Kế Hoạch Làm Bố

Chương 8: Chương 8



Gia đình họ Âu lâu ngày mới có được bữa cơm nhiều hơn 3 người. Cô con gái út từ Hong Kong trở về vốn là được sống với mẹ và được ăn học bên đó. Trình Can về tới nhà, gặp cô em út mừng ra mặt:
– Về rồi sao hả nhóc?
– Em lớn rồi. Anh cứ gọi em là nhóc hoài.
– Sao không gọi anh hai đón? Muốn tạo bất ngờ à?
– Ba đã cho quản gia ra đón rồi mà.
– Hai đứa có thôi hay không? Sao không đứng nào chào dì hết vậy?
– Dì?
Cô em mắt tròn mắt dẹt nhìn Trình Can, anh chàng nhỏ nhẹ:
– Ba đã kết hôn với cô ấy. Bí mật và…
– Kết hôn? Khi mẹ mất chưa lâu à? Ba ơi… Nói gì đi chứ? Sao lại kết hôn với người như thế này? Thật là trơ trẽn…
– Nhã Trúc, con im đi! Không được hỗn. Dù gì đây cũng là vợ của ba.
– Vợ của ba nhưng không phải mẹ của con.
– Nhã Trúc,ba cảnh cáo con…
– Thôi đủ rồi. Hai người làm cái gì vậy? Cãi nhau vì người ngoài à?
Trình Can lên tiếng, kéo cô em Nhã Trúc ra khỏi bàn. Ông Minh giận dữ:
– Con lớn rồi. Không phụ ba dạy dỗ em thì thôi sao lại hỗn theo nó thế? Ba danh chính ngôn thuận kết hôn với cô ấy, sao lại là người ngoài?
– Ba kết hôn với người khác tức là ba đã chọn cho ba một gia đình khác. Không phải cùng tụi con nữa.
Nhã Trúc hét lên trong nước mắt. Trình Can ôm em gái vào lòng và nói:
– Ba có quyền chọn ình hạnh phúc riêng. Nhưng không có nghĩa là tụi con cũng phải chấp nhận. Nhé!
Đưa Nhã Trúc về nhà riêng của mình, Trình Can thở dài nhìn cô em gái và nói:
– Lần này em về bao lâu?
– Mẹ mất rồi. Ở bên đó với dì tuy không khổ cực gì cả nhưng em có cảm giác thiếu thốn lắm. Thiếu thốn tình thương yêu. Em không về Hong Kong nữa đâu.
– Sao lại không? Em đang học bên đó mà. Bỏ rơi hết à?
– Em vẫn có thể về đây học tiếp. Hoặc đi làm cho công ty của anh hai mà.
– Không phải là em gái của anh thì có thể vào công ty được đâu. Với lại em vẫn còn nhỏ!

– Không lẽ anh lại muốn đuổi em về lại Hong Kong?
– Anh hai không đuổi. Nhưng…
– Nhưng cái gì?
– Thôi, tìm cái gì bỏ vào bụng trước đi. Em hỏi nhiều quá!
Minh Thư chạy bộ quanh nhà, tình cờ đi ngang sân tennis, cô trông thấy bóng dáng ai đang tập luyện rất siêng năng với những cú đánh cực mạnh. Cứ ngỡ là Trình Can, Minh Thư bước vào sân và mở lời:
– Anh siêng tập quá nhỉ?
Chàng trai quay lại và ngạc nhiên nhìn, không ngờ đó lại là Kỳ Tuấn. Kỳ Tuấn cũng nhìn Minh Thư rồi lại bỏ vào trong và lấy khăn lau mồ hôi:
– Cô cũng biết cuộc chiến của chúng tôi ngày mai à?
– Ngày mai? Cuộc chiến nào?
– Cứ mà hỏi Âu Trình Can đi!
– Trình Can và anh biết nhau à?
– Xem ra cô vẫn chưa biết thân thế của hắn hả?
Minh Thư lắc đầu, Kỳ Tuấn nhếch mép cười:
– Chiếc ghế của cô đang ngồi, lẽ ra ba hắn sẽ để lại cho hắn nếu như hắn ngoài thời trang ra thì không đam mê kinh doanh gì cả.
