Huyết Y Kỳ Thư

Chương 89: Tống Duy Bình tiết lộ lai lịch Kim Cương minh



Ngô Cương nói:

– Địa Linh! Lão chưa thấy quan tài nên chưa sa lệ!

Địa Linh nói:

– Lão phu bảo sớm quá vì người thấy bon Xích Diện Kim Cương tạm thời
thắng thế đã lấy làm đắc sách. Chưa biết ai chết về tay ai đâu?

Ngoài trời chưa đến lúc hoàng hôn mà trong rừng nhìn lên không đã thấy một
vùng đỏ ối. Đó chẳng phải là ráng chiều mà là hỏa quang.

Ngô Cương trông thấy ánh lửa hiểu ngay liền hỏi:

– Địa Linh! Lão có nhìn thấy hỏa quang không?

Địa Linh đáp:

– Lão phu thấy rồi. Nhìn thấy thì sao?

Ngô Cương đáp:

– Thế là hang cáo, tổ chuột đã cháy thành tro tàn!

Địa Linh nói:

– Hãy coi chừng hết trận lửa này còn trận lửa khác.

Bao nhiêu điều nói đã nói hết rồi mà Ngô Cương chưa nghĩ ra được kế gì để cứu Lã Thục Viên.

Hai người yên lặng một lúc. Địa Linh lại hỏi tiếp:

– Tiểu tử! Ngươi có biết Thư Linh và Hoa Linh lạc lõng nơi đâu không?

Ngô Cương đáp:

– Dĩ nhiên ta biết lắm!

Địa Linh hỏi:

– Ngươi đã làm gì bon chúng?

Ngô Cương đáp:

– Thư Linh đã bị chém chết rồi…

Địa Linh giật mình hỏi ngay:

– Thế còn thư muội của lão phu thì sao?

Ngô Cương thản nhiên đáp:

– Hoa Linh ư? Y đã cải tà quy chính nên tại hạ buông tha y rồi.

Địa Linh hỏi:

– Họ đã dùng thủ pháp gì để tàn hại tam sư đệ của lão phu?

Ngô Cương đáp:

– Cái đó kêu bằng “Phản bản hoàn anh”. Các hạ đã nghe nói tới bao giờ chưa?

Địa Linh nói:

– Có phải ngươi đã…

Ngô cương ngắt lời:

– Đáng tiếc là người khác hạ đã thủ.

Địa Linh hỏi:

– Ai vậy?

Ngô Cương đáp:

– Tại hạ nói cho các hạ hay cũng chẳng hề chi. Đó chính là Xích Diện Kim Cương.

Địa Linh căm hận nghiến răng ken két.

Ngô Cương lạnh lùng nói tiếp:

– Còn Kiếm Linh và Không Linh thì tại hạ đã thành toàn cho họ.

Địa Linh thét lên:

– Giỏi lắm! Bây giờ ngươi phải trả giá.

Lão vừa nói vừa giơ tay lên.

Lã Thục Viên la hoảng. Tay trái nàng đập vào cổ tay Địa Linh.

Ngô Cương lạnh người nhanh như chớp tránh vào sau một thân cây lớn.

Sầm một tiếng rùng rợn! Ngô Cương bị chấn động hất tung lên một cái rồi lại hạ xuống. Khói thuốc nổ khiến cho chàng cơ hồ nghẹt thở. Đầu óc chàng
hoang mang không hiểu gì cả. Chàng tự hỏi:

– Ta còn sống hay đã chết rồi.

Những tiếng bước chân xuyên vào rừng rầm rộ vang lên tỏ ra bọn người mới tới không phải là ít.

Ngô Cương đứng dậy, chàng cố gắng trấn tĩnh tâm thần và tự biết là mình bị
thương không có gì nghiêm trọng. Lúc chàng giương mắt lên nhìn thì chẳng thấy bóng Địa Linh cùng Lã Thục Viên đâu nữa.

