vào đâu được.

Ngô Cương lại hỏi:

– Ngày trước Kim Cương Minh quật khởi trong Võ lâm giết người như ngóe.
Vãn bối tin rằng quý‎ minh cũng có lập trường. Sao lão tiền bối không tự trách là quá tàn nhẫn?

Xích Diện Kim Cương mặt đỏ bây giờ thành tím bầm.

Ngô Cương tự biết mình quá lời, vội ôm kiếm nói:

– Xin tha thứ cho vãn bối đã vô tâm mà thành thất lễ.

Ngô Cương xoay mình tiến về phía Thi Ngọc Nương.

Tứ lão ở Địa Cung đứng đằng sau Thi Ngọc Nương run lên nói:

– Ngô Cương! Xích Diện tiền bối nói vậy không có gì đáng phản đối.

Ngô Cương nghiến răng phóng kiếm đâm vào trước ngực Thi Ngọc Nương.

Thi Ngọc Nương mắt hạnh tròn xoe, môi dưới mụ đã cắn chảy máu ra, mụ thét lanh lảnh:

– Ngươi giết ta quách đi!

Ngô Cương xoay chuyển ‎ nghĩ. Mũi kiếm của chàng dừng lại sau khi đâm vào chừng một tấc.

Thi Ngọc Nương lại nói:

– Bản phu nhân không năn nỉ ngươi tha mạng đâu.

Ngô Cương quát lên:

– Thi Ngọc Nương tội ngươi đáng muôn thác. Ta nghe lời Xích lão tiền bối mà tha mạng cho ngươi, nhưng phải phế bỏ võ công không để ngươi làm ác
nữa.

Thi Ngọc Nương lại thét lên lanh lảnh:

– Ngươi giết chết ta đi là hơn.

Ngô Cương hắng giọng một tiếng rồi phóng tay điểm vào Tàn huyệt Thi Ngọc Nương.

Thi Ngọc Nương rú lên một tiếng rất thê thảm rồi cúi đầu nhắm mắt. Hai hàng lệ nhỏ xuống như mưa.

Hai đứa nhỏ vừa khóc vừa gọi:

– Má má!

Tình trạng thật đau xót.

Ngô Cương lớn tiếng hỏi:

– Thi Ngọc Nương! Trượng phu ngươi chốn về phương nào?

Thi Ngọc Nương không ngoảnh đầu lại, xẵng giọng đáp:

– Ngươi hỏi ta như vậy. Ta biết hỏi ai bây giờ?

Ngô Cương ngẩn người ra một chút rồi lại hỏi:

– Bây giờ chắc ngươi có thể nói lai lịch trượng phu ngươi được chứ?

Thi Ngọc Nương đáp:

– Ngươi có đủ bản lĩnh thì tìm đến y mà tra hỏi.

Ngô Cương nghiến răng nói:

– Rồi ta sẽ tìm thấy hắn.

Đoạn chàng băng mình vọt vào hậu viện.

Chàng đoán là người che mặt mặc áo cẩm bào tất còn ẩn mình trong này vì vợ
con hắn bị uy hiếp, hắn chẳng thể nào bỏ chạy lấy thân. Không chừng hắn
ẩn thân ở Bí cung trong ruột quả núi.

Nhớ tới Bí cung chàng lại liên tưởng đến Lã Thục Viên không hiểu tình thế hiện giờ ra sao?

Trong lòng nóng nảy, Ngô Cương lại chạy đi.

Dọc đường chàng chẳng thấy bóng người nào.

Ngựa quen đường cũ, Ngô Cương chẳng khó nhọc gì đã tìm đến cửa ra Bí cung ở
chân núi. Chàng đảo mắt nhìn quanh bất giác kinh hồn tang đởm đứng ngây
ra đương trường không nhúc nhích nữa.

Đá núi từ mười trượng cao đổ xuống lấp lối đi. Mấy xác chết nát thịt bầy nhầy nằm lăn ra trong đám loạn thạch.

Ngô Cương nghĩ tới Bí cung đã bị chất nổ phá tan, chàng tự hỏi:

– Lã Thục Viên bây giờ ở đâu? Hay là nàng đã bị chôn sống trong ruột trái núi rồi?

