Edit: Rùa
Từ Kính Dư có chút xấu hổ, nhưng cũng che giấu thật nhanh, anh đánh tay lái, nhìn thẳng về phía trước, mặt không đổi sắc mà nói: “Phòng khám là ba tôi đầu tư, là nhà tôi mở, nói về nhà tôi cũng không sai, tôi còn mang cô đi gặp mẹ tôi đấy.”
Ứng Hoan: “…”
Cô không có cách nào phản bác, nhưng vẫn cứ thấy có điểm kỳ quái.
Cô cau mày, giải thích với Ứng Trì: “Chị chỉ tiện đường ngồi xe anh ấy đến phòng khám thôi.”
“Thật vậy không?”
Ứng Trì vẫn có chút không yên tâm, không thể trông mặt mà bắt hình dong, dù sao Từ Kính Dư có thể dùng tên giả gạt người, ai biết anh ta còn làm được chuyện gì nữa hay không, với năng lực của anh ta, mười mấy người như chị cũng không thể phản kháng.
“Thật sự.”
Ứng Hoan lại dỗ vài câu mới khiến Ứng Trì yên tâm, cắt đứt điện thoại, cái loại cảm giác kỳ quái ấy vẫn không mất đi, thỉnh thoảng cô lại liếc nhìn Từ Kính Dư.
Thời điểm đèn đỏ, Từ Kính Dư quay đầu nhìn cô, vừa vặn nhìn thấy cô đang liếc mình, anh không chút để ý mà mở miệng: “Không phải nói không thể hạ miệng sao? Nhìn nghiêm túc như vậy làm gì?”
Ứng Hoan nghẹn, quay đầu lại, “Không nhìn, được thôi.”
Anh thấp giọng cười: “Chưa nói không cho cô nhìn, nhìn nhiều lần mới có thể nhớ kỹ.”
Ứng Hoan: “…”
Cô nhẹ nhàng thở phào, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tới phòng khám, Từ Kính Dư nhìn về phía Ứng Hoan hỏi, “Niềng răng còn phải mang bao lâu?”
Nói đến cái này Ứng Hoan liền có chút buồn bực, cô bất đắc dĩ nói: “Bác sĩ Đỗ nói muốn làm thẳng thì hiệu quả không giống nhau, khả năng là một năm, dù sao cũng không nhanh như vậy, sớm biết tôi đã không đeo…”
Từ Kính Dư dựa lên ghế, cầm nhìn động nhìn thoáng qua nhóm chat, bọn Thạch Lỗi muốn mới Ứng Hoan vào nhóm, “Sợ đeo niềng răng không ai theo đuổi?”
Ứng Hoan tháo dây an toàn, cúi đầu nói: “Không phải, cũng có người theo đuổi tôi.”
Lớn lên ưa nhìn là được, hơn nữa cô không tham gia bất cứ câu lạc bộ nào, ngoại trừ đi học thì chính là làm thêm, xác thật không biết nam sinh nào cả. Tuy cô mang niềng răng nhưng làn da rất tốt, khuôn mặt xinh đẹp, mặt cũng nhỏ, cho dù mang niềng răng thì so với nữ sinh khác vẫn xinh đẹp, khẳng định có người theo đuổi.
Từ Kính Dư vuốt nhẹ ngón tay, ngước mắt nhìn cô.
Ứng Hoan đã ngẩng đầu lên, hướng anh mở miệng cười: “Cảm ơn, tôi đi vào trước.”
“Từ từ.”
“Hửm?”
“Thêm WeChat, mọi người muốn thêm cô vào nhóm chat.”
Ứng Hoan nhìn anh lấy QR trên di động, tên WeChat của anh là tên thật, cô cầm di động quét mã, hai người thêm bạn tốt, Từ Kính Dư thêm Ứng Hoan vào nhóm.
【Bác sĩ nhỏ, cô thật sự cùng Từ Kính Dư về nhà?】
【Xem hình chụp. 】
Có người gửi hình câu nói lúc trước của Từ Kính Dư vào nhóm.
Ứng Hoan: “…”
Cô đi đến cửa phòng khám, nghĩ nghĩ, cảm thấy Từ Kính Dư thật hỗn đản, nói chuyện quá dễ gây hiểu lầm, cô đứng ở cửa, nhập một hàng ký tự.
