T/g: còn 10 chương nữa là kết thúc truyện. Tự cổ vũ bản thân nào(*•̀ᴗ•́*)و ̑̑
___________________________________
Vì không thể trèo tường qua cũng như trèo cổng, Duật Thiên đành quay lại căn phòng nhỏ bốn bước tường mà tự an ủi bản thân.
Làm gì có nhóc nào đáng thương hơn ta chứ.
Bước vào trong, Duật Thiên ngửi thấy mùi thơm nhẹ. Không phải mùi từ hoa cỏ, cũng chẳng phải nước xịt phòng mà là mùi hương thơm đồ ăn.
Mùi hương từ phòng bếp bay ra. Mặc dù đói nhưng cậu lại không muốn bước chân đến đó.
Từ lúc cậu chạy khỏi căn phòng kia thì cũng không thấy bất kỳ người hầu nào.
Ngay cả lúc bình thường cũng chẳng nghe thấy bước chân hay tiếng nói xầm xì làm việc của ai.
Vậy chỉ có thể kết luận đây là nơi ở riêng của Kiều Ngôn.
Lúc này Duật Thiên mới để ý, nếu so sánh tuổi của bản thân so với Kiều Ngôn thì…
“Mình 20 tuổi vậy Kiều Ngôn sẽ là bao nhiêu?”
“27.” Tiếng nói trầm vang lên sau lưng Duật Thiên. Cậu giật mình xoay đầu, Kiều Ngôn đứng ở đó, tay cầm một ly sữa bốc hơi, khuôn mặt ôn nhu cùng nụ cười mỉm phải nhìn nhiều lần mới thỏa mãn.
Nếu không phải biết gã là lão đại giết người như ngóe thì cậu hơn tám mươi phần tin tưởng đây là anh trai ôn nhu kế bên nhà rồi đấy.
À mà khoan. Lúc nãy gã nói cái gì ấy nhỉ?
Hình như là…
“Tôi 27 tuổi.”
“…” Duật Thiên từ chối trả lời. Chênh lệch nhau như vậy ư. Nếu lấy tuổi thật ra, cậu cũng chỉ thua gã một tuổi.
“Em hỏi tuổi chồng để làm gì?”
“Gì cơ?” Duật Thiên chắc chắn mình nghe lầm.
Dường như Kiều Ngôn hiểu được cậu đang suy nghĩ cái gì. Gã khẽ cười nói:
“Chẳng lẽ kết hôn rồi em lại không nhớ?”
“Lúc nào?”
“Vừa lúc hôm qua, em lúc đó rất mê người…”
“Anh con mẹ nó im miệng cho tôi!” Duật Thiên rống với Kiều Ngôn.
“Dựa vào đâu tôi kết hôn với anh.”
“Em kí tên vào tên sách gia phả nhà anh.”
“Là anh ép kết hôn với tôi. Tôi không chấp nhận.”
“Không sao, em không chấp nhận nhưng luật pháp chấp nhận.” Nói rồi Kiều Ngôn còn giơ giấy chứng nhận kết hôn trước mặt Duật Thiên mà vẩy vẩy, nụ cười rất gợi đòn khiến cậu muốn đấm một cái thẳng vào mặt gã.
“…” Có một câu rất muốn chửi thề nhưng phải nhịn lại.
Cào tường.jig
Cất giấy chứng nhận vào túi, Kiều Ngôn đề nghị. “Em có muốn ăn sáng không. Chồng vừa mới nấu…”
“Bỏ chữ chồng kia đi. Cảm ơn.” Duật Thiên kì dị nhìn Kiều Ngôn, sắc mặt khó coi không có từ để miêu tả.
Không phải cậu kì thị tình yêu đồng giới nhưng mà cái tình yêu này áp dụng lên người cậu thì đúng là trải nghiệm mới mẻ.
“Vậy em vào phòng ăn đi. Anh sẽ dọn lên.”
Duật Thiên khịt mũi khinh thường. Đừng tưởng dựa vào đám đồ ăn đó mà cậu khuất phục.