Bất giác hai hàng lệ nhỏ xuống tong tong.

Chàng vừa căm phẫn vừa hối hận vì cho là nếu mình không rượt theo phụ thân thì có thể cứu vãn được Lã Thục Viên…

Chân tay lạnh ngắt, mắt hoa tai ù toàn thân tê chồn, chàng đứng trơ như tượng gỗ, tự hỏi:

– Hồng nhan bạc mệnh phải chăng là chuyện thực?

Thâm tình chưa trả, thù oán chưa tiêu, nay lại ôm mối hận ngàn thu.

Ngô Cương như ngây như dại, bang khuâng ngửa mặt nhìn lên ngọn núi như để khuây bớt nỗi uất hận. Miệng chàng lẩm bẩm:

– Trời cao đất rộng còn có ngày tận thế, mối hận này đương nhiên không
bao giờ dứt…Trời xanh kia đối với Ngô Cương này sao mà quá tệ?

Bỗng nhiên ngọn núi gần đó dường như có bóng người thấp thoáng. Ngô Cương
động tâm tỉnh táo lại. Chàng băng mình nhảy vọt sang vách núi bên kia.
Nhờ trong tay có lợi khí để đâm vào đá mà trèo, chàng vượt qua vách đá
nhẵn như gương, lên được tới đỉnh núi.

Ngô Cương đảo mắt nhìn quanh thì chỉ thấy núi non trùng điệp, cỏ dạ xanh rờn mà bóng người vẫn mất dạng.

Nhưng chàng vừa mắt thấy rõ rang, quyết không phải là ảo mộng. Đúng là trên đỉnh núi có người.

Ở phía xa xa trong rừng cây bóng người lại thấp thoáng.

Ngô Cương nghiến răng vọt đi như quỷ mị rượt theo.

Trong rừng rậm, bóng mặt trời không chiếu vào được vẫn tối như đêm.

Ngô Cương nhận định phương vị xuyên qua rừng lướt đi. Đột nhiên có thanh âm quen thuộc lọt vào tai:

– Tiểu nữ muốn lưu lại đây.

Ngô Cương mừng như người phát điên tưởng chừng trái tim muốn nhảy ra khỏi
lòng ngực. Vì thanh âm đó chính là Lã Thục Viên. Nàng chưa chết…

Một âm thanh khác khàn khàn quát lên:

– Ngươi dám trái lệnh thì ta đập tan xác ngươi ra.

Thanh âm này hiển nhiên từ miệng người che mặt mặc áo cẩm bào tức Võ lâm minh chủ thốt ra.

Ngô Cương lập tức bầu máu nóng sôi lên sung sục, chàng nhảy xổ lại.

Dường như đối phương đã cảnh giác, lớn tiếng quát hỏi:

– Ai?

Ngô Cương thấp thoáng xuất hiện. Chàng nhìn lại thì đúng là Lã Thục Viên và người che mặt mặc áo cẩm bào.

Lã Thục Viên kinh ngạc buột miệng la:

– Cương ca ca!

Ngô Cương nhìn nàng chầm chập một lúc rồi đáp:

– Viên muội! Nhờ trời Viên muội vẫn bình yên. Nàng hãy trờ ta giải quyết xong món nợ máu.

Mắt chàng đầy sát khí quắc lên nhìn người che mặt mặc áo cẩm bào .

Người che mặt mặc áo cẩm bào cặp mắt lộ vẻ khiếp sợ run lên nói:

– Tiểu tử ngươi lại đây vừa hay lắm!

Ngô Cương nghiến răng đáp:

– Thế này kêu bằng lưới trời lồng lộng thưa mà không lọt.

Người che mặt mặc áo cẩm bào cười lạt trả miếng:

– Hừ phong thủy chốn này khá đẹp. Ngươi có chết ở đây cũng mát mặt.

Nghe giọng nói đầy vẻ kiêu ngạo, Ngô Cương tức qua hỏi lại:

– Ngươi có biết bữa nay ngươi phải chết cách nào không?

