Làm Hoàng Đế Khó Lắm

Chương 64: 64: Trốn Thoát



Quan gõ chữ: Dờ đại nhân
Mãi đến buổi chiều ngày hôm sau thì Hạ Tử Dụ mới tỉnh lại.
Y vẫn bị xích trên giường, vẫn bị trói không sót chỗ nào.

Cơ thể thì đã được lau rửa sạch sẽ, chỉ là khi thấy những dấu vết đầy sắc tình trên cơ thể trong gương thì y hơi không nỡ nhìn thẳng.
Y sai ám vệ dâng bữa trưa lên, còn muốn một con mèo Ô Vân Cái Tuyết [1], bảo là tẩm điện rất quạnh quẽ nên muốn tìm một con thú cưng đến để giết thời gian.

Sau khi ám vệ được cho phép thì làm theo ý Hạ Tử Dụ.
[1] Lưng đen bụng trắng.
“Bệ hạ còn cần gì không ạ?”
“Vài con cá khô.”
Con mèo được bế lên không biết chuyện gì đang xảy ra, nó lười biếng nhảy đến bên chân Hạ Tử Dụ rồi nằm bất động, chỉ có cái đuôi là lắc đi lắc lại.

Hạ Tử Dụ chỉnh lại áo, bế nó lên rồi xoa đầu nó, “Nhóc con à, xin lỗi mày nhé.”
“Meo.”
Con mèo kêu lên đầu biếng nhác, lông mèo rất mượt mà.

Không biết nó là mèo của cung tỳ trong cung điện nào, lông trên lưng đen tuyền, còn lại tất cả những chỗ khác đều màu trắng.
Y nhón viên thuốc lên nhìn ngắm, cuối cùng vê lấy một ít nhét vào trong con cá khô, vừa xoa đầu con mèo vừa đút nó ăn cá.
Cái lưỡi ươn ướt của nó quét qua lòng bàn tay Hạ Tử Dụ, y hơi không đành lòng.
Mong sao viên thuốc này không có vấn đề gì.
Đợi đến khi con mèo ăn xong, y mới thả nó xuống đất rồi ngồi tựa vào cột giường để tính canh giờ.

Khoảng nửa chén trà sau, con mèo đang lim dim ngủ bỗng ngỏng dậy, nó kêu một tiếng thật dài với Hạ Tử Dụ rồi bắt đầu cào móng.

Nó nằm bò xuống đất như kiệt sức, tiếng rừ rừ trong cổ họng ngày càng nặng nề.
Hạ Tử Dụ đứng dậy, kéo lê dây xích đi xem.

Y ngồi xuống vuốt lông an ủi nó, ánh mắt tỏ ra vô cùng áy náy, “Cố gắng chịu đựng một chút nữa thôi, ngoan…”

“Meo…”
Hạ Tử Dụ nhìn đồng hồ nước, nghiến răng chờ đợi.
Một nén hương sau, tiếng kêu của con mèo dần nhỏ lại, nó khép mắt như đang ngủ.

Hạ Tử Dụ chọc chọc vào nó để đánh thức, lúc này con mèo mới tỉnh dậy một cách lười biếng, sau đó lùi lại mấy bước trong vô thức như thể đang sợ hãi Hạ Tử Dụ.
Hạ Tử Dụ đây cả đĩa cá khô tới trước mặt nó, dỗ thế nào con mèo nhỏ cũng không chịu ăn nữa.
Thuốc không có vấn đề, nó có tác dụng trong vòng một nén hương.
Hạ Tử Dụ nhìn ra ngoài cửa sổ, còn một khoảng thời gian ngắn nữa là đến giờ Tần Kiến Tự rời khỏi Quân Cơ Các.

Cuối cùng y đứng dậy rồi lấy chiếc bánh hấp trên bàn cắn mấy miếng, nhấp thêm hớp trà để uống viên thuốc vào bụng.
– —
Lúc Tần Kiến Tự quay về, hắn đang định đẩy cửa điện ra thì nghe bên trong có tiếng “bộp”, đó là âm thanh của chén trà rơi xuống đất, kèm theo tiếng rên rỉ đầy nhẫn nhịn và tiếng kêu sợ hãi của một con mèo.
Tần Kiến Tự nhíu mày, đẩy cửa ra rồi xông vào, hắn nhìn thấy Hạ Tử Dụ chống tay lên bàn với khuôn mặt tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
“Bệ hạ!”
Hắn đỡ lấy Hạ Tử Dụ, y đau đớn tới mức cả cơ thể như bị co giật, cố gắng nắm lấy tay Tần Kiến Tự.

Y cắn môi khiến nó rớm ra một chút máu, vừa định mở miệng thì đau đớn không nói nên lời.

Ký ức lại trở nên hỗn loạn, dường như y đang thấy lại cảnh mình cầm mảnh sứ tự cứa vào cổ tay.
Đúng là tác phong của y.
Tần Kiến Tự bế ngang y lên rồi đặt về giường, hắn nhìn Hạ Tử Dụ nắm chặt bàn tay, đau đớn tới mức co người lại.

