Vương Khang vừa về đến nhà thì đã trông thấy cảnh tượng khá lạ, Nhã Trúc xoắn tay và xông phá căn bếp nhỏ của anh. Vội vàng bỏ ba lô và chạy lại, cảnh tượng thật là hỡi ôi, trứng vịt khét đen, món xào thì cháy xém trông chả ra làm sao. Còn canh thì cũng không cần phải bàn, chua như giấm không đường. Vương Khang khoanh tay nhìn Nhã Trúc, cô ấp úng:
– Xin lỗi, tôi không cố ý!
– Bao nhiêu thức ăn này tôi có thể sống trong nửa tháng đấy.
– Tôi chỉ muốn làm cho anh một bữa ăn thật ngon. Cảm ơn anh đã cho tôi tá túc mấy hôm nay.
– Cô cũng biết nói điều đó, đến lúc cô phải về nhà rồi. Đâu có đi mãi được!
– Thế nên tôi mới…
– Thôi được rồi, trông cô kìa, y như Lọ Lem @…
Nói rồi Vương Khang tiến lại gần Nhã Trúc và lấy khăn giấy lau những vết bẩn cô bị dính trên mặt trong lúc nấu nước. Tự nhiên hai ánh mắt nhìn nhau, tim Vương Khang đập thình thịch, anh giữ nguyên chiếc khăn trên tay cô và mím môi xích lại gần hơn một tí, một tí, một tí…
– Có ai ở nhà không?
Nhã Trúc vội đẩy Vương Khang ra xa, anh chàng cũng cụng đầu vào tường mấy cái cho tỉnh táo. Cả hai bước ra nhà trước, trông thấy Thanh Nhi, Nhã Trúc ngoe nguẩy:
– Chị tới đây làm gì?
– Chị đã đi tìm em mấy hôm nay. Ba em rất lo cho em, về nhà đi!
– Đó không phải nhà của tôi. Bây giờ tôi muốn sống ở đây.
– Em đừng bướng bỉnh nữa, em không quen không biết lại ở nhà một cậu trai lạ mặt, em không sợ…
– Tôi còn gì để sợ nữa. Đây không lạ lẫm gì cả, đây là nhà của người yêu của tôi.
– Hả?
– Hả ?
Cả Thanh Nhi và Vương Khang đều trố mắt nhìn Minh Thư, Thanh Nhi lắc đầu:
– Em không được đùa kiểu đó! Em là con gái!
– Chúng tôi sống cùng nhau ở đây, chị không tin à?
– Làm sao chị có thể tin?
– Được rồi! Để tôi cho chị xem.
Vương Khang đang đứng bất động ở bên cạnh thì bất thình lình Nhã Trúc nhón gót lên và đặt lên môi anh một nụ hôn không tí chần chứ và khá bất ngờ. Vương Khang kéo Nhã Trúc ra, cô nhăn mặt nói nhỏ xíu:
– Giúp em… Làm ơn!
Rồi Vương Khang lại buông lỏng hai tay mà để Nhã Trúc tiếp tục màn kịch. Thanh Nhi nói:
– Được rồi, em không cần phải làm như vậy.
– Tôi không muốn về nhà.
– Ba em già rồi, em đừng làm ba em buồn nữa.
– Tôi không muốn về! Tôi muốn căn nhà ấy có ba, có mẹ, có anh hai. Nhưng bây giờ chỉ còn ba với một người xa lạ là chị, tôi không muốn chấp nhận điều đó. Tôi thà ở cái nơi chật như lỗ mũi thế này chứ không về căn nhà to rộng không chút tình người và kỷ niệm kia đâu.
Nói rồi Minh Thư bỏ vào trong phòng đóng chặt cửa lại, Vương Khang nhún vai tiễn Thanh Nhi ra đầu ngõ. Thanh Nhi nói:
– Cậu cũng làm việc trong tòa soạn của anh Minh phải không?
– Phải.