【 Tôi chỉ là đi nhờ xe anh ấy đến phòng khám mà thôi, tôi cũng không phải bạn gái anh ấy, tại sao lại muốn cùng anh ấy về nhà? 】
Từ Kính Dư đang chuẩn bị lái xe trở về, WeChat lại nhảy ra tin nhắn, anh cúi đầu liếc mắt nhìn, “…”
Mọi người trong nhóm cười đến điên rồi.
【 Bác sĩ nhỏ nói câu đầu tiên trong nhóm chính là vả mặt Kính Vương, làm tốt lắm! 】
【 Bác sĩ nhỏ thật tuyệt vời. 】
【 Kính Vương mặt đau không? 】
Từ Kính Dư không nói gì, trực tiếp cúp điện thoại ném vào ngăn kéo.
Liên hoan buổi tối ở hội sở trung tâm thành phố, cơm nước xong còn có thể chơi trong chốc lát, mọi người đều rất thích, chuyện này do trợ lý của Chu Bách Hạo sắp xếp. Buổi tối 6 giờ Ứng Hoan đến nơi, cô liếc mắt một cái liền nhìn thấy Từ Kính Dư, bởi vì anh mặc áo thun màu đỏ, đẹp đến chói mắt.
Ứng Trì hướng cô vẫy tay: “Chị, bên này.”
Ứng Hoan đi tiếp, ngồi xuống cạnh Ứng Trì, bên phải vừa lúc là Từ Kính Dư, cô nhớ lại chuyện trong nhóm lúc chiều, có chút không dám nhìn anh.
Có người nhấc tay hỏi: “Huấn luyện viên, có thể uống rượu không? Một chút cũng được?”
Uống rượu không tốt cho vận động viên, đặc biệt là trước khi thi đấu, nhưng hiện tại cách ngày thi đấu còn một khoảng thời gian khá dài, Ngô Khởi giơ tay lên: “Uống đi, không uống nhiều là được.”
Thạch Lỗi lập tức vui mừng hớn hở mà mang rượu đến, những người khác hỗ trợ chia ly, đưa đến trước mặt Ứng Hoan, “Bác sĩ nhỏ, cô có uống rượu không?”
Ứng Hoan do dự một chút nói: “Một ly thì được.”
“Kính Vương, anh thì sao?”
“Không uống.”
Từ Kính Dư trực tiếp cự tuyệt, ở câu lạc bộ anh có tiếng khắc chế, yêu cầu đối với bản thân rất nghiêm khắc, nói không uống thì một giọt cũng không chạm vào.
Ứng Hoan quay đầu nhìn anh, có chút tò mò: “Anh không thể uống rượu sao?”
Thạch Lỗi giành trả lời trước: “Cậu ta chính là như vậy, trước khi thi đấu cấm rượu một tháng, không cần phải quan tâm cậu ta.”
Dương Cảnh Thành cười hì hì: “Về sau nếu có bạn gái, nói không chừng còn phải cấm dục?”
“Ha ha ha ha, nói không chừng là như thế.”
Trong đội có mấy thành viên còn là vị thành niên, trong đó bao gồm Ứng Trì, đến cuối tháng 10 cậu mới đủ 18 tuổi, vốn dĩ nam sinh nói chuyện với nhau sẽ không kiêng dè chuyện này, nhưng có Ứng Hoan ở đây cậu liền ngượng ngùng, tựa như đang xem phim người lớn thì bị phụ huynh bắt được, thực quẫn.
Triệu Tĩnh Trung quyền thủ hạng cân 91kg vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Vậy rốt cuộc là cấm hay không cấm?”
Mọi người rất có hứng thú nhìn Từ Kính Dư.
Xem anh trả lời thế nào.
Từ Kính Dư liếc mắt nhìn cô gái nhỏ đang cúi đầu thật thấp, tai hơi đỏ hơn, bỗng nhiên anh nhớ đến lời cô nói trong nhóm chat lúc chiều, chậm rì rì cầm cái ly không “bang” một tiếng để lên bàn, đổ vào một ly nước lọc.
“Cấm hay không cấm mấy người quan tâm cái rắm, quản thật nhiều.”
