Không Thể Ngừng Yêu Em

Chương 16



Edit: Rùa

Ứng Hoan chạy ra khỏi phòng, nhiệt độ trên mặt liên tục tăng, ngực ẩn ẩn đau, so với lúc trước còn đau hơn. Cô đỏ mặt, trộm dùng tay xoa một cái, cắn răng: “…Từ Kính Dư hỗn đản này, sức lực quá mạnh!”

Đau muốn chết!

Trong phòng huấn luyện, Ứng Trì cùng Trần Sâm Nhiên nắm cổ áo đối phương, cả hai đều đỏ mặt tía tai, không ai nhường ai, cũng không biết huấn luyện viên đi đâu, nếu ở đây mấy người này không dám lỗ mãng như vậy.

Thạch Lỗi muốn tách hai người ra, cố gắng khuyên nhủ: “Hai người các cậu mau buông tay, đừng thừa dịp huấn luyện viên đi họp mà gây sự, đợi chút nữa lại bị phạt.”

Trần Sâm Nhiên hai tay gắt gao nắm lấy Ứng Trì, Ứng Trì khóa chân cậu ta, hai người ôm nhau lăn xuống đất, ai cũng không chịu buông tay. Thạch Lỗi đang chuẩn bị dùng vũ lực mạnh mẽ tách hai người ra, liền thấy Ứng Hoan chạy tới, chạy nhanh nói: “Bác sĩ nhỏ, cô mau tới trị hai thằng nhóc này!”

Ứng Hoan: “…”

Cô đứng bên cạnh, rũ mắt nhìn hai thiếu niên, giọng nói vừa mềm mại vừa có ý dỗ dành: “Trần Sâm Nhiên, cậu buông tay, cậu xem cậu ôm đến nỗi Ứng Trì sắp thở không nổi.”

Trần Sâm Nhiên trầm xuống, càng dùng sức, “Dựa vào cái gì mà tôi phải thả trước? Cô là chị đương nhiên bao che cậu ta.”

Ứng Hoan không có biện pháp, chỉ có thể nhìn về phía Ứng Trì, giọng nói càng mềm hơn: “Ứng Trì, em bỏ trước.”

Ứng Trì cắn răng: “Không bỏ!”

Ứng Hoan: “…”

Lời cô nói cũng không nghe?

Ứng Hoan ngồi xổm xuống bên cạnh bọn họ, ngón tay chọc sau lưng Ứng Trì, chọc nhẹ một chút, ôn nhu hỏi: “Không bỏ sao?”

Ứng Trì nghẹn đến mức đỏ bừng mặt, cậu… Con mẹ nó thật muốn cười!

Dù sao cũng không thể nhận thua!

Trần Sâm Nhiên nhìn vẻ mặt táo bón của Ứng Trì, lại nhìn thoáng qua Ứng Hoan đang thong thả dung dung cười ôn nhu, bỗng nhiên cảm thấy chính mình giống như đồ ngốc, thật mẹ nó không thú vị… Vừa định buông tay, Ứng Trì đột nhiên cười ầm lên, nước miếng phun vào mặt cậu ta, luôn miệng xin tha: “Chị, chị…. Em buông, em buông…”

Trần Sâm Nhiên mắng câu: “TMD! Mẹ nó Ứng Trì cậu thật ghê tởm!”

Cậu hung hăng lau mặt, nhìn cánh tay của mình, tức đến muốn dậm chân, chỉ vào Ứng Hoan mắng: “A a a a a a tại cô! Hai chị em cô thật quá đáng, ghê tởm muốn chết!”

Ứng Hoan cười nhìn cậu: “Tôi làm sao?”

Trần Sâm Nhiên nhìn đôi mắt vô tội của cô, đáy lòng có một trăm câu thô tục cũng không thể mở miệng mắng được, cậu ta ghét bỏ mà lấy tay bôi lên quần áo, đi vào về phía toilet.

Thạch Lỗi cùng Dương Cảnh Thành nhìn đến trợn mắt há mồm,

Vài giây sau, vài người hướng Ứng Hoan giơ ngón tay cái.

“Chịu phục, quả nhiên nam nhân phải để nữ nhân ứng phó, lấy nhu thắng cương.”

“Vẫn là bác sĩ nhỏ có biện pháp, xem bộ dạng uất nghẹn của Trần Sâm Nhiên liền muốn cười ha ha ha!”