…..
Duật Thiên ngồi trên ghế từ từ thưởng thức một bàn đồ ăn thơm ngon đẹp mắt từng chi tiết.
Dao và nĩa cắt từng miếng thịt. Bàn ăn vô cùng yên tĩnh. Kiều Ngôn ngồi đối diện không động vào. Trên tay gã vẫn là ly sữa lúc nãy, hơi khói vẫn còn bốc lên.
Duật Thiên đặt nĩa xuống, chậm rãi lấy khăn lau miệng, lúc này Kiều Ngôn mới đưa ly sữa qua. “Uống đi.”
Duật Thiên ngờ vực nhìn ly sữa.
“Yên tâm, anh sẽ không đê tiện đến mức bỏ gì vào trong đó đâu.”
Duật Thiên mặc dù vẫn không tin tưởng cho lắm những vẫn nhận lấy. Nếu gã thật sự bỏ gì đó vào ly sữa, cậu sẽ đè gã ra đánh một trận trước rồi tính.
Kiều Ngôn nhìn cậu uống sữa, miệng khẽ cười. “Ấm bụng chứ?”
“Ừ.”
“Vừa uống không?”
“Ừ.”
“Tối nay em muốn uống nữa chứ.”
“Ừ.”
“Tha thứ cho anh nhé.”
“Ừ.”
“Em thật tốt.”
“? ? ?”
Kiều Ngôn chống cằm nở rộ cười nhìn cậu. Duật Thiên chắc chắn mình vừa bị hố.
A a a a!
Kẻ đáng thương như ta cần an ủi. Nhưng cậu vẫn không nhớ Kiều Ngôn đã làm gì để cầu xin cậu tha thứ.
Vậy là “đứa trẻ” ngây thơ này vẫn không nhớ hai năm trước kia Kiều Ngôn đã làm gì mình. Vài ngày sau khi xảy ra chuyện cũng đã quên bén mất chuyện gì, chỉ nhớ mỗi việc hai người cãi nhau.
…..
Kết quả là tối nay quả thật Kiều Ngôn có đem sữa cho cậu nhưng không phải chỉ có mỗi việc đó.
Duật Thiên bị gã gói hai tay trên đầu giường, miệng không ngừng thở dốc. “Anh mau leo xuống dưới cho tôi.”
“Không được, chuyện chính sự tối qua chúng ta chưa làm xong đâu.” Kiều Ngôn cởi từng nút áo, bàn tay không ngừng chạm vào lồng ngực cậu. Gã cuối đầu xuống, đặt lên môi cậu một nụ hôn.
Duật Thiên không từ chối cũng không tiếp nhận, chỉ nằm im đó để Kiều Ngôn chu du trên cơ thể cậu.
Duật Thiên mím môi rồi thả lỏng mở miệng.
“Vậy còn hôn thê của anh thì sao?”
“Ai cơ?”
“Ái San San.”
“Không, anh không biết cô ta.”
“Vậy còn…tin tức bên ngoài là sao?”
“Vậy chỉ có thể do cô ta thả ra thôi.” Kiều Ngôn phủ định việc có hôn phu gì đó. Gã tiếp tục nói. “Đám lão bất tử kia cũng chẳng dám làm gì anh, gan của họ chưa lớn đến cậy. Thao tác ngu ngốc này chỉ có cô ả là làm được. Em đừng để tâm, sáng mai anh cho người giải quyết.”
Nói rồi Kiều Ngôn vẫn tay chân chạm vào cơ thể cậu. Một lần nữa cơ thể Duật Thiên căn cứng. “Tay anh chạm vào chỗ nào thế, bỏ ra.”
“Cơ thể của vợ em lại không cho chạm, em muốn chồng mình nghẹn chết sao. Thật quá đáng nha.” Kiều Ngôn vẫn tiếp tục chính sự trong khi Duật Thiên không có chỗ nào phát tiết. Đành ngậm ngùi nuốt đắng vào bụng.