Làm Hoàng Đế Khó Lắm

Chương 65: 65: Y Phải Bảo Vệ



Quan gõ chữ: Dờ đại nhân
“Cháy rồi! Cháy rồi!”
“Mau gọi người tới cứu hỏa!”
Hoàng cung lập tức nhốn nháo cả lên.
Khi Hạ Tử Dụ nghe thấy tiếng động và ngẩng đầu lên, mái tóc dài xõa xuống vai lưng, khuôn mặt tái nhợt lấy lại một chút khí huyết.

Y khẽ mỉm cười.
Xích sắt vẫn trói chặt tứ chi Hạ Tử Dụ, nhưng nó sẽ không còn trói buộc được y thêm nữa.
Tên Cảnh Đoan kia thế mà lại thật sự đáng tin, trận đau đớn hôm qua coi như không uổng công.
Y muốn biết những rối loạn trên triều đình mà Cảnh Đoan nói là gì, muốn biết rốt cuộc Tần Kiến Tự đang giấu giếm điều gì.
Quả thật y không phải là người dễ tin tưởng người khác, việc gì cũng phải tự mình tìm tòi thì mới cảm thấy yên lòng.
Chiều nay Tần Kiến Tự đã ra khỏi kinh thành để đến quân doanh, chỉ để lại vài ám vệ canh giữ tẩm cung.

Không biết ngọn lửa nổi lên từ đâu, nó dần lan đến tận tẩm cung nơi bệ hạ ở.
Tỳ nữ và hoạn quan đều chạy tán loạn.
“Cấm Vệ Quân đâu!” Ám vệ vội vã xông ra khỏi tẩm điện nhưng không thấy bóng dáng Cấm Vệ Quân đâu.

Ngọn lửa ngày càng bùng lên dữ dội, khói bốc cuồn cuộn.
Không còn cách nào khác, ám vệ đành phải mở cửa tẩm điện ra, Hạ Tử Dụ đang bình thản ngồi ở cạnh giường sau bình phong, y không hề cảm thấy bất ngờ.

Đám ám vệ đi vào rồi nhìn y, sau đó lập tức vung đao chặt đứt bốn sợi xích sắt trói buộc tứ chi Hạ Tử Dụ, cởi bỏ còng tay còng chân.
“Xin bệ hạ hãy theo chúng thuộc hạ rời khỏi nơi này.”
“Sao vậy?”
“Bên ngoài bốc cháy, các cung tỳ đang đi dập lửa.” Ám vệ quỳ một chân xuống rồi ôm quyền, “Trước mắt thuộc hạ sẽ dẫn bệ hạ sang thiên điện.

Vương gia có lệnh, chúng thuộc hạ phải canh giữ không rời nửa bước…”
“Biết rồi, trẫm đi theo các ngươi là được chứ gì.”
Hạ Tử Dụ chậm rãi đứng dậy, vạt tay áo dài xuống tận mắt cá chân, che khuất những vết hằn màu đỏ gây ra bởi còng sắt.

Y loạng choạng đi vài bước, sau đó quay đầu lại nhìn những sợi xích đứt ở bên trong.
Ám vệ vội vàng ôm quyền nói: “Bệ hạ, xin hãy nhanh chóng theo chúng thuộc hạ rời khỏi tẩm điện.”
“Biết rồi.” Hạ Tử Dụ cười, thu lại tay áo rồi bước từng bước ra khỏi tẩm điện.
“Bệ hạ, vương gia có lệnh, chúng thuộc hạ nhất định sẽ bảo vệ ngài thật chu đáo.”
“Các ngươi trung thành với chủ nhân như vậy, trẫm hơi không đành lòng đấy.”
“Bệ hạ nói vậy nghĩa là sao ạ?” Mấy ám vệ nhìn nhau.
Hạ Tử Dụ bước ra khỏi thềm cửa, cách đó không xa đang cột khói đang bốc lên cuồn cuộn, nhưng vẫn không thể che khuất được ánh mặt trời.
Giữa mùi khói ngột ngạt, có một toán quân rầm rập dàn trận bên ngoài tẩm điện, người đứng đầu chính là Sở Phi.
Đám ám vệ lập tức sững người.
Nếu bệ hạ không chịu ra khỏi tẩm điện thì họ còn có thể lấy cớ tuân lệnh của Tần Kiến Tự để chống chế, nhưng bây giờ họ đã tự tay đưa Hạ Tử Dụ ra bên ngoài rồi, không thể đưa y trở lại tẩm điện trước mặt Cấm Vệ Quân trong hoàng cung được nữa.
“Vương gia bây giờ không ở trong hoàng cung, bệ hạ ngài…”
“Lúc đó trẫm bị bệnh mà?” Hạ Tử Dụ xoa bụi trên đầu ngón tay rồi lạnh nhạt nhìn đám ám vệ, “Bây giờ trẫm khỏi bệnh rồi, không cần các ngươi canh giữ trong tẩm điện nữa đâu.”
Bây giờ đế vương đang ở trước mắt, họ không thể kề đao lên cổ đế vương và bắt ngài xông ra ngoài được.

