Kẻ Trừng Phạt

Chương 33: Nghi phạm xuất hiện



“Đồng chí cảnh sát, tôi còn có việc muốn chiều nay ra viện.”

“Chiều nay đã ra viện rồi? Tối hôm đó cậu chẳng phải bị thương rất nặng sao? Cứ nghỉ thêm mấy ngày nữa đi.”

“Chỉ có mỗi vùng ngực hơi đau chút thôi, không có gì đáng ngại cả.”

“Thế bác sĩ bảo sao?”

“Bác sĩ điều trị chính đã đồng ý rồi.”

Văn Nhã nói: “Tối hôm xảy ra tai nạn, bác sĩ nói lái xe phải hai mươi bốn tiếng nữa mới tỉnh lại được, chắc phải chấn thương rất nặng, sao chẳng mấy chốc anh ta đã bảo không có vấn đề gì đáng ngại, vội vã đòi ra viện?”

Tôi giải thích: “Người bình thường đều không thích nằm viện vì thấy không thoải mái, nên anh ta cố ý nói mình không sao, muốn ra viện sớm cũng có thể hiểu được.”

“Nhưng mà tình trạng sức khỏe của anh ta có cho phép không? Nhanh như thế mà đã có thể đi lại như thường rồi ư?” Văn Nhã tiếp tục nghi ngờ.

“Biết đâu có bạn đến đón anh ta ra viện thì sao?”

“Như thế còn nghe được, nhưng từ một góc độ khác vẫn thấy không hợp lí.” Văn Nhã cau mày.

“Góc độ nào?” Tôi tò mò.

“Lúc chiều anh cũng thấy rồi đấy, chiếc xe việt dã đó rất mới, thông thường mà nói, những xe mới mua bao giờ cũng mua bảo hiểm rất đầy đủ, trong đó bao gồm cả bảo hiểm cho lái xe. Mặc dù không phải là chủ xe, nhưng anh ta vẫn sẽ được hưởng chế độ bảo hiểm này, mà giấy tờ quan trọng để làm thủ tục lĩnh bảo hiểm chính là hóa đơn thanh toán của bệnh viện. Người lái xe vội vã ra viện như thế, có nghĩa là các chi phí điều trị sau này anh ta sẽ phải tự chi trả, tôi nghĩ người bình thường đều không làm thế chứ.”

Phân tích của Văn Nhã cũng không phải không có lí, tôi xuôi theo tư duy của cô ấy, thử phân tích: “Nếu tôi mà mượn xe của người khác, nhất định còn cẩn thận hơn cả xe của mình. Xe bị đâm như thế, việc đầu tiên lẽ ra là phải sửa xe cẩn thận, trả về cho chủ xe một cách nguyên vẹn như ban đầu. về điểm này, hành động của người lái xe đúng là không được bình thường.”

“Thế mới nói, người lái xe này khiến tôi cảm thấy rất kì quặc.” Văn Nhã vẫn không rời mắt khỏi bản ghi chép.

Vốn dĩ tôi chẳng có hứng thú gì với bản ghi chép lời khai này, giờ mới thấy tò mò, liền cùng cô ấy xem lại thật kĩ một lần nữa.

Ánh mắt tôi dừng lại ở mấy câu hội thoại bên dưới.

“Tối hôm xảy ra vụ tai nạn, cậu đến thành phố M làm gì?”

“Ban ngày tôi sang huyện Tử Châu thăm một người bạn, ăn cơm ở nhà anh ấy, sau đó trở về thành phố M, chuẩn bị sáng sớm hôm sau sẽ lên tỉnh.”

“Cậu về muộn như thế, không sợ không đặt được khách sạn à?”

“Không, tôi đã gọi điện đặt phòng sẵn rồi.”

Lúc này Văn Nhã định lật sang trang sau, tôi vội ngăn cô ấy lại, cô ấy đoán tôi đã phát hiện ra gì đó, hỏi nhỏ: “Chỗ nào có vấn đề à?”

“Người lái xe nói sáng sớm ngày hôm sau phải lên tỉnh, nhưng lúc xảy ra vụ án đã là mười giờ tối, anh ta trở về thành phố muộn như vậy chỉ để ngủ thôi sao? Hơn nữa, nếu lên tỉnh, thì từ huyện Tử Châu thẳng đường cao tốc còn gần hơn đi từ thành phố, như vậy, việc anh ta trở về thành phố rõ ràng là thừa thãi.” Tôi lắc đầu.

