Ánh Tuyết và Minh Thư cùng nhau đi siêu thị. Trong khi Tuyết đang chú ý những món thực phẩm giúp làn da mềm mại thì cô cảm thấy lạ khi Minh Thư chỉ toàn mua đồ bổ. Lúc về nhà thì lại nấu nấu nướng nướng mà không tán dốc với cô. Ánh Tuyết nhíu mày:
– Cậu dành buổi tối chủ nhật để làm việc này thay vì ngồi xuống cạnh tớ và chúng ta tranh luận về mẫu thiết kế mới nhất của Chanel hay Louis Vuittons à?
– Xin lỗi đi! Nhưng tớ bận. Cậu không dành tối chủ nhật cho chồng cậu à?
– Ông chồng tớ rãnh vào tất cả các đêm, chỉ trừ chủ nhật là say lướt khướt. Anh ấy quan niệm tối cuối tuần buổi tối của bạn bè. Có về thì cũng vậy thôi!
– Thôi nào Ánh Tuyết, lại đây nếm thử xem!
Miễn cưỡng bước lại thử món soup của Minh Thư. Phải ngạc nhiên khi cô nàng này vào bếp không quá tồi nếu không muốn khen là ngon. Ánh Tuyết nếm thử chưa đã, cô múc thêm một muỗng đầy. Minh Thư cản lại:
– Không được. Không cho hai chúng ta!
– Không phải đây là món cậu đãi tớ tối chủ nhật dành cho bạn bè à?
– Vào một dịp khác. Tớ sẽ chế biến cho cậu ăn. Hôm nay thì…
– Thì sao?
– Tớ e là tớ phải tiễn cậu về sớm vì tớ phải tới bệnh viện trước khi họ không cho tớ thăm bệnh.
– Ôi trời ơi…
Minh Thư tới bệnh viện với hộp soup thơm phức. Lúc cô còn đang phân vân không biết có nên gõ cửa hay không thì Kỳ Tuấn vừa rẽ lối và định về phòng. Trông thấy Minh Thư, Kỳ Tuấn mặt mày khá khởi sắc. Anh chàng mở cửa và cả hai cùng đi vào. Nhìn hộp soup bốc khói, Kỳ Tuấn hỏi:
– Của tôi đó hả?
– Anh có muốn ăn ngay không?
– Có phiền cô không?
– Tôi không hiểu ý của anh.
– Bác sĩ luôn bảo tôi phải ăn với tư thế ngửa đầu ra, để tránh bộ cơ nhai của tôi cử động làm mũi tôi bị đau và khó lành lặn mau được.
– Tức là tôi phải…
– Ừ!
– Cũng được thôi!
Minh Thư đút từng muỗng cho Kỳ Tuấn ăn. Cô hỏi:
– Bác sĩ nói anh bị sao?
– Gãy mũi.
– Cũng nặng nhỉ?
– Tự nguyện mà.
– Cảm ơn.
– Về cái gì?
– Đã đỡ cho tôi. Nếu không, có lẽ tôi phải là người ngồi đây.
– Hơ… Lúc cô thế này có phải ổn hơn rất nhiều không. Lạnh lùng đôi khi không tạo nhiều quyến rũ đâu, sếp ạ!
– Tôi không lạnh lùng. Tôi chỉ làm đúng kỷ luật thôi. Mà điều đó tôi làm vì mục đích khác. Không để quyến rũ ai hết.
– Nhưng tôi muốn cô cảm ơn tôi bằng cách khác.
– Tại sao anh luôn đặt quyền lợi của mình lên trên vậy hả?
– Vì đã chịu ơn tôi, thì phải cho tôi là người nhiều quyền lợi hơn chứ.
Kỳ Tuấn mỉm cười, anh yêu cầu Minh Thư phải để cho anh hôn. Dĩ nhiên cô nàng phải đối kịch liệt, Kỳ Tuấn mím môi:
– Chỉ là một nụ hôn lên má thôi mà!