Hạ Tử Dụ đứng trên bậc thang bằng đá nhìn toán quân, y bình tĩnh nheo mắt lại để tránh đi ánh mặt trời chói lóa, sau đó đưa tay lên để đón lấy vài tia nắng.
Ánh nắng ngày đông rơi trên lòng bàn tay, đem đến một chút ấm áp.

Làn khói bay trong gió, y chậm rãi nắm tay lại, nhẹ nhàng phẩy tay.
“Bắt lại.”
Ngay lập tức, hai hàng quân lính xông lên hai bên trái phải của Hạ Tử Dụ.

Ám vệ vẫn còn muốn ngăn cản, Hạ Tử Dụ vẫn buông tay áo, chắp tay sau lưng đứng tại chỗ.

Sở Phi quát: “Tước vũ khí và bắt sống!”
Một lưỡi đao bén ngót bị trượt khỏi tay và bay sượt qua vành tai Hạ Tử Dụ, sau đó nó đã bị một chiếc vỏ kiếm đánh bay.
“Vụt!” Nó cắm vào bức tường, Hạ Tử Dụ đã rút kiếm ra khỏi vỏ, quay lại đâm thẳng một nhát.
“Phụt!”, Tên ám vệ ném đao ấy đã gục xuống đất, máu chảy ra từ bụng.

Hạ Tử Dụ sờ lên vành tai hơi đau, nhìn thấy máu trên ngón tay thì hơi nhíu mày lại.
“Bệ hạ, ngài không sao chứ?” Sở Phi vội vàng chạy đến, cúi đầu nhìn thấy một vết hằn đỏ trên cổ tay gầy của Hạ Tử Dụ.

Vẻ mặt của hắn tái đi: “Thần thật vô dụng, những ngày qua…!Vương gia đã đối xử với ngài như thế nào vậy?”
Hạ Tử Dụ ngước mắt lên, hơi nhớ ra tên của hắn, “Sở Phi.”
“Vâng, là thần.”
“Dập tắt lửa đi, trước mắt cứ áp giải người của Tần Kiến Tự xuống hầm ngục, trẫm còn nhớ rằng…” Y hít ngược một hơi, đêm qua trong lúc nửa tỉnh nửa mê, y nghe thấy ám vệ báo cáo với Tần Kiến Tự về “Trịnh Thứ sử” và “Thái phó”.

Sau khi thoát ra khỏi xiềng xích, ký ức bắt đầu liên tục trào dâng, khiến cho đầu y đau đớn từng đợt.
“Bệ hạ,” Sở Phi vội vàng đỡ lấy y, “Lâm Tiểu Hầu gia đã dẫn quân đến rồi, muốn phục kích Vương gia ở ngoại thành.”
“Đùng!”
Hạ Tử Dụ nắm chặt tay lại, cảm thấy hơi bất an.

Dòng suy tưởng hỗn loạn khiến đầu y đau nhức, y mơ hồ nhớ rằng hình như ai đó cũng có bệnh đau đầu.
Y vừa mới được hít thở không khí ở bên ngoài tẩm điện, nhưng bây giờ lại cảm thấy mọi việc càng lúc càng đi sai hướng.
“Khanh vừa nói gì?”
Sở Phi ngẩn người, lặp lại một lần nữa, “Lâm Tiểu Hầu gia đã dẫn quân đến rồi, muốn phục kích Vương gia ở ngoại thành.”
“Chọn lấy con ngựa nhanh nhất rồi truyền lệnh, rút quân.”
“Bệ hạ, Vương gia đã hành hạ ngài như vậy, bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội phản công…”
Hạ Tử Dụ đẩy cái tay đang dìu mình ra, “Ai cho các ngươi động vào hắn?”
Sở Phi sững sờ, đành phải quay lại sai lính lập tức đi cản đường.