Người che mặt mặc áo cẩm bào cất giọng hung dữ đáp:

– Sống là sống, chết là chết. Bất luận chết cách nào cũng vậy thôi.

Ngô Cương đưa mắt nhìn thanh kiếm to tướng dài ở sau lưng đối phương cất giọng lạnh như băng nói:

– Ngươi rút kiếm ra mà tự vệ đi!

Người che mặt mặc áo cẩm bào lạnh lùng đáp:

– Ta tưởng chả cần phải thế!

Ngô Cương nói:

– Thân ngươi làm đến võ lâm minh chủ, chẳng lẽ lại chịu chết như con chó.

Người che mặt mặc áo cẩm bào cười khẩy nói:

– Thằng lỏi con! Chớ có ngông cuồng!

Ngô Cương lại giục:

– Rút kiếm ra đi!

Người che mặt mặc áo cẩm bào ngẫm nghĩ một chút rồi rút kim kiếm ra.

Thanh kiếm này khác với những trường kiếm của bọn kim kiếm thủ. Nó cũng là
thanh trường kiếm đúc bằng thép nguyên chất, nhưng chuôi kiếm và dây
thao đều sắc vàng.

Ở trong rừng tối tăm thanh kiếm của người che mặt vẫn lóe ánh vàng rực rỡ nhất là thân kiếm dài rộng càng tỏ ra nó là thanh kim kiếm khác thường.

Lã Thục Viên mắt chưa ráo lệ nét mặt lộ vẻ cực kỳ quái dị. Mấy phen nàng muốn nói lại thôi. Ngô Cương đứng
trước mặt kẻ thù chẳng đội trời chung nên không rảnh ngó tới nàng.

Ngô Cương nét mặt tím bầm, trán nổi gân xanh quát hỏi:

– Tên họ là gì? Báo cho ta biết!

Người che mặt mặc áo cẩm bào hững hờ đáp:

– Bây giờ chưa phải lúc.

Ngô Cương từ từ giơ kiếm lên.Chàng đưa mắt ngó Lã Thục Viên nói:

– Viên muội! Viên muội hãy lui ra!

Lã Thục Viên ngập ngừng:

– Cương ca ca! Ca ca …

Ngô Cương ngắt lời:

– Viên muội có điều gì hãy chờ lại một chút rồi sẽ nói.

Lã Thục Viên:

– Nhưng…

Người che mặt mặc áo cẩm bào quát lên:

– Con nha đầu kia! Bước ngay đi!

Lã Thục Viên ngây người ra, nàng tựa mình vào thân cây lớn.

Trong khu rừng âm u không có ánh mặt trời, sát khí lại càng bí ẩn rùng rợn.

Một bên là nhân vật thần bí làm chúa tể võ lâm Trung Nguyên mười mấy năm,
một bên là tay quái kiệt vào hạng hậu bối cả trăm năm chưa có một người. Cuộc tỷ đấu này chưa biết ai thắng ai bại, ai sống ai chết đều gây ảnh
hưởng trọng đại cho võ lâm. Có thể nói nó liên quan đến vận mệnh võ lâm ở Trung Nguyên và là cuộc khảo nghiệm của võ đạo.

Thanh kim kiếm va thanh Phụng kiếm đồng thời giơ lên.

Hai cặp mắt nhìn chằm chặp vào đối phương coi chẳng khác hai pho tượng đá.

Tuy tư thế hai bên đều không có chỗ sơ hở để đánh vào được song khí thế của Ngô Cương chiếm được thượng phong vì nội lực chàng đầy rẫy, thâm hậu
hơn đối phương rất nhiều.

– Này!

Ngô Cương vừa quát vừa ra tay công kích.

Khí giới đụng nhau choang choảng vang lên không ngớt như pháo liên châu.

Bỗng một tiếng rên phát ra. Người che mặt mặc áo cẩm bào đứng lùi lại ba
bước chân. Vạt áo trước ngực hắn về mé tả bị rách một vệt dài đến nửa
thước. Máu tươi ướt cả nửa người.

Kiếm khí tung hoành vọt ra đến năm trượng làm cho lá rụng tơi bời, tình trạng rất khủng khiếp.