– Tạm thời gia đình chúng tôi nhờ cậu coi sóc cô bé.
– Chị yên tâm. Cô ấy vẫn còn rất trẻ con, tôi sẽ cố giúp đưa cô ấy trở về nhà.
– Mấy hôm nữa là tiệc chiêu đãi cho toàn thể nhân viên tòa soạn, cậu có thể đưa Nhã Trúc tới không? Cậu biết đấy, anh Minh rất yêu thương cô bé…
– Tôi hiểu.
– Vậy xem như là cậu đồng ý nhé!
– Chào chị!
Vương Khang bước vào nhà, anh gõ cửa phòng và không thấy ai trả lời, đẩy cửa vào thì thấy Nhã Trúc đang nằm khóc nức nở. Anh chàng ngồi xuống bên cạnh, chỉ vuốt tóc mà không nói tiếng nào. Một lúc thật lâu sau, lúc Nhã Trúc ngồi bật dậy, thấy Vương Khang vẫn ở đó và đang dán mắt vào laptop. Nhã Trúc dụi mắt:
– Anh vẫn ở đây sao?
– Con gái khóc dai thật. Khóc xong lại ngủ!
– Ừ, vậy thì sao?
– Không. Tôi có nói gì cô đâu.
– Lúc nãy anh nói gì với chị ta thế?
– Hứa với chị ấy sẽ đưa cô về nhà.
– Sao lại làm thế? Có muốn đuổi tôi đi thì nói thẳng đi. Sao lại hứa đem tôi về?
– Cô lớn rồi, Nhã Trúc à! Không có chơi cái trò giận dỗi trẻ con như vậy nữa.
– Anh thì lớn hơn tôi bao nhiêu mà nói.
– Nhưng vẫn là lớn hơn.
– Nhưng anh không có cái quyền đó.
– Ít ra cô đã hôn tôi một cách vô phép. Bây giờ tôi bắt cô phải nghe lời tôi.
– Ồ, thì ra là vì cái nụ hôn đó à? Tôi chẳng quan tâm cũng chẳng cần thiết phải nhớ lâu. Được rồi, muốn thì tôi đi. Anh không có làm được cái việc mà anh hứa với dì ghẻ đâu.
– Nè, nè… đi đâu vậy?
– Đi khỏi đây.
– Nè, đứng lại!
Vương Khang chạy theo không kịp, Nhã Trúc biến mất dạng. Vừa chạy ra đầu ngõ thì cũng là lúc Nhã Trúc bắt kịp chiếc Taxi. Vương Khang vội vàng chạy vào nhà và lấy xe máy đuổi theo. Tuy nhiên chỉ là vô ích, biết làm sao mà tìm. Ngồi trên Taxi, Nhã Trúc cằn nhằn:
– Làm mấy ngày nay tôi tưởng anh là người tốt.
Minh Thư và Trình Can cùng nhau đi ăn tối, cả hai cùng nhau chậm rãi thưởng thức những món ăn thơm ngon và bổ dưỡng. Trình Can nói:
– Buổi party cuối tuần này, anh muốn tuyên bố đính hôn với mọi người.
– Thế hả?
– Sao? Em có ý kiến gì?
– Em cũng không biết.
– Em ăn thử món này đi. Ốc bươu kiểu Pháp đấy!
– Mùi tỏi hơi nhiều nhỉ?
– Em không quen ăn món Tây à?
– Lúc ở Mỹ, em chẳng ăn được nhiều món ăn của người bên đó.
– Cho nên dù thành đạt em vẫn là một bà nội trợ giỏi?
– Cái đó em không có nói à nha.
– Sau này anh không cần em phải làm bà nội trợ giỏi của anh. Làm vợ ngoan sinh cho anh 1 đàn con là được.
Minh Thư mỉm cười, tự dưng cô nhìn chằm chằm vào nồi ốc bươu. Trình Can hỏi:
– Em làm sao vậy?