– Trình Can là con trai của ông Minh à?
– Lúc ngạc nhiên trông cô kém quyến rũ nhỉ?
Kỳ Tuấn vẫn tiếp tục những cú đánh bóng thật chính xác, anh treo ở góc xa một chiếc khăn và Tuấn đánh cực chính xác vào chiếc khăn đó không lỗi một quả nào. Minh Thư nhìn một chút rồi nói:
– Anh chơi cũng khá nhỉ?
– Sáng chủ nhật tôi phải quyết đấu mà.
– Thế tại sao lại phải quyết đấu?
– Vì sao ư? Mai thì cô sẽ biết.
Rồi Kỳ Tuấn thu dọn xếp vào túi và rời khỏi sân tennis. Minh Thư cũng đi về nhà, cả hai không chào nhau tiếng nào. Kỳ Tuấn không xác định được anh đang ghét hay là đang muốn đùa giỡn với Minh Thư. Chỉ là, có một cảm giác muốn sở hữu, không giống một thứ tình cảm muốn đeo đuổi, nhưng Tuấn không hề giận lâu dù Minh Thư đã xử nặng với anh biết bao nhiêu lần. Trong thâm tâm anh vẫn còn đang muốn đi sâu hơn vào Minh Thư để tìm hiểu hết những bí ẩn về cô. Sự thật đằng sau cái chết của Trương Gia Hòa và còn nhiều hơn thế nữa. Với những lý do như vậy, xem như anh đã ngầm đồng ý giúp Phương Dung trả thù.
Sáng Chủ Nhật, sân Tennis bỗng đông đúc hơn mọi ngày. Biết được cuộc chiến giữa Trình Can và Kỳ Tuấn, khá nhiều người đến xem, đặc biệt là nhân viên tòa soạn. Nhã Trúc vừa trông thấy Kỳ Tuấn đã reo lên:
– Anh Kỳ Tuấn, anh Kỳ Tuấn!
– Âu Nhã Trúc ?

– Anh vẫn còn nhớ em sao. Mừng quá!
– Nhớ chứ. Con mèo Kitty hay khóc nhè chứ ai.
– Em lớn rồi, em hết mê mèo Kitty rồi.
Trình Can và Minh Thư song bước tiến vào. Trông thấy cả hai quấn quýt nhau như vậy, Minh Thư hơi ngạc nhiên:
– Ai đấy ?
– Em gái tôi.
– Tôi không biết anh có em gái đấy.
– Ừ. Thì giờ đã biết rồi.
– Trông xinh xắn lắm.
– Nó giống tôi mà.
– Minh Thư, cô cũng đến à?
Minh Thư và Trình Can quay lại, ông Minh cũng đến nhưng chỉ là một mình. Minh Thư mỉm cười:
– Ông cũng mê tennis sao?
– Tôi đến xem con trai tôi thi đấu thôi.
Trình Can nhăn mặt nhìn Nhã Trúc, cô kéo Kỳ Tuấn lại và nhún vai:
– Ba muốn đi mà! Anh hai đừng la em.
– Hai người làm hòa với nhau nhanh nhỉ?
– Không sao. Như thế càng vui chứ sao! Ông chủ, xem tôi đánh bại con trai ông như thế nào đây này!
Trận đấu được bắt đầu, Kỳ Tuấn có vẻ lép vế trước những cú lốp rất kỹ thuật của Trình Can. Thậm chí có lúc Kỳ Tuấn bị dẫn đến 4-0. Ván đầu tiên kết thúc với tỉ số 6-2. Kỳ Tuấn đã thấm mệt khi bị Trình Can đánh tả tơi. Minh Thư ngồi bên ngoài mỉm cười vẫy tay chào Trình Can trong khi Kỳ Tuấn vừa đặt vợt xuống ngồi ghế là đã có 3,4 cô nào là lau mồ hôi, nào là đưa nước và hỏi thăm sức khỏe. Anh chàng khá bực và liếc nhìn sang bên Trình Can. Trình Can nhếch miệng cười:
– Thua rồi nhé!
– Anh nghĩ thực lực của tôi chỉ bao nhiêu đó à?
