Đám người liên tục cười lạnh.
Bọn họ giống như là sợ Diệp Ninh không phát hiện ra được ác ý của bọn họ vậy, còn cố ý đi một vòng bên người Diệp Ninh, sau đó mới rời đi.
“Đám tiểu nhân này là ai vậy?”
Diệp Ninh rất muốn hỏi một chút, ta quen biết các ngươi sao?
Nếu như không quen biết, lắc lư ở trước mặt ta làm cái gì.
Còn có tên hôn quân kia nữa, đang êm đẹp thăng quan cái gì cho hắn chứ.
“Đều là một đám tiểu nhân vô sỉ nịnh bợ tiên môn mà thôi, đại nhân không cần so đo với bọn họ.”
Đám người tản đi, Lưu Cẩn đi đến.
“Muốn nịnh bợ tiên môn, vì thế nhằm vào ta?”
Diệp Ninh hiểu rồi.
“Đúng vậy, ai cũng biết đại nhân là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của tiên môn, sớm muộn gì Vũ Hóa Môn cung sẽ không bỏ qua cho đại nhân… Mà đám người này, bọn họ muốn bám vào tiên môn, nhưng bản thân lại không đủ tư cách, thế là cố ý bày ra một bộ tư thái hùng hổ dọa người, chính là hi vọng biểu diễn của mình, có thể được tiên nhân nhìn thấy, cho bọn họ một cơ hội làm chó.”
Lưu Cẩn khinh thường nói.
Hắn là một thái giám phải trái phân biệt rõ ràng, mặc dù có chút nhát gan, không dám chỉ trích tận mặt, nhưng ở phía sau nói một chút thì lại là vấn đề không lớn.
Diệp Ninh sờ sờ cái mũi, không chỉ không tức giận, ngược lại có chút vui mừng..
“Nói như thế thì, ta ở trên triều đình có không ít kẻ địch đúng không?”
Có kẻ địch mới tốt.
Có kẻ địch mới có nguy hiểm tính mạng, có nguy hiểm tính mạng ta mới có thể chết.
“Đúng thế, tình cảnh của đại nhân không lạc quan, bên trên triều đình, gian thần đương đạo, loại kẻ sĩ chính nghĩa như đại nhân, nhất định sẽ bị bọn họ kiêng kỵ, ta khuyên đại nhân, ngày sau làm việc, vẫn là cẩn thận mới tốt.”
Lưu Cẩn lo lắng nói.
“Đặc biệt là, bệ hạ còn cắt cử đại nhân đi Viện giám sát nhậm chức, đây đúng thật là đã rét vì tuyết lại còn lạnh vì sương.”
Nghe thế, Diệp Ninh vàng thêm hứng thú tràn đầy.
“Ngươi nói Viện giám sát, rốt cuộc là lai lịch gì?”
Lưu Cẩn có chút bất ngờ, thế mà Diệp Ninh lại “tiểu bạch” đối với quan trường như thế.
Nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, mà là kiên nhẫn giải thích.
Thông qua lời giải thích của hắn, cuối cùng Diệp Ninh cũng hiểu rốt cuộc chức vị của mình là cái thứ gì.
Đầu tiên là Ngự Sử, ở trong rất nhiều triều đại của Hoa Hạ, cũng đều có chức vị này.
Theo sự lý giải của Diệp Ninh, Ngự Sử là chức quan có tính chất chuyên môn làm giám sát, phụ trách giám sát quan lại triều đình, cũng phụ trách giám sát lời nói hành động của quân vương… Nói đơn giản một chút, chính là người hay mắng.
Thấy ai phạm sai lầm thì sẽ mắng người đó.
Công việc của Ngự Sử chính là mắng người.
Mà Ngự Sử Viện giám sát, lại hoàn toàn không phải đơn giản như thế.
Vào triều thời kỳ Thái Tổ, thiết lập Viện giám sát, độc lập với lục bộ, có chức trách giám sát quan lại triều đình, xử lý đại án trọng án, lắng nghe động tĩnh của dân gian.
Quyền lực tư pháp, hình ngục, giám sát đều tập trung vào một thân, có thể nói là vô cùng vinh quang.
Nhiều năm trước đó, Viện giám sát khiến cho tham quan ô lại nghe tiếng đã sợ mất mật.
Người đời đều nói, đi vào trong Viện giám sát một lần, trên con đường hoàng tuyền là không thiếu được ngươi.
Như thế có thể thấy được uy phong của Viện giám sát.
Nhưng cho đến bây giờ, Viện giám sát cũng đã sớm luân lạc, uy phong ngày xưa, đã thành lịch sử.
Dựa theo lời nói của Lưu Cẩn, hiện tại Viện giám sát chính là một nơi rách nát bị người khác quên lãng, chỉ có tên tuổi, trên thực tế không có người nào coi nó là cái gì.
Chức quan lớn nhỏ của Viện giám sát sắp xếp từ trên trên xuống dưới, theo thứ tự là Giám Chính, Ngự Sử trung thừa, Ngự Sử, và Thông Phán các loại.
Nói cách khác, nói về phương diện quyền lực, Diệp Ninh là một trong ba người lớn nhất của Viện giám sát.
“Viện giám sát?”
Con mắt Diệp Ninh chuyển động, một suy nghĩ sáng lên ở trong đầu.
“Có chút thú vị.”
Hồn tìm đường chết của ta lại lại lại bắt đầu cháy rừng rực rồi.
Nghe xong miêu tả của Lưu Cẩn, Diệp Ninh đã có hiểu biết đại khái đối với Viện giám sát.
Bản năng nói cho hắn, chức vị ở Viện giám sát này có chỗ trống hành động rất lớn.
Nhưng là rõ ràng cái nhìn của những người khác và cái nhìn của hắn hoàn toàn khác biệt.
Ví dụ như Cơ Minh Nguyệt.
Thiên Tử vừa mới xong buổi triều sớm, cũng không nghỉ ngơi, mà trở lại ngự thư phòng.
“Liễu tướng, ngươi cho rằng trẫm quyết định sắp xếp Diệp Ninh đến Viện giám sát như thế nào?”
Liễu Thận cũng ở đây.
Vẫn luôn có quân thần hai người nói chuyện.
Cảnh tượng như thế này có rất nhiều, văn võ bá quan Đại Chu cũng đã sớm quen thuộc.
Gian tướng Liễu Thận vô cùng được thánh thượng ưu ái, chính là có loại đặc quyền này.