Tiểu hóa tử Tống Duy Bình hốt hoảng chạy tới trước mặt Ngô Cương hỏi:

– Hiền đệ! Hiền đệ không việc gì chứ?

Tay gã cầm thanh kim kiếm mà chính là thanh trường kiếm của Địa Linh đã bỏ lại.

Ngô Cương nhìn thấy Kim kiếm chợt nhớ tới thanh Phụng kiếm của mình bị tuột tay lúc đầu óc hôn mê. Chàng đưa mắt nhìn bốn phía, may còn thấy nó rớt ở gần đó. Chàng lượm kiếm lên rồi đáp:

– Tiểu đệ không sao cả.

Bọn Xích Diện Kim Cương, Địa Cung tứ lão có đến hơn chục người lục đục chạy vào tới nơi.

Địa Cung hộ pháp Dịch Vĩnh Thọ hỏi bằng một giọng rất cấp bách:

– Chuyện gì vậy?

Ngô Cương nghiến răng đáp:

– Đối phương liệng Sích Lịch cầu.

Dịch Vĩnh Thọ sửng sốt:

– Úi chà! Ngươi!…

Ngô Cương ngát lời:

– May mà tại hạ chưa bị thương.

Dịch Vĩnh Thọ hỏi:

– Đối phương đâu?

Ngô Cương đáp:

– Hắn trốn mất rồi!

Xích Diện Kim Cương hô lớn:

– Rượt theo!

Mấy bóng người chạy vào rừng sâu, bóng tối lờ mờ.

Ngô Cương trầm giọng nói với Tống Duy Bình:

– Đại ca! Chúng ta tạm thời chia tay!

Tống Duy Bình nói:

– Chúng ta nên cùng đi một đường.

Thế là hai người song song chạy đi.

Chạy được một lúc thì màn đêm từ từ buông xuống. Trong rừng giơ bàn tay
không trông rõ ngón. Mục lực Ngô Cương tuy rất sắc bén mà thị tuyến cũng chỉ có hạn độ, không thể nhìn xa như ở nơi quang đãng. Trong rừng rất
nhiều bóng cây che khuất mà muốn tìm người ẩn nấp thật là một chuyện rất khó khăn, huống chi đối phương không phải hạng tầm thường.

Sau khoảng thời gian chừng ăn xong bưa cơm mới ra khỏi khu rừng rậm và nhìn thấy sự vật.

Ngô Cương dừng bước coi tình hình rồi trở về mé bên nói ;

– Chúng ta hãy lên ngọn núi kia ngồi để chờ trời sáng.

Tống Duy Bình nghi ngờ hỏi:

– Không rượt theo nữa ư?

Ngô Cương đáp:

– Có thể đối phương còn ẩn nấp trong rừng mà chưa bỏ đi. Nếu mình cứ
nhắm mắt đuổi càn thì có khác gì tha giặc. Bằng đối phương quả đã rời
khỏi nơi đây thì giữa khu núi non trùng điệp này đuổi theo cũng khó lòng kiếm thấy. Tiểu đệ thiết tưởng tuy mình ôm cây đợi thỏ mà không phải là thất sách.

Tống Duy Bình gật đầu nói:

– Có l‎ý! Vậy chúng ta lên núi đi!

Ngọn núi này tuy không cao lắm, nhưng nó là một trái núi ở trên những trái núi khác thành ra thị tuyến có thể trông rất xa.

Đêm nay trăng tỏ, trong phạm vi mấy dặm xung quanh đều nhìn rõ hết.

Chỉ trong nháy mắt hai người đã lên đến đỉnh núi liền tìm một chỗ bóng tối
để ẩn thân. Vừa ngồi yên chỗ, hai người liền thấy bóng Xích Diện Kim
Cương mười mấy người tản đi các ngả sục tìm.

Ngô Cương quay lại nhìn tiểu khiếu hóa hỏi:

– Bên ta có bị thương vong nhiều không?