“Trần Sâm Nhiên có thói ở sạch, bị Ứng Trì phun mặt mặt nước miếng có lẽ còn khó chịu hơn bị đánh mấy cái…”

Ứng Hoan cười một chút, không quá để Trần Sâm Nhiên trong lòng, ngồi bên cạnh Ứng Trì, liếc nhìn cậu: “Em làm gì mà chọc đến cậu ta? Biết rõ cậu ta thích gây sự, sao không cách xa cậu ta một chút?”

Ứng Trì có chút buồn bực: “Em không trêu chọc cậu ta, là miệng cậu ta không sạch sẽ, nói em luyến tỷ, còn nói chị đeo niềng răng khó coi, nói chị răng hô.”

“Cậu ta nói chị thì kệ cậu ta, dù sao cũng không nói em.”

Thiếu niên chống người ngồi dậy, lắc lắc đầu.

Trong lòng Ứng Hoan mềm nhũn, duỗi tay xoa đầu cậu, “Về sau cậu ta nói chị cái gì, em cũng đừng gây lộn với cậu ta, coi như không nghe thấy là được.”

Từ Kính Dư đi ra, nhìn về phía Ứng Hoan đang dỗ dành thiếu niên xù lông, mặt không biểu tình nhìn về phía Thạch Lỗi: “Xảy ra chuyện gì?”

Thạch Lỗi đáp: “Hai thằng nhóc này đánh nhau.” Anh ta cười cười: “Không có việc gì, bác sĩ nhỏ đã dỗ tốt.”

Ứng Hoan nghe thấy thanh âm của anh, cảm thấy nơi anh đụng tới lúc nãy lại ẩn ẩn đau. Rốt cuộc cũng là cô gái nhỏ 19 tuổi, chưa có bạn trai, lần đầu tiên cùng con trai tiếp xúc thân mật như vậy, lại còn chạm vào ngực, nghĩ lại liền cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Tai Ứng Hoan hơi hơi đỏ lên, trong đầu nghĩ anh có hiểu chính mình đụng tới nơi nào không?

Cô cúi đầu nhìn bản thân, hẳn là có cảm xúc chứ?

Cô cũng không phải sân bay…

Nhưng anh giống như nửa điểm cảm xúc cũng không có.

Nếu không biết, cô cũng làm như chưa có chuyện gì xảy ra.

Ứng Hoan làm tốt tâm lý cho bản thân, nhìn mặt Ứng Hoan một chút thiếu niên không hiểu gì ngẩng đầu nhìn cô, Ứng Hoan đứng lên, làm như không có chuyện gì nói: “Nên làm gì thì làm đi, chị đợi một lúc nữa, nếu không có việc gì thì chị sẽ về trường học.”

Ứng Trì gật đầu: “Vâng.”

Ứng Hoan xoay người, chạm phải ánh mắt Từ Kính Dư, cô tận lực giữ vững biểu tình tự nhiên, “Cái kia, quần áo còn trong phòng nghỉ sao?”

Từ Kính Dư vẫn cảm thấy lòng bàn tay có chút không ổn, hồi tưởng kiểu gì đều cảm thấy cảm xúc vừa rồi quá mềm mại, cái loại cảm giác này quanh quẩn ở đầu ngón tay, thật lâu không tiêu tan. Ánh mắt anh mang theo chút tìm tòi nghiên cứu nhìn cô trong chốc lát, xác định cô đã coi như không có chuyện gì xảy ra.

Thât mẹ nó tội lỗi.

Thông qua phương thức này chạm vào ngực cô gái nhỏ.

Cô muốn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, anh so với cô càng vân đạm phong khinh*

*vân đạm phong khinh – chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi.

Từ Kính Dư cho tay vào túi quần, giựa vào phía sau, khóe miệng khẽ nhếch: “Phải, ở trên bàn.”

Ứng Hoan gật đầu: “Tôi đi lấy.”

Cô nói xong liền xoay người đi, bước chân có chút vội vàng, bởi vì cô cảm thấy có ánh mắt chăm chú sau lưng mình, như là muốn xuyên thấu cô.

Anh nhất định có cảm giác!

Ứng Hoan quẹo vào hành lang, một bộ biểu tình sống còn gì luyến tiếc mà nhìn trần nhà, rất muốn học Ứng Trì tức giận hô to vài tiếng.

Đồng phục của đội cô cũng không thử, trực tiếp mang về ký túc xá, trở về ký túc xá, lấy quần áo ra, cô liền biết không cần mặc thử, số đo rất vừa.

