Trở về làng cổ Đường Lâm, nơi này luôn yên bình và dễ chịu. Dù điều kiện sống thì không đầy đủ như ở thành thị nhưng nơi này có một thứ mà thành thị đã mất đi thì chẳng biết bao giờ mới tìm lại được: sự trong lành.
Thư thức dậy, cô trở về Hà Nội từ hôm qua và đã có một đêm ngon giấc. Cậu con trai Quang Hy lần đầu về đất Bắc thăm quê ngoại cũng khá vất vả mới chịu ngủ. Nhưng, Thư về đây thì phó mặc giao con cho bà Trầm chăm sóc, cô chỉ im lặng, đôi mắt ưa buồn và hay đi dạo mà không nói với ai. Bà Trầm hiểu chuyện nên cũng không lạ khi cô con gái cứ buồn im ỉm như vậy.
Thư xếp gọn chăn gối rồi đi ra ngoài, bà Trầm chuẩn bị bữa cơm khá đạm bạc. Thư nhìn những món ăn mà trước đây cô đã từng gắn bó nhiều. Bà Trầm hỏi:
– Sao? Ăn không quen hả con?
– Dạ đâu có. Lâu rồi không ăn những món này, chắc hôm nay con ăn nhiều đó.
– Ừ. Thế thì ăn nhiều vào.
– Dượng đâu rồi mẹ?
– Ông ấy… à… ông ấy ở ngoài vườn.
– Sao không gọi dượng vào cùng ăn?
– Thôi. Con cứ ăn trước đi.
– Con trai con đâu rồi mẹ?
– Đêm qua nó thức đến gần sáng đấy. Không quậy nhưng cũng không chịu ngủ. Chắc vì lạ chỗ!
– Sao mẹ không gọi con dậy dỗ cháu?
– Thôi. Con cần lấy lại sức khỏe sau khi trải qua mọi chuyện.
– Mẹ… mẹ…
Cậu bé Quang Hy tự thức dậy rồi dụi mắt gọi mẹ, Thư bỏ đũa chạy vào ẵm con ra. Cậu bé có vẻ khá lạ lẫm với thức ăn nhìn thấy trên bàn. Thư hôn lên tóc con trai, bà Trầm nói:
– Để mẹ trông cháu, con cứ ăn đi.
– Dạ thôi, con ăn đủ rồi. Mẹ vào tắm rồi thay quần áo cho Kimi, hôm nay mẹ đưa con đi quanh làng chơi nhé.
– Con phải biết giữ gìn sức khỏe, đã no vào đâu mà cứ…
Minh Thư mỉm cười:
– Mẹ yên tâm, dù sao con cũng phải duy trì sức khỏe đủ để quay về Sài Gòn hoàn tất thủ tục ly hôn chứ ạ!
– Vẫn chưa chấm dứt sao con?
– Tụi con có 2 tháng ly thân trước khi ly hôn.
Ly hôn. Nhắc tới hai từ này sao thật là đắng môi một cách khó tả. Cậu bé Quang Hy đã biết đi nhưng vẫn thích nũng nịu trên tay mẹ. Thấy gì lạ bé cũng chỉ tay, cũng phải thôi, từ khi ra đời, đây là lần đầu tiên Quang Hy thấy được góc đa, mái đình, đường làng và đồng lúa. Gió thổi lùa vào làm mái tóc cậu bay bay trong gió, Thư chỉ im lặng nhìn con trai đang nghịch mấy bông hoa. Lần đầu tiên tiếp xúc với thôn quê, cậu bé không hề tỏ ra lạ lẫm trái lại còn khá thích thú. Thư cứ mảy may suy nghĩ, một thằng bé đáng yêu, luôn được mọi người cứ hễ thấy là muốn hôn lại là kết quả của một sự lừa dối trơ trẽn. Quang Hy thực sự là niềm vui hay là nỗi buồn của Minh Thư đây?
Thình lình, cậu bé vấp ngã và òa khóc. Thư đang suy nghĩ, cô vội chạy lại thì nhanh như chớp, một người đàn ông đến và bồng cậu bé lên. Thư chạy lại:
– Con ơi, không sao chứ?
– Mẹ… mẹ ẵm…
Thư đỡ lấy con trai từ người đàn ông ấy. Quá lo lắng cho cậu con trai, Thư không để ý ánh mắt anh ta nhìn Thư. Đến khi cậu bé chịu dừng khóc, Thư mới quay lại:
– Cảm ơn anh đã…
Rồi cô ngừng lại. Đứng trước mặt cô tại sao lại là người này. Người ấy cũng ngỡ ngàng khi trông thấy Minh Thư, cả hai nhìn nhau rất lâu…
– Minh Thư, phải em không?