– Em…
Chưa nói dứt câu Minh Thư đã có một cảm giác buồn nôn chạy dọc cơ thể. Cô không kịp nói lời nào bụm miệng chạy vào toilet trong sự ngỡ ngàng của Trình Can. Gần chục phút sau cô mới trở ra, Trình Can nhăn mặt:
– Em không có gì chứ?
– Không. Chắc em không quen mùi này.
– Chúng ta đi nhà hàng khác nhé. Trông em kìa, khó coi quá! Em có sao không?
– Em không sao đâu. Anh cứ tiếp tục ăn đi. Em thấy anh thích món này.
– Ăn thì phải ăn với em, món này em ăn không được anh cũng không ăn nữa.
Nói rồi Trình Can thanh toán tiền và nắm tay Minh Thư rời khỏi nhà hàng. Buổi hẹn hò kéo dài tới khuya, Trình Can trở về nhà, thấy ông Minh vẫn còn trầm tư trên sân thượng một mình. Anh chàng bước lên bên cạnh, ông Minh hỏi:
– Con về đó à?
– Dạ. Có chút đồ con để ở nhà. Con lấy xong rồi đi ngay.
– Gấp đến nỗi không đợi ngày mai được sao?
– Sao khuya rồi mà ba còn ở trên đây?
– Con biết chuyện em con chứ?
– Nó lớn rồi mà ba. Nó đi đã rồi cũng sẽ quay về thôi.
– Ba không biết làm cách nào để nó chấp nhận Thanh Nhi. Cả con nữa…
– Chuyện này, nói chung thì con tôn trọng quyết định của ba. Còn Nhã Trúc thì… ba nên để cho em nó thời gian đi. Dù sao thì nó cũng khó mà chấp nhận chuyện này. Tính nó rất bướng mà.
– Con và Minh Thư đang yêu đấy à?
– Dạ phải. Tụi con đã quyết định đính hôn.
– Con luôn có những quyết định gấp gáp.
– Điều đó quan trọng mà ba. Con không nhanh gọn, thằng “con hờ” của ba nó giật mất thì sao? Nó luôn là đứa thủ đoạn nhất trên đời. Luôn luôn là vua phá hoại.
– Con đang nói Kỳ Tuấn đó sao?
– Chứ còn ai?
– Sao con lại nghĩ nó là “con hờ” của ba. Nó mồ côi cha từ nhỏ mà mẹ nó lại là bạn thân của ba, ba cưu mang nó thì có gì là lạ đâu con.
– Nhà nó có thiếu thứ gì đâu. Nếu không muốn nói là giàu hơn cả nhà mình.
– Nhưng gia đình Kỳ Tuấn ngoài tiền bạc ra thì con xem, còn gì nữa ?
– Dù sao nơi đó mới chính là gia đình của Thái Kỳ Tuấn. Nó cũng có ý với vị hôn thê của con, lần này nó mà phá hoại con nhất định không tha cho nó.
– Kỳ Tuấn là đứa biết chuyện. Đời nào nó lại phá hoại con.
– Để xem tới đó ba còn bênh vực nó được không. Chào ba!
Sáng hôm sau, mọi việc vẫn diễn ra bình thường. Minh Thư được Trình Can đưa tới tòa soạn và luôn là những cử chỉ âu yếm ngọt ngào khi tạm biệt. Ở trên cao, Phương Dung đang nhìn xuống với ánh mắt gay gắt. Kỳ Tuấn đang ngồi dưới canteen và được cả đám con gái bu quanh. Anh chàng quả thật cứ như cái bánh ngọt, suốt ngày cứ hút gái lại tán dốc và buông lời ngọt ngào với phái nữ. Thấy Minh Thư xuống mua ly cà phê, Kỳ Tuấn liền đứng dậy và lại ngồi cùng bàn với cô. Kỳ Tuấn nói:
– Cappuccio không còn được cô thích nữa rồi hả?