Chung Vi Vi quay đầu nhìn cô, có chút kinh hỉ: “Oa, cậu còn có đồng phục của đội?”

Ứng Hoan cũng không nghĩ tới cô chỉ làm thêm ở đấy cũng có đồng phục, xuân hạ đều có, mỗi loại hai bộ, vừa lúc có thể thay đổi, “Ừ, khả năng sau này có tình huống yêu cầu phải mặc.”

Khương Manh thò người qua, đem áo bóng chày màu đỏ giũ ra, sờ sờ logo trên ngực, không biết vì sao, cô nhìn thấy đồng phục này liền cảm thấy nhiệt huyết, có chút hâm mộ mà nhìn Ứng Hoan: “Thế này không phải mặc cùng một kiểu với Kính Vương sao?”

“Vậy có tính là đồ đôi không?”

Lâm Tư Vũ tủm tỉm hỏi.

Ứng Hoan khâm phục trí tưởng tượng của họ, “Nói thế không phải toàn bộ đội bao gồm cả huấn luyện viên đều là đồ tình nhân sao? Các cậu suy nghĩ nhiều, chỉ là đồng phục của đội thôi mà…”

Thật sự là nghĩ nhiều sao?

Lâm Tư Vũ nhớ tới đêm đó Từ Kính Dư kêu câu “Bác sĩ nhỏ, tới chữa trị cho tôi, sắp chết”, Hiện tại nhớ lại, liền cảm thấy có một loại thân mật không nói rõ, Từ Kính Dư sẽ cùng nữ sinh khác nói những lời như vậy sao?”

Không thể nào…….

Hai ngày trước Khương Manh còn thăm dò, nói Từ Kính Dư ở lớp rất ít, ngày thường đều đi huấn luyện, ở với bạn bè thật sự không nhiều lắm, ngẫu nhiên cũng sẽ tham gia hoạt động của lớp, nhưng cũng là cùng nam sinh chơi trò chơi mà thôi.

Từ Kính Dư đẹp trai như vậy, nữ sinh theo đuổi anh tất nhiên không ít, nhưng không nghe nói anh có bạn gái….

Có khi Ứng Hoan là nữ sinh anh tiếp súc nhiều nhất.

Những lời này cô ngại Khương Manh nên không dám nói thẳng.

Ứng Hoan cắt hết nhãn ở đồng phục rồi bỏ vào chậu rửa mặt.

Buổi tối khi tắm rửa, Ứng Hoan kiểm tra ngực của mình, làn da cô gái trắng tuyết, đường cong mềm mại, có mấy vết xanh tím nhàn nhạt. Khương Manh mua một cái gương treo trong toilet, cô mặt đỏ tai hồng nhìn chính mình trong gương, cảm thấy cả người có chút choáng váng.

“Từ Kính Dư muốn đem mình bóp nát sao?”

Cái gì gọi là sức mạnh như trâu.

Cô nhịn không được lại phun trào lần nữa.

Ban đêm, ban công phòng 501 ký túc xá nữ treo mấy bộ quần áo màu đỏ, tủ quần áo của Ứng Hoan lần đầu tiên có đồ màu đỏ.

………

Năm nay thế vận hội sẽ được cử hành ở Thiên Tân, thi đấu quyền anh ở võ đài trung tâm, vận động viên phải có mặt trước hai ngày, tham gia lễ khai mạc và tuyên truyền.

Đại học A khai giảng ngày 16 tháng 9, mà câu lạc bộ đi thi vào ngày 10 tháng 9, Ứng Trì tuy không thể dự thi nhưng vẫn sẽ đi cùng để học tập.

Trước khi đi, Ngô Khởi hỏi Ứng Hoan: “Em có muốn đi cùng không? Nếu muốn đi, anh có thể báo thêm tên em.”*

*Cảm thấy xưng hô nhân vật thật khó, Ngô Khởi hơn Ứng Hoan gần 20t, mọi người thấy nên xưng hô thế nào?

Ứng Hoan có hơi giao động, chỉ là Ứng Trì không thể dự thi, cho nên có chút do dự.

Hơn nữa…

Đi thì phải theo đội mỗi ngày, cùng Từ Kính Dư sớm chiều ở chung.

Trời biết gần đây cô đang cố ý tránh anh.

