Đúng ngày tờ tạp chí được xuất trình phiên bản đặc biệt, quả là mọi chuyện đã có khởi khắc. Không khí ở tòa soạn khác hẳn khi Thái Kỳ Tuấn trở về chỗ ngồi quen thuộc của mình. Tờ tạp chí đẹp hơn mọi người nghĩ, cũng phải thôi, cá nhân Tuấn cũng cảm thấy sự quay trở lại này là kịp thời nếu như anh không muốn mọi chuyện đi vào ngõ cụt không thể cứu vãn. Mặt khác, Tuấn muốn Minh Thư phải chịu ơn mình. Nhất quyết kéo cô ra khỏi Âu Trình Can.
Một buổi tối, dưới làn nước mát dịu, Thư muốn tìm ình sự khuây khỏa sau quá nhiều mệt mỏi dành bản thân. Nhìn qua chiếc gương lớn phản chiếu mọi thứ bên trong phòng tắm. Làn da trắng mịn với bọt xà bông loang lổ, Thư chợt cười một nụ cười không rõ vì sao. Cô cảm thấy bản thân cô qua gương soi, trên cái tấm thân nuột nà này, giữ gìn mãi để làm chỉ rồi trong chưa đầy 2 tuần đã bị người đàn ông đã muốn làm gì thì làm. Cô rất buồn. Bây giờ tấm thân xác này rẻ mạt, dơ bẩn, có bao nhiêu bọt xà phòng thì cũng không thể xóa được những điều đã xảy ra. Tuy nhiên, đã là người lớn cả rồi Thư đâu lấy cớ gì để kiện tụng hay kết tội Kỳ Tuấn, khi mà đêm đó cô cũng không còn là chính mình. Nước mắt tuôn lã chã, điện thoại sáng nhấp nháy. Cô mở máy và đặt lên tai:
– Em đúng là quá bận rộn nhỉ? Anh không thể được nói chuyện với em ngay khi anh muốn cơ đấy.
– Vậy à?
– Sao? Có nhớ anh không?
– Khi nào anh về Việt Nam?
– Anh cũng không biết. Nhưng anh sẽ cho em nhiều bất ngờ.
– Vậy em sắp được trở thành người hạnh phúc nhất rồi hả?
– Có lẽ vậy đó.
– Đất nước Singapore thế nào?
– Đẹp. Anh đã xem một số địa điểm có thể tổ chức lễ cưới.
– Anh chưa biết câu trả lời của em kia mà.
– Chọn sẵn thôi. Anh thích Singapore rồi nhé!
– Anh khỏe không?
– Rất tốt. Còn em?
– Cũng vậy thôi.
– Em đang làm gì thế?
– Chuẩn bị đi ngủ.
– Em thích màu xanh hay màu đỏ?
– Anh hỏi để làm gì?
– Trả lời anh đi mà.
– Màu xanh.
– Được rồi. Vậy thì chào em nhé! Anh yêu em.
– Chào anh. Em cũng vậy.
Càng lúc cô càng sợ ngày Trình Can trở về, cô không còn là cô bạn gái trước khi anh ra đi. Bây giờ đã không còn nguyên vẹn nữa rồi. Thư biết phải làm gì để có thể đối mặt với Trình Can, khi mà anh đặt niềm tin vào cô quá nhiều. Thậm chí, còn muốn đính hôn với cô…
Quả thực Kỳ Tuấn đã trở lại, sức sống đã trở lại. Số tạp chí lần này thành công vượt chỉ tiêu chỉ vài % nhưng là một niềm vui sướng vỡ òa cho tập thể nhân viên của tạp chí “Người thời thượng”. Minh Thư đã mất hết mọi danh dự và lòng tự tôn của một người sếp kỷ luật trong mắt mọi người, đặc biệt là Kỳ Tuấn. Cô cảm thấy mình thật lạc lõng khi không tìm được tiếng nói hòa hợp với nhân viên. Điều mà cô vẫn còn chưa làm được từ lúc tới đây và đến lúc này dường như đã là không thể. Trái với không khí nhộn nhịp kia, khép cửa căn phòng này lại, một bầu không gian im lặng và lạnh lẽo bao trùm. Người ngồi trong đây cũng như thế. Vương Khang trở lại làm việc, anh gõ cửa phòng Minh Thư trình diện:
– Chào sếp!
