Đàm Phúc lại tới tìm Ánh Tuyết lúc cô đang làm việc. Anh chờ khá lâu mới có thể gặp mặt được cô giờ đã là một trưởng phòng xinh xắn và giỏi giang được trọng dụng trong công ty quảng cáo. Ánh Tuyết bước ra từ phòng họp, thư ký nói:
– Có người tìm chị.
– Có hẹn trước không?
– Anh ấy nói là bạn của chị.
– Chờ tôi trong phòng hả?
– Dạ không, ở quán café dưới tầng trệt.
Rồi Ánh Tuyết bước xuống, cô ngờ ngợ đoán ra đó là Đàm Phúc. Anh tỏ vẻ rất lo lắng và căng thẳng ngồi bên ly café còn y nguyên chưa đụng đến. Ánh Tuyết ngồi xuống:
– Tìm tôi à?
Đàm Phúc nở nụ cười tươi, anh gật đầu:
– Cô dùng gì? Tôi mời cô.
– Thôi khỏi đi, tôi sẽ đi ngay.
– Được rồi. Tôi sẽ không nói chuyện nhảm nữa.
Rồi Ánh Tuyết bắt đầu nhìn Đàm Phúc, điểm cuốn hút nhất của Đàm Phúc chính là lúc anh tập trung nói hay hành động một điều gì đó. Ánh Tuyết thích nhìn anh ở góc độ như thế, và đang như vậyAnh đã kể lại đầu đuôi ngọn ngành sự việc cho Ánh Tuyết nghe bằng thái độ chân thành và có phần khẩn khoản. Đàm Phúc nói:
– Tôi biết mọi chuyện đối với Minh Thư là một cú sốc nặng. Nhưng, Kỳ Tuấn thực sự đã quá sai lầm khi chọn cái trò chơi nửa vời này. Tôi thề là tôi đã từng khuyên can cậu ấy đừng bao giờ đùa giỡn với tình yêu, vì Kỳ Tuấn vốn là một con người rất trân trọng tình yêu nhưng lại quá thiếu tình yêu trong đời. Và tôi tin lúc cậu ấy đồng ý làm cái chuyện động trời ấy, một phần nào trong đó của Kỳ Tuấn đã có bóng hình của Minh Thư.
– Anh nói với tôi chuyện đó để làm gì? Giọt nước tràn ly rồi. Tính cách Minh Thư thì anh còn lạ gì nữa…
– Nhưng cô là bạn thân của Minh Thư, tôi tin cô sẽ tác động được gì đó vào cô ấy.
– Tại sao tôi phải hợp tác với anh?
– Vì họ yêu nhau. Mà chúng ta là bạn thân của họ. Và hai người ấy chọn chúng ta làm ba mẹ nuôi của con trai đầu lòng của họ. Cô không thấy chúng ta nên có một chút trách nhiệm gì đó ư?
– Tôi thấy không cần thiết phải làm như vậy. Biết đâu, trước kia là trò chơi của Kỳ Tuấn, bây giờ đến lượt anh thì sao?
Đàm Phúc thở dài trằn trọc, anh vuốt mặt cho tỉnh táo rồi nhìn Minh Thư:
– Kỳ Tuấn thân với tôi còn hơn cả anh em. Tôi biết tôi phải giúp cậu ấy, nhưng thực sự tôi không còn cách nào nữa. Và tôi cần cô giúp. Vì tôi chỉ có thể nhờ đến cô. Tin tôi đi, một lời khuyên lúc này chẳng thấm thía nhưng có tác dụng sau này đấy.
Rồi Ánh Tuyết có vẻ xiêu lòng, cô nói:
– Tại sao tôi phải tin lời anh chứ?
– Đừng hỏi tôi “Tại sao?” nữa Ánh Tuyết ạ! Nói thì hơi quá nhưng tôi cũng đang lâm vào khủng hoảng đây, cái cảm giác biết được nhưng làm không được đối với tôi khó chịu như thế nào cô biết không?
