“Có khi nào có chút người tài mà không được trọng dụng không?”
Liễu Thận do dự một chút, hỏi.
Đặt ở quá khứ, có thể vào Viện giám sát, vậy thì tương đương với bay lên đầu cành thành phượng hoàng.
Dù sao Viện giám sát lúc đó, có thể nói là cơ cấu quyền lực đứng đầu, tập hợp các quyền lớn như tư pháp, hình ngục, giám sát, danh tiếng có một không hai.
Nhưng nay đã khác trước, hiện tại Viện giám sát, cũng đã sớm sa sút đến không thể tưởng tượng nổi.
Thậm chí tất cả mọi người đều đã lãng quên Viện giám sát.
Viện giám sát mấy đi địa vị, cho đến bây giờ đã hơn ngàn năm.
Tháng năm dài đằng đẵng như thế, đủ để làm hao mòn ý chí của tất cả mọi người.
Liễu Thận cũng không phải thật sự là gian tướng, hắn nhìn thì như là người không làm được chuyện gì ,nhưng trên thực tế đối với từng bộ khoa ở trong triều đình, lại đều rõ như lòng bàn tay.
Duy chỉ có Viện giám sát là ngoại lệ.
Bởi vì Viện giám sát thật sự là không có cái gì để tìm hiểu, nơi ở quá khứ đã từng khiến người khác nghe tên đã sợ mất mật, bây giờ chỉ là một cái viện rách nát mà thôi..
Bên trong có người nào, còn đang làm chuyện gì… Không có người nào quan tâm.
Đặt Diệp Ninh vào một nơi bị người khác lãng quên như thế, thích hợp sao?
“Nhân tài không được trọng dụng cũng đúng là nhân tài không được trọng dụng, hiện tại Viện giám sát đã sớm chỉ còn trên danh nghĩa, nếu không phải tổ huấn của Thái Tổ quy định, tuyệt đối không thể xóa bỏ Viện giám sát, chỉ sợ vào mấy năm trước, đã sớm bị xóa bỏ rồi…” Cơ Minh Nguyệt thở dài một tiếng, Viện giám sát xuống dốc, từ một mặt ý nghĩa nào đó, cũng đại biểu cho hoàng quyền suy yếu, nhưng đây không phải là điều nàng có thể thay đổi, nàng không đi nghĩ những chuyện không có ý nghĩa này nữa, nói: “Sở dĩ trẫm đặt Diệp khanh ở một chỗ như thế, thật ra là hi vọng có thể mài rũa một chút tính tình của hắn.”
Liễu Thận như có suy nghĩ điều gì đó.
“Bệ hạ cho rằng, Diệp Ninh đi nha môn khác, dễ gây ra chuyện?”
Cơ Minh Nguyệt cười khổ một tiếng, nói.
“Không phải là dễ gây chuyện, mà là nhất định sẽ gây chuyện!”
“Diệp khanh ghét ác như thù, ở trong mắt không chấp nhận nổi một hạt cát, bây giờ trên dưới triều chính, tham quan ô lại hoành hành, chướng khí mù mịt, một mớ hỗn độn.”
“Nếu như hắn nhìn thấy, hắn có thể chịu được sao? Chỉ sợ rằng sẽ ồn ào gây ra một hồi động tĩnh lớn, trẫm suy đi nghĩ lại, cũng chỉ có Viện giám sát thích hợp với hắn đi.”
Nghe thế, Liễu Thận thở dài một tiếng.
“Bây giờ thế đạo này thật sự là hoang đường, gian nịnh hoàng hành, ngược lại quân tử không có chỗ để đi rồi.”
Hắn không còn phản đối chuyện này nữa.
Cơ Minh Nguyệt sắp xếp rất có đạo lý.
Cái tính tình này của Diệp Ninh, đặt ở nơi khác, rất dễ bị người khác nhắm vào.
Mà bọn họ làm gian tặc và hôn quân, cũng không thể nào đứng ở ngoài sáng giúp đỡ hắn.
Chỉ có thể tự một mình hắn chiến đấu.
Một mình hắn có thể đấu được với những quan chức kia sao?
Rõ ràng là không thể nào.
Vốn dĩ Diệp Ninh đã đủ làm người khác chú ý, có rất nhiều người âm thầm ghi hận hắn, muốn hắn chết.
Lại đặt hắn lên đầu sóng ngọn gió, Cơ Minh Nguyệt nhẫn tâm sao?
Cho nên chỉ có thể để Diệp Ninh đi Viện giám sát.
Một là, có thể khiến cho hắn bắt buộc an tĩnh lại, làm nhạt sức ảnh hưởng, cũng coi là một hình thức bảo vệ khác.
Hai là, mặc dù Viện giám sát rách nát, nhưng ở trong toàn bộ hệ thống quan trường, vẫn là rất thanh quý, Diệp Ninh đi làm Ngự Sử, cũng không tính là bôi nhọ hắn.
“Chỉ có thể ủy khuất Diệp khanh, đợi sóng gió qua đi, trẫm sẽ nghĩ biện pháp trọng dụng hắn!”
Trong lòng Cơ Minh Nguyệt rất đau khổ.
Có hiền thần mà không thể dùng, ngược lài còn phải đặt hắn đến một nha môn đã phế để giấu tài.
Điều này đối với quân vương mà nói, nhất định là một chuyện rất khó chịu.
Nhưng nàng biết một đạo lý, nhỏ không nhịn sẽ loạn kế hoạch lớn, có những lúc, nhượng bộ nhất thời là điều nhất định phải làm.
Diệp Ninh quá cương trực, không biết nhượng bộ, như thế thì trẫm chỉ có thể giúp hắn một chút, ép hắn ai danh ẩn tích một đoạn thời gian.
Điểm này, Cơ Minh Nguyệt và Liễu Thận có cùng cách nghĩ.
Hai người cảm thấy, Diệp Ninh đi viện giám sát, nhất định sẽ an phận.
Nói đùa, Viện giám sát đã hoang phế bao nhiêu năm rồi?
Cái nơi rách nát đó, còn có thể nháo ra động tĩnh gì sao?
Không thể nào.
…
“Viện giám sát phế thì sao? Ta nhất định phải nháo ra động tĩnh!”
Vừa ra khỏi hoàng cung Diệp Ninh đã có suy nghĩ hoàn toàn khác.
Nhất định phải gây chuyện, không gây chuyện, thì làm sao tìm đường chết?
Không tìm đường chết thì chết như thế nào?
Không chết thì sao có thể trở thành Thiên Đế?
Ta cũng không phải là loại người dễ dàng từ bỏ.
Hắn nghe ngóng bốn phía, biết được địa điểm của Viện giám sát, thế là chạy đến đó.