– Tôi không nghĩ thực lực của cậu đến đâu hết. Nghĩ đến đâu? Trình cao hơn cả Roger Ferderer hay chỉ là 1 tay vợt nghiệp dư?
Kỳ Tuấn lườm mắt tiến sát lại Trình Can và cụng vào trán anh:
– Không ai cả. Đẳng cấp của một Thái Kỳ Tuấn sẽ bắt anh phải gác vợt.

– Sợ thế ?
– Thua thì phải giữ lời hứa. Tránh xa Hoàng Ngọc Minh Thư!
– Ok! Cậu cũng vậy chứ?
– Tôi không bao giờ thua.
– Nếu…
– Tôi đã chơi thì đã không bao giờ đặt ra kết quả có chữ nếu.
– Cấm cậu chơi lách luật.
– Sợ à?
– Cậu luôn chơi lách luật nếu thất thế. Chúng ta lớn lên bên nhau mà Thái Kỳ Tuấn.
– Âu Trình Can, nói cho anh biết, đừng có mà giành thứ gì với tôi. Anh giành không lại đâu!
– Để rồi coi!
Ván đấu thứ hai bắt đầu, Kỳ Tuấn đã bắt đầu sử dụng những chiêu thức mà anh đã tập luyện suốt ngày hôm qua. Những cú đánh cực mạnh khiến Trình Can không thể đỡ được, và hơn nữa, những cú đánh không nhằm vào góc xa đường pitch, mà nhắm vào Trình Can. Những chỗ mà anh không thể trở tay được buộc phải né nếu không muốn tỉ lệ chấn thương cao. Ở phía ngoài, Phương Dung và Đàm Phúc cũng bí mật tới dự. Cô nói:
– Cậu có chắc Kỳ Tuấn sẽ thắng?
– Cậu ta có muôn nghìn cách để chiến thắng. Yên tâm đi!
– Cậu chắc thế à?
– Nên tôi mới bảo cô thay vì ở nhà ngủ còn hơn đi xem những trận nhạt nhẽo thế này.
Ván thứ hai kết thúc với tỉ số áp đảo 6-0. Hơn thế nữa, Trình Can nhiều khả năng đã không còn có thể thi đấu tiếp vì đã “ăn” banh nỉ bầm dập. Tuy nhiên, anh không chịu thua. Kỳ Tuấn cười một cách kiêu ngạo nhìn về phía khán đài. Minh Thư nhăn mặt:
– Tại sao gió lại đổi chiều nhanh thế? Kỳ Tuấn thi đấu như một người khác vậy.
– Trình Can vốn chơi giỏi hơn Kỳ Tuấn. Tuy nhiên, chỉ một lần thua duy nhất trong đời, nó tự nhủ sẽ không bao giờ thua Trình Can một lần nữa. Đó là lý do tôi đã nhận giáo dưỡng cậu ta từ lúc còn là một thằng choai choai bốc đồng.
– Anh ta mồ côi à?
– Gần như là thế. Với một người cha mất sớm và người mẹ chẳng thể cho gì cậu ta ngoài tiền bạc.
– Anh Tuấn chơi giỏi môn này chỉ vì muốn thắng anh hai thôi. Chị không biết à?
– Không.
– Anh hai nói cuộc chiến hôm nay là vị chị đó. Minh Thư!
– Sao cô biết tên tôi?
– Vậy mới hay.
– Tại sao lại là vì tôi?
– Vì chị là mục tiêu mà cả hai anh đều muốn hẹn hò.
– Cái gì? Có chuyện đó nữa sao?

– Sao lại không?
Bước vào ván thứ ba, Kỳ Tuấn lại chơi nửa đùa nửa thật. Cứ như là muốn trêu chọc Trình Can trong khi anh này vẫn cố hết sức giành điểm. Tỉ số giằng co đến lúc Trình Can nắm phần lợi thế sau khi Kỳ Tuấn bỏ một vài cơ hội. Chỉ một lần đánh hỏng nữa sẽ thua cuộc, Tuấn không muốn như thế. Đột nhiên Tuấn nhìn Minh Thư rồi lại nhìn Trình Can. Anh này thở hồng hộc và đôi mắt chợt sáng lên như lóe ra một suy nghĩ gì đó. Kỳ Tuấn đứng chếch hẳn san góc trái rồi giao bóng thật mạnh hướng thẳng vào mặt Trình Can. Theo phản xạ, Trình Can đỡ nhưng không kịp. Bóng trúng vào cán vợt và dội lại một lực mạnh đi theo đường lúc nãy. Lực đi vẫn còn rất mạnh và nó hướng thẳng vào Minh Thư. Kỳ Tuấn liền đỡ nó và lãnh thẳng một cú ngay mũi. Máu mũi anh chảy ròng ròng, Minh Thư vội chạy ra và đỡ Kỳ Tuấn dậy:
– Không sao chứ?