Tống Duy Bình đáp:

– Bên mình bị hại chừng năm mươi người, đa số là bọn đệ tử vào hàng thứ hai trở xuống.

Ngô Cương lại hỏi:

– Còn đối phương thì sao?

Tống Duy Bình đáp:

– Mười phần chết chín. Đại khái có ba trăm tên uổng mạng.

Ngô Cương lại hỏi:

– Tổng đàn cũng bị thiêu hủy rồi phải không?

Tống Duy Bình gật đầu.

Ngô Cương hỏi:

– Phát lạc mẹ con Thi Ngọc Nương bằng cách nào?

Tống Duy Bình đáp:

– Hiền đệ đã phế bỏ công lực của mụ, chính mụ tỏ ra rất hối hận nên buông tha rồi.

Ngô Cương ủa lên một tiếng.

Tống Duy Bình chợt nhớ tới điều gì vẻ mặt nghiêm trang nói:

– Hiền đệ! Lúc ban ngày ở Ngọa Long cốc hiền đệ đã có lời gì lý‎ luận với Xích Diện Kim Cương?

Ngô Cương hỏi lại:

– Thế thì làm sao?

Tống Duy Bình đáp:

– Hiền đệ đã nhắc tới việc Kim Cương minh giết người ngày trước và thủ đoạn báo thù mới đây.

Ngô Cương bẻn lẽn nói:

– Đó là những lời tiểu đệ vô tâm thốt ra chứ không có ‎ mạt sát, nhất là lúc đó tiểu đệ đang bị nhiều mối xúc động kiềm chế.

Tống Duy Bình nói:

– Hiền đệ bất tất phải quan tâm tiểu huynh cũng tùy tiện nói ra mà chơi. Ngày trước Kim Cương minh quật khởi võ lâm chưa hẳn đã phải là có mưu
đồ bá chủ thiên hạ mà cũng không phải muốn giết người bừa bãi chắc vì
một vụ huyết án năm xưa.

Ngô Cương hỏi:

– Vụ huyết án năm xưa là vụ nào?

Tống Duy Bình hỏi lại:

– Hiền đệ có nghe ai nói đến một tổ chức trên chốn giang hồ kêu bằng “Huynh đệ hội” bao giờ chưa?

Ngô Cương ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp:

– Tiểu đệ có nghe Thái quản gia nhắc tới, nhưng Huynh đệ hội tro lạnh
khói tan đã mấy chục năm. Cái tên đó chỉ còn là một vết ký‎ ức trên lịch sử Võ lâm mà thôi.

Tống Duy Bình hỏi:

– Đúng rồi! Hiền đệ có biết tại sao Huynh đệ hội lại tan vỡ không?

Ngô Cương đáp:

– Cái đó tiểu đệ chưa từng nghe nói.

Tống Duy Bình nói:

– Huynh đệ hội ngày trước sản xuất rất nhiều nhân tài mà những hành vi
đều hợp với võ đạo. Thanh danh tổ chức này ngang với sáu phái lớn đương
thời. Hội chủ Thương Tu khách Vu Kiếm Phi, chính là sư huynh của Xích
Diện Kim Cương.

Ngô Cương hỏi:

– Ủa! Té ra vụ này là một bí mật trong võ lâm. Về sau sao nữa?

Tống Duy Bình đáp:

– Vu Kiếm Phi vô tình bắt được một pho Kim Cương bảo lục để tin tức tiết lộ ra ngoài khiến cho nhiều bạn võ lâm dòm ngó. Thế rồi một đêm trời
tối gió lộng bị mấy trăm cao thủ đến đột kích. Trừ Xích Diện Kim Cương
đêm hôm ấy ở ngoài nên mới thoát nạn. Còn toàn bộ bị tru diệt. Huynh đệ
hội tan tành…

Ngô Cương động mối bi thương, nghiến răng nói:

– Những hạng đồi bại đó thật đáng giết!

Tống Duy bình gật đầu nói:

– Đó là nguyên nhân khiến cho Kim Cương minh gây ra chuyện lưu huyết.