“…”
Lúc này Ngô Khởi cười, ngữ khí nghiêm túc: “Đối với quyền thủ mà nói, trước khi thi đấu cấm dục, cấm rượu, không thức khuya là yêu cầu cơ bản.”
Có người hừ cười: “Không phải nói mấy quyền thủ nổi tiếng sinh hoạt đều rất loạn sao? Phụ nữ bên người thay đổi liên tục, thi đấu cũng không ảnh hưởng, một lần thi đấu còn không phải lấy trước 5 triệu đô phí ra lên võ đài…”
Càng nói càng không có chừng mực…
Chu Bách Hạo nhìn Ứng Hoan nãy giờ vẫn luôn cúi đầu, khụ một tiếng: “Được rồi, đề tài này dừng ở đây.”
Anh dơ chén rượu lên, hứng tới thành viên mới, lại quay qua Ứng Hoan, “Hoan nghênh mọi người.”
Ứng Hoan chạm ly, chỉ có Từ Kính Dư ngồi không nhúc nhích, Ứng Hoan nhìn thoáng qua chén rượu, đây là rượu trắng? Ly rượu này hình như là Trần Sâm Nhiên đưa cho cô, cố ý sao?
Cô có thể uống một ít rượu đỏ, rượu trắng không thể uống, cau mày ngồi xuống, dự định uống một chút.
Bỗng nhiên, bàn tay bên cạnh duỗi lại, trực tiếp cướp đi chén rượu trên tay cô, lại đưa vào tay cô cái ly khác.
Nhanh chóng đến thần không biết quỷ không hay.
Cô sửng sốt, cúi đầu nhìn về phía anh.
Từ Kính Dư để ly rượu xuống trước mặt, thong thả ung dung ăn đồ ăn, một ngụm rượu cũng không chạm vào.
Trần Sâm Nhiên ngồi nghiêng đối diện, cười nhìn cô: “Bác sĩ nhỏ sao lại không uống?”
Ứng Hoan mặt không biểu cảm nhấp một ngụm, là nước lọc, cô uống một hơi liền hết, Trần Sâm Nhiên nhìn đến há hốc mồm, Thạch Lỗi cũng trừng lớn đôi mắt: “Oa bác sĩ nhỏ, tửu lượng tốt như vậy sao?”
Ứng Hoan cười cười, khiêm tốn nói: “Còn tốt.”
Cô ngồi xuống, nhích lại gần Từ Kính Dư, cánh tay cọ qua tay anh, cơ thể thiếu niên rất ấm, trong phòng bật điều hòa nhưng cánh tay vẫn rất ấ, làn da khá thô ráp, cùng cảm giác lạnh lẽo mềm mại trên tay cô rất bất đồng.
Hai người đều sửng sốt.
Từ Kính Dư quay đầu nhìn cô, đè thấp giọng nói: “Hửm?”
Ứng Hoan buông lỏng cánh tay, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
“Cảm ơn như thế nào?”
“…”
Ứng Hoan cầm lấy đôi đũa, gắp cho anh hai cái chân gà.
Từ Kính Dư: “…”
Anh cụp mắt, mi hơi hạ, Ứng Hoan chớp chớp mắt, Từ Kính Dư khóe miệng cong cong, nhàn nhạt cười.
Liên hoan kết thúc, bộ phận hậu cần đến lấy số đo để may đồng phục cho các thành viên mới, mấy người báo lại số đo của mình, nhân viên hậu cần Tiểu Lý ôm quyển sổ rời đi thì gặp Từ Kính Dư ở cửa, cười với anh, nói “Kính Vương, áo đồng phục mới của cậu tôi để trên bàn.”
Từ Kính Dư gật đầu, liếc nhìn sổ đăng ký số đo trên tay cô, hỏi: “Cô cho bọn họ đăng ký đồng phục của đội?”
Tiểu Lý: “Đúng vậy.”
Từ Kính Dư nhìn danh sách, nhớ tới cái gì, lại nói vài câu: “Còn thiếu một người, trong đội có một bác sĩ nhỏ đến làm thêm, cũng để cô ấy may áo đồng phục đi, có thể khi thi đấu cần đến. Cao 1m63, nặng khoảng 90 cân*, rất gầy.”