Thấy Văn Nhã mãi không lên tiếng, tôi hồi hộp đang định hỏi thì cô ấy bất ngờ vỗ đùi nói: “Sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ?”

“Nghĩ ra cái gì?”

“Mau đến bệnh viện đi!” Thái độ của Văn Nhã rất gấp gáp, khiến tôi càng khó hiểu.

Cũng may Văn Nhã không lấp lửng, trong lúc tôi lái xe đến bệnh viện, cô ấy giải thích: “Anh nghĩ mà xem, nếu hôm xảy ra vụ tai nạn, nếu phản ứng của lái xe việt dã chậm hơn chút nữa thì sẽ thế nào?”

“Đương nhiên là hai xe đâm trực diện, chắc chắn người lái xe sẽ bị thương rất nặng.” Tôi thuận miệng trả lời.

“Đúng thế, không những bị thương nặng, mà có khi tử vong tại chỗ cũng nên. Đối với hung thủ, người lái xe cũng chỉ là một kẻ bị lợi dụng, sống chết không quan trọng, nhưng như thế thì xác Tần Hiểu Mai cũng sẽ thế thảm như xác Hồ Viễn. Điều này là điểm hung thủ không muốn xảy ra.”

Lời của Văn Nhã khiến tôi như được mở lối: “Đúng rồi, hung thủ vì muốn báo thù cho Tần Hiểu Mai mà không từ thủ đoạn gϊếŧ người. Sau khi gϊếŧ hại Tăng Đại Chí, vì muốn giữ gìn hình ảnh của Tần Hiêu Mai mà xóa hết những hình ảnh có liên quan đi. Những điều này đều có thể chứng minh, hung thủ là người rất yêu Tần Hiểu Mai, khi sắp đặt sự việc “xác chết lái xe”, chắc chắn sẽ cố ý làm sao tránh để Tần Hiểu Mai bị tổn thương.”

“Để đạt được mục đích đâm chết Hồ Viễn mà xác Tẩn Hiểu Mai vẫn còn nguyên vẹn, thì hai chiếc xe nhất định phải đâm lệch nhau, vị trí ghế phụ bên này đâm vào vị trí ghế phụ bên kia!” Giọng Văn Nhã hứng khởi, tuôn ra như suối: “Muốn để vụ tai nạn một trăm phần trăm xảy ra theo đúng kế hoạch, thì chỉ có một khả năng, đó là hung thủ phải tự mình lái xe.”

Không cần Văn Nhã nói thêm, tôi đã hiểu cô ấy vội vàng đến bệnh viện làm gì, không phải để thăm Thần Côn, mà là để kiểm tra bệnh án của lái xe việt dã.

Bãi đỗ xe của bệnh viện chật kín, mãi tôi mới tìm được một chỗ trống. Khi tôi còn đang loay hoay lùi xe vào, Văn Nhã đã không đợi thêm nữa, vội mở cửa nhảy xuống xe, miệng nói: “Tôi đến phòng cấp cứu trước.”

Tôi rất hiểu tâm trạng của Văn Nhã. Nếu suy luận của chúng tôi là chính xác, thì tôi tin chẳng mấy chốc nữa sẽ bắt được hung thủ.

Nhưng điều ngoài mong đợi của chúng tôi là, trong mục thông tin cá nhân trên bệnh án, từ tên tuổi cho đến số chứng minh nhân dân, đều là một người hoàn toàn xa lạ, chưa hề xuất hiện trong quá trình điều tra của chúng tôi.

“Vừa không phải người thân thích, lại chẳng phải bạn bè, người này và Tần Hiếu Mai rút cục có quan hệ gì?” Văn Nhã nhìn hồ sơ, miệng lẩm bẩm.

“Hỏi thử bác sĩ xem sao.” Tôi đề nghị.