– Anh không hiền đến mức chỉ hôn lên má thôi đâu. Tôi hiểu rõ anh quá mà!
– Tức là cô cũng có suy nghĩ về tôi, nên mới hiểu rõ tôi.
– Chỉ là một câu nói…
– Được. Nhưng đã có phải không? Nghĩ về tôi ngoài công việc.
– Tôi không thích điều này đâu, Kỳ Tuấn. Tôi đi về!
– Chờ đã…
Bị gãy mũi nhưng đôi tay vẫn còn rất lực lưỡng, Kỳ Tuấn mạnh dạn kéo tay Minh Thư lại để cô ngồi vào lòng anh. Tuấn không để phí một phút giây nào, anh vội vàng đặt lên môi Minh Thư một nụ hôn nhẹ nhàng. Minh Thư trong lúc bất ngờ đã không kịp phản kháng, tuy nhiên, vừa nếm được mùi soup trên môi, thấm một chút vào lưỡi thì cô đã xô Kỳ Tuấn ra. Như thường lệ, cô định tát anh, có vẻ như Kỳ Tuấn đã sẵn sàng chịu đựng cái tát ột hành động đường đột. Tuy nhiên, Minh Thư đã rút tay lại:
– Hôm nay anh là bệnh nhân, tôi không đánh lại anh. Thái Kỳ Tuấn, nếu anh còn làm như thế nữa tôi không cho anh cơ hội quay trở lại tòa soạn đâu.
– Cô nghĩ cái tòa soạn đó cần tôi hay tôi cần cái tòa soạn đó?
– Tôi không cần biết ai cần ai. Nhưng quyền quyết định nằm ở tôi. Anh cần hay không là tùy!
Minh Thư bỏ về. Cố lao nhanh ra để lấy khăn giấy ướt mà chùi đi một chút soup bắt đầu khô trên môi của cô. Trùng hợp thay hộp khăn chỉ còn lại cái hộp không. Phải lái xe về tận nhà mà trên môi và lưỡi vẫn còn cái mùi vị khó chịu đó, Minh Thư nhăn mặt:
– Tại sao tôi lại để anh hai lần hôn tôi vô cớ như vậy chứ? Thái Kỳ Tuấn đáng ghét!
Một ngày mới bắt đầu, Minh Thư ngán ngẩm nhìn bản thiết kế mà Vương Khang đã làm thay cho Kỳ Tuấn đang vắng mặt. Vương Khang hiểu rõ tài mọn của anh tới đâu. Minh Thư nói:
– Nếu tôi nói bài này ổn. Cậu có tin không?
– Tôi đã cố gắng hết sức rồi.
– Có thể tốt hơn được không?
– Sếp có nghĩ tới việc tìm người thay thế Kỳ Tuấn không?
– Gần như là không thể.
– Tại sao?
– Nếu chúng ta làm vậy, lúc Kỳ Tuấn trở lại, tòa soạn vô tình trả lương cho 2 vị trí trùng nhau. Với lại, đó chỉ là một hình phạt làm gương thôi.
– Hình phạt làm gương à?
– Cậu có vẻ không hài lòng quyết định của tôi.
– Không. Tôi sẽ cố gắng giao trang đầu của tớ tạp chí sớm hơn, đẹp hơn thế này.
– À… Mà Khang à…
– Sao vậy sếp?
Minh Thư xoay xoay cây bút khá điêu luyện rồi nói:
– Không thể vì cậu thực hiện kỷ luật nhiều hơn, nghiêm túc hơn ngoài kia thì cậu có thể thoát khỏi dấu stick của tôi.
– Tôi làm gì mà bị đánh stick?
– Thẻ ngành. Đâu?
– Cái gì? Thẻ… Thế mà sếp cũng phát hiện ra à?
– Chuyện nhỏ thế mà tôi không phát hiện được thì làm sao lãnh đạo cái toàn soạn hơn trăm người?