Rồi Đàm Phúc đứng dậy, anh cúi đầu xuống gần mặt Ánh Tuyết rồi thì thào:
– Tôi đã căng thẳng đến mức quên mất mua hoa khi đến gặp cô rồi. Tôi quên mất cái thói quen đã được lập trình từ khi quen biết cô. Làm ơn hãy ngồi lại tìm cách gì giúp họ thay vì cứ nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ như thế có được không?
Ánh Tuyết không nói gì, cô nhìn xung quanh để chắc chắn không ai chú ý đến cuộc nói chuyện giữa hai người. Ánh Tuyết nhẹ nhàng đặt nhẹ tay mình lên bàn tay Đàm Phúc như một câu trả lời. Khỏi nói Đàm Phúc sung sướng cỡ nào khi nhận được cái gật đầu từ Ánh Tuyết. Cả hai đang mộng mị cứu vãn mối lương duyên của hai người bạn thân nhất của họ. Có được không?
Sáng thứ hai, mọi chuyện có vẻ như vẫn được yên ổn nhưng không phải thế. Kỳ Tuấn, Minh Thư, Phương Dung, cả ba đều đến tòa soạn với ba tâm trạng khá nhau nhưng cùng chung một trạng thái, nặng nề và khó chịu. Mọi người dường như đã hiểu cuộc họp ngay đầu tuần hôm nay sẽ có nhiều thay đổi và biến động lớn về vị trí của cả ba. Đầu tiên là cuộc họp kín giữa ba người cùng với ông Minh và những nhân vật chủ chốt của tòa soạn có liên quan đến chuyện này. Ông Minh nhìn cả ba rồi nói:
– Bây giờ tôi muốn nghe ý kiến của ba người trình bày. Đầu tiên là Phương Dung.
Phương Dung đã bớt căng thẳng hơn, cô đứng dậy và nói:
– Tôi xin nhận tội của mình. Tôi từ bỏ công việc ở Mỹ và trở về đây vì mục đích trả thù. Có thể cách trả thù của tôi mọi người sẽ cho rằng quá mất mát và người gây thù cũng chẳng sướng vui được bao nhiêu. Nhưng tôi không cần để lại gì ình và tôi muốn trả thù. Tôi đã gây ra vụ bắt cóc để Minh Thư không tới được tòa soạn ngày hôm đó. Và chuyện này, hoàn toàn không liên quan đến Thái Kỳ Tuấn. Nhưng, tôi xin khẳng định lại với ông, tất cả các người còn lại ở đây, tôi nhận được số phiếu của họ vì họ tin rằng họ sẽ có một vị trí chắc chắn ngay cả khi không cần có cái tâm cho nghề nghiệp. Tôi sẽ chịu trách nhiệm về việc mình đã làm và tôi muốn xin lỗi cô Thư. Tôi không cố ý gây ra tai nạn cho cô. Tôi xin lỗi!
– Tôi không có gì để nói.
Kỳ Tuấn đáp rất gọn. Rồi tới lượt Minh Thư, cô nói:
– Ngay sau khi mất vị trí vốn tôi được mời về để điều hành. Tôi có quyền nghỉ việc nhưng tôi không làm vậy. Tôi muốn lấy lại thứ tôi đã mất một cách oan ức. Tôi đã âm thầm chịu đựng và làm cái vị trí tôi không hề muốn làm nhiều tháng qua. Nay điều tôi muốn duy nhất chính là việc trả lại cho tôi chiếc ghế Tổng biên tập. Vị trí đó vốn thuộc về tôi.