Ngô Cương vẫn đánh rất rát chẳng chịu chờn tay. Bóng kiếm vừa thấp thoáng . Mũi kiếm của Ngô Cương chỉ đã vào trước ngực người che mặt mặc áo cẩm
bào.

Thanh kim kiếm rớt xuống đất đánh “choang” một tiếng.

Lã Thục Viên bật tiếng la hoảng:

– Trời ơi!

Hai bên giao thủ mới một hiệp đã phân thắng thua.

Kiếm thuật của Ngô Cương chỉ có một chiêu gồm tám thức. Vì thế mà cuộc sinh tử thắng bại quyết định ở đó, chẳng có chi là lạ.

Ngô Cương nghiến răng nói:

– Bây giờ ngươi phải trả món nợ máu cho Võ lâm đệ nhất bảo. Ta chỉ cho ngươi chết dần dần từng tấc một.

Lã Thục Viên run cầm cập la gọi:

– Cương ca ca…

Nàng chưa dứt lời thì Ngô Cương đã chẹn họng:

– Viên muội! Hơn mười năm trời ta chỉ chờ có một khắc này.

Chàng quay lại nhìn người mặc áo cẩm bào lớn tiếng:

– Các hạ bỏ tấm khăn che mặt để bản nhân nhìn rõ chân tướng.

Người che mặt mặc áo cẩm bào không chống cự chỉ hết đưa tay lên từ từ tháo tấm khăn che mặt.

Con người bí mật khiến cho Võ Lâm trung nguyên vẫn nghi ngờ mười mấy năm nay bây giờ đã sắp bại lộ chân tướng.

Một bộ mặt kinh người xuất hiện có chòm dâu dê, má bên phải có vết chàm xanh lớn bằng đồng tiền như đập vào mắt.

Ngô Cương bật tiếng la hoảng:

– Té ra là lão!

Chàng lùi lại mấy bước, dường như không tin ở mắt mình. Thật là một chuyện dù ở trong giấc mơ cũng không tưởng tượng được.

Nào Võ lâm minh chủ! Nào Nam Hoang Kỳ Nhân! Nào người che mặt mặc áo xám!
Ngờ đâu đều do một mình Địa Linh Lã Khôn đã biến hóa ra.

Thật là chân tướng của Võ lâm minh chủ mười mấy năm giữ bí mật bây giờ mới bị lật tẩy.

Sau khi Thất Linh giáo bị tiêu diệt, ngờ đâu Địa Linh lại là Võ lâm minh chủ. Thật là một trang sử võ lâm xưa nay chưa từng có.

Lúc Ngô Cương kinh hãi nhăn nhó, Địa Linh vọt lại nắm lấy tay Lã Thục Viên
chạy như bay lui vào bên một gốc cây lớn. Giữa hắn và Ngô Cương cánh
nhau đến ngoài ba trượng.

Ngô Cương thấy Lã Thục Viên bị nắm kéo đi chàng quát lớn;

– Ngươi mà đụng đến một sợi lông của nàng thì ta chặt ngươi ra từng miếng thịt.

Địa Linh cười the thé đáp:

– Ngươi mà động đến ta thì ta đập chết y trước.

Vẻ mặt Lã Thục Viên lúc này rất phức tạp. Không hiểu nàng khiếp sợ hay nàng tức giận nàng, oán mình, thù giận ai?

Ngô cương phẫn nộ đến cực điểm chàng cười khẩy nói:

– Đại minh chủ, thật là tại hạ không ngờ.

Địa linh đáp:

– Ngươi còn nhiều chuyện không ngờ nữa.

Ngô Cương nói:

– Địa Linh! Các hạ che mắt thiên hạ được mười mấy năm thì giỏi thiệt…

Địa Linh ngắt lời:

– Điều bí mật này còn tiếp tục nữa!

Ngô Cương hỏi:

– Các hạ nói chuyện mơ ngủ đấy ư?

Địa Linh đáp:

– Ngô Cương! Ngươi hãy nghe ta nói. Sở dĩ vụ bí mật này còn tiếp tục vì ngươi chẳng thể sống để rời khỏi khu rừng này.