Sau đó, chúng tôi hỏi những bác sĩ và y tá điều trị tối hôm đó, nhưng không có thu hoạch gì. Khi họ khiêng lái xe từ trong chiếc xe việt dã ra, trên mặt lái xe dính đầy máu, tóc bị nước mưa bết khắp trán, cơ bản không thể nhìn rõ khuôn mặt được. Sau khi đưa về bệnh viện, lại được cuốn băng kín mít, mãi đến khi xuất viện cũng chỉ tháo phần băng ở mũi, nên không ai có thể miêu tả cụ thể tướng mạo người lái xe việt dã được.

Kết quả này khiến Văn Nhã có phần thất vọng, cô ấy nhìn chằm chằm bác sĩ điều trị chính, hỏi: “Tình hình bị thương của anh ta rút cục thế nào?”

“Nói là nặng cũng không nặng, nói là nhẹ cũng không nhẹ, mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đại não và nội tạng bị chấn động không nhỏ, đúng là có thể sẽ bị hôn mê một thời gian.”

“Nếu đã không nặng, vì sao mãi tới lúc xuất viện vẫn phải băng bó như thế?” Tôi hỏi.

Bác sĩ nói: “Buổi tối xảy ra sự việc, trên mặt anh ta đúng là dính không ít máu, nhưng vết thương trên đầu thì không lớn. Khi anh ta tỉnh lại, tôi vốn dĩ đã bảo có thể tháo băng gạc rồi, nhưng anh ta nhất quyết đòi giữ lại, nói muốn để thuốc ngấm thêm một thời gian nữa.”

Lúc này, một y tá đứng bên cạnh nói: “Tôi thấy vết thương của anh ta đúng là không nặng…”

“Sao cô biết được?” Tôi lập tức nhìn cô ta, hỏi.

“Tối hôm kia anh ta đã rời khỏi phòng bệnh rồi.”

Câu này vừa thốt ra, tôi và Văn Nhã vội tiến lại gần cô y tá để hỏi thăm, Văn Nhã còn tóm lấy cánh tay khiến cô ta phát hoảng. Nếu không phải biết chúng tôi là cảnh sát, có khi cô ta đã hét lên rồi.

Y tá nói với chúng tôi, tối hôm kia, lúc khoảng mười một giờ, sau khi nhận ca trực, cô ấy có đến tất cả các phòng bệnh kiểm tra một lượt. Lúc ở hành lang cô ấy thấy một bóng người bước ra từ thang máy rồi đi thẳng vào phòng bệnh của người lái xe.

“Người lái xe nằm ở phòng nào?” Nghe đến đây, tôi liền hỏi.

Y tá ngẩng đầu nhìn quanh một lượt, rồi đưa chúng tôi ra phía hành lang, chỉ lên một bản sơ đồ các phòng bệnh trên tường: “Cách sắp xếp ở các tầng đều như nhau, anh chị nhìn xem, người lái xe nằm ở phòng này của tầng ba, cách cửa thang máy rất gần.”

“À, mà sao cô biết người ra khỏi thang máy là anh ta được?” Văn Nhã hỏi.

“Lúc đầu tôi cũng có biết đâu. Buổi tối xảy ra vụ tai nạn, sau khi anh ta nhập viện, đã có cảnh sát nhắc nhở chúng tôi không được sắp xếp thêm bệnh nhân khác vào phòng bệnh đó để tránh ảnh hưởng đến quá trình tỉnh lại và hồi phục của anh ta, thế nên phòng bệnh này có phần được chú ý hơn. Tối hôm kia, lúc đó đã rất muộn rồi, tôi cứ nghĩ bạn anh ta đến thăm, định vào nhắc nhở một chút, ai ngờ lúc tôi đến trước phòng bệnh, thì phát hiện đèn trong phòng đã tắt, tôi thấy lạ, liền mở cửa và bật đèn lên.”

“Thế cô nhìn thấy gì?” Tôi cảm thấy mình đang càng lúc càng căng thẳng hơn. Trong đầu tôi thầm so sánh lại thời gian, mười một giờ tối hôm kia, là cách lúc Tăng Đại Chí nhảy lầu không lâu.

“Tôi thấy một người đang chuẩn bị nằm lên giường, trên đầu vẫn băng bó, ngoài ra, trong phòng không còn ai khác.”

“Trên đầu cuốn băng trắng như thế, lẽ ra phải rất dễ gây chú ý, lúc anh ta đi từ trong thang máy ra cô không phát hiện ra sao?”