– Không mở tiệc với họ ngoài kia à?
– Tôi đến trình diện sếp.
– Thời gian thử việc của cậu đã được hoàn thành xuất sắc. Cậu chính thức trở thành ký giả của “người thời thượng”. Thẻ ngành của cậu đây!
Vương Khang hớn hở đón nhận và đeo nó vào. Nhưng anh vẫn cảm thấy có gì đó hơi khác lạ, anh ngồi xuống và hỏi:
– Sếp có tâm sự à?
– Không.
– Trông sếp rất mệt mỏi. Có lẽ sếp cần nghỉ ngơi sau khoảng thời gian mệt mỏi.
– Cảm ơn cậu đã quan tâm. Tôi không sao đâu!
Vương Khang trở ra, anh lại phải nheo mắt khi chiếc bàn bên cạnh đã chật ních nào sôcôla, bánh cookie rồi lại là những hộp quà lớn nhỏ và chướng mắt hơn là cái thói cười khinh khỉnh của Kỳ Tuấn. Quăng qua cho Vương Khang một thỏi kẹo cao su, Kỳ Tuấn bỡn cợt:
– Ăn một tẹo lấy thảo đi, đồng nghiệp mới.
– Anh đang vui đấy à?
– Biết vì sao cô ta duyệt cho cậu vào đây không? Tìm xem, ở đây, còn ai là đồng minh cho cô ta nữa.
– Tôi được chính thức vào đây nhờ vào năng lực của tôi. Không vì cái gì hết.
Kỳ Tuấn vẫn tặc lưỡi và ngồi bắt chéo chân huýt sáo. Vương Khang nhăn mặt:
– Anh làm thế vì cái gì chứ? Lôi kéo mọi người chống lại sếp thì có gì hay? Chứng tỏ đẳng cấp à? Quê mùa thế ư?
– Này nhóc, không biết thì im lặng nghe anh chú nói nhé! Vì trong cuộc chiến giữa tôi và cô ta, không thể có tỉ số hòa.
– Anh đang nghĩ anh thắng ư?
– Cậu nhìn xem, kết quả được định đoạt rồi.
– Chỉ mới là hiệp 1 thôi. Làm sếp của anh được thì tôi không tin sếp có thể dễ dàng chấp nhận tỉ số 1-0 sau khi hiệp 1 kết thúc.
– Cậu luôn đứng về cô ta. Vì sao?
– Đừng hỏi tôi vì sao. Tôi không nhất thiết phải trả lời.
Không khí trở nên im lặng khi Minh Thư bước ra ngoài. Cô hơi buồn khi phải chịu cảnh như vậy, Kỳ Tuấn thì hả hê vì trong ván cờ này anh đã thắng toàn diện. Đánh gục được Minh Thư là điều mà Kỳ Tuấn luôn muốn làm kể từ lúc cô đặt chân đến nơi này nhưng vì mọi thu đoạn để lấy được chiến thắng, Kỳ Tuấn đã đánh mất đi những cơ hội dù là nhỏ nhất ục tiêu lớn của đời anh: đem sự đau khổ cho cuộc đời cô để trả thù cho đàn anh Trương Gia Hòa. Tuấn thở dài nhìn cái liếc xéo của Phương Dung khi cô đi ngang qua bàn của anh. Phương Dung cũng rời tòa soạn khá sớm, và nơi cô đến là sân bay. Âu Trình Can đã trở về, thật ngạc nhiên, anh lại gọi cho cô thay vì cô bạn gái Minh Thư. Cả hai khoác tay nhau chả khác gì một đôi tình nhân và cùng nhau trở về nhà Phương Dung. Vừa khép cửa lại là cô đã dính chặt lấy Trình Can, nhưng anh chỉ ý tứ đẩy nhẹ cô ra và nói:
– Anh vừa xuống máy bay, anh rất mệt!