– Tôi chỉ đánh rơi đâu đó thôi.
– Thì hãy đi tìm. Trước khi ngày mai bị đánh dấu stick thứ 2.
– Sếp à…
– Ra ngoài làm việc đi!
Dấu stick dành cho Vương Khang Minh Thư không thể không đánh. Vì thế cô biết dù đó là khá nặng tay như cô không thể làm khác hơn. Vương Khang tức giận vì một lỗi nhỏ mà anh phải chịu dính một lỗi, đang ngồi tức đỏ mặt. Chợt nhìn ra phía ngoài cửa kính, trông thấy cô nàng hôm nọ đang trêu tức mình bằng cánh xoay xoay cái thẻ ngành. Vương Khang vội vã chạy ra, cô nàng Nhã Trúc cao giọng:
– Cuối cùng thì đã trông thấy tôi rồi à?
– Sao cô tìm được tới đây?
– Nhờ cái thẻ này.
– Trả đây cho tôi.
– Cho tôi một lí do đi!
– Ba mẹ cô không dạy cô nhặt đồ của người khác thì phải trả lại à?
– Ba mẹ anh không dạy anh cách nói năng tử tế với người nhặt đồ của anh à?
Vương Khang nắm kéo Nhã Trúc lại và thô bạo giật lấy. Giật lại được cái thẻ, Vương Khang bỏ nó vào túi, quay lại nhìn thấy Nhã Trúc nằm dài. Đầu đập vào tường và chảy máu, anh hốt hoảng:
– Cô không sao chứ?
– Chảy máu rồi. Oh my God… cái đầu của tôi.
Nhã Trúc chạy vào, Vương Khang cũng chạy theo. Mọi người đều nhìn anh với ánh mắt dò xét khi Vương Khang trở vào. Vương Khang gãi đầu:
– Sao mọi người lại…
– Cậu làm gì con gái của cựu chủ tịch vậy?
– Ai? Cô ta hả?
– Phải. Tôi nhận ra cô ấy. Là con gái út của ông Minh đấy.
– Nguy to rồi…
Nhã Trúc với cái đầu phải khâu lại 4 mũi. Cô nhăn nhó:
– Bác sĩ, có để lại sẹo không?
– Vết khâu thế này, chắc là phải có rồi.
– Thế có phẫu thuật được không?
– Cô không nên hở tí là chạm tới dao kéo. Tôi thấy vết sẹo này không lớn,nó cũng chỉ nằm gần chân tóc…
– Mặt tôi thế này mà để lại sẹo. Còn gì là nhan sắc nữa.
Cô nàng ngoe nguẩy bỏ ra ngoài. Vương Khang vẫn ngồi ở ngoài và chờ, trông thấy cái đầu của Nhã Trúc, Vương Khang nhăn mặt:
– Cô không bị gì chứ?
– Lo tiền cho tôi đi phẫu thuật xóa sẹo đi.
Nhã Trúc bỏ chạy. Vương Khang tặc lưỡi:
– Đúng là đồ con gái!
Minh Thư đang duyệt bài viết, cô khá chú ý với bài viết của Phương Dung. Rất có chiều sâu và tính chuyên nghiệp, Phương Dung gõ cửa:
– Chào Tổng biên tập!
– Hay quá, tôi cũng đang định gọi cho chị.
– Về bài viết của tôi… Còn lỗi ở đâu sao?
– Không. Bài viết rất tốt. Tôi đã duyệt bài này cho số ra sắp tới. Chị cứ thế mà phát huy nhé!
– Cảm ơn. Tổng biên tập quá khen rồi!
Chỉ cần bỏ ra một chút xíu công sức, bước đầu Phương Dung đã có thể tạo lòng tin cho Minh Thư. Những bước đầu tiên trên đường trả thù cho Gia Hòa cơ bản đã thành công. Một cái mỉm cười của Phương Dung khi rời khỏi phòng đầy tự mãn và kiêu hãnh.