Tần Kiến Tự kiềm chế cơn giận dữ rồi quát:
“Gọi Thái y! Mau cho gọi Thái y!”
“Tần…!Tần Kiến Tự…”
Quanh người Tần Kiến Tự như tỏa ra khí lạnh, hắn liếc nhìn nửa chiếc bánh hấp còn lại rồi lại nhìn Hạ Tử Dụ.

Dù cho tối hôm qua hắn đã nói với y rằng hãy tin tưởng hắn, nhưng y vẫn không hề tin.
Tần Kiến Tự biết điều đó, đoán được điều đó, thế nhưng khi chứng kiến cảnh này vẫn như bị ai đó đánh mạnh vào ngực, cảm giác đau đớn dần lan tỏa.
Thái y vội vàng đi vào bắt mạch cho Hạ Tử Dụ, lúc ngẩng đầu lên nhìn Tần Kiến Tự thì hơi do dự.

Tần Kiến Tự đạp Thái y một phát khiến ông ngã xuống đất, “Nói.”
“Vương…!Vương gia, không biết được loại độc này có độc tính gì, bệ hạ cắn chặt răng nên cũng khó mà ép nôn ra.

Việc này, việc này…”
Tần Kiến Tự lập tức đè Hạ Tử Dụ xuống mép giường rồi nắm cằm y, vẻ mặt vô cùng lạnh lẽo, “Nhổ ra Hạ Tử Dụ, đừng ép bản vương phải tháo khớp cằm của em!”
“Ha…”
“Hạ Tử Dụ!”
Gân trên trán Hạ Tử Dụ nảy lên, đầu đổ mồ hôi lạnh.

Y mở miệng nhưng không nôn ra thứ gì, chỉ siết chặt bàn tay.

Tần Kiến Tự đè xuống chặt hơn, hắn liếc nhìn một vị Thái y trong số những người đang đứng.
Vị Thái y đó thấy vậy thì vội vàng cất tiếng: “Vương gia, Nhị Sắc Hoa Đan! Trong phủ có Nhị Sắc Hoa Đan có thể giải bách độc, có lẽ sẽ cứu được tính mạng của bệ hạ.”
Tần Kiến Tự lập tức nhìn sang ám vệ, “Còn không mau đi lấy!”
“Vâng.”
Ám vệ vội vã rời đi.
Cứ như thể có từng nhát búa nặng nề nện xuống cơ thể, khiến cho lục phủ ngũ tạng của Hạ Tử Dụ đều co giật vặn xoắn đầy đau đớn.

Y gần như không thở nổi, đối diện với ánh mắt lạnh băng của Tần Kiến Tự, y cố gắng nắm chặt bàn tay hắn.
Bàn tay ấy gạt tay Hạ Tử Dụ ra, “Hạ Tử Dụ, bản vương nên để cho em đau đến chết mới chừa.”
Hạ Tử Dụ lại vùng vẫy, cứ như thể phải bắt được bàn tay ấy thì tất cả mọi sự đau đớn mới tan biến.

Bàn tay ấy hơi khựng lại, cuối cùng vẫn đưa ra để y nắm lấy, mặc cho móng tay của Hạ Tử Dụ cào rách làn da, từng vết máu loang lổ xuất hiện.

Cứ như thể muốn hắn phải cùng chịu đau đớn với y vậy.
Hạ Tử Dụ chậm rãi bò dậy, cúi đầu chạm trán vào bàn tay ấy, cơ thể run lẩy bẩy.
“Bất kể em muốn thứ gì,” Tần Kiến Tự lặng lẽ nhìn y, “Sao em biết được là ta sẽ không cho em? Hạ Tử Dụ, tại sao lần nào em cũng làm như thế này?”

“…Tại sao mỗi lần bản vương đoán em làm gì, em sẽ làm đúng việc đó vậy.”
Hạ Tử Dụ đau tới mức mê man, khóc nức nở đáp lại hắn một tiếng “ưm”.
“Hạ Tử Dụ!”
“Ta đau quá…”
Cuối cùng Tần Kiến Tự cúi đầu, hàng mi hơi rủ xuống nhìn Hạ Tử Dụ đang dần kiệt sức, “Thật là vô tình.”
– —
Nhị Sắc Hoa Đan đã được đưa tới, Tần Kiến Tự ép y phải mở miệng ra để nhét nó vào.
Một lúc sau, hơi thở của Hạ Tử Dụ ổn định lại, cơn đau cũng dần biến mất.

Y chìm vào giấc ngủ.
Y gối đầu lên đùi Tần Kiến Tự, co người lại như một con mèo nhỏ.

Bên khung cửa sổ, con mèo Ô Vân Cái Tuyết đang tự liếm lông, khẽ cất tiếng kêu meo meo.
Tần Kiến Tự ở lại tới tận tối, nhưng vì còn công việc phải xử lý nên hắn buộc phải rời đi.