Rồi sau một vài cuộc hội ý, một hồi sau, toàn bộ nhân viên đã được vào phòng họp rồi nghe ông Minh công bố quyết định. Ông Minh nói:
– Tôi với tư cách là người có quyền tối cao ở đây, xin tuyên bố. Lập tức cách chức cô Lương Trần Phương Dung ngay trong ngày hôm nay và yêu cầu cô hãy tự thú nhận sai trái của mình trước pháp luật. Qua đó, tôi cũng chính thức trao chiếc ghế Tổng biên tập lại cho Hoàng Ngọc Minh Thư và xin lỗi cô về sự thiếu sót này. Mong cô đồng ý bỏ qua và ngồi lại chiếc ghế quyền hành nhất để lèo lái con thuyền này.
Minh Thư gật đầu. Một tràn vỗ tay để cô trở lại nhậm chức. Sau đó, Thư đã thẳng tay sa thải và kỷ luật những người đã đứng về phía Phương Dung làm việc sai trái. Những người nhẹ thì bị liệt vào danh sách kiểm điểm và trừ lương. Mọi người đều không hề có ý kiến bởi vì dù sao làm việc với Minh Thư cũng dễ chịu và an toàn hơn với Phương Dung nhiều.
Từ phòng họp bước ra, Kỳ Tuấn kéo tay Minh Thư lại và nói:
– Anh có chuyện muốn nói với em.
Rồi Minh Thư nhìn bao quát, vẫn cái thói tò mò quen tọc mạch của nghề báo, cô nhìn Kỳ Tuấn rồi lạnh lùng:
– 15 phút nữa gặp ở phòng của tôi.
– Được rồi.
Minh Thư chạy vào thang máy, lập tức đuổi theo Phương Dung. Trông thấy Minh Thư đuổi theo mình, Phương Dung quay lại:
– Chúc mừng cô đã trở lại.
– Tôi không sa thải chị. Chị vẫn là một nhân vật chủ chốt tòa soạn cần.
– Cô không hận tôi sao?
– Người cô hận không phải là cô, nhưng không phải vì vậy mà tôi quên hết những gì cô gây ra cho tôi. Còn tòa soạn này không liên quan đến chuyện của ba chúng ta, tôi được mời đến đây để mang những gì tốt nhất đến cho “Người thời thượng”.
– Cô cao thượng quá!
– Còn nữa, nếu cô thực sự muốn biết thì tôi cũng xin nói thẳng ra. Ngay đêm Gia Hòa chết, tôi và anh ấy có gặp nhau. Nếu tôi không nghĩ anh ấy chỉ đùa, có lẽ tôi đã cản anh ấy. Tôi cũng muốn xin lỗi chị, ngày trước, tôi đã không thẳng thừng với Gia Hòa, ai cũng từng có sai trái, và sai lầm của tôi chính là việc dùng thái độ nửa vời để mong học được từ anh ta những điều mà tôi cần để có được như ngày hôm nay. Nếu như tôi cứng rắn với anh ấy hơn thì có lẽ anh ấy đã không dành tình cảm sai trái đó nhiều cho tôi như thế. Coi như tôi đánh đổi đi!
Minh Thư quay trở vào, Phương Dung gọi lại:
– Vậy cô có tha thứ cho Kỳ Tuấn không?
Thư quay lại và nói với giọng khá bình thản:
– Tôi sắp đi gặp anh ta đây.
Kỳ Tuấn ngồi chờ Minh Thư, cô bước vào. Kỳ Tuấn nói:
– Mừng em đã trở lại.
– Cảm ơn.
– Có thể thôi nói với anh những câu xa lạ đó hay không? Dù sao thì chúng ta…
– Khoan đã… Tôi nghĩ bây giờ chỉ còn tôi hoặc anh. Đừng sử dụng những từ ngữ đó.
– Chúng ta còn có 1 đứa con trai.
– Anh không có cái quyền giành giật nó với tôi đâu. Anh cũng mất luôn cái tư cách làm cha thằng bé rồi.
– Anh chỉ muốn chúng ta còn chút tình nghĩa gì với nhau. Trước khi anh giao cho em thứ này.