– Anh nên lại chỗ ngồi của anh thì hơn?
– Bao giờ thì điều đó diễn ra?
– Chuyện gì?
– Ngày vui của cô.
– Sao cái gì anh cũng tò mò hết vậy?
– Chúng ta đã từng có nhau mà. Nụ hôn dành cho em anh luôn phải vấn vương khi nhớ lại đấy. Anh có thể hôn em nữa không?
– Không bao giờ tôi để anh có dịp xúc phạm tôi đâu Thái Kỳ Tuấn. Như thế là quá đủ rồi!
Minh Thư đứng dậy bỏ đi, nhưng Kỳ Tuấn đã đuổi theo và bắt kịp cô ở thang máy. Kỳ Tuấn bật cười nụ cười đểu cáng:
– Tại sao em lại muốn giữ bí mật?
– Tôi muốn giữ cho anh một chút tư cách sót lại. Đồ cặn bã!
– Mắng rất hay. Cho em một tràn pháo tay nhé!
– Đồ khốn!
Minh Thư tát vào mặt Kỳ Tuấn rồi giận dữ:
– Giữa tôi và anh không còn gì dính dáng đến nhau nữa hết. Nếu anh còn là một con người thì anh làm ơn đừng làm kẻ phá hoại nữa. Anh đã có đủ rồi, anh suýt khiến sự nghiệp của tôi tan nát, anh phá hại trinh trắng của tôi, giờ thì xin anh đừng phá nát niềm hạnh phúc của tôi.
– Em cho rằng em lấy thằng đó là em sẽ hạnh phúc sao?
– Hay là kết hôn với một con quỷ đội lốt người như anh mới là đúng. Hả?
– Để rồi coi tôi có nói sai hay không? Cảnh báo em cái thằng đó nó là thằng đa mang đấy.
– Tôi không cần thiết nghe bất cứ lời nói nào từ anh nữa đâu.
– Hoàng Ngọc Minh Thư, em đứng lại đó cho tôi!
Minh Thư dừng bước, Thái Kỳ Tuấn xoạc hai tay vào túi quần chậm rãi bước ra, đặt một tay lên vai cô rồi thì thầm vào tai:
– Thứ gì tôi đã muốn có được thì chắc chắn nó sẽ phải là của tôi.
– Tôi công nhận điều đó. Nhưng có một thứ anh sẽ không bao giờ có được dù bằng mọi thủ đoạn đê tiện nào…
– Là gì thế?
Minh Thư kéo tay Kỳ Tuấn vặt mạnh xuống, hành động đó làm Tuấn hơi bất ngờ anh cảm thấy đau nữa chứ. Minh Thư lạnh lùng:
– Là trái tim của tôi.
Thư bước phớt qua mặt Kỳ Tuấn, anh nhếch miệng cười:
– Impossible is nothing!
Minh Thư chững lại, nhưng cô không quay lại nhìn Kỳ Tuấn. Anh nói:
– Sao cũng được. Nhưng tôi sẽ dùng câu nói của cô để thực hiện điều đó. Xem tôi có đủ thực lực không?
Chẵng lẽ cô ấy có baby sao????? Mới lần đầu tiên cơ mà. Anh chàng Kỳ Tuấn vẫn chưa biết. Hix, đúng là tội nghiệp nhân vật nữ chính quá đi.
– Tôi công nhận điều đó. Nhưng có một thứ anh sẽ không bao giờ có được dù bằng mọi thủ đoạn đê tiện nào…
– Là gì thế?
Minh Thư kéo tay Kỳ Tuấn vặt mạnh xuống, hành động đó làm Tuấn hơi bất ngờ anh cảm thấy đau nữa chứ. Minh Thư lạnh lùng:
– Là trái tim của tôi.
Đoạn này, có câu nói hay thật. Đúng là có thể chiếm hữu bất cứ thứ gì. Nhưng trái tim thì hông bao giờ…