Hạ Tử Dụ bước ra bên ngoài, tay áo hơi đung đưa, thân thể y gầy gò yếu ớt giống như một món đồ sứ vô cùng dễ vỡ.
Không biết vì sao mà đầu y đau không chịu nổi, nhìn thấy Sở Phi, y nhớ lại khi hắn ôm mình ngã từ trên ngựa xuống, nhớ lại rằng Tần Kiến Tự đã bế mình đi trong ánh nắng chiều, từng bước từng bước quay về lều trại.
Trong cơn mơ màng, Tần Kiến Tự nói rằng hắn sẽ không bao giờ đối xử với y như vậy nữa, nhưng rốt cuộc là đối xử như thế nào, Hạ Tử Dụ không thể nhớ ra được.
Lại là cảnh tượng trong đình viện ở Ngự hoa viên, y nhìn thấy mình đang quỳ xuống trước mặt Tần Kiến Tự và ngậm lấy cánh hoa.

Đôi môi quấn quýt nhau, cánh hoa tử đinh hương cuốn theo vào trong miệng, cảm giác ướt át giữa môi răng dần lan tỏa, sau đó mạnh mẽ càn quét tất cả mọi nơi.
Tiếng rên rỉ đầy kiềm chế, những ngón tay đan chặt vào nhau.

Trong Ngự thư phòng tối tăm, trong hồ nước nóng đầy hơi nước ấm áp…!Chết tiệt.
Cuối cùng Hạ Tử Dụ hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh.

Hóa ra những sợi xích sắt ấy thật sự có thể giúp y lấy lại ký ức, y còn tưởng rằng Tần Kiến Tự muốn ngủ với mình nên mới viện ra cái cớ ấy.
Sở Phi vội vã đuổi theo, “Bệ hạ, ngài muốn đi đâu?”
Hạ Tử Dụ dừng bước chân, “Chuẩn bị ngựa, đến Thái phó phủ.”
– —
Trong Thái phó phủ, Trịnh Đình Chi rời kinh thành mấy tháng giờ đây đã quay về, vẫn là dáng vẻ xuất sắc ưu tú như cũ, chỉ là giờ hắn có thêm một chút râu lún phún toát lên vài phần tang thương.
Trong phủ vẫn bài trí giản dị mộc mạc như xưa, Hạ Tử Dụ chậm rãi đi vào trong, cảm thấy hình như mình đã từng đến đây.

Thái phó vừa nhìn thấy y thì vội vàng quỳ xuống hành lễ, Hạ Tử Dụ đỡ ông lên.
“Bệ, bệ hạ…!Ngài chịu cực khổ rồi…” Vị nguyên lão qua ba triều vua này run rẩy xoa lên những vết thương trên cổ tay Hạ Tử Dụ, mặt ông giàn giụa nước mắt, “Lão thần rất sợ đời này không còn được gặp bệ hạ nữa.

Từ ngày ở trên đàn tế ấy, hoàng cung bắt đầu truyền ra tin đồn rằng bệ hạ bị bệnh nên vắng mặt suốt từ ấy tới nay.

Lão thần luôn lo rằng Nhiếp chính vương có âm mưu làm loạn, đêm ngủ không yên giấc…!Bây giờ thấy bệ hạ bình an vô sự thật là tốt.”
Hạ Tử Dụ thở dài, nhớ lại những ngày tháng ở Ngự thư phòng, “Trẫm quay về rồi đấy, Thái phó vất vả rồi.”
“Bệ hạ không biết đâu, những ngày qua Nhiếp chính vương thâu tóm quyền hành, khắp trên dưới triều đình đều dậy lên những tiếng oán thán.” Thái phó nắm chặt tay lại không chịu buông ra, rơi nước mắt nhìn y, “Bệ hạ, bây giờ ngài đã có thể ra khỏi hoàng cung, lão thần hỏi ngài một câu: ngài nắm chắc bao nhiêu phần đối với cục diện hiện giờ?”
Hạ Tử Dụ ngẩng đầu lên, vẻ mặt hơi ngạc nhiên.
“Nắm chắc ư…”
“Bây giờ bệ hạ đã bình an, nhưng thế lực của Nhiếp chính vương ngày càng bành trướng,” Sở Phi đi vào khẽ gật đầu nói: “Sau khi Tả tướng thất thế, triều đình đều do Tần Kiến Tự khống chế.

Thái phó muốn nhân cơ hội này để giương cao ngọn cờ diệt trừ gian thần, đạt được sự ủng hộ của chúng thần tướng lĩnh.”
“Từ sau khi Nhiếp chính vương mượn cớ bệ hạ ngã bệnh và cầm tù ngài trong tẩm điện, hắn đã cải cách mấy lần, liên tục sửa đổi quy chế một cách rầm rộ.” Trịnh Đình Chi chắp tay hành lễ rồi nói: “Lúc còn ở dưới địa phương thần đã nghe được chuyện này.