– Nhanh đi. Tôi còn nhiều việc phải làm.
Thấy thái độ cương quyết của Minh Thư, Kỳ Tuấn cũng đâm ra nản chí và không còn van xin nài nỉ nữa. Anh hơi run tay nhưng vẫn cố nén chặt đau đớn khi đưa ra hồ sơ ly hôn…
– Anh đã ký rồi.
Minh Thư nhìn Kỳ Tuấn, tự nhiên vào lúc này tim cô đau đến không thở được. Bởi vì cuộc hôn nhân của cô quá đẹp, quá tuyệt vời và quá hạnh phúc nên cô cảm thấy đau khi biết mọi thứ chỉ là một mớ hỗn loạn của sự trêu đùa, dối trá. Hay tại vì cô đã cố trở thành một người phụ nữ hoàn hảo để rồi cũng phải là một nạn nhân của gã playboy cô không hề có chút thiện cảm khi mới đến đây. Thư cố hít thật sâu rồi nói:
– Anh đã có một quyết định nhanh và chính xác nhất từ trước đến nay.
– Không có gì, anh ra ngoài nha.
Thư không trả lời. Cô không biết cảm xúc lúc này trong cô là gì. Thật khó tả. Thư không hề vui với những quyết định của mình. Nhưng không vui không có nghĩa là quên hết tất cả mọi chuyện. Chiếc ghế êm ái ngày nào giờ lại trở về bên Thư nhưng cô không còn thực sự muốn ngồi ở đây nữa. Tuấn chí ít đã làm Thư thay đổi, tập cô quen dần với một vai trò của người mẹ, người vợ đảm đang. Cô đã và sẽ như thế, nhưng, mọi thứ Thư đã quyết định xong. Nhìn cái cách mà những nhân viên tòa soạn từ lớn đến nhỏ đều tập trung cho công việc của mình. Vị Tổng biên tập trẻ mỉm cười, hiểu rằng cô đã hoàn thành nhiệm vụ được giao phó.
Thật bất ngờ, khi chuẩn bị tan giờ làm việc. Thư lại báo có họp khẩn, mọi người đã nghĩ đến việc trở lại với lối sống đầy nghiêm túc và kỷ luật thì Minh Thư lại bất ngờ đứng dậy và nói:
– Mục tiêu duy nhất của tôi khi trở lại đã làm xong. Tôi đã làm được điều ông Minh cần khi mời tôi về đây. Các bạn đã có thể duy trì sự phát triển của tờ tạp chí Người thời thượng. Nay, tôi nghĩ tôi đã làm được việc đó. Các bạn rất đáng khen.
Vương Khang nhăn mặt:
– Tổng biên tập, không phải cô sẽ…
– Tôi xin tuyên bố từ chức.
Ông Minh khó chịu ra mặt:
– Cô nhất quyết đòi lại rồi bây giờ lại bỏ. Cô đùa đó hả?
– Tôi không đùa. Đây là đơn xin từ chức của tôi.
Rồi Minh Thư mỉm cười, khác hẳn với lúc cô vừa đến, giờ nghe tin cô không còn làm Tổng biên tập, có người suýt khóc. Thư nói:
– Tôi rất vui khi các bạn như thế. Hãy nhớ rằng, các bạn đều rất giỏi và có năng lực. Những nội quy nghiêm ngặt của tôi chỉ để đánh thức lại những điều đó. Có gì không phải xin thứ lỗi cho tôi.
Thư cúi đầu rồi rời khỏi phòng họp đầu tiên. Kỳ Tuấn là người im lặng trong suốt khoảng thời gian ấy. Vương Khang quay sang nhìn Kỳ Tuấn:
– Anh… không đuổi theo sao?
