Cả hai trở về nhà, Sài Gòn nóng bỏng, nhộn nhịp và sôi động sau mấy ngày đi tuần trăng mật, cả hai về thẳng biệt thự ở Bình Dương nơi bà Kim đang chờ cả hai về để dùng bữa cơm đầu tiên khi Thư trở thành con dâu. Vợ chồng ông Minh và bà Trầm cũng đang ở đó. Minh Thư cứ như ngăn cách với Kỳ Tuấn bằng mọi cơ hội có thể, từ lúc lên máy bay thì cô đã đút tay phone và và không rời chiếc ipod mỗi khi di chuyển mà phải ngồi cạnh Kỳ Tuấn. Anh chàng thì vẫn bình chân như vại, chưa tìm ra cách gì có thể đối phó Minh Thư. Với chuyện trêu ngươi cô thì dường như đã quá xa xỉ bởi ngoài hận thù Thư không dành cho Tuấn bất cứ thứ tình cảm nào có thể dễ chấp nhận. Bước xuống xe, Kỳ Tuấn nắm lấy tay vợ và nói:
– Diễn cho tốt vào, bà xã!
Minh Thư chỉ cười nhạt rồi để Kỳ Tuấn nắm tay bước vào, họ quả thật đẹp đôi khi tay trong tay bên nhau. Tuấn còn hôn nhẹ lên cổ Minh Thư cố ý để mọi người trông thấy, Minh Thư sà vào vòng tay mẹ:
– Mẹ, con về rồi đây!
– Con với chả cái, về nhà chả chào hỏi mẹ chồng gì cả. Mẹ đã gả con đi rồi đấy nhé!
Kỳ Tuấn và Minh Thư nhìn nhau, cả hai rót hai tách trà rồi quỳ xuống trước mặt bà Kim:
– Tụi con kính mẹ chén trà!
Bà Kim mỉm cười nhận lấy tách trà từ tay Minh Thư, bà nói:
– Tuấn, đỡ vợ con đứng dậy đi. Đang mang thai mà cứ quỳ thế này, khốn khổ cháu mẹ đấy.
– Chưa chi mà chị đã cưng con dâu như thế rồi.
– Biết sao được? Tôi và anh phải giành nhau mới có được cô con dâu này mà.
– Kìa mẹ…
Minh Thư chỉ im lặng còn Kỳ Tuấn thì đỡ cô đứng dậy. Cả hai ngồi cùng nhau, bà Trầm nói:
– Thư à, con nên bày tỏ ý kiến với mẹ chồng con.
– Về việc này, con vẫn muốn tiếp tục đi làm. Bụng của con chưa lớn cho lắm, ngồi ở nhà chán lắm ạ!
– Thế con đã hỏi ý chồng con chưa?
Bà Kim vẫn tiếp tục nhấp một ngụm trà, Minh Thư quay sang nhìn Kỳ Tuấn rồi âu yếm anh:
– Ông xã, có đồng ý không nè?
– Miễn bà xã thích là được. Ông xã luôn luôn bên cạnh mà.
Bà Kim đưa ra ý kiến:
– Mẹ tôn trọng ý kiến của hai con. Nhưng hai con nên dọn về đây, ở đây có đầy đủ người giúp việc lo từng miếng ăn giấc ngủ, sắp làm mẹ rồi mà lại chưa có kinh nghiệm, thằng Tuấn vẫn còn lông bông trong khi Thư thì còn quá trẻ để đảm đang mọi chuyện hay là…
– Con đã tính trước rồi mẹ ạ. Bọn con sẽ tham gia lớp học làm cha mẹ. Con sẽ cố gắng không ham chơi nữa, sẽ có gắng tham gia lớp học kỹ năng làm cha mẹ. Con nghĩ ở Sài Gòn vừa thuận lợi chỗ hai con làm việc, tụi con cũng có thể tự lập được.
Thanh Nhi nói:
– Điều đó cũng có lý. Ở Sài Gòn những lớp học như thế không thiếu đâu.
– Như thế là tôi đỡ mất công chọn lại người ngồi ghế nóng ở “Người thời thượng”.
Ông Minh kết thúc buổi tranh luận, Minh Thư cùng bà Trầm và Kỳ Tuấn về lại căn nhà mới. Kỳ Tuấn tỏ ra rất lễ phép với mẹ vợ:
– Dạ thưa mẹ, mẹ ở lại chơi với vợ con. Con có hẹn bạn bè ra ngoài café chút xíu.
– Được rồi. Con rể ngoan lắm!
Kỳ Tuấn vừa bỏ đi, Minh Thư lại trút hơi thở dài. Bà Trầm hỏi:
– Sao con thở dài vậy?