Ngô Cương nổi lên tràng cười ha hả chứ không nói gì.

Địa Linh lại nói:

– Chẳng có gì đáng cười đâu.

Dứt lời hắn từ từ giơ tay lên. Hiển nhiên trong tay cầm một trái Sích Lịch cầu.

Ngô Cương tức giận không chịu được nữa hắng đặng một tiếng rồi quát hỏi:

– Lã Khôn! Ngoài cái đó lão còn trò gì nữa không.

Địa Linh cười hô hố đáp:

– Cái này cũng đủ chơi rồi.

Ngô Cương nói móc:

– Ngươi chỉ mong chạy thoát lấy thân, bỏ vợ con sống chết mặc bay. Như
thế không đáng làm người nữa vì chẳng còn lấy một chút nhân tính nào…

Địa Linh ngắt lời:

– Tiểu tử! Cái đó không đến ngươi phải lên tiếng. Non xanh còn đổ thì lo gì hết củi đun. Ta rất an lòng vì vợ con ta đều an toàn.

Ngô cương hỏi:

– Ngươi căn cứ vào điều chi mà nói vậy?

Địa Linh đáp:

– Những nhân sĩ tự xưng là chính phái tất nhiên phải giữ bộ mặt giả đạo đức không gia hại đến đàn bà trẻ con.

Ngô Cương tức đến uất người vì Địa Linh là một tay kiêu hung vô liêm sỉ mà cũng là tay đại giảo quyệt.

Chàng kịt mũi nói:

– Ngươi tính toán giỏi thiệt!

Địa Linh nói:

– Thiếu hiệp tâng bốc ta quá đáng!

Ngô Cương hỏi:

– Bây giờ lão đã chịu buông tha y chưa?

Địa Linh đáp:

– Không được.

Ngô Cương cất bước tiến lại…

Địa Linh lớn tiếng quát:

– Không được nhúc nhích…

Ngô Cương bất giác dừng bước lại. Chàng muốn giữ an toàn cho Lã Thục Viên
nên không dám lỗ mãng. Lòng chàng chồng chất nỗi oán độc tưởng chừng như đến vỡ ngực.

Địa Linh cười hô hố cất giọng âm trầm hỏi:

– Ngô Cương! Lão phu rất phục ngươi về tinh thần kiên quyết báo thù.
Nhưng tin rằng trong lòng ngươi hãy còn nhiều nghi vấn. Nếu lão phu
không nói ra thì e rằng ngươi chết cũng không nhắm mắt được. Bây giờ
ngươi đừng giở trò gì nữa hãy lẳng lặng mà nghe. Ngươi muốn biết những
điều gì?

Ngô Cương ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp:

– Các hạ là người thẳng thắn mà còn mấy việc chưa phúc đáp rõ ràng hẳn cũng không
nhắm mắt được. Vậy đừng bắt tại hạ phải mở cuộc hỏi tra cho phiền phức.
Bây giờ các hạ hãy nói cho tại hạ tại sao các hạ lại lên làm Võ lâm minh chủ?

Địa Linh cười rộ ra chiều đắc đáp:

– Câu hỏi hay quá! Ngày trước Thất Linh giáo xuất hiện võ lâm chỉ vì mục đích muốn làm bá chủ thiên hạ…

Ngô Cương ngắt lời:

– Thật là cuồng vọng.

Địa Linh nói:

– Tiểu tử ngươi đừng nói xen vào…Nhưng kế hoạch không được chu đáo mà
thủ đoạn hành động không đúng chỗ để võ lâm nổi lòng công phẫn. Hai phe
hắc bạch liên thủ tiến binh vào Ngọc Long cốc núi Long Trung…

Hắn ngừng một chút rồi tiếp:

– Lão phu liền đưa ra một nước cờ rất cao…

Ngô Cương lại hắng đặng một tiếng.

Địa Linh nói tiếp:

– Lão phu che dấu chân tướng tự xưng là Nam Hoang Kỳ Nhân rồi lựa tám
mươi tên đệ tử tự tay mình truyền dạy dùng làm cốt cán, biểu diễn tấm
kịch”Huyết tẩy Thất Linh giáo” ủng hộ chính nghĩa võ lâm.