Ngô Cương không hiểu hỏi:

– Tại sao hành động báo thù của họ lại để đến mấy chục năm mới phát động cuộc báo thù.

Tống Duy Bình đáp:

– Vì ngày trước chưa tìm ra được hung thủ.

Ngô Cương lại hỏi:

– Lai lịch Kim Cương minh thế nào?

Tống Duy Bình đáp:

– Ngày trước bọn người hạ thủ chưa lấy được Kim Cương bảo lục. Bí lục
này đã do Xích Diện Kim Cương đem đến Hồ Ma tham khảo. Mãi đến mười mấy
năm trước đây mới tra ra kẻ thù liền thành lập Kim Cương minh và mở cuộc tàn sát khủng khiếp. Câu chuyên về sau hiền đệ đã biết rồi.

Ngô Cương thở phào một cái, trong lòng phẫn khích nói:

– Khi nào có cơ hội tiểu đệ sẽ xin lỗi Xích Diện lão tiền bối. Những
chuyện tranh đoạt trong võ lâm khiến cho người ta mất hết lương tâm biến thành điên khùng thật đáng sợ!

Tống Duy Bình lại hỏi:

– Hiền đệ! Còn người hồng nhan tri kỷ của hiền đệ là Lã cô nương hiện tình ra làm sao?

Ngô Cương đáp:

– Nàng bị Địa Linh Lã Khôn cướp đem đi rồi…

Tống Duy Bình hỏi:

– Hiền đệ nói cái gì! Địa Linh Lã Khôn?

Ngô Cương trấn tĩnh mối tâm tình xúc động hỏi lại:

– Đại ca! Đại ca có biết Võ lâm minh chủ là ai không?

Tống Duy Bình ngạc nhiên hỏi:

– Hắn chẳng tự xưng là Nam Hoang Kỳ Nhân rồi ư.

Ngô cương đáp:

– Đúng thế!

Tống Duy Bình hỏi:

– Chẳng lẽ hiền đệ đã biết rõ lai lịch hắn rồi?

Ngô Cương đáp:

– Đúng thế!

Tống Duy Bình hỏi:

– Hắn là ai vậy?

Ngô Cương đáp:

– Hắn là Địa Linh Lã Khôn.

Tống Duy Bình đáp:

– Ủa! Là hắn ư?

Gã rất lấy làm kinh ngạc vừa hỏi vừa nhảy lên. Đầu hắn đụng vào tảng đá
núi đánh binh một tiếng đau điếng người. Gã ôm đầu ngồi xuống nguyên vị.

Ngô Cương trầm giọng nói:

– Chính tiểu đệ cũng không ngờ là hắn.

Tống Duy Bình hỏi:

– Hắn tự thừa nhận hay sao?

Ngô Cương đáp:

– Phải rồi hắn đã bỏ mặt nạ để lộ chân tướng.

Tống Duy Bình nói:

– Chuyện này thật ra ngoài ‎ y nghĩ của mọi người. Té ra vụ Thất Linh giáo bị tiêu diệt chỉ là một tấn kịch bịp đời.

Ngô Cương nói:

– Thật là một kế khổ nhục rất cao minh lừa gạt được Võ lâm trung nguyên mười mấy năm.

Tống Duy Bình gục gặc cái đầu nói:

– Thật là không ngờ! Thật là không ngờ!

Ngô cương nói:

– Cái đó đã chứng minh trên chốn giang hồ đầy giả trá hiểm độc.

Tống Duy Bình hỏi:

– Địa Linh họ Lã, Lã Thục Viên cũng họ Lã. Giữa nàng và hắn có mối liên quan gì?

Ngô Cương đáp:

– Về điểm này tiểu đệ cũng chưa rõ.

Tống Duy Bình hỏi:

– Nếu chúng ta ngồi đợi suốt đêm mà không thấy thì làm thế nào?