(*1 cân ở bên Trung bằng 1/2kg)
Tiểu Lý sửng sốt một chút, vội vàng ghi nhớ, “Được.”
Việc này Ứng Hoan cũng không biết, các đội viên khác cũng không biết.
Ứng Hoan làm thêm ở trung tâm đến tháng 8 mới kết thúc, cho nên tạm thời không có biện pháp đến câu lạc bộ, khai giảng mới có thể làm thêm ở đấy.
Đầu tháng 9, Ứng Hoan chính thức đến câu lạc bộ, trở thành nhân viên chữa bệnh và chăm sóc, nhân viên bộ phận nhân sự còn làm cho cô cái hợp đồng.
Đại học A bên cạnh vẫn luôn náo nhiệt, nghiên cứu sinh và sinh viên trở về sớm rất nhiều, Khương Manh và Lâm Tư Vũ quay về trường đầu tiên, họ nói nghỉ lâu quá, ở nhà bị bố mẹ ghét bỏ.
Buổi tối Ứng Hoan trở về ký túc xá, bọn họ nghe cô nói đang làm thêm ở câu lạc bộ đều ngây người, Khương Manh vội vàng hỏi: “Còn nhận người không?”
Ứng Hoan nghĩ nghĩ, nói: “Hẳn là không.”
Khương Mạnh nhụt chí, không buông tha hy vọng, lôi kéo Ứng Hoan làm nũng, “Tớ cũng muốn đi mà! Cậu hỏi giúp tớ một chút?”
“Tớ sẽ hỏi.”
Lâm Tư Vũ: “Chúng ta có thể đến câu lạc bộ tham quan không?”
Ứng Hoan cũng không biết, bởi vì nơi đó là nơi các quyền thủ huấn luyện thường xuyên, còn có bảo vệ trông coi, ra vào còn phải đăng ký, cô biết Khương Manh muốn xe, nghĩ nghĩ nói: “Đến lúc đó tớ hỏi một chút.”
“Được được được, cậu nhớ hỏi nhé.”
“Được.”
……
Thế vận hội trong nước năm nay sẽ được tổ chức từ ngày 13 tháng 9 đến ngày 3 tháng 10.
Câu lạc bộ vì chuyện này mà vội vàng chuẩn bị, từ lần thi đấu trước đã tuyển chọn quyền thủ, đại biểu cho tỉnh đi dự thi, mỗi đội có sáu người trở lên, nhưng báo lên có thể báo cho ba người ( bao gồm cả trưởng nhóm, huấn luyện viên bác sĩ). Mỗi đội có thể có 11 vận động viên, có hai cấp bậc có thể có hai người.
Tuyển thủ dự thi đã định ra, Từ Kính Dư đại diện hạng cân 81kg, người đánh bại anh lần trước đã đi Mỹ thi đấu. Ưng Trì không đánh lại Trần Sâm Nhiên và Thạch Lỗi nên không thể đi, hạng cân 69kg Ngô Khởi chọn Thạch Lỗi và Trần Sâm Nhiên làm cậu buồn bực đến muốn đâm đầu vào tường.
Thời điểm Ứng Hoan đến câu lạc bộ, Thạch Lỗi vừa cởi đồ huấn luyện nghỉ ngơi, thấy cô gãi gãi đầu, chỉ chỉ ra ban công: “Cô đi xem Ứng Trì? Tiểu tổ tông này không được đi thi, cảm giác như sắp khóc.”
Ứng Hoan nhìn thoáng qua ban công, có chút bất đắc dĩ: “Đúng thế.”
Không chờ cô đi tìm Ứng Trì, Ứng Trì đã xụ mặt đi vào, trực tiếp đi tới trước mặt Trần Sâm Nhiên, “Chúng ta đấu lại một lần.”
Trần Sâm Nhiên ngẩng đầu liếc cậu một cái, hừ một tiếng: “Lại đánh thì cậu cũng không đánh lại tôi, hơn nữa tôi không có hứng.”
“Tôi đây giúp cậu luyện tập.”
“Được thôi.”
Thiếu niên cứng đầu, Ứng Hoan cũng không ngăn cản cậu, Ngô Khởi cũng không nói gì.