Ngô Cương hỏi:

– Biểu diễn ư?

Địa Linh đáp:

– Phải rồi.

Ngô Cương hỏi:

– Vậy những người chết kia là ai?

Địa Linh đáp:

– Là những tên mới gia nhập Thất Linh giáo.

Ngô Cương hỏi:

– Chúng đúng là môn hạ Thất Linh giáo ư?

Địa Linh đáp:

– Muốn thành công trong việc phi thường, tất phải có thủ đoạn phi thường chứ!

Ngô Cương hỏi:

– Vì cuộc biểu diễn mà không tiếc sinh mạng của hàng trăm môn hạ phải đổ máu hay sao?

Địa Linh đáp:

– Dĩ nhiên!

Ngô Cương hít một hơi khí lạnh run lên nói:

– Địa Linh cái đó kêu bằng chứng điên khùng của kẻ tán tận lương tâm, không còn một chút nhân tính nữa.

Địa Linh nói:

– Tùy ngươi muốn nói thế nào thì nói nhưng việc lão phu làm lãnh tụ võ lâm mười mấy năm là sự thật hiển nhiên.

Ngô Cương hỏi:

– Các hạ đã đạt mục đích rồi sao không yên phận giữ lấy mà còn phái Kim kiếm thủ đi tàn hại đồng đạo.

Địa Linh đáp:

– Cái đó là để trả oán các môn phái ngày trước đã liên thủ hợp lực tấn công Long Trung.

Ngô Cương nói:

– Hừ! Như thế là hoàn toàn trái ngược tình lýy…

Địa Linh nói:

– Còn nữa! Mục đích của sư huynh sư muội lão phu là phải mang danh Thất
Linh để làm lãnh tụ thiên hạ. Mặt khác lão phu chẳng thể vĩnh viễn che
mắt được và có ngày đưa chân tướng mình ra nên phải tạo nên hình thể đó.

Ngô Cương hỏi:

– Tại sao quý minh lại tàn hại huynh trưởng của bản nhân là Vô địch Mỹ kiếm khách Ngô Hùng?

Địa Linh toét miệng nở một nụ cười hung ác đáp:

– Vụ đó ư? Cái đó kêu bằng một viên đá liệng hai chim…

Ngô Cương nghiến răng hỏi:

– Thế là nghĩa làm sao?

Địa Linh đáp:

– Bọn người tiến vào núi Long Trung ngày trước để phá hoại Thất Linh đại kế là do Võ lâm đệ nhất bảo cầm đầu. Vậy con Võ Thánh gây cuộc tàn sát
một mặt đã tiêu trừ thực lực của các môn phái, một mặt khiến võ lâm bạn
hữu quay lại tiêu diệt Võ lâm đệ nhất bảo. Như vậy há chẳng là một viên
đá ném được hai chim?

Hắn nói tới đây lại nổi lên tràng cười hô hố…

Ngô Cương quắc mắt cơ hồ rách kẽ. Đến bây giờ chàng mới biết vì lẽ gì phụ
thân chàng ngăn trở mình không trả thù các môn phái là có chỗ dụng tâm.
Các môn phái sa vào mưu kế của bọn tà ma thì hành động không thể dung
tha được, nhưng nói về tình lý cũng nên lượng thứ.

Đó là thiên bí sử kinh người trong võ lâm.

Ngô Cương lại run lên hỏi:

– Bản nhân cũng gặp thủ pháp độc ác như gia huynh và đã biến thành một hung thủ đã sát nhân là vì lẽ gì?

Địa Linh đáp:

– Vì công lực ngươi quá cao thâm mà phe địch có bọn Xích Diện Kim Cương
khó bề đối phó, nên chúng ta lợi dụng ngươi để lui địch. Thành sự thì
lợi cho mình. Không thành tất ngươi phải chết cũng là loại trừ được một
tên cường địch…

Ngô Cương ngắt lời:

– Nhưng đáng tiếc rằng người tính không bằng trời định.

Địa Linh nói:

– Câu đó mà nói bây giờ thì còn sớm quá.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.