Từ Kính Dư xách theo hộp cơm từ phía sau họ đi đến, vòng qua người họ, trực tiếp đá ghế dựa bên cạnh rồi ngồi xuống, mở hộp cơm ra bắt đầu ăn từng miếng to.

Ứng Hoan yên lặng nhìn anh một cái, cùng với hộp cơm rất to của anh.

Từ Kính Dư ăn một lát, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch: “Nhìn cái gì?”

Ứng Hoan lắc đầu: “Không có.”

Anh thong thả ung dung ăn tiếp, nhàn nhạt nói: “Muốn đi thì đi, không cần do dự, cũng không cần cô làm gì cả, coi như đi chơi một lần.”

Ngô Khởi cười cười: “Em suy xét một chút, lần này bác sĩ Đỗ có việc không thể đi theo đội, chỉ có bác sĩ Hàn, thêm một người cũng không vấn đề gì.”

Kỳ thật chính là để cô gái nhỏ có một lần ra ngoài đi chơi.

Đây cũng là ý Chu Bách Hạo.

Ngô Khởi nói xong liền đi.

Anh ta còn một đống việc cần sắp xếp.

Từ Kính Dư đem hộp cơm để trên bàn, dựa lưng vào ghế, bắt chéo chân, yên lặng nhìn cô gái nhỏ: “Không muốn đi xem tôi thi đấu?”

Ứng Hoan trong lòng nhảy dựng, ngước mắt nhìn anh.

Cô vẫn luôn cảm thấy đôi mắt Từ Kính Dư rất đặc biệt, lớn nhỏ vừa vặn, đuôi mắt dài hơi cong cong, hình dạng đặc biệt xinh đẹp, ánh mắt sắc bén, thần thái sáng láng. Từ đôi mắt có thể thấy anh làm việc nghỉ ngơi rất quy luật, không thức đêm, thân thể vẫn luôn giữ ổn định.

Từ Kính Dư cong khóe miệng: “Cô vẫn chưa thấy tôi thi đấu chính thức?”

“Không có…”

Ứng Hoan vừa định nói sẽ đi, phía sau liền truyền đến âm thanh vang dội.

“Còn có tôi nữa! Bác sĩ thật sự không đi? Tôi thi đấu cũng rất đẹp trai.”

Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua, Thạch Lỗi cùng Dương Cảnh Thành đang chạy đến đây.

Ứng Trì theo phía sau, ném giấy ăn đã dùng qua vào thùng rác, nhảy mấy bước đến trước mặt cô, có chút đắc ý: “Nếu tôi cũng có thể dự thi chị của tôi khẳng định sẽ đi không chút do dự, nói không chừng dù phải trốn học cũng phải đi!”

Khóe miệng Từ Kính Dư hạ một chút, Ứng Hoan vậy mà thật sự gật đầu: “Đúng thế, về sau nếu em thi đấu, dù phải xin nghỉ chị cũng đi xem.”

Anh hơi nhướn mày.

Nhìn cô dỗ tiểu tổ tông.

Ứng Trì được một tấc lại muốn tiến một thước mà chọc chọc Thạch Lỗi, cười hì hì hỏi: “Lỗi ca, nếu không anh đem quyền dự thi nhường cho em?”

Thạch Lỗi trực tiếp xoay người bước đi.

Ứng Trì: “…”

Chỉ đùa một chút thôi mà!

Cậu quay đầu lại, khóe mắt liếc thấy Trần Sâm Nhiên đang đứng uống nước cách đó mấy mét.

Trần Sâm Nhiên tươi cười nhìn cậu: “Lăn.”

Ứng Trì mặt sầm xuống, dù sao tuổi cũng còn nhỏ, mong muốn đi thi đặc biệt mãnh liệt, cậu cười lạnh một tiếng: “Tôi nói cái gì sai sao?”

Trần Sâm Nhiên cười nhạt: “Biểu hiện rõ trên mặt như vậy, tôi có thể không biết sao?”

Ứng Hoan kéo kéo Ứng Trì, ý bảo cậu đừng cãi nhau, Ứng Trì nghe lời quay mặt đi, không hề nhìn Trần Sâm Nhiên. Trần Sâm Nhiên nhìn qua ứng Hoan, mím chặt môi, đặc biệt khó chịu, xoay người rời đi.

Ứng Hoan không chú ý Trần Sâm Nhiên, nhìn về phía Ứng Trì dặn dò: “Hành lý của em chị đã chuẩn bị rồi, tối nay về xem còn thiếu gì không, sau đó trước khi đến đây thì đến trường học xin nghỉ.”