Ngô Cương đáp:

– Tiểu đệ sẽ đến thẳng Thất Linh tiên cảnh để thanh toán Thiên Linh. Hắn là kẻ đứng đầu Thất Kinh tất không thể buông tha được. Đồng thời cũng
là cách nhổ cỏ trừ rễ.

Tống Duy Bình nói:

– Hiền đệ! Chờ thủ phạm đền tội rồi, Võ lâm đệ nhất bảo lại xuất hiên trong võ lâm., Khi đó tiểu huynh sẽ có cuộc chúc mừng.

Ngô Cương nhớ tới chuyện phụ thân xuất gia, huynh tẩu gieo mình xuống vực
thẳm cùng bao nhiêu thân nhân và đồng môn bị chết oan thì không khỏi
nước mắt chạy quanh. Chàng nở một nụ cười thê thảm nói:

– Đại ca! Tiểu đệ không có y nghĩ đến hư danh. Khi nào ân trả oán đền cũng muốn rút lui khỏi giang hồ.

Tống Duy Bình nói:

– Hiền đệ! Việc chấn chỉnh gia thanh là bổn phận của người đệ tử.

Ngô Cương nói:

– Bây giờ không bàn tới chuyên đó nữa. Này đại ca! Đại ca chẳng thể dấu tiểu đệ được nữa…

Tống Duy Bình hỏi:

– Việc gì?

Ngô Cương đáp:

– Tiểu đệ trúng phải tà phép của Thất Linh thần trí mất hết, đã làm những việc gì?

Tống Duy Bình ngẩn người ra một chút rồi thở dài đáp:

– Cái đó không thể trách hiền đệ được vì khi đó hiền đệ không còn biết gì nữa.

Ngô Cương nói:

– Vấn đề không phải là trách hay không trách, tiểu đệ muốn biết rõ thực tình.

Tống Duy Bình gạt đi:

– Việc qua rồi còn nhắc lại làm chi cho rối ruột?

Ngô Cương kiên quyết:

– Không được! Đại ca không thể bưng kín miệng bình được nữa.

Tống Duy Bình hỏi:

– Bây giờ biết nói sao đây?

Ngô Cương đáp:

– Đại ca cứ thực mà nói là được.

Tống Duy Bình lẳng lặng. Bầu không khí trầm mặc khiến người ta cơ hồ nghẹt thở.

Ngô Cương chờ một lúc rồi không nhịn được nghiến răng giục:

– Đại ca! Đại ca nói mau đi!

Tống Duy Bình hỏi lại:

– Hiền đệ nhất định đòi tiểu huynh phải nói ư?

Ngô Cương đáp:

– Nhất định rồi.

Tống Duy bình rất lấy làm khó nghĩ nói:

– Chính tiểu huynh cũng bị hiền đệ đả thương…

Ngô Cương nét mặt thê thảm hỏi vặn:

– Còn gì nữa?

Tống Duy Bình đáp:

– Ba tên đệ tử Cái bang… bị tử nạn.

Ngô Cương lại giục:

– Còn nữa!

Mặt chàng lúc này biến thành khó coi quá!

Tống Duy Bình ngập ngừng:

– Thiết Tâm Thái Tuế Hồ Phi…

Ngô Cương như bị sét đánh toàn thân run lên. Mát chàng lòi ra như hai cái
nhạc đồng. Da mặt luôn luôn cử động. Chàng gầm lên như người điên:

– Hồ đại thúc chết về lưỡi kiếm của ta!

Tống Duy Bình buồn rầu nói:

– Hiền đệ! Không ai trách hiền đệ đâu.

Ngô Cương đứng không vững phải tựa vào tảng đá núi, nước mắt tuôn ra xối xả. Chàng kêu gầm lên:

– Ta…còn làm người được nữa không? Ta còn l‎y do nào sống ở trên thế
gian? Ta giết cả người mà lòng ta vẫn kính ngưỡng. Trời ơi!

Chàng bức tóc mà kêu trời. Máu lẫn nước chảy ra.