– Cô mới là người không sao. Còn tôi thì có sao! Nhiều sao lắm!
– Trời ơi, anh mê sảng rồi. Tỉnh táo lại đi!
– Đừng chạm vào mũi tôi. Đau lắm!
Trình Can dù đã chiến thắng nhưng anh cũng phải chấp nhận một kết quả hòa trên danh nghĩa bởi Kỳ Tuấn mới là người chiến thắng trong ván đấu đó nếu như anh không bay ra và đỡ cho Minh Thư. Kết quả là Kỳ Tuấn bị gãy mũi, phải nằm viện. Lúc anh tỉnh lại thì đã không còn ai, chỉ còn Đàm Phúc và Phương Dung. Dù mũi rất đau nhưng Kỳ Tuấn cũng ăn mừng cho chiến thắng, cạn ly champaige, Đàm Phúc nói:
– Trông cô nàng khá lo lắng cho cậu đấy! Ghi điểm rồi!
– Giành một kết quả hòa trên danh nghĩa. Không tồi cho lắm!
– Chiêu này nghĩ ra lúc nào thế? Tuyệt thật.
– Hên cho tớ là vị trí của hắn bị tớ xuyên tạc trước.
– Tài lắm. Đồ ranh ma!
Phương Dung cắt cuộc nói chuyện của hai người bằng cái nhăn mặt như không hiểu chuyện. Đàm Phúc bật cười và nói:
– Chị không để ý Kỳ Tuấn đứng hẳn sang một bên, gần sát Minh Thư và theo một góc chéo tới Trình Can à?
– Thế thì đã sao? Trong quần vợt ai chả đứng giao bóng kiểu đó?
– Nhưng trùng hợp là góc Minh Thư ngồi cũng theo đường truyền thẳng. Kỳ Tuấn đã giao một cú cực mạnh để Âu Trình Can không trở tay kịp để đỡ và cán vợt đã vô tình đưa trái banh đi ngược lại. Tỉ lệ trúng Minh Thư lên đến hơn 50%. Và tên ranh ma này đã tranh thủ ghi điểm với cái bài muốn thuở là “anh hùng cứu mỹ nhân”.
– Cậu cáo già hơn tôi nghĩ đấy!
– Thực sự tôi đã phung phí vài cơ hội. Không chơi kiểu đó thì làm sao có thể giành lợi thế với nàng.
– Hay thật.
Phương Dung nghiêm giọng trở lại:
– Nghĩa là cậu đã đồng ý giúp tôi trả thù?
– Cho tôi thêm ít thời gian đi.
– Tại sao?
– Ở Minh Thư, cảm giác mới mẻ của tôi vẫn còn đó. Tôi không hiểu thù hận giữa các người ở bên Mỹ ra sao. Nhưng hiện giờ tôi chỉ có cảm giác chiếm đoạt và muốn sở hữu cô ấy. Không hẳn gọi là tình yêu, nhưng thứ tình cảm này dùng để lợi dụng thì tôi chưa làm được. Nên tôi mới cần thời gian!
– Được. Tôi chờ cậu! Tôi tin cậu sẽ giúp được tôi.
Rồi Phương Dung bỏ đi. Kỳ Tuấn lại nằm dài với cái mũi đau đớn, nhìn lên tường rồi lại nhìn xung quanh. Kỳ Tuấn lại chợt mỉm cười:
– Babe, tôi sẽ từng bước ghi điểm với em! Rồi chiếm đoạt em bằng tất cả kinh nghiệm mà tôi có được từ lúc tôi biết khái niệm “cua gái” là gì? Chờ tôi nhé!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.