– Dạ đâu có, tại con phải ngồi nhiều. Cục cưng nhỏ cựa quậy thôi mà!
– Vừa phải làm vợ lại sắp lên chức mẹ, con kết hôn không phải vì để chữa cháy chứ.
– Con xin khẳng định lại với mẹ thêm lẫn nữa, con rất là hạnh phúc. Chính mẹ còn khen anh ấy kia mà.
– Chàng trai này quả thực đối đãi rất tốt với mẹ, ngay từ lúc đón mẹ từ sân bay. Nhưng mà quan trọng là cậu ta có tốt với con hay không?
– Nếu anh ấy không tốt với con. Dại dột gì mà con lại đi lấy người con không yêu hả mẹ?
– Con biết nói vậy là tốt.
– Mà mẹ có ở chơi với con lâu không?
– Cũng đã mấy ngày mẹ không về, còn nhiều thứ lắm. Dượng con không kham nỗi đâu. Mẹ định ngày mai sẽ về.
Nhắc đến người đàn ông thứ hai trong đời mẹ cô, Minh Thư lại cảm thấy không vui. Cô không nói gì cả, chỉ im lặng đứng dậy thu xếp quần áo. Bà Trầm cũng chỉ biết im lặng mà phụ con gái dọn dẹp. Bà rất hiểu cô con gái duy nhất của mình, khó lòng để cô chấp nhận bỏ qua những chuyện trong quá khứ.
Kỳ Tuấn vừa về Sài Gòn là lại mò đi tìm Đàm Phúc và Phương Dung, cả ba lại ngồi thành một hình tam giác ở một góc phòng trà yên tịnh mà cũng nhau bàn bạc. Nghe xong câu chuyện, Phương Dung phá ra cười lớn:
– Cậu thua vố này đau quá rồi!
– Cô đang cười vì cái gì thế?
– Tôi đã chọn cho cậu một đối thủ quá ngang sức ngang tài, đến nỗi kế hoạch trả thù của cậu bị dìm theo trận thua của cậu rồi.
– Tôi không những sẽ trả thù cho đại ca mà còn làm cô ta …
– Làm như thế nào? Qua những gì cậu kể, tôi thấy cậu đang thất bại 100%
– Rồi tôi sẽ làm được. Làm cho cô ta yêu tôi!
– Bài toán khó đấy Kỳ Tuấn.
Đàm Phúc rót thêm trà vào ly cà phê đã uống cạn, anh hỏi Phương Dung:
– Vậy thì giải đáp thắc mắc cho chúng tôi đi. Vì sao cô lại muốn chiếm đoạt Âu Trình Can cho bằng được? Cô một lòng muốn trả thù cho đại ca nhưng lại muốn sở hữu thêm người đàn ông khác ư? Liệu chúng tôi có tin cô thêm % nào nữa được không?
– Tôi đi bên cạnh Âu Trình Can, một là anh ta có thể đáp ứng cho tôi nhu cầu ở tiền bạc. Thứ hai, dù tôi yêu Trương Gia Hòa đại ca của các cậu nhưng tôi không thể sống mãi trong cái hôn ước quá cố. Thứ ba, sau tất cả mọi chuyện, tôi cũng là phụ nữ, và tôi cũng cần một bến đỗ tình cảm.
– Vậy là cô yêu hắn?
– Không hẳn. Đã nói rồi mà, nơi nương tựa tình cảm.
Lúc nào cô cũng là người bỏ đi trước, còn lại Đàm Phúc và Kỳ Tuấn.Kỳ Tuấn nói:
– Này, không nghĩ ra cách gì sao?
– Cậu phải tự thân vận động chứ. Không giúp được.
– Tại sao?
– Nằm cạnh cô ấy mỗi đêm không phải là tớ.
– Cậu nghĩ tớ được ngủ chung hả?
– Mà nghĩ lại cũng hay. Thà cắn lưỡi tự vẫn chứ nhất quyết không cho cậu làm nhục.
– Sao lại gọi là làm nhục? Tớ và cô ấy có hôn thú đàng hoàng kia mà. Lễ cưới rình rang đó chứ. Vợ chồng gần gũi nhau kia mà.
Đàm Phúc nghĩ ngợi đôi chút rồi nói:
– Hãy tận dụng tất cả những sơ hở để có thể làm cô ấy thay đổi suy nghĩ về cậu.
– Ý cậu là dỗ ngọt à?
– Cậu có một đồng minh rất quan trọng kia mà.
– Ai?
– Baby.
– Tức là phải tham gia mấy lớp học làm cha mẹ, nào là thay tã, mua sữa, chăm đẩy xe trong siêu thị ư?
– Hãy làm chuyện này cho rình rang lên.