– Hữu Vinh?
…
Kỳ Tuấn đang ngồi chiếc ghế Tổng biên tập, Thư đã ra đi và để lại một tòa soạn chăm chỉ, chú tâm với công việc, thậm chí không còn một nhóm tán gẫu nào hoạt động. Thư đã hoàn thành xuất sắc vai trò được giao khi đến nơi này, nhưng giờ nó trở nên hoàn thiện, cô đã ra đi. Cô ra đi vì một người và bây giờ chính người ấy cũng đang đau. Tuấn có muốn khóc cũng không khóc được. Anh chỉ cảm thấy một nỗi buồn vô hạn không thể nào nguôi.
Nhã Trúc và Vương Khang lại nắm tay nhau đi trên con đường quen thuộc của họ, cả hai vẫn còn khá sốc sau chuyện Tuấn và Thư. Lại cùng dắt tay nhau lại cái ghế đá quên thuộc, Vương Khang nói:
– Kỳ Tuấn dạo này trông thật đáng thương.
– Chị Thư can đảm thật. Em rất hâm mộ cách hành xử của chị ấy.
– Vậy là em ủng hộ chị Thư và Tuấn chia tay nhau hả?
– Em có nói thế đâu?
– Họ cần thời gian để hiểu nhau hơn.
– Trải qua bao nhiêu chuyện, anh mới thấy, kết hôn rồi thì cũng bỏ nhau, điều đó sao mà dễ xảy ra quá.
– Vì anh Tuấn đã lừa dối chị Thư. Chứ ngoài việc đó, họ là một cặp hoàn hảo dành cho nhau.
Vương Khang nắm lấy tay Nhã Trúc:
– Em có tin anh thật lòng với em không?
– Sao anh lại hỏi vậy?
– Vì anh định cưới em.
Nhã Trúc tròn xoe mắt, có một chút bất ngờ xen lẫn hồi hộp. Vương Khang đang cho tay vào túi, Trúc ôm chặt lồng ngực. Cô đã hò hẹn với khá nhiều chàng trai trước khi biết Vương Khang. Nhưng anh là người duy nhất dành cho cô khoảnh khắc này. Trúc đang mảy may suy nghĩ về những áng mây màu hồng trôi lơ lửng trên đầu cô thì chợt há hốc mồm. Vương Khang lấy trong túi quần ra chiếc điện thoại, Nhã Trúc hét lên:
– Anh làm quái gì thế? Làm em cứ tưởng…
– Xin lỗi. Anh không muốn vào giờ phút quan trọng nhất lại bị quấy rầy như lần trước.
– Không còn Phương Dung nữa đâu.
– Nhưng điện thoại của anh đâu chỉ có mình số của Phương Dung.
Vương Khang tắt điện thoại, rồi anh lại mỉm cười véo mũi Nhã Trúc:
– Những thứ quan trọng như thế, phải để ở túi áo vest, không để ở túi quần đâu em. Ngốc ạ!
– Dám nói em ngốc à?
Rồi Vương Khang nhếch mép cười, anh mở chiếc hộp ra. Một chiếc nhẫn cầu hôn, không bắt mắt và chói lóa nhưng lại rất đẹp. Đẹp ở cốt cách và đẹp nơi người mua nó. Đầy ắp tấm lòng và sự chân thành. Vương Khang cũng run run tay, anh lấy chiếc nhẫn ra và quỳ xuống thảm cỏ xanh:
– Lấy anh nhé!
-…
– Trải qua bao nhiêu sóng gió, chẳng lẽ đến giờ phút này, em vẫn chưa tin tình yêu anh dành cho em sao? Anh rất thật lòng. Thiệt mà!
Nhã Trúc đang cười mỉm chi, cô nhoẻn cười gật đầu. Rồi Khang vừa định cho chiếc nhẫn vào ngón tay của Nhã Trúc thì lại phải dừng lại. Lần này đến lượt điện thoại của Nhã Trúc reo lên, Vương Khang cáu tiết:
– Sao lại là lúc này?
– Xin lỗi. Lúc nãy em quên!
– Để anh đeo cho em đi rồi nói.
– Là số của anh Can.
Nhã Trúc đặt tay lên má Vương Khang trấn an, cô mở máy nghe điện thoại:
– Anh hai, em nghe đây.
– Em đang ở đâu thế?
– Em… chỉ đi ăn trưa thôi.
– Về nhà gấp đi.
– Chuyện gì vậy ạ?
