Quan gõ chữ: Dờ đại nhân
Bên dưới ánh mặt trời vàng, tay áo dài chấm đất, Quỷ Vương ngẩng đầu lên nhìn quả cầu rực lửa của âm phủ.
“Ái biệt ly, cầu bất đắc.
Đó vốn dĩ là hai cái khổ trong tám điều khổ của đời người.” Phán quan đi bên cạnh Quỷ Vương thao thao bất tuyệt, “Lần này ngài lên trần gian để lịch kiếp, tất nhiên là phải chịu khổ cực nhiều một chút rồi.
Vị Thái tử mất nước Lưu Át ấy chính là kiếp cầu bất đắc của ngài.” [1]
[1] Ái Biệt Ly Khổ tức sự khổ khi xa lìa người thân yêu, Cầu Bất Đắc Khổ tức sự khổ khi mong cầu không toại ý.
“Sao ngài mãi không chịu uống canh Mạnh Bà?”
Mạnh Bà lắc đầu, dâng bát canh lên với thái độ khuyên bảo, “Đời người ngắn ngủi mấy chục năm, Sở Giang Vương à, ngài nên uống canh đi thôi.”
Quỷ Vương vẫn ngắm nhìn vầng mặt trời vàng ấy, mân mê chiếc nhẫn ban chỉ trên ngón tay mà không uống.
Suy cho cùng thì luân hồi vẫn đích thân trải nghiệm, cho nên các thần tiên khi quay về khó tránh khỏi việc bị ngơ ngẩn vài hôm, nhưng chẳng ai ngờ được Sở Giang Vương lại lún sâu đến mức này.
Hắn tiếp tục lên trần gian một chuyến nữa và lấy đi ba mạng người, vi phạm pháp độ.
Lẽ ra việc ấy vẫn còn cho qua được, nhưng sau đó Sở Giang Vương tiếp tục đích thân đi tìm Ti Mệnh để hỏi về những ngày tháng còn lại của Thái tử mất nước Lưu Át.
Hỏng bét ở chỗ, những ngày tháng còn lại, Lưu Át đã phải chịu sự lăng nhục đầy oan khuất khó nói nên lời.
Trên cuốn sổ của Ti Mệnh có viết rằng: Vốn dĩ Lưu Át phải chịu sự lăng nhục từ những tên thủ vệ, sau đó tiếp tục bị nhiều tên lính trong quân đội chơi đùa, dăm ba lượng bạc là mua được một đêm xuân.
Đường đường là Thái tử điện hạ mà lại lụn bại đến mức phải làm tú đồng.
Mãi cho đến khi cuộc chiến Lý – Hạ đi đến hồi kết, Lý Nga đã chém đầu Lưu Át để làm ngọn cờ tế trời, lúc ấy Lưu Át mới thật sự được chấm dứt một cuộc đời đáng thương đầy hoang đường.
Trong chiến tranh luôn có những chuyện đau lòng như vậy xảy ra.
Sau khi Sở Giang Vương xem xong cuốn sổ của Ti Mệnh, hắn tái mặt xé tan trang giấy ngay tại chỗ.
Người nào nhạy bén đều biết rằng hắn muốn ngăn không cho mọi thứ xảy ra, các Quỷ Đế và Phán quan đều lần lượt khuyên bảo, thậm chí còn bày cả trận pháp bên ngoài Phổ Minh Điện.
Đảo loạn trật tự của luân hồi ở trần gian là tội nặng, hắn đã phạm lỗi một lần rồi, không thể tái phạm nữa.
“Ngươi cứ coi như đó là một giấc mộng Hoàng Lương, được không? Bây giờ thần hồn đã trở lại, ngươi đừng lên trần gian nữa.” Bên Quỷ Môn Quan, Thần Đồ Uất Lũy [2] khuyên can, “Nhị Điện ở cửa Ngọ, cai quản Hỏa Y Địa Ngục, nắm trong tay quyền chi phối lửa.