– Tại sao?
– Dĩ nhiên cô ấy sẽ hoàn toàn cự tuyệt cậu và những chuyện tớ bàn với cậu chỉ là dở hơi.
– À, tớ hiểu rồi. Tức là tớ cần phải làm chuyện ấy một cách để cả thiên hạ biết tớ làm cái gì.
– Tốt hơn hết là nên chọn cách đó. Chúng ta hết đường rồi.
– Cảm ơn đã cho tớ lối đi đúng đắn.
– Không. Tớ chỉ mới vẽ đường cho cậu thôi. Rồi cậu sẽ tự dựa vào thực lực của cậu rất nhiều.
– Tại sao sở hữu một bộ óc tinh xảo, thông minh như cậu đến giờ này vẫn phòng không chiếc bóng nhỉ?
Đàm Phúc chỉ mỉm cười, đứng dậy xách cặp ra thanh toán rồi bỏ đi. Chỉ còn mình Kỳ Tuấn ngồi lại và suy nghĩ, anh chàng ngồi cười một mình và chạy về tòa soạn hí hoáy soạn thảo.
Vương Khang sau một tuần làm những công việc thay cho Kỳ Tuấn thở phào nhẹ nhõm khi thấy anh quay trở về. Công việc khá thoải mái nhưng điều đó lại làm Khang không vui, bởi những lúc rãnh rỗi thế này đây, anh lại nhớ Nhã Trúc. Tại sao lại chỉ có thể nói được những câu như vậy mà thay vì câu “Anh yêu em”. Vương Khang thở dài, anh cố tìm cách liên lạc với Nhã Trúc. Hàng loại e-mail được gửi đi nhưng không có hồi âm. Rồi đến một hôm, tình cờ, Trúc lại gọi điện thoại về cho Khang:
– Chào anh!
– Nhã Trúc phải không?
– Anh vẫn còn nhớ giọng tôi hả?
– Em thế nào? Về bên ấy có ổn không?
– Cuộc sống bên này rất tốt, tất nhiên là tôi cũng vậy.
– Em có nhận được e-mail của anh không? Sao em không trả lời vậy?
– Tại vì tôi không muốn.
– Vậy à?
Khang không biết nói gì hơn, lời phũ phàng nhất mà anh cũng đã nghe được nên Khang đã không còn biết có nên buồn hay không. Anh chỉ mỉm cười:
– Ừ. Anh thì vẫn vậy. Vẫn là một thằng ký giả quèn.
– Sao lại quèn? Phải phấn đấu chứ.
– Đang phấn đấu. Nhưng mà không biết vì mục tiêu gì nữa.
– Tất nhiên là vì mục tiêu anh muốn đạt được. Giống như con gấu bông vậy đó.
– Con gấu bông … à … Phải nói nó cực kỳ khó đạt được đấy nhé.
– Anh mất bao nhiêu đồng xu để gắp được vậy.
– Bí mật.
– Không nói thì thôi. Tôi sắp phải đi ra ngoài, anh không còn gì nói thì thôi nhé!
– Đây là số điện thoại của em phải không?
– Uhm ….
– Anh có thể gọi cho em lần sau được không?
– Tôi không biết.
– Được rồi. Em có việc thì đi đi! Anh sẽ cố gắng nhớ lời của em, phấn đấu vì mục tiêu của mình phải phấn đấu.
– Tốt hơn hết là đừng vì phấn đấu vì những thứ chưa bao giờ có mục tiêu.
Khang không nói gì cả, chỉ im lặng rồi chờ đến khi cô nàng Nhã Trúc cúp máy. Cô nàng cũng không vui vẻ gì, cô đã không thể dũng cảm nói rằng cô không muốn trả lời e-mail của anh tại vì không muốn anh bận tâm về cô nữa. Vì Trúc cũng có tình cảm với Khang. Vậy thì cô đang trốn tránh điều gì?
Kỳ Tuấn về đến nhà, hôm nay anh đã đi cả ngày để rồi chỉ để rồi quay về nhà mà không có hột cơm nào trong bụng, bà Trầm vẫn ở đó và vừa mở cửa đã nghe mùi thơm sực nức từ gian bếp rộng. Minh Thư đang phụ mẹ nấu ăn, Kỳ Tuấn thấy đã lao vào và ôm Minh Thư thật chặt:
– Hôn vợ yêu nào!
Minh Thư chỉ đứng lặng ra mà không làm gì cả, không phản ứng cũng không cự tuyệt, ít nhiều vì mẹ cô cũng đang ở đó. Bà Trầm mỉm cười gật đầu chào cậu con rể:
– Con đi chơi về đấy à? Có mệt không để mẹ pha cho con ly nước chanh.
– Thôi khỏi đi mẹ, anh ấy uống rượu no cả rồi. Phải không anh yêu?
– Sao lại phụ lòng tốt của mẹ vợ được? Mẹ thương anh nên em ghen à?
– Món này rất ngon, em ăn thử nhé!
Rồi Minh Thư cũng mỉm cười nếm thử món ăn Kỳ Tuấn tận tay đút, trông cả hai âu yếm nhau rất tình tứ. Lúc thế này Minh Thư trông dễ thương cực kỳ, nụ cười đẹp như thiên thần và đôi mắt làm ướt tim biết bao nhiêu chàng trai, Kỳ Tuấn là một trong số đó. Nhiều khi anh lại chột dạ khi nghĩ rằng, tại sao người đẹp và xinh như thế lại mang trong mình một mối thù sâu xa và hận dai dẳng đến như vậy. Cô cũng không trả đũa anh theo bất cứ người con gái nào đã từng qua tay anh, Tuấn không thể ngừng suy nghĩ. Bà Trầm nói:
– Ngày mai mẹ sẽ về Hà Nội.
– Ơ… Sao sớm vậy ạ?
– Sao lại sớm? Cả tuần lễ rồi con rể ạ.
– Mẹ gọi con là Kỳ Tuấn đi. Cứ gọi thế nghe xa lạ quá. Mà tại sao mẹ lại về sớm như vậy? Con định mời mẹ dự khán xem con và Thư đi ghi hình khóa học kỹ năng làm cha mẹ lần đầu nữa chứ.
– Ghi hình?
Minh Thư nhíu mày nhìn Kỳ Tuấn, anh chàng gật đầu:
– Phải. Anh đã gửi bản kế hoạch cho ông Minh. Bên cạnh việc thu hút đọc giả bằng những bài viết, chúng ta có thể có những show như thế này để tăng khả năng quảng cáo thương mại.
– Anh dùng cái thai trong bụng em để hốt bạc riêng à?
– Không phải vậy. Nhưng chúng ta hãy làm như thế, em vừa có thể lãnh lương ngay cả khi nghỉ phụ sản.
– Tuấn có ý hay đó con.
– Xem như đây là một cách để chứng tỏ, chúng ta không kết hôn chỉ để chữa cháy vì cái bụng của em ngày càng lớn như mọi tin đồn. Anh muốn chứng tỏ tình yêu của anh dành cho em và em bé là thật. Ý em thế nào?
– Ý con thế nào?
– Kế hoạch của anh ấy hoàn hảo thế thì sao con có thể từ chối ạ?
– Vậy là tốt rồi, chúng ta sẽ tiếp thu thật tốt những bài học vì đứa con yêu của chúng ta. Em nhỉ?
Minh Thư gật đầu, cả hai đang cố diễn thật tốt trước mặt bà Trầm. Khi vừa đóng cửa phòng lại, Minh Thư đã giận dữ:
– Anh giở trò gì đây?
– Anh không thể yêu em khi chỉ còn lại hai chúng ta thì anh cũng phải tìm cách nào đó để được yêu em quang minh chính đại chứ. Không lẽ cưới em về chỉ để làm hoa kiểng thôi à? Phí lắm!
– Nhưng cũng không nên dùng cái cách ngu xuẩn như vậy. Mất thời gian của cả tôi và anh.
– Em phải nghĩ cho con chứ.
– Tôi làm gì không cần anh phải dạy bảo. Anh không tốt lành gì với đứa nhỏ đâu.
– À, mà anh quên nói với em, bước ra khỏi căn phòng này, từ đây về sau, không chỉ em phải diễn cho thật tốt làm cô vợ đáng yêu của anh, mà em còn phải diễn cho cả những ai bật TV lên mà xem đấy. Ông Minh vừa nhắn tin cho anh, ông ta chỉ có thể dùng hai chữ “Tuyệt vời” cho bản kế hoạch ghi hình khóa học của hai chúng ta mà thôi.
Minh Thư tức đến không nói được gì, Kỳ Tuấn cười thành tiếng mà đi ngang nựng lên má cô âu yếm rồi tìm chăn và drap trải ngủ bên dưới. Bà Trầm vẫn ở lại đây, nên Tuấn không thể tìm phòng khác mà ngủ. Cả hai cùng nằm xuống, một trên một dưới, đầu vẫn râm ran suy nghĩ về những toan tính, kế hoạch để cố giằng xé nhau, càng nhiều càng tốt.
Với kế hoạch Thư không thể từ chối này, xem như Kỳ Tuấn đã gỡ hòa. Cũng như một lời đáp trả hoàn hảo sau khi Thư khiêu chiến…