– Ba vừa từ bệnh viện về.
– Ba bị sao?
– Bệnh cũ tái phát thôi.
– Em về ngay.
Rồi Nhã Trúc đứng dậy và xách giỏ đi, cô đi một quãng mới nhớ lại Vương Khang vẫn còn ngồi đó và nhìn cô trân trân. Nhã Trúc bật cười:
– Xin lỗi. Suýt tí nữa không nhớ anh!
– Anh đang cầu hôn em mà.
– Em biết.
– Vậy sao còn…
– Em đồng ý rồi mà.
.
Rồi Nhã Trúc cười ranh mãnh, cô tiến lại và lấy chiếc nhẫn đeo vào tay mình. Vương Khang giành lại:
– Ai đời lại tự đeo nhẫn vào tay chứ. Phải để cho anh!
Chiếc nhẫn cuối cùng cũng vào tay cô nàng Nhã Trúc, Vương Khang nói:
– Hoàn hảo thật!
– Thế này được chưa?
– Có chắc với anh không vì gấp phải đi nên mới đồng ý phải không?
– Lại đoán mò lung tung.
– Giỡn với em thôi. Anh sẽ sang nhà em để thưa chuyện với gia đình em.
– Em đi nha. Gặp anh sau!
Minh Thư và Hữu Vinh vốn là một đôi trai tài – gái sắc cùng lớn lên bên nhau ở Đường Lâm. Cả hai đã là một cặp từ thuở nhỏ, lớn lên rồi họ yêu nhau. Nhưng vì ngăn cách giàu nghèo mà tình yêu thuở học trò không bao giờ có cơ hội đi xa hơn. Gia đình phát hiện mối quan hệ của cậu con trai với một nữ sinh có gia thế không bằng nên đã tìm mọi cách ngăn cản. Và cuối cùng, Minh Thư đành phải chia tay với Hữu Vinh vì bị ép buộc. Vinh theo gia đình sang Australia định cư và để lại cho Minh Thư một mối nhục nhã khiến cô có động lực rất cao để trở thành người có tiền, có ích và có địa vị xã hội. Có thể nói, Hữu Vinh là người đàn ông đầu tiên trong đời Minh Thư. Nhưng đó là một tình yêu thời thơ bé, có lẽ vẫn chưa được lớn và mãnh liệt cho lắm. Giờ, họ gặp lại nhau…
– Cuộc sống của anh thế nào?
– Sang đó, anh lại tiếp tục học. Vì, đâu con việc gì để vơi đi nỗi buồn ngoài việc chú tâm cho học hành. Sau khi có được bằng MBA, anh vào làm ở một công ty địa ốc. Cuộc sống khá thoải mái. Còn em? Chắc là em khá hơn anh, có cả một cậu nhóc nhỏ nữa này.
– Em được một suất học bổng, sau đó sang Mỹ du học. Em vừa về nước cách đây hơn một năm, em có công việc ở Sài Gòn nhưng vừa mới thôi việc và về lại quê nghỉ ngơi một thời gian.
– Em kết hôn lâu chưa?
– Gần 2 năm.
– Thế chồng em đâu?
– Bọn em vừa ký đơn thỏa thuận ly hôn. Em đang sống ly thân.
– Ơ… Thế à?
– Có gì đâu anh. Em không buồn khi nhắc tới chuyện đó đâu.
Kỳ Tuấn về đến nhà, từ khi Minh Thư mang cậu con trai Quang Hy bỏ đi. Tuần chẳng muốn về nhà nữa, hôm nay được một ngày tan việc sớm. Tuấn về nhà, anh thấy mấy cái hộp để trên bàn còn đống hộp. Kỳ Tuấn cởi áo khoác ra:
– Dì Tư, cái gì đây?
– Là hình chụp hôm sinh nhật Quang Hy.
Kỳ Tuấn ôm mọi thứ lên phòng, ảnh cậu con trai Quang Hy cười toe toét trong vòng tay Minh Thư. Và khung ảnh to nhất là lúc cậu bé được đeo cái sợi dây chuyền hình bình sữa miệng vẫn cười tươi. Đó dường như là khoảnh khắc ngọt ngào cuối cùng của gia đình nhỏ mà Kỳ Tuấn đã ra sức bảo vệ nhưng không thành. Tuấn thở dài nhìn lại không gian đậm hương khí hoài niệm. Đẹp nhưng buồn.
Tiếng chuông điện thoại, Tuấn buồn đến chẳng muốn nghe. Nhưng, chẳng lẽ Tuấn phải khép lại cuộc sống của mình như thế. Hay là thử một cuộc sống như trước đây, như chưa hề có Minh Thư…
– Cậu đang làm gì thế?