Chức Tổng biên tập một lần nữa được đổi ngôi. Và lần này, người được chọn là Thái Kỳ Tuấn. Anh không hề vui với lần lên chức trọng đại này. Kỳ Tuấn trở về nhà, anh lắc đầu nhìn mâm cơm đầy những món ăn mà anh thích được dì Tư dọn sẵn không nói gì và mở tủ lấy chai rượu xách lên phòng. Mọi khi giờ này anh sẽ trở về ôm vợ và hôn con. Còn bây giờ thì…
– Alô…
Kỳ Tuấn mệt mỏi nhấc máy, trời đã sáng, cả đêm qua Tuấn đã say lướt khướt và đang nằm lăn dưới sàn mà ngủ, giọng nói gấp rút từ đầu bên kia:
– Em gọi cho anh lần thứ 5 rồi đó.
– Xin lỗi, hôm qua anh xỉn.
– Anh Tuấn, anh tới đây mau đi.
– Ai đấy?
– Ánh Tuyết đây.
– Có chuyện gì vậy?
– Anh tới nhà cũ mau lên đi. Minh Thư muốn đưa Kimi đi đấy.
– Cái gì? Đi đâu?
– Anh tới nhanh đi. Em không chắc chắn mình giữ cậu ấy lâu đâu.
Tuấn chạy như điên, mới hơn 7 giờ sáng, con đường lại bị kẹt xe. Tuấn bóp còi inh ỏi, rồi anh chạy bộ. Khốn. Đúng lúc này trời lại đổ mưa, những cơn mưa đầu mùa bất chợt đến rồi lại đi phút chốc. Nhưng mưa ngay lúc này thật không hay lúc nào. Tuấn chạy đến nhà cũ, anh thở hổn hển nhìn thấy chiếc Taxi đỗ sẵn trước cửa chung cư. Bà Trầm đã lên xe ngồi trước, Ánh Tuyết thì đang ẵm Quang Hy. Kỳ Tuấn chạy lại ôm đứa con trai nhỏ:
– Con trai yêu của ba!
Cậu bé nhìn Kỳ Tuấn, rồi lạ lẫm trước gương mặt như muốn khóc của anh. Ánh Tuyết nói:
– Sao anh lại ký tên chứ? Như thế chẳng phải đồng ý buông xuôi không níu kéo sao?
– Anh còn có thể làm gì hơn.
Cùng lúc đó, Minh Thư bước xuống. Cô nhìn thấy Kỳ Tuấn đang ẵm bé Quang Hy, cô đùng đùng tiến lại và giật mạnh cậu con trai từ tay Kỳ Tuấn:
– Ánh Tuyết, đem thằng bé vào xe.
– Thư, dù sao anh ấy cũng là ba của nó mà.
– Anh ta không có tư cách đó.
Rồi Minh Thư cũng quay bước đi, Kỳ Tuấn kéo tay cô lại:
– Ngay cả chuyện ly hôn anh cũng đã chấp nhận, anh không giành con với em. Cớ gì em phải bỏ đi chứ?
– Tôi đi đâu là chuyện của tôi. Nó là con trai tôi.
– Chúng ta chia tay không có nghĩa là em bắt anh phải xa con. Đừng bắt anh xa thằng bé. Xin em đấy.
– Buông tay ra.
Kỳ Tuấn vẫn nắm chặt tay Minh Thư, cô quay lại, kéo mạnh tay Kỳ Tuấn xuống rồi lạnh lùng:
– Kết thúc rồi, đừng níu kéo nữa!
Xe nổ máy, bà Trầm nhìn Kỳ Tuấn rồi lại quay qua nhìn cô con gái. Minh Thư chỉ im lặng, mắt cô ươn ướt và rất buồn. Kỳ Tuấn nhìn theo cậu con trai Quang Hy vẫy tay chào qua cửa kính. Nước mắt anh rơi lã chã. Anh nhìn theo mà không đủ sức chạy theo.
Ai cũng hiểu,quyết định chia tay không bao giờ là nỗi đau của một người một khi họ thực sự yêu nhau.