Tống Duy Bình bỗng nhiên nghiến răng thở dài nói:

– Hiền đệ! Hiền đệ đừng hành hạ thân mình nữa. Hồ tiền bối dưới suối vàng có linh thiêng cũng không trách hiền đệ đâu.

Ngô Cương như người phát điên hỏi:

– Tiểu đệ có thể lượng thứ cho mình được không.

Chàng nghĩ tới ca ca là Ngô Hùng gieo mình xuống hang sâu tự tử cũng vì cuộc
tao ngộ giống chàng. Có điều y đã gây ra hậu quả nghiêm trọng hơn chàng
nhiều. Chính chàng đã không muốn sống nữa thì trách gì ca ca chẳng tự
tử. Dù y có sống thêm thì cũng là cái sống đau khổ suốt đời. Bấc giác
chàng lẩm bẩm:

– Y chết là phải. Y đã không còn lý do gì để sống thì chết đi hay hơn…

Tống Duy Bình nghe tiếng y chết đi hay hơn liền hỏi:

– Hiền đệ bảo ai chết hay hơn?

Ngô Cương đáp:

– Tiểu huynh là Ngô Hùng.

Tống Duy bình can gián;

– Hiền đệ! Không nên dầy vò mình…

Ngô Cương ngắt lời:

– Đại ca! Đại ca thử đặt địa vị mình vào chỗ tiểu đệ xem sao?

Tống Duy Bình lẳng lặng. Vì đã không tìm ra được lời khuyên giải Ngô Cương nữa.

Ngô Cương lẳng lặng hồi lâu rồi hỏi:

– Còn ai nữa không?

Tống Duy Bình lắc đầu đáp:

– Không còn ai nữa.

Ngô Cương hỏi:

– Thật thế không?

Tống Duy Bình đáp:

– Dĩ nhiên là thật.

Ngô Cương nói:

– Đại ca không gạt tiểu đệ được đâu.

Tống Duy Bình nói:

– Hiền đệ! Đến việc Hồ tiền bối gia hại tiểu huynh cũng nói thì còn lừa gạt hiền đệ điều chi?…

Câu nói này hợp tình hợp lý khiến Ngô Cương chẳng thể không tin.

Chàng lại đối diện với cảnh đau lòng nát ruột mà chàng biết rằng sự đau khổ
này vĩnh viễn không bao giờ tiêu tan. Trừ khi nào nhắm mắt, nỗi đau khổ
mới theo mình chui xuống đất.

Đêm trăng tà chiếu xuống vùng sơn
cốc âm u, bốn bề phẳng lặng như tờ. Đột nhiên có vài tiếng rú thê thảm
như tiếng chó sói gầm từ xa vọng lại để phá bầu không khí u tịch của
miền sơn dã.

Ngô Cương chìm đắm vào nỗi đau khổ vô biên. Chàng hận mình chẳng chết ngay để giải thoát mối đau khổ triền miên.

Đột nhiên Tống Duy Bình đưa khuỷu tay huých Ngô Cương hỏi:

– Hiền đệ! Hiền đệ thử coi xem cái gì đây kia?

Ngô Cương cố nén nỗi bi thảm định thần nhìn xuống chân núi thì thấy bong
hai người một lớn một nhỏ đang chuyển động đi về phía trái núi này.

Chàng đáp:

– Đó là Địa Linh và Lã cô nương.

Lúc này mối hận vô biên trong lòng chàng bỗng biến thành sát khí rùng rợn.

Tống Duy Bình nói:

– Phải rồi! Đúng là một nam một nữ.

Ngô Cương hỏi:

– Chúng ta cứ ngồi đây chờ họ chứ?

Tống Duy Bình nói:

– Xem chừng bọn họ sẽ lên núi này.

Ngô Cương nói:

– Thế là hoàng thiên có mắt.

Tống Duy Bình bỗng la lên:

– Lạ thiệt!…

Ngô Cương hỏi:

– Điều chi kỳ lạ?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.