– Vừa mới về nhà. Đi bar không?
– Thôi. Đi bar chán lắm. Mời cậu đi ăn nhé!
– Cũng được.
– Ra ngay đi.
– Ừ. Tớ đến liền.
Trình Can về đến nhà, anh đi họp nên không để điện thoại theo bên mình. Và kết quả là đến tối muộn mới đọc được tin nhắn từ Phương Dung. Trình Can cố lái xe thật nhanh, nhưng về đến nhà thì mọi thứ đã trống không. Phương Dung đã bỏ đi, mà theo tin nhắn, cô đi đền bù lại tội lỗi của mình. Trình Can vội chạy đến đồn cảnh sát, nhưng khi vừa đến nơi. Anh đã thấy Phương Dung bước ra, Trình Can còn mắt tròn mắt dẹt nhìn hai đồng chí công an đang đi bên cạnh Phương Dung và chưa kịp hỏi cô chuyện gì. Một người trong số đó nói:
– Cô ấy đã khai nhận mọi tội lỗi của mình.
– Tội? Vợ tôi tội gì thế?
– Đây là chồng của cô sao?
Rồi Phương Dung nhìn Trình Can có một chút cảm động nhưng nhanh chóng chuyển sắc thái sang lạnh lùng:
– Tôi không muốn tiếp xúc với anh ta. Chúng tôi đã ly hôn rồi.
Trình Can ngỡ ngàng nhìn theo Phương Dung. Cả hai đã từng là một cặp đôi hạnh phúc mà giờ đây như thế này sao? Tại sao cô lại từ chối Trình Can, anh luôn ở bên cô và là người duy nhất không nhìn cô bằng cặp mắt thù hận, dè bĩu.
Phương Dung rất vui khi Trình Can chạy đến. Nhưng, cô lại nghĩ đó là sự thương hại Trình Can dành cho cô, và Dung nghĩ rằng thứ tình cảm Trình Can dành cho cô chưa bao giờ có thể gọi là tình yêu. Cô ngoảnh mặt đi vì không muốn tiếp tục là cái bóng bên Trình Can quấy rầy cuộc sống của anh nữa.
Ánh Tuyết đưa Đàm Phúc đến một quán trang trí khá lạ mắt, cả hai gọi món lẩu Thái và đang chờ Kỳ Tuấn tới là ăn. Đàm Phúc nói:
– Cô làm cái trò gì vậy? Chỗ đàn ông nói chuyện đâu phải chỗ này.
– Nhưng tôi là đàn bà. Có thêm tôi dĩ nhiên là có thêm ý kiến. Với lại, tôi là người duy nhất trong số 3 chúng ta mà Minh Thư chịu liên lạc.
– Ừ. Khoản này thì cô đúng. Mà theo cô thì Minh Thư đang ở đâu?
– Cũng không biết. Gọi hỏi thử xem sao.
Trông thấy số điện thoại của Ánh Tuyết, Minh Thư nghe máy:
– Chào!
– Đang ở đâu vậy bạn? Khu resort nào?
– Tớ đang ở Đường Lâm.
– Cậu không sao chứ?
– Về đây, không khí trong lành. Thoải mái. À… mà tớ gặp lại Hữu Vinh.
– Cái gì? Cậu gặp lại Trần Hữu Vinh hả?
Ánh Tuyết ngạc nhiên cao giọng, Đàm Phúc cũng giật mình…
– Thôi bận rồi, tắt máy nha!
– Nói chuyện với cậu sau.
Ánh Tuyết cho điện thoại vào túi xách, Đàm Phúc vẻ mặt hơi lạ. Cứ nhìn vào ly rượu, Ánh Tuyết mỉm cười:
– Mẹ con cậu ấy đang ở Đường Lâm.
– Trần Hữu Vinh là ai?
Cô nàng giật mình quay lại, Kỳ Tuấn đứng sau lưng từ lúc nào. Ánh Tuyết nhăn mặt nhìn Đàm Phúc, anh chàng nhún vai:
– Tôi đâu có gọi cô kịp. Cô hét to quá!
– Trần Hữu Vinh là ai? Nói cho anh biết mau lên.
Giọng Kỳ Tuấn lúc nỗi giận cũng khá đáng sợ, Ánh Tuyết mím môi:
– Trần Hữu Vinh là…
– Sao còn ấp úng? Em nghĩ em còn giấu được hả?
– Anh ấy…
– Là ai?
-…tình đầu khó quên của Minh Thư.