Cả nhóm người kéo lại gần. Dưới ánh đèn pin, tôi thấy một người đàn ông nằm bất động trên vũng máu lớn đang ngày càng loang rộng. Người đàn ông mặc bộ đồ ngủ màu xanh lam sẫm, phần tiếp xúc với mặt đất nhuốm đầy máu.
Hai bác sĩ tiến lại, đeo găng tay vào, từ từ lật người đàn ông nằm ngửa ra.
Một nỗi kinh hãi bao trùm cả đám đông, thậm chí vài y tá còn hét lên, không dám nhìn nữa. Khuôn mặt người đàn ông bị biến dạng đến mức không thể nhận ra, máu me loang lổ, trông thật gớm ghiếc. Ngoài ra trên đỉnh đầu anh ta còn có một chỗ lõm, chắc là xương sọ vỡ vụn.
Với tình trạng này chắc chắn không thể kiểm tra hơi thở ở mũi được, nên bác sĩ phải bắt mạch, rồi thử nghe nhịp tim và đo huyết áp.
Mọi người xung quanh nín lặng chờ đợi. Trong không khí căng thẳng tột độ, một cơn gió lạnh toát thổi qua, cuốn theo thứ mùi pha trộn giữa men rượu và máu tanh xộc thẳng vào mũi. Xem ra người đàn ông này đã uống rượu trước khi nhảy lầu.
Ba phút sau, hai bác sĩ đứng dậy, tuyên bố người đàn ông đã tử vong.
Ngay lập tức, cảnh sát của Đồn Cảnh sát bắt tay vào việc lấy lời khai của bảo vệ và các hộ gia đình về quá trình sự việc. Thần Côn thì thầm: “Ở đây không có việc của chúng ta, về thôi!”
Sự bất an trong lòng tôi nãy giờ vẫn không hề vơi. Tôi bất giác ngẩng lên nhìn tòa nhà nơi người đàn ông ngã xuống.
Khu nhà này không phải là chung cư có thang máy, tòa cao nhất tám tầng, theo mức độ chấn thương của người đàn ông, anh ta phải rơi xuống ít nhất là từ tầng bốn.
Tòa nhà người đàn ông ngã xuống chính là tòa nhà Tăng Đại Chí ở, một mặt tòa nhà nhìn ra đường, một mặt quay vào trong khu nhà.
Nghĩ đến đây, mí mắt phải của tôi bỗng giật liên hồi. Tôi kéo Thần Côn sang một bên, hỏi nhỏ: “Chúng ta có cần đi kiểm tra nhà Tăng Đại Chí không?”
“Cậu nghi ngờ người nhảy lầu chính là Tăng Đại Chí?” Thần Côn đoán ngay được ý tôi.
Chúng tôi lập tức đi hỏi người ở Đồn Cảnh sát xem đã xác định danh tính nạn nhân chưa. Họ nói trên người nạn nhân không hề có giấy tờ gì, đang chuẩn bị hỏi thăm từng nhà từ tầng bốn trở lên.
Để xác định một cách nhanh nhất Tăng Đại Chí có gặp chuyện hay không, tôi quyết định gọi điện thoại cho anh ta. Nếu anh ta nghe máy, để không gây nghi ngờ, tôi sẽ hỏi anh ta một số vấn đề về thi thể Hồ Viễn. Còn nếu anh ta không nghe máy thì khả năng gặp chuyện là rất cao. Nhưng từ trong đáy lòng, tôi rất hi vọng có thể nghe thấy giọng nói của anh ta. Hồ Viễn đã chết rồi, chẳng ai muốn lại xảy ra án mạng nữa, nhất là với đồng nghiệp ở Đội Cảnh sát hình sự chúng tôi.
Thế nhưng, nhiều khi, ta càng sợ điều gì thì điều đó lại càng xảy ra. Tôi gọi liền mấy cuộc mà Tăng Đại Chí vẫn không nhấc máy.
Đây là điều rất bất thường. Làm trong ngành cảnh sát hình sự, không những yêu cầu bật máy hai bốn trên hai bốn để bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc được mà còn phải có mặt ngay lập tức khi có lệnh. Thế nên thông thường, ngay cả ở trong nhà tắm chúng tôi cũng đều mang theo điện thoại.
Tôi và Thần Côn gọi thêm một cảnh sát và một bảo vệ nữa, cùng nhau đi vào tòa nhà, xông thẳng lên nhà Tăng Đại Chí ở phòng số hai, tầng bảy.
Trên đường, tôi hỏi thăm Thần Côn về gia đình Tăng Đại Chí. Thần Côn nói vợ Tăng Đại Chí đi làm ở nơi khác, con trai học trường cấp Hai nội trú, Tăng Đại Chí mỗi tháng chỉ đến thăm vợ một lần.
Chẳng trách anh ta phải đến “phố đèn đỏ”!
Gõ cửa nhà Tăng Đại Chí một hồi không có động tĩnh gì, viên cảnh sát định gọi thợ khóa đến mở, nhưng Thần Côn không thể đợi thêm được nữa, quyết định phá cửa xông vào.
Sau năm, sáu cú đạp của Thần Côn, cánh cửa bung ra. Cũng may khu nhà này khá cũ, chứ là loại cửa chống trộm hiện đại, chắc anh ta có đạp gãy chân cũng chẳng ăn thua.
Bốn chúng tôi xông vào nhà, bật điện lên, kiểm tra khắp một lượt nhưng không thấy bóng dáng Tăng Đại Chí đâu. Tôi gọi điện cho anh ta, lần theo tiếng chuông vào phòng ngủ, chỉ thấy chiếc điện thoại nằm trơ trọi trên tủ đầu giường.
Khả năng người nhảy lầu chính là Tăng Đại Chí ngày càng cao.
Đang định gọi điện cho anh Điên thì đã thấy anh gọi, hỏi tôi tình hình ra sao. Anh ấy vẫn đang đợi chúng tôi ở “phố đèn đỏ”.
Nghe tôi kể lại, anh Điên bảo chúng tôi để yên hiện trường, anh ấy sẽ tới ngay. Giọng điệu của anh Điên cũng đã bắt đầu hơi mất bình tĩnh, chứng tỏ việc này nằm ngoài dự liệu của anh ấy.
Do chưa thể khẳng định người nhảy lầu là Tăng Đại Chí, viên cảnh sát của Đồn Cảnh sát địa phương và bảo vệ phải đi thực hiện kế hoạch lúc trước, tức là gọi cửa từng nhà từ tầng bốn trở lên. Chỉ còn lại tôi và Thần Côn ở trong nhà Tăng Đại Chí.
Do không có các thiết bị chuyên dụng, tôi và Thần Côn không dám động chạm gì mà chỉ quan sát để tránh làm hỏng hiện trường. Mọi thứ vẫn sắp xếp như bình thường, không hề có dấu vết giằng co ẩu đả. Nếu người nhảy lầu đúng là Tăng Đại Chí, thì chỉ giống như một vụ tự sát thông thường.
Hồ Viễn tử vong một cách lạ kì, giờ lại đến Tăng Đại Chí tự vẫn. Đội Cảnh sát hình sự liên tiếp mất đi hai cảnh sát, giữa những sự việc này có mối liên hệ gì hay không?
Thần Côn cũng nghĩ giống như tôi: cái chết của Hồ Viễn rõ ràng là xuất phát từ vụ án Tần Hiểu Mai. Nếu Tăng Đại Chí có liên quan thì chắc là vì anh ta đã kiểm tra thi thể cả hai nạn nhân Ngô Anh và Tần Hiểu Mai.
“Tiểu Lục này, có khi nào là do Tăng Đại Chí bị sốc từ cái chết của Hồ Viễn, sợ hồn ma Tần Hiểu Mai tìm mình báo thù nên thần kinh có vấn đề không? Hoặc là, cái chết của Tăng Đại Chí chính là vụ ma quỷ báo thù thứ hai?” Thần Côn vẫn không thể từ bỏ lối suy nghĩ mê tín của mình.
Nhưng lần này tôi không phản bác: “Tăng Đại Chí chỉ là một bác sĩ pháp y, anh ta đâu có trực tiếp tham gia điều tra vụ án của Tần Hiểu Mai? Chẳng lẽ Tần Hiểu Mai sau khi biến thành ma lại không phân biệt nổi phải trái đúng sai, gϊếŧ người tùy tiện?”
“Có thể cô ta căm hận Tăng Đại Chí không tìm được dấu vết do hung thủ thực sự để lại trên thi thể nạn nhân Ngô Anh…”
“Rầm!”
Bỗng nhiên cánh cửa nhà Tăng Đại Chí đổ sập xuống. Thần Côn đang nói thì im bặt, thoáng rùng mình. Tôi cũng thấy ớn lạnh sống lưng.
Thần Côn vội vã chắp tay, nhắm mắt, quay về phía cửa vái lia lịa. Thấy cảnh tượng này, trong lòng tôi càng cảm thấy bất an.
Đúng lúc này, ngoài hành lang vọng lại tiếng bước chân gấp gáp, nghe ra thì không chỉ một người. Đoán chắc là anh Điên đã đến, nỗi lo lắng trong lòng tôi thả lỏng được đôi chút.
Anh Điên đưa các đồng nghiệp ở Tổ Giám định dấu vết tới, rõ ràng, trong thời khắc nhạy cảm này, anh ấy cũng có phần nghi hoặc về việc Tăng Đại Chí “tự sát”.
Sau khi bàn giao lại hiện trường cho Tổ Giám định dấu vết, anh Điên gọi tôi và Thần Côn ra ngoài hành lang, hỏi kĩ về quá trình xảy ra sự việc.
Trong lúc Thần Côn thuật lại, tôi chỉ đứng bên cạnh bổ sung thêm. Khi nhắc đến thời điểm chúng tôi ra khỏi quán ăn, tôi nhớ mình còn cẩn thận nhìn về phía nhà Tăng Đại Chí, thấy đèn phòng ngủ vẫn sáng. Sau đó, tôi và Thần Côn tới chỗ ẩn náu, thỉnh thoảng tôi vẫn để ý cổng chính của khu nhà, có thể chắc chắn Tăng Đại Chí không hề ra ngoài. Đến lần cuối cùng tôi ngước lên nhìn thì đèn đã tắt rồi.
Tôi bất giác sờ gáy mình. Vụ việc xảy ra vào khoảng mười một giờ, lúc Tăng Đại Chí tắt đèn chuẩn bị đi ngủ. Hành động này rất bình thường và có tính liên tục. Với tiền đề như vậy, kể cả anh ta có ý định tự sát, cũng chỉ cần uống một lọ thuốc ngủ rồi nằm yên trên giường là được. Nếu không có một tác động nào từ bên ngoài, sao đột nhiên lại đi nhảy lầu tự tử làm gì?
Trong trường hợp muốn nhảy lầu thật thì nhảy từ phòng ngủ chính hướng ra đường sẽ hợp lí hơn, sao phải chạy sang phòng ngủ phụ ở bên trong?
Sau khi nghe tôi phân tích, anh Điên gật gù tán thành, rồi khuyến khích tôi đưa ra kết luận.
Được động viên, tôi dõng dạc nói: “Anh ta không tự sát.”
“A di đà Phật! A di đà Phật!” Tôi vừa dứt lời, Thần Côn đã lẩm nhẩm niệm Phật. Đối với anh ta, những lời vừa rồi của tôi càng khẳng định việc “ma quỷ báo thù”.
Hết Hồ Viễn đến Tăng Đại Chí, mặc dù hai cái chết đều có phần trùng hợp, nhưng tôi thực sự vẫn không hiểu nổi, rốt cục điều gì khiến một cảnh sát có mười năm kinh nghiệm như Thần Côn tin sùng và sợ hãi quỷ thần như thế? Trong quá trình phá án, điều đầu tiên anh ta nghĩ đến là việc ma quỷ báo thù, chứ không phải là có kẻ đang cố tình giả ma giả quỷ.
Cũng qua vụ án này tôi mới biết, mặc dù đã vào Đội Cảnh sát hình sự được hai năm, nhưng những gì tôi hiểu về đồng nghiệp ngày đêm kề vai sát cánh với mình quả thực còn quá ít. Tất nhiên, điều này còn liên quan đến tính chất công việc của cảnh sát hình sự, do thói quen nghề nghiệp, đa số họ đều không muốn nhắc đến những chuyện cá nhân của mình.
Anh Điên bất ngờ chuyển đề tài: “Lúc nãy khi tôi gọi điện cho cậu, cậu bảo một chậu cây nhà mình tự nhiên rơi xuống đất đúng không?”
Tôi mới kể với anh Điên về việc có người đột nhập và ném chậu cây xuống, còn chuyện dấu chân của “Tiểu quỷ” thì sau khi cúp điện thoại tôi mới phát hiện ra, nên anh Điên vẫn chưa biết.
Lúc này anh Điên đột nhiên nhắc lại, làm tôi bỗng thấy rùng mình. Đây chẳng phải là lời tiên đoán về việc Tăng Đại Chí ngã lầu tử vong sao!