Dương Cảnh Thành khiếp sợ: “Cô còn giúp cậu ấy thu dọn hành lý!”

Cái gì là thần tiên tỷ tỷ!

Làm sao tốt như vậy!

Ứng Trù cười: “Không cần hâm mộ.”

Từ Kính Dư vòng hai tay ra sau đầu, nhàn nhạt mà liếc nhìn Ứng Hoan. Thật quản người.

“Vâng, em nghe nói ngành của em ít người học, một khoa cũng chỉ có vài người…” Ứng Trì cau mày, đặc biệt rối rắm, “Nói như vậy em muốn trốn tiết để người khác điểm danh giúp cũng không được.”

Ứng Hoan liếc cậu một cái: “Còn chưa khai giảng đã muốn trốn học?”

Ứng Trì vội giải thích: “Đây không phải do đôi khi phải đi huấn luyện sao?”

Từ Kính Dư ngồi thẳng dậy, liếc Ứng Trì: “Muốn trốn học cứ việc nói thẳng.”

Anh thu dọn hộp cơm ném vào thùng rác.

Không đợi Ứng Trì xù lông đã bước đi.

Cũng lười không muốn xem Ứng Hoan dỗ người.

Buổi chiều, Ngô Khởi cho vận động viên luyện tập thực tế một chút: “Thử huấn luyện thực chiến một lần, chuẩn bị đồ đạc, ngày mai chờ máy bay, đừng quên cảm giác.”

Từ Kính Dư gật đầu, kéo băng vải qua ngón tay bắt đầu buộc.

Ứng Hoan đứng bên cạnh, ánh mắt không tự giác bị động tác của anh hấp dẫn, cô xem qua các đội viên khác buộc băng vải, rõ ràng cùng một động tác, Từ Kính Dư làm lại càng đẹp và tự nhiên.

Từ Kính Dư làm rất nhanh, sau khi cột chắc, vừa nhấc mắt liền thấy Ứng Hoan đang nhìn chằm chằm tay mình.

Anh hơi nhướng mày: “Nhìn cái gì?”

Ứng Hoan cúi đầu, lùi về phía sau một bước, không muốn giao lưu nhiều với anh.

Ai ngờ, cô vừa lùi về phía sau, Trần Sâm Nhiên từ phía cô chạy nhanh tới, đụng mạnh vào người cô, Ứng Hoan lại bị đẩy mạnh trở về, đầu gối trực tiếp đụng vào dụng cụ.

Cô kêu một tiếng.

Trần Sâm Nhiên dừng bước chân, quay đầu nhìn cô.

Ứng Hoan cắn môi dưới, nói với cậu ta: “Không có việc gì, cậu đi huấn luyện đi.”

Thạch Lỗi còn đang đợi cậu ta.

Từ Kính Dư đi tới, ánh mắt dừng trên đùi cô, đầu gối đã đỏ một mảng. Bởi vì da trắng, thoạt nhìn rất rõ ràng, anh nhíu mày nói: “Đã đỏ.”

Kỳ thật cũng không đau lắm, chỉ là da cô trắng nên nhìn càng đỏ thôi, Ứng Hoan lắc đầu: “Không có việc gì, da tôi hơi mẫn cảm, đụng một chút cũng dễ đỏ, qua hai ba ngày sẽ không sao rồi.”

Ánh mắt Từ Kính Dư bỗng nhiên dừng lại, nhìn cô một cái. Anh nhớ lại một chút, ngày đó cô ngã quá đột ngột, lúc anh kéo cô lên hình như không khống chế lực đạo.

Anh gần như luôn huấn luyện, cơ bắp trên cánh tay sao với trước kia càng cường tráng hơn, sức mạnh cũng tăng lên rất nhanh, anh cũng không nghĩ tới cô gái nhỏ chạm vào liền dễ bị thương.

Trách không được mắt cô có chút đỏ.

Thì ra là đau.

“Phải không?”

“Phải.” Ứng Hoan không rõ nguyên do gật đầu, vừa ngẩng đầu, liền đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh, mơ hồ không biết mình đã tiết lộ cái gì.

Từ Kính Dư dựa lưng vào dụng cụ, ngón tay gãi gãi chóp mũi, quay đầu nhìn cô, thấp giọng nói: “Ngày đó… Xin lôi, không phải cố ý.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.