Việc này vốn dĩ không có gì là quá đáng cả, nhưng cải cách là chuyện có thể thực hiện một sớm một chiều sao? Hiện giờ trong triều có vô số người phản đối cách làm của Nhiếp chính vương.”
“Bệ hạ, đây là một thời cơ tốt!”
Hạ Tử Dụ chầm chậm lùi một bước, nhăn mày lại.

Bây giờ y mới hiểu sự hỗn loạn trên triều đình mà Cảnh Đoan nói có nghĩa là gì, “Vậy lẽ nào các khanh muốn mượn cơ hội này để tập hợp ba quân giết chết Tần Kiến Tự?”
Ba người vây quanh Hạ Tử Dụ, nghe thấy y nói vậy thì nhìn nhau đầy ngơ ngác.

Nhưng nghĩ lại thì có lẽ giờ đây Hạ Tử Dụ chắc chắn đang căm hận vị hoàng thúc ấy đến tận xương tủy, nhưng mà bọn họ trái lại không hề có ý định muốn giết hắn.
“Nếu bệ hạ muốn giết, ti chức sẽ thay bệ hạ…”
“…Thật ra cũng không cần đâu.”
Tim Hạ Tử Dụ thắt lại, vẻ mặt tái nhợt đi.
Nhưng có một điều y có thể nắm chắc, đó là những ngày vừa qua Tần Kiến Tự luôn thúc đẩy việc thi hành chính sách mới.
“Bệ hạ,” Thái phó ngập ngừng chắp tay, không biết hiện giờ Hạ Tử Dụ biết được bao nhiêu, “Bây giờ người muốn lật đổ Nhiếp chính vương không phải là lão thần, mà là cả nửa triều đình.”
“Gì cơ…”
Từ xưa tới nay, việc cải cách luôn dây mơ rễ má động chạm đến lợi ích của rất nhiều người, nhất định sẽ bị người ta công kích.
Hạ Tử Dụ không biết Tần Kiến Tự đã làm gì, rõ ràng sở hữu một thế cờ đẹp mà vẫn đánh ra một ván bầy hầy, nhưng sự xuất hiện của Hạ Tử Dụ đúng là một thời cơ tốt đối với những đại thần bị động chạm quyền lợi ở trong triều.
Bọn họ có thể lấy cớ ủng hộ quân vương nắm quyền, sau đó đối phó với Tần Kiến Tự.
Y ở trong tẩm điện không biết bao nhiêu ngày đêm, bên ngoài đã hỗn loạn phong ba đến nhường này.

Bảo sao mà chỉ một mình Cảnh Đoan cũng có thể giúp y trốn ra khỏi nơi giam cầm, đứng phía sau màn chính là vô số những người có địa vị cao bị tổn hại quyền lợi từ chính sách cải cách của Tần Kiến Tự.
Tên Cảnh Đoan này cũng thật là, ai cho hắn lợi ích thì hắn liền đi theo người đó.
“Hóa ra là như vậy…”
“Bệ hạ?” Thái phó khẽ gọi y.
Hạ Tử Dụ bừng tỉnh.

Y ra khỏi hoàng cung vào lúc này chính là tự biến mình thành quân cờ trong tay những người đó.
“Những ai đã vạch ra kế hoạch cung biến lần này cùng các khanh, hãy đưa danh sách cho trẫm, ” Nét mặt của Hạ Tử Dụ tái nhợt, y quay người đóng cửa lại, “Tần Kiến Tự chắc chắn sẽ không lan truyền tin đồn trẫm đã ra khỏi hoàng cung, các khanh cũng phải che giấu hành tung của trẫm, đừng để lộ ra ngoài.”
“Bệ hạ?”
“Nghe lệnh của trẫm, đừng chống đối.” Hạ Tử Dụ bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn bằng ánh mắt lạnh lẽo, “Lẽ nào đến lời của trẫm mà các khanh cũng không nghe theo hay sao?”
Y tuyệt đối không bao giờ để người khác làm tổn hại đến Tần Kiến Tự.
Tất cả ký ức về quá khứ của y và Tần Kiến Tự liên tiếp trào dâng bắt đầu từ ngày hôm qua.

Tuy rằng không chi tiết cho lắm nhưng hiện tại y vô cùng tỉnh táo, y phải bảo vệ Tần Kiến Tự.
Y tự trách bản thân sao lại quên đi tất cả mọi thứ, những ngày tháng vừa qua luôn nghi ngờ hắn, tự tay đâm một nhát kiếm bén nhọn vào tim người ấy.
“Chuyện này nhất định có thể được giải quyết bằng một cách khác.”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.