“Lúc ra khỏi thang máy anh ta đội mũ kín mít, nên tôi không chú ý, nhưng sau khi vào phòng tôi nhìn thấy bộ đồ anh ta mặc giống hệt người đi từ thang máy ra, nên có thể chắc chắn đó là anh ta.” Y tá khẳng định.

Xem ra người lái xe việt dã cố tình đội mũ để ngụy trang, mất công như thế, nhất định là làm việc gì xấu rồi.

“Sau khi cô bước vào, anh ta có biểu hiện thế nào? Có nói gì không?” Văn Nhã hỏi tiếp.

“Khi đèn vừa bật lên, tôi và anh ta đều ngẩn người ra, sau đó anh ta lên tiếng trước, nói mình vừa đi ra nhà vệ sinh, bảo tôi cứ làm việc của mình, anh ta không cần tôi chăm sóc.”

Tôi hỏi: “Tầng nào ở đây chắc đều có nhà vệ sinh chứ?”

“Có, phòng bệnh của anh ta còn có nhà vệ sinh riêng.” Y tá trả lời.

Văn Nhã cau mày, hỏi: “Thế là sau đó cô đi ra luôn sao?”

“Vâng, anh ta nói xong thì bắt đầu cởϊ qυầи, tôi vội vàng tắt điện rồi đi ra ngay.” Y tá nói đến đây, mặt bỗng đỏ ửng lên.

“Buổi tối các cô thường đi kiểm tra phòng bệnh vào lúc nào? Có vào hẳn trong phòng kiểm tra không?” Văn Nhã hỏi rất chi tiết.

“Ca đêm của chúng tôi giao ban lúc mười một giờ, thường thì ca trước sẽ đi kiểm tra vào khoảng mười rưỡi, sau đó ca đêm sẽ kiểm tra lại vào khoảng mười một rưỡi, thông thường đều phải vào trong phòng kiểm tra, trừ khi bệnh nhân có yêu cầu khác.”

“Tối hôm kia, ca trước cô là ai trực? Lúc cô ta kiểm tra, người lái xe có ở phòng không?”

Y tá nghĩ một lát: “Là của một tổ khác, đợi một chút, để tôi gọi điện hỏi thử xem.” Nói xong y tá liền lấy điện thoại rồi đi ra chỗ khác.

Nhân thời gian này, tôi và Văn Nhã trao đổi ý kiến một chút, người lái xe càng lúc càng đáng nghi, tôi thử gọi vào số của anh ta một lần nữa, nhưng vẫn thấy tắt máy.

“Đợi y tá gọi điện xong, chúng ta sẽ báo số điện thoại này cho Đội Trinh sát kĩ thuật, nhờ họ xác định vị trí, tôi không tin anh ta có thể thoát được.” Văn Nhã phẫn nộ, nói.

“Ừ! Anh Điên mà biết tin này nhất định sẽ rất vui mừng!” Tôi gật đầu cái rụp.

Mấy phút sau, y tá trở lại nói với chúng tôi, y tá kiểm tra phòng lúc mười rưỡi tối hôm kia không vào phòng của lái xe, vì lúc tám giờ tối đến kiểm tra, bệnh nhân đã nhắc nhở rằng buổi tối anh ta muốn nghỉ ngơi yên tĩnh, bảo y tá đừng vào tránh làm phiền.

“Chính hắn, không thể sai được.” Nhận được tin này, chúng tôi đều có phần hồi hộp.

Sau khi liên lạc xong với bên Trinh sát kĩ thuật, chúng tôi đi về phía phòng bệnh của Thần Côn, đầu mối quan trọng như thế này phải báo ngay với anh Điên mới được. Đồng thời, tâm trạng của tôi cũng nhẹ nhõm đi không ít, người lái xe càng đáng nghi ngờ, thì Thần Côn, anh Điên và Nhậm Dũng càng trong sạch.

Khi sắp tới cửa phòng bệnh của Thần Côn, tôi thấy anh Điên đi từ trong ra, liền rảo bước tiến tới. Anh Điên vừa thấy chúng tôi đã nói ngay: “Tôi đang có việc định gọi điện cho cậu đây!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.