– Anh cần tắm không?
– Không. Anh cần chúng ta nói chuyện.
– Vâng. Em cũng đang chờ những câu chuyện của anh từ Singapore.
– Anh biết anh không nên để điều đó xảy ra.
– Điều gì?
– Để em bước vào cuộc sống của anh khi anh đã có Minh Thư.
– Anh đang muốn nói đến vấn đề gì vậy?
– Chuyến đi này không quan trọng như anh đã nói với Thư. Nó không ảnh hưởng nhiều đến sự nghiệp của anh. Đơn giản, anh muốn sang đó, tránh gặp cả em và Thư..
– Anh làm như thế vì cái gì?
– Phải nói em và anh rất hợp nhau, ở bên em anh cảm thấy rất thoải mái và có phần được nuông chiều. Nhưng suy cho cùng thì Minh Thư đã đến trước em, và anh không chỉ có tình cảm với cô ấy chỉ vì cô ấy là người đến trước. Cho nên…
– Anh không cần phải ấp úng.
– Cho nên anh nghĩ chúng ta nên dừng gặp nhau như thế này đi.
– Anh muốn tránh mặt em à?
– Anh vẫn coi em là bạn. Nhưng chúng ta cần giữ khoảng cách, vì lần xa cách nay cho thấy nỗi nhớ anh dành cho Thư nhiều hơn anh tưởng. Anh không thể chờ nổi thời hạn 30 ngày mà quay trở về đây ngay. Anh nghĩ đã đến lúc mối quan hệ của anh và Thư tiến triển đến bậc cao hơn.
– Anh muốn cưới cô ta khi chưa biết gì về cô ta à?
– Tình cảm không đo được bằng thời gian đâu em. Anh nghĩ, chỉ cần anh cảm thấy điều đó làm anh vui, hạnh phúc thì anh sẽ tiến đến. Quà này anh tặng cho em
Trao cho Phương Dung một cái túi xách LV rồi Trình Can hôn nhẹ lên trán cô và ra về. Phương Dung tức giận nhìn theo và quăng cái túi xách xuống sàn. Nỗi hận cô dành cho Minh Thư hơn lúc nào hết lại trỗi dậy mạnh mẽ vô cùng. Phương Dung hét lên:
– Tôi quyết triệt hạ cô tới cùng. Ngày trước tôi đã mất Trương Gia Hòa vào tay cô, bây giờ Âu Trình Can phải là của tôi.
Minh Thư đang rảo bước một mình, về tới đầu phố cô lại ngồi ngoài ghế đá công viên đối diện nhà. Cô đang ngồi ngắm sao đêm một mình. Ở thành phố ngắm đèn điện thì dễ mà sao thì khó ngắm thật. Tìm mãi mới được một vì tinh tú điểm sáng màn đêm. Thư chợt trông thấy ở đằng xa xa, có thứ gì là lạ và chiếu sáng. Bước lại gần, đó là một hình pháo hoa đang sáng tua tủa, bên trong là một bó hoa rất đẹp. Minh Thư nhặt lên khi cô thấy tên của cô trên bó hoa ấy. Một giọng nói vang lên:
– Đây là một đóa hoa đã được ếm bùa. Tương truyền rằng nếu ai nhặt nó lên thì sẽ phải cưới người mang bó hoa này đến.
Cô mỉm cười quay tìm khắp nơi, một vòng tay ấm từ phía sau vòng ngang bờ vai cô và thì thầm vào tai:
– Em đã dính lời nguyền rồi nhé!
Nhận ra đó là Trình Can, Minh Thư không khỏi xúc động và ôm chặt lấy anh. Cô không nói lời nào và giữ khư khư khoảnh khắc ấy. Dù sao, Trình Can cũng là một gia vị ngọt ngào trong cuộc sống đầy mặn đắng của áp lực công việc. Cô chưa nghĩ đến một tương lai lâu dài dành cho anh nhưng cũng chỉ có với anh, cô mới được là một người con gái sống trong nhẹ nhõm, thư thái tâm hồn…