Cô ngồi bên cạnh nhìn, Trần Sâm Nhiên đánh cũng lạnh nhạt. Ứng Hoan để hòm thuốc ở bên chân, nếu có vận động viên vô ý bị thương cô cũng kịp thời chữa trị.
Từ Kính Dư kết thúc huấn luyện, một thân mồ hôi đi tới, đi qua bên cạnh cô, ném xuống một câu: “Lại đây một chút.”
Ứng Hoan a lên, vội vàng đi qua, “Làm gì?”
Từ Kính Dư đi phía trước, đẩy cửa phòng nghỉ, từ trên giá lấy một ái túi, nhét vào ngực cô. Túi rất to, có chút nặng, Ứng Hoan cuống quýt ôm lấy, bị túi che đi chỉ lộ ra đôi mắt có chút mê mang, cặp mắt kia nhìn thẳng anh, “Cái gì?”
Cô cúi đầu nhìn vào trong túi, phát hiện đều là vải màu đỏ, là quần áo.
“Đồng phục của đội.”
Ứng Hoan sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh: “Tôi cũng có sao?”
Từ Kính Dư giựa vào góc bàn, ôm hai tay liếc cô: “Đương nhiên là có. Hẳn là vừa người, cô xem thử đi, không vừa thì nói với bộ phận hậu cần một tiếng.”
Ưng Hoan nhìn anh cười cười: “Được.”
Từ Kính Dư nhướng mày, hướng cô nâng nâng cằm: “Ứng Hoan, nhe răng cười một cái.”
Ứng Hoan: “….Không nhe.”
Cô choáng váng mới nhếch miệng cười, lộ ra niềng răng đẹp lắm sao?
Cô mím môi, ôm đồng phục ra ngoài, đang định đến phòng thay quần áo thì nghe thấy âm thanh ầm ĩ của Ứng Trì và Trần Sâm Nhiên, nghe âm thanh giống như sắp đánh nhau rồi. Cô vội vàng xoay người, đưa túi đồ cho Từ Kính Dư, “Lát nữa tôi quay lại lấy.”
Nói xong, vội vàng xoay người, bước chân quá gấp mà vướng phải góc bàn, cả người trọng tâm không vững ngã về phía trước, cô sợ hãi kêu lên một tiếng: “A”
Từ Kính Dư nhanh tay ôm cô, mang cả người và túi quần áo kéo vào trong ngực.
Phía sau Ứng Hoan dính sát vào ngực anh, chỉ cảm thấy nơi anh ôm lấy có chút đau, cúi đầu nhìn, cả người cứng đờ, tay anh còn quấn băng vải, ngón tay thon dài ôm ở phía dưới ngực cô, nơi này mẫn cảm lại riêng tư, trách không được lại đau như vậy…
Mặt cô thoắt một cái chuyển hồng.
Từ Kính Dư đem người kéo lên liền buông lỏng tay, mới vừa thả lỏng cô đã như con thỏ vội vàng tránh thoát, nhảy khỏi lòng anh.
Ứng Hoan ngước mắt, đôi mắt uất ức nhìn anh, rất giống vừa bị khi dễ.
Từ Kính Dư nhíu mày, “Sao vậy?”
Cô gái nhỏ há mồm, một chữ cũng không nói nên lời.
Cuối cùng, dậm chân một cái: “Tôi đi nhìn Ứng Trì.”
Sau đó, xoay người liền chạy.
Từ Kính Dư: “…”
Anh đem túi để lên bàn, cảm thấy có chút không thích hợp, dựa vào góc bàn nhớ lại cảnh vừa diễn ra, ánh mắt cứng lại, bên tai không nhịn được mà nóng lên, khí huyết dâng lên, cả người không được tự nhiên.
Anh cúi đầu nhìn tay mình.
Nhìn một hồi, bỗng giơ tay đập lên đầu mình, ngửa cổ thở ra một hơi, tay đè lên đôi mắt, âm thanh ảo não từ trong cổ họng bật ra:
“Muốn mệnh!”
Tác giả có lời muốn nói: Từ Kính Dư: Muốn mệnh, Ứng Tiểu Hoan, muốn hay không?
Ứng Tiểu Hoan:…