Lúc ám vệ đi vào thì hắn khẽ ngẩng đầu lên, ám vệ sợ tới mức không dám lên tiếng.
“Vương gia, Trịnh Thứ sử về kinh thành rồi, hình như đó là ý của Thái phó.”
“Xem ra Thái phó rất lo sợ Vương gia sẽ đoạt quyền,” Ám vệ ngập ngừng, “Bây giờ trên triều đình đang ầm ĩ nháo loạn vì lo lắng cho bệ hạ, muốn tận mắt chứng kiến bệ hạ mạnh khỏe.

Vương gia, nếu không làm gì đó…”
“Hm?”
Mặt Tần Kiến Tự không có cảm xúc gì, ám vệ biết chủ nhân của mình đã có dự định riêng, thế là không nói gì nữa.
Tần Kiến Tự khẽ khàng đặt đầu Hạ Tử Dụ xuống gối rồi đứng dậy rảo bước đi ra ngoài.

Sau khi hắn đi chưa bao lâu, Hạ Tử Dụ mở mắt ra.
Sắc trời dần tối, mang theo ánh hoàng hôn cùng buông xuống.
Hạ Tử Dụ cử động cơ thể nhức mỏi, chỉ cảm thấy chỗ nào cũng đau.

Y mở miệng, bình tĩnh nhổ ra một viên thuốc được bọc trong một loại giấy nến đặc biệt, miếng giấy này đã được y ngậm trong miệng từ trước.

Hạ Tử Dụ nhìn con mèo trên cửa sổ, vẫy tay gọi nó lại.

Con mèo do dự trong chốc lát rồi đủng đỉnh đi đến trước mặt y.
Hạ Tử Dụ vươn bàn tay yếu ớt ra để xoa đầu nó, sau đó xé một mảnh vải nhỏ, bọc viên thuốc lại và quấn quanh chân mèo, “Ngoan…!Chạy ra ngoài rồi đi xa vào nhé, tỳ nữ của Cảnh Đoan sẽ đón mày về.”
“Meo…” Con mèo nhỏ đương nhiên không hiểu, nó lắc lư cái đuôi đầy ngang bướng.

Hạ Tử Dụ thở dài, hơi chống tay dậy rồi tựa vào đầu giường, cẩn thận vuốt lông con mèo, “Mày nói xem, nếu hắn biết chuyện thì có giận không?”
“Meoo.”
“Lần này là lần cuối, trẫm chỉ làm nốt lần này thôi.”
Hạ Tử Dụ kéo lê dây xích xuống giường, cầm cá khô lên rồi vứt ra ngoài cửa sổ.

Con mèo lập tức nhảy ra ngoài, mang theo miếng vải không dễ thấy được quấn trên chân.

Hạ Tử Dụ nhìn con mèo chạy ra, y ngăn lại tên ám vệ định đuổi theo.
“Cứ để nó đi đi, nó không chịu ở với người cô độc lẻ loi như trẫm nữa rồi.”
“Vâng, bệ hạ.”
Hạ Tử Dụ ngồi xuống cạnh giường, tự rót cho mình một chén trà xanh.

Không biết vì sao mà tự dưng nhớ đến bàn tay đưa tới cho mình nắm, dường như y vô cùng lưu luyến độ ấm ấy vậy.
Ký ức chợt hiện lên, đó là cảnh hai người chung chăn chung gối ở trong bóng đêm.

Hạ Tử Dụ lắc đầu, kéo dây xích lên.

Không biết tại sao mà đầu càng lúc càng đau.
Ký ức bắt đầu liên tục hiện ra, sau đó lại biến mất không thể nắm bắt được, cứ như đó là những nỗi buồn kéo dài vô tận.

Hạ Tử Dụ thoáng ngẩng đầu lên, dường như những ký ức bị khóa kín đang muốn thoát ra khỏi chiếc lồng giam.
Y đau đớn tới mức đánh rơi chén trà xuống đất, hơi thở dần gấp gáp.

Khi ngẩng đầu lên thì ánh mắt đã không còn như trước.
Dường như y đã sai rồi, nhưng bây giờ tên đã lên dây, không còn quay đầu được nữa.
“Lát nữa triệu Nhiếp chính vương đến bồi giá.

Cứ nói là…!trẫm ở một mình không ngủ được.”
Ám vệ ôm quyền lui xuống, “Vâng.”
Bốn phía vắng lặng, y cắn răng chịu đựng cơn đau, ngắm nhìn vầng sáng màu vàng ở phía Tây dần nhạt đi.

Giờ này ngày mai, có lẽ y đã thoát khỏi đây rồi.
Nhưng cho dù là ở trong tẩm cung hay thoát ra ngoài tẩm cung, y và Tần Kiến Tự chung quy có thể làm rõ mối quan hệ giữa hai người..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.