Nếu ngươi thật sự quấy nhiễu trật tự của trần gian, e rằng chính ngươi cũng phải đến Hỏa Y Địa Ngục để chịu phạt trong vòng ba đến năm trăm năm.”
[2] Đông Phương Quỷ Đế Thái Uất Lũy và Thần Đồ, cai quản Quỷ Môn Quan ở Đào Chỉ Sơn.
“Vậy thì chịu phạt, chẳng sao cả.”
Sở Giang Vương cúi đầu, Thần Đồ Uất Lũy cũng chẳng biết tên người phàm ấy có điểm gì đặc biệt mà khiến cho Sở Giang Vương mê đắm đến vậy.
Bọn họ đều cho rằng Sở Giang Vương vẫn chưa thoát ra khỏi ký ức luân hồi, dù sao thì cũng có rất nhiều thần tiên đã lún sâu trong đó.
Một hai trăm năm trôi qua, cái gì rồi cũng sẽ nhạt dần đi thôi.
Một lúc lâu sau, Thần Đồ Uất Lũy nhìn vào mắt hắn, đành phải nhường đường.
Sở Giang Vương chậm rãi chắp tay, “Đa tạ.”
“Vậy thì Nhị Điện ngươi cũng nên hiểu rằng, nếu luân hồi của người phàm bị quấy nhiễu, e là không thể tiếp tục sống được nữa.
Ta sợ rằng người mà ngươi muốn cứu sẽ phải trở thành một hồn ma vất vưởng lang thang bên cầu Nại Hà.”
Vạt áo màu đen phất lên, Sở Giang Vương đã biến mất không còn bóng dáng.
Hai người nhìn nhau rồi lắc đầu đầy bất lực, tiếp tục ngồi xuống chơi cờ.
– —
Cùng lúc đó trên trần gian, ở trong một góc tối dưới lều trại, cổ tay đã bị còng sắt siết ra một vết hằn màu đỏ.
Lưu Át nhắm mắt, vẫn bị treo người trong lều.
Sau ngày hôm đó, không còn ai dám lại gần và chạm vào người y nữa.
Người ta kháo nhau rằng trên người của vị Thái tử mất nước ấy có tà thần bảo vệ, y một lòng muốn chết quách đi cho xong, nhưng mà không chết được.
Nếu như trên thế gian này thật sự có tà thần, vậy thì y sẽ cầu nguyện ngày này qua ngày khác, trông mong tà thần hãy lấy đi tính mạng của y, giúp y độ qua bể khổ.
Ngày ngày đêm đêm, đôi môi khẽ cử động phát ra những tiếng thì thầm, đó giống như là một hy vọng nhỏ nhoi duy nhất của cuộc đời đầy tuyệt vọng, y chẳng cầu mong gì khác ngoài cầu cho mình chết đi.
Y không biết rằng từng lời khẩn cầu đầy thành kính ấy đều lọt vào tai của tà thần.
“Bản vương chỉ cảm thấy quá ồn ào nên mới giúp ngươi thôi.” Trong bóng tối u ám, Quỷ Vương lặng lẽ nhìn người đang bị treo bằng dây xích ấy.
Vốn dĩ là chẳng liên quan gì đến nhau nữa rồi, thế nhưng không biết vì sao mà ngực hắn cứ nghẹn lại, “Đảo loạn luân hồi thì đã sao…”
“Ư?” Rõ ràng là không nhìn thấy gì cả, nhưng Lưu Át vẫn khẽ lên tiếng đáp lại.
“Bản vương há lại sợ những thứ ấy.”
Thế là hắn vung tay, làn sương bay lên rồi ngưng đọng thành hình dáng của một tên thủ vệ.
Hắn bưng một chén rượu độc đầy tràn, vén rèm chậm rãi đi vào trong.
Giữa những sợi xích sắt, Lưu Át yếu ớt ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Đó rõ ràng là một khuôn mặt xa lạ, nhưng không biết vì sao mà y cảm thấy rất thân quen, cứ như là đã từng gặp ở đâu đó rồi.
Lưu Át nở một nụ cười yếu ớt.
“Sao thế, hôm nay còn có rượu cơ à?”
“Hôm nay Lý Nga Tướng quân ra lệnh ban rượu độc cho ngươi.”
“Còn có chuyện tốt đến thế sao.”
“Điện hạ còn điều gì muốn nói không?” Hắn lặng lẽ nhìn y.
Lưu Át nhìn hắn thật lâu, đôi môi khô khốc thiếu nước đã trở nên bong tróc.
Hai cánh môi cử động muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng y chẳng nói gì cả, chỉ lắc đầu: “Cảm ơn.”
Rượu độc ghé vào bên môi, Lưu Át cúi đầu uống một hớp.
Những cơn đau đớn không hề xuất hiện như y nghĩ, chỉ có cảm giác cơ thể dần mất hết sức lực.
Những sợi xích sắt đã được chặt đứt, Lưu Át ngã vào trong lòng thủ vệ với cơ thể đầy những vết thương loang lổ.
Y nhìn vào đôi mắt ấy, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.
Vòng tay hắn rất ấm áp, đó nhiệt độ của cơ thể người.
Khó có được thời khắc cuối cùng mà vẫn còn người ở cùng y, người ta nói khoảnh khắc chết đi con người sẽ hồi tưởng về người quan trọng nhất trong đời mình.
Lưu Át nhìn vào đôi mắt ấy, ánh mắt của y vô cùng bình thản.
– —
Hồn phách của Lưu Át đã bay ra ngoài, hai tên Hắc Bạch Vô Thường run rẩy dẫn y về âm phủ.
Y đi qua Quỷ Môn Quan, không biết vì sao mà Thần Đồ Uất Lũy cứ nhìn y chằm chằm.
Y lê xích sắt đi mãi, cho đến khi uống cạn bát canh mà Mạnh Bà đưa cho mình.
Lúc y uống canh, Quỷ Vương đang ở trong Hỏa Y Địa Ngục.
Phán quan nói rằng y đã uống hết canh rồi, không thừa giọt nào cả, “Y đã quên ngài rồi, ngài cũng nên uống canh đi thôi.”
Quỷ Vương thong thả vươn tay ra từ trong ngọn lửa, nhận lấy bát canh Mạnh Bà.
“Lách tách.” Bát canh bị đổ vào trong lửa, khiến cho ngọn lửa bùng lên dữ dội hơn.
Quỷ Vương trả lại chiếc bát trống không, phong thái vẫn vô cùng tao nhã.
“Không uống.”
– —
Lưu Át lê xích sắt đến bên cầu Nại Hà.
Khi chuẩn bị bước vào luân hồi, âm sai nói dương thọ của y chưa hết, trường hợp này phải đăng ký vào sổ sách để điều tra nguyên nhân, cho nên y không thể vào luân hồi ngay được.
“Bắt nhầm người sao?” Canh Mạnh Bà đã phát huy tác dụng, y mờ mịt hỏi.
“Chắc vậy.” Bọn âm sai lật sổ sách ra xem, “Bây giờ ngươi trở thành cô hồn dã quỷ rồi, ngươi phải ở lại bên cầu Nại Hà.”
Thế là “Dã Quỷ” bay đến vườn hoa, cứ bay như vậy qua mấy trăm năm.
Cho đến khi Quỷ Vương hỏi thăm.
“Y vẫn còn đang bay ngoài đó sao?”
“Đúng vậy.”
Ngọn lửa trong Hỏa Y Địa Ngục bùng cháy rừng rực, cho dù là Sở Giang Vương thì cũng phải chịu sự tra tấn hành hạ, tiêu hao rất nhiