Kế Hoạch Làm Bố

Chương 33: Chương 33



Minh Thư và Kỳ Tuấn đến để đăng ký khóa học, cả hai gặp người trực tiếp giảng dạy cho lớp học này là cô Phương My. Kỳ Tuấn khá ngạc nhiên khi người này lại là người giảng dạy cho anh. Minh Thư hỏi:
– Sao nhìn cô ta đặc biệt vậy? Kết nhau rồi à?
– Nhiều chuyện.
Nhưng có lẽ Phương My không nhận ra Kỳ Tuấn, còn Kỳ Tuấn thì luôn luôn để ký ức đó trong đầu. Nhưng đó là ký ức gì thì thực sự bao lâu nay Kỳ Tuấn không ình được phép nhớ lại. Vì điều đó thì chẳng có gì là hay ho cả. Phương My giao cho Kỳ Tuấn và Minh Thư lịch trình học và nói:
– Một tuần hai bạn đến đây 4 buổi, tuy nhiên, con số này sẽ giảm dần, bắt đầu từ tháng thứ 7, và sau đó hai tháng còn lại chỉ nên đến 1 buổi 1 tuần. Đặc biệt là người mẹ cần có mặt đủ trong các buổi học. Nhưng không phải vì thế mà các ông chồng có cớ vắng mặt nhé!
Lớp học không đông cho lắm, khoảng 8 cặp đôi. Những bà mẹ tương lai đều nằm trong khoảng mang thai từ mới cấn thai cho đến mang thai ở tháng thứ 5. Ai cũng háo hức trông chờ đứa con đầu lòng và mong có sự chăm sóc tốt nhất cho chúng. Minh Thư cứ ngồi nhắn tin, Kỳ Tuấn nhắc khéo:
– Cô nên tập trung một chút.
– Chưa ghi hình mà, anh đóng cho ai coi vậy? Cho cô giáo hả?
– Cô không cần nghe những điều này à?
– Có anh nghe là được. Tôi nghĩ anh rất chú ý cô giáo này.
Sau khi tư vấn khóa học xong, các cặp đôi bắt đầu gặp gỡ nhau, Minh Thư đang ngồi chăm chú vào điện thoại thì một cặp đôi trong lớp đến chào hỏi. Nhưng cả hai lại gây sự chú ý khi có phóng viên đến quay phim và phỏng vấn, họ đến thật bất ngờ nhưng nhìn thái độ ranh ma của Kỳ Tuấn, Thư biết đây chính là trò của anh. Cô vẫn cố bình tĩnh mỉm cười tươi trước ống kính:
– Chào anh chị! Đây là chương trình ghi hình số đầu tiên của tạp chí “Người thời thượng”, lấy đề tài là “sự thay đổi của những người thành đạt”
Minh Thư đặt điện thoại xuống và nhìn Kỳ Tuấn, anh chàng niềm nở:
– Rất hân hạnh.
– Chị nhà mang thai tháng thứ mấy rồi?
– À … họ hỏi em kìa!
Minh Thư mỉm cười:
– 4 tháng.
– Chị có siêu âm là con trai hay con gái chưa?
Minh Thư lắc đầu, Kỳ Tuấn nói:
– Vì là con đầu lòng, tôi nghĩ con trai hay con gái gì cũng được.
– Thật không?

Minh Thư hỏi ngược lại, Kỳ Tuấn cười gượng. Anh phóng viên hưởng ứng bằng cách quay sang cặp đôi kế bên và hỏi. Anh chồng bên kia có vẻ khá tự tin trước ống kính:
– Lần mang thai trước của vợ tôi công tác ở ngoài Bắc suốt, nên lần này tôi nhất quyết phải cùng cô ấy tham gia khóa học này.
– Thế bé trước của anh chị mấy tuổi rồi?
– 16 tháng tuổi.
Minh Thư và Kỳ Tuấn mở to mắt nhìn, hai vợ chồng kia cũng gượng chín mặt:
– Không phải chúng tôi không kiêng cử gì. Nhưng mà, chỉ là phá lệ hơi sớm mà thôi. Với lại, hai em bé cách nhau một tuổi thì mình dễ nuôi dạy hơn, chúng lại trang lứa nhau, dễ mặc đồ, dễ chọn kiểu, miễn thằng anh không vừa thì còn đứa em.
– Anh chị tính kỹ thật.
– Biết sao được. Công việc ngày càng khó khăn, an toàn hôm nay chưa chắc ngày mai đã không sao, muốn có con vui nhà vui cửa thì phải tính chi ly một chút.
Phóng viên lại tiếp tục soi vào Kỳ Tuấn và Minh Thư:
– Công việc của anh là gì?
– Tôi là Designer.
– Còn chị?
– Tôi làm báo.
– Hai người quả là một cặp đẹp đôi. Thế hai bạn quen nhau khi nào?
Kỳ Tuấn luôn là người trả lời trước, nhưng lần này Minh Thư lại giành lấy phần trả lời đó:
– Anh ấy là người đón tôi ở sân bay. Tôi là cấp trên của anh ấy.
– Ấn tượng dành cho anh ngày đầu tiên gặp bà xã là gì?
– “Impossible is nothing” là câu nói khiến cô ấy đi vào cuộc đời tôi.
– Còn chị? Được biết anh chị quen nhau là tại phi trường, vậy ấn tượng đầu tiên chị dành cho chồng mình là gì? Chị có nghĩ anh ấy sẽ là chồng tương lai của mình không?
Minh Thư cố nhớ lại phút giây đầu tiên cô gặp Kỳ Tuấn, rồi cô lại mỉm cười nhìn thẳng vào ống kính và nói:
– Ngay từ lúc ban đầu gặp gỡ, tôi đã luôn cảnh giác phải đề phòng anh ấy. Anh ấy có gì đó rất lạ, đặc biệt là ở đôi mắt và nụ cười tự tin. Đến nỗi làm người khác phải e dè.

– Em nghĩ về anh nhiều như thế à?
– Nhiêu đó còn ít mà.
– Chúng tôi có thể biết vì sao anh chị tham gia khóa học này?
– Tôi nghĩ rằng đây là một lớp học bổ ích. Các cụ chỉ có thể chia sẻ cho chúng ta kinh nghiệm, nhưng tôi muốn học hỏi một cách hoàn hảo hơn. Hiểu rõ điều ấy như thế nào, tường tận hơn. Nên vì thế, sự lựa chọn của tôi là khóa học này.
– Còn cô? Bà mẹ trẻ!
– Bản thân tôi chưa có nhiều kinh nghiệm làm mẹ, tôi muốn có được những kỷ năng tốt nhất trước khi thực hiện thiên chức này.
– Được rồi, câu cuối cùng trong talkshow này, là một Tổng biên tập trẻ, thành công sớm như vậy, tại sao cô không quyết định thăng tiến sự nghiệp mà lại kết hôn và có con sớm như vậy?
Minh Thư không biết phải trả lời như thế nào, cô ấp úng một chút rồi mỉm cười cố ra vẻ tự nhiên:
– Thật ra thì … tôi nghĩ, thành công nhất của người phụ nữ chính là được lĩnh trọng trách thực hiện thiên chức làm mẹ. Thế nên, tôi nghĩ, dù việc trở thành mẹ có là điều mong muốn hay không mong muốn, tôi vẫn vui vẻ đón nhận thiên thần nhỏ của tôi. Khi mà tất cả thành công đều ở bên cạnh tôi, tôi vẫn có thể nói rằng, sự có mặt của con tôi là điều tôi thành công nhất trong đời. Tôi sắp có con. Tôi hạnh phúc!
Cả hai chạm môi nhau trước ống kính, Minh Thư và Kỳ Tuấn nhìn nhau cười rất lạ, Kỳ Tuấn nói:
– Bài học đầu tiên cho các bạn: Người mẹ có 9 tháng 10 ngày để chuẩn bị làm mẹ trong khi đối với ông bố đó như khác nào 1 tin sét đánh ngang tai. Hãy gần gũi, bên cạnh người vợ thân yêu của mình, cùng cô ấy hòa vào dòng hồi hộp, thấp thỏm và lo lắng để cùng trở thành những ông bố bà mẹ tốt nhé!
Chờ ống kính ghi hình vừa tắt, Minh Thư bước ra ngoài xe trước mà không thèm chào hỏi bất cứ ai trong lớp học. Trong khi đó, Kỳ Tuấn đi cùng cô giáo viên hướng dẫn Phương My. Trong thang máy, dường như Phương My vẫn chưa nhận ra Kỳ Tuấn là ai nên anh cũng không muốn nhắc tới. Lúc rồi khỏi thang máy, Tuấn cố tình tranh lối đi trước rồi làm rớt lại card visit. Phương My nhặt lên và định chạy theo, cô đọc tên một cách chầm chậm:
– Thái Kỳ Tuấn …
Rồi nhìn tướng đi đến phong thái nói chuyện lúc nãy, Phương My nhíu mày:
– Là cậu ta sao?
Buổi tối hôm nay là lúc Kỳ Tuấn và Minh Thư về nhà ăn buổi cơm để tiễn bà Trầm về Hà Nội, cả nhà ngồi quây quần bên nhau với bàn cơm hàng loạt món ngon. Minh Thư đang tắm trong phòng, Kỳ Tuấn ra trước và phụ bà Trầm dọn cơm. Kỳ Tuấn nói:
– Thư hoàn hảo mọi thứ, nhưng chỉ có nấu ăn là còn tệ thôi mẹ nhỉ?
– Phải. Nó thích học mọi thứ, chỉ có nấu ăn là không thích.
– Thế cô ấy làm sao xoay sở khi đi du học bên Mỹ nhỉ?
– Chắc nó cũng phải tự học với người khác. Dù Thư nấu ăn không giỏi nhưng nó có tính tự lập, nó đâu thể vì không nấu ăn được mà quay trở về từ bỏ giấc mơ đâu con.

– Thế cô ấy quan hệ với bạn bè thế nào nhỉ? Có nhiều chàng trai thích vợ con khi cô ấy còn đi học không?
– Cũng có.
– Thư có đáp lại ai không mẹ?
– Có.
– Cậu ấy như thế nào? Có đẹp trai, giỏi giang không? Hay là ..
– Không nên nhắc làm gì…
– Mẹ ơi hôm nay cho con ăn gì vậy ạ?
Minh Thư bước ra làm Kỳ Tuấn và bà Trầm ngừng cuộc nói chuyện, Minh Thư nhìn thấy thái độ cả hai nên dò hỏi:
– Hai người nói chuyện gì bí mật thế?
– Mẹ nói em rất thích học hỏi. Chỉ có nấu ăn là không.
– Còn gì nữa không?
Minh Thư mỉm cười rồi lại liếc nhìn Kỳ Tuấn:
– Không tin là anh ấy chỉ hỏi mẹ bao nhiêu đó.
– Phải. Dĩ nhiên người chồng nào cũng muốn tò mò về tình duyên của con.
– Thế mẹ có kể gì không đấy?
Bà Trầm mỉm cười đặt ba ly nước xuống bàn, cả ba cùng ngồi ăn cơm. Kỳ Tuấn bật TV lên và chương trình đang phát sóng lúc cả hai tham gia talkshow. Kỳ Tuấn nói:
– Em nên tự nhiên một chút, trông em vẫn nghiêm nghị quá đấy!
– Con gái mẹ vốn là như thế mà.
Minh Thư thậm chí chẳng thèm nhìn TV, cô chỉ cố nuốt thật nhiều thức ăn để giải quyết cái bụng đói. Trong khi đó Kỳ Tuấn thì rất niềm nở nói chuyện với bà Trầm, cô không nghĩ Tuấn đóng kịch lại đóng thật như vậy. Sáng hôm sau, Kỳ Tuấn và Minh Thư đưa bà Trầm ra sân bay, bà có vẻ bịn rịn quyến luyến cô con gái. Minh Thư an ủi:
– Mẹ à, con sinh em bé thì mẹ vào đây nha.
– Được rồi. Mẹ nhớ mà!
– Mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc cho Thư tốt trong thời gian cô ấy mang thai.
– Hứa với mẹ được thì cũng phải làm được con rể nhé!
– Con gửi mẹ chút quà!

Sau khi tiễn bà Trầm về, cả Kỳ Tuấn và Minh Thư đều quay lại công việc của mình. Nhưng Kỳ Tuấn không quay về ngay mà lại tiếp tục đàn đúm với Đàm Phúc. Tuấn đến văn phòng luật sư và cả hai khui chai rượu để ngồi tâm sự. Đàm Phúc hỏi:
– Sao? Talkshow đó trông cậu đạo đức giả cực kỳ.
– Hey hey … nói gì lạ thế. Không phải tớ diễn đạt lắm sao.
– Tất nhiên là không phải vậy nếu ai đó biết kế hoạch của cậu.
– Buồn cười.
– Làm vợ chồng được mấy ngày rồi, bắt đầu vào việc chưa?
– Việc gì?
– Dĩ nhiên là đào thông tin về đại ca.
– Cô ta khá phức tạp trong chuyện tình duyên, tớ đã cố săm soi bà mẹ vợ nhưng không có cơ hội.
– Vậy thì làm sao …
– Từ từ đã … Nhưng có một điều bất ngờ trong lớp học đó.
– Điều gì?
– Cậu nhớ Trần Phương My không?
– Trần Phương My? Cái tên này nghe quen quen… Nhớ rồi! Trời ơi, sao lại oan gia như thế?
– Cô ta là giáo viên hướng dẫn trong lớp học đó.
– Cậu … cậu không có gì chứ?
– Tớ bình thường. Nhưng mà cô ta không nhận ra tớ thì phải.
– Ngày đó cậu nhút nhát và công tử bột thấy mồ, ai thèm ngó tới cậu. Lại nhỏ hơn người ta 2 tuổi… Bây giờ ai lại nhìn ra một Thái Kỳ Tuấn sát gái, quyến rũ và là dân chơi thứ thiệt như thế này.
– Vì thế tớ bắt đầu hứng thú với lớp học này đây.
– Vợ cậu là Hoàng Ngọc Minh Thư đó, cẩn thận đi!

Kỳ Tuấn bật cười thành tiếng:
– Tại sao ai cũng bảo tớ đề phòng cô ta mà không ai nghĩ rằng cô ta mới là người nên đề phòng tớ. Thái Kỳ Tuấn này không thích … nhưng đã thích rồi thì cực kỳ mãnh liệt. Tớ không thích Hoàng Ngọc Minh Thư, nhưng tớ đã mãnh liệt với kế hoạch trả thù của cô nàng. Tớ không dễ gì buông đâu. Chừng nào tớ chưa có được cái tớ muốn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.