Kẻ Trừng Phạt

Chương 12: Rút tơ bóc kén



Chiều hôm Hồ Viễn xảy ra chuyện, có người gửi cho tôi một bưu phẩm, nội dung như lời tiên tri hoàn hảo về vụ tai nạn ô tô. Phong thư ghi dòng chữ Điều tra án oan, lấy mạng bồi hoàn, giờ vẫn đang ở chỗ anh Điên.

Cũng như vậy, buổi chiều hôm Tăng Đại Chí chết, “Tiểu quỷ” đột nhập vào nhà tôi, ném chậu cây xuống đất, lúc đó tôi cứ nghĩ chỉ là một hành động vô duyên vô cớ, nào ngờ giờ lại thành lời tiên tri về cái chết của Tăng Đại Chí!

Đây rốt cục là do đối thủ “có lòng” nhắc nhở hay chính là một sự thách thức ra mặt?

“Xem ra chúng ta nghi ngờ Tăng Đại Chí là một sai lầm, cậu ta không liên quan gì đến cái chết của Hồ Viễn.” Thần Côn kết luận.

Ngay sau đó, tôi kể với anh Điên về việc có dấu chân “Tiểu quỷ” trong nhà mình. Anh Điên hít một hơi thuốc thật dài, nói: “Hắn quả không phải dạng vừa! Xem ra tên “Tiểu quỷ” chính là mấu chốt phá án, chúng ta phải đặc biệt lưu tâm đến manh mối này!”

Tôi hỏi thăm anh Điên có thu hoạch được gì ở “phố đèn đỏ” không, anh chưa kịp trả lời thì từ dưới lầu lại có những tiếng bước chân gấp gáp. Đó là người của Đồn Cảnh sát, họ vừa đi gõ cửa từng phòng một từ dưới lên tới đây, đã xác nhận được các hộ tầng bốn, năm, sáu đều đủ người.

Nhân viên bảo vệ cho biết, tầng tám của tòa nhà không có người ở, như vậy gần như có thể xác định người nhảy lầu chính là Tăng Đại Chí. Đương nhiên, vẫn không thể bỏ qua công tác xác nhận DNA.

Anh Điên lập tức báo cáo sự việc với Đại đội trưởng. Để giảm thiểu ảnh hưởng, lãnh đạo Đội vẫn quyết định tuyên bố Tăng Đại Chí chết do tự sát, công tác điều tra nội bộ sẽ do Tổ chúng tôi phụ trách.

Chờ chúng tôi chính thức nhận nhiệm vụ, cảnh sát của Đồn mới rời đi. Tổ Giám định dấu vết sau hồi kiểm tra hiện trường, cung cấp cho chúng tôi ba đầu mối. Thứ nhất, họ đã thu thập được dấu chân trên nền nhà, ngoài dấu chân của Tăng Đại Chí và những người vừa vào nhà lúc nãy, thì còn có… những dấu chân nhỏ.

Khi công bố điều này, Tổ trưởng Tổ Giám định dấu vết đã điều hết cấp dưới của mình ra chỗ khác rồi mới nói với chúng tôi. Dấu chân nhỏ này tương đồng với dấu chân của đứa trẻ đánh cắp thi thể Tần Hiểu Mai, điều kì lạ là, dấu chân đó biến mất ngay trước cửa nhà Tăng Đại Chí, y hệt như cách nó biến mất ngay trước sân Đội Cảnh sát hình sự vậy.

Sắc mặt của Thần Côn trở nên rất khó coi, trong khi anh Điên tỏ vẻ khá bình tĩnh. Tôi cố kết nối lại sự việc: đối thủ đến nhà tôi ném chậu cây trước, rồi mới tới đây ra tay với Tăng Đại Chí, lẽ nào suốt quãng đường đó không có ai nhìn thấy sao?

Nhìn bộ dạng sợ hãi của Thần Côn, tôi không ngăn nổi suy nghĩ: Chẳng lẽ trên đời có con “Tiểu quỷ” có thể lên trời xuống biển thật sao?

Bởi vì, cho dù kẻ đó có kĩ thuật mở khóa siêu đẳng, có thể đột nhập vào nhà mà quỷ không hay thần không biết, nhưng lúc đó Tăng Đại Chí vẫn chưa ngủ, hơn nữa anh ta từng xem đoạn ghi hình ở tòa nhà pháp y, biết dáng dấp của “Tiểu quỷ” thì sao có thể dễ dàng bị đối phương khống chế, rồi đẩy ngã xuống mà không hề có dấu vết ẩu đả được?

“Hai manh mối còn lại là gì?” Sau hồi im lặng, anh Điên lên tiếng hỏi.

Tổ trưởng không vòng vo, nói tiếp: “Trong thùng rác ở nhà bếp có thức ăn bị đổ đi, theo xác định là đồ ăn của hôm nay. Có tới bốn món, một mình anh ta chắc không thể ăn nhiều đến thế được, ngoài ra, trong không khí còn thoảng mùi rượu.”

“Ý anh là, hung thủ có thể đã ăn tối tại nhà cùng Tăng Đại Chí?” Mắt anh Điên ánh lên một tia sáng.

“Tôi chỉ chịu trách nhiệm kiểm tra dấu vết tại hiện trường và báo lại kết quả cho các anh biết. Còn về mối liên hệ giữa những phát hiện này với vụ án, tôi không có ý kiến hoặc nhận định gì cả.” Tổ trưởng thẳng thắn trả lời.

Manh mối này vô cùng quan trọng, theo suy luận của anh Điên thì hung thủ rất có thể là người quen của Tăng Đại Chí!

Manh mối thứ ba là trên khung cửa sổ tìm thấy một số sợi vải trùng khớp với chất liệu từ bộ đồ ngủ của nạn nhân. Sau khi kiểm tra bộ đồ ngủ, phát hiện phần trước ngực áo có dấu vết bị sờn.

Khi nhắc đến điểm này, Tổ trưởng dẫn chúng tôi đến trước cửa sổ, anh Điên quan sát khung cửa, hỏi tôi: “Lục Dương, cậu có ý kiến gì không?”

Tôi liền đáp: “Ngực áo bị sờn, trên khung cửa sổ để lại sợi vải, nghĩa là vùng ngực của Tăng Đại Chí đã tiếp xúc với khung cửa sổ. Nhưng Tăng Đại Chí không hề thấp, khung cửa sổ này thì không cao, Tăng Đại Chí có thể trèo lên dễ như chơi, không cần tựa vào khung cửa để lấy đà. Móc nối với chi tiết hiện trường không hề có dấu vết giằng co, tôi đoán Tăng Đại Chí đã bị người khác đẩy ngã trong tình trạng bất tỉnh. Đối phương đưa anh ta đến cạnh cửa sổ, đẩy nửa người anh ta ra ngoài trước, nên ngực anh ta đã tiếp xúc với khung cửa. Sau đó đối phương tiếp tục nhấc hai chân anh ta lên, buông tay và anh ta ngã khỏi lầu.”

Nghe tôi trình bày xong, anh Điên quay sang Thần Côn hỏi: “Chuyên gia thấy sao? Cậu ấy dựng lại hiện trường thế nào?”

Thần Côn vốn phá án không giỏi, nhưng khả năng dựng lại hiện trường thì lại là hạng nhất nhì trong đội. Sau câu hỏi của anh Điên, Thần Côn gật gù tán thành.

Anh Điên lại hỏi Thần Côn: “Ở hiện trường án mạng của Hồ Viễn không tìm thấy dấu vết của kẻ thứ ba, giờ ở chỗ Tăng Đại Chí tìm thấy rồi, cậu có còn nghĩ đó là do quỷ thần làm nữa không?”

Thần Côn ngẩn người trong giây lát rồi trả lời: “Cho dù thế nào, giữ lòng kính sợ với quỷ thần thì cũng chẳng sai.”

Anh Điên không tiếp tục chủ đề đó nữa, mà dẫn theo chúng tôi xuống lầu. Ra khỏi cổng tòa nhà, tôi thấy bảo vệ đang dội rửa hiện trường, liền tới hỏi xem thi thể đâu. Anh Điên nói đã cho người đưa về tòa nhà pháp y, một mặt để kiểm tra DNA, mặt khác vợ con Tăng Đại Chí đều ở xa, trước khi họ trở về, thi thể anh ta cần được bảo quản.

Tôi đứng trong sân, ngó quanh một lượt để quan sát cả khu vực này. Trước tòa nhà khoảng năm mét là một rặng cây rậm rạp, Tăng Đại Chí ngã xuống khu vực giữa tòa nhà và rặng cây đó.

Rặng cây trồng toàn cây bụi, chạy dài đến tận cổng khu nhà. Xem chừng ngày thường rất ít khi có người cắt tỉa, nên lá mọc um tùm, cao đến cả mét. Hung thủ sau khi gϊếŧ người, hoàn toàn có thể khom người men theo rặng cây này ra tới tận cổng khu nhà mà không bị ai phát hiện.

Trước đó, tôi và Thần Côn vẫn liên tục theo dõi ngoài cổng khu nhà, chắc chắn trước khi Tăng Đại Chí nhảy lầu không có ai rời khỏi đây. Nếu hung thủ muốn bỏ trốn thì chỉ có một khả năng, đó là sau khi tôi và Thần Côn đã vào trong, nhân lúc tất cả mọi người đều dồn sự chú ý vào nạn nhân.

Anh Điên hỏi bảo vệ thêm mấy câu nữa rồi dẫn chúng tôi rời đi. Tôi cứ tưởng anh ấy sẽ bảo chúng tôi cùng về đội nghiên cứu vụ án, nào ngờ sau khi lên xe, anh ấy lại đưa chúng tôi về nhà nghỉ ngơi, có gì ngày mai tính tiếp. Chính anh lúc bấy giờ cũng ngáp một cái rõ dài.

Tôi hỏi anh Điên có cần về Đội không thì anh vặn lại: “Về làm gì? Về để ngắm xác Tần Hiểu Mai, Hồ Viễn và Tăng Đại Chí à?”

Tôi chỉ biết nhún vai im lặng. Anh Điên hạ giọng: “Mọi người mấy hôm nay đều không được ngủ ngon giấc rồi. Đầu óc căng thẳng, tư duy cũng không còn nhanh nhạy, như thế càng dễ bị đối phương dắt mũi. Thà về ngủ một giấc cho lại sức, ngày mai chúng ta sẽ sắp xếp lại tất cả các manh mối, biết đâu lại có thu hoạch mới.”

Nhà Thần Côn gần nhất, anh Điên đưa anh ta về trước. Khi gần tới nơi, anh Điên hỏi Thần Côn về tình hình người lái xe việt dã va chạm với xe Hồ Viễn. Thần Côn nói lúc sáng anh có đến, lái xe đã tỉnh nhưng vẫn còn yếu, anh chỉ hỏi thăm vài câu rồi về, đang định ngày mai sẽ quay lại.

“Ừ, phía người lái xe cứ giao cho cậu tiếp tục làm việc, chú ý hỏi xem trước khi va chạm anh ta có nhìn thấy gì bất thường không.” Anh Điên dặn dò.

Sau khi Thần Côn về, anh Điên đổi chỗ cho tôi, để tôi lái xe.

Tôi nghĩ anh Điên buồn ngủ, nên bảo anh tựa vào ghế nghỉ một lát. Anh Điên lắc đầu, châm một điếu thuốc, rít vài hơi rồi cất giọng trầm ấm: “Lục Dương này, cậu đừng có học theo Thần Côn, suốt ngày tin thần tin quỷ, chỉ ảnh hưởng đến việc phá án thôi. Cậu vẫn còn trẻ, sớm muộn gì cũng được đề bạt, dính vào mấy vụ mê tín dị đoan là coi như đi tong đấy!”

Những lời này của anh Điên khiến tôi thấy ấm lòng. Từ khi tôi đến Đội Cảnh sát hình sự, thời gian đầu chỉ làm những việc giấy tờ hồ sơ và vài việc lặt vặt, từ khi đi theo anh Điên, tôi mới được học kĩ thuật trinh sát và thẩm vấn một cách chính quy. Trong quá trình này, anh Điên lúc nào cũng rất quan tâm đến tôi.

Năm nay tôi chưa đến ba mươi, sau khi tốt nghiệp đại học, đỗ công chức rồi thi vào Đội Cảnh sát, kể ra thì đúng là thế hệ cảnh sát mới. Nhưng vì hoàn cảnh gia đình hồi nhỏ, nên với mấy chuyện ma quỷ thần thánh, tôi lúc nào cũng nửa tin nửa ngờ. Thực sự cái chết kì lạ của Hồ Viễn có ảnh hưởng rất lớn tới tôi, cộng thêm việc Thần Côn và Tăng Đại Chí lúc nào cũng gây hoang mang, khiến tôi không khỏi dao động.

Giờ anh Điên đã nói thế đương nhiên tôi phải tỏ thái độ rõ ràng: “Anh Điên, thực ra em vẫn tin những chuyện này là do con người, chỉ vì kinh nghiệm phá án còn hạn chế, nên khó tránh khỏi có những chỗ chưa nghĩ thông.”

“Cũng không trách cậu được, điều này có lẽ liên quan đến hoàn cảnh hồi nhỏ của cậu. Chỉ cần cậu nhớ kĩ, dù có ma quỷ thật đi chăng nữa thì chúng cũng không đáng sợ. Ta phải trút bỏ nỗi sợ hãi thì mới có thể lôi chúng ra ánh sáng. Trên đời này, thứ đáng sợ nhất, thực ra là lòng người.”

Tôi “vâng” một tiếng. Anh Điên nói tiếp: “Trước đây Thần Côn không phải như bây giờ, cậu ta ra nông nỗi này cũng có lí do cả.”

Tôi vốn vẫn tò mò về chuyện của Thần Côn, giờ anh Điên lại nhắc đến, tôi nhân tiện hỏi luôn: “Gia đình anh Thân xảy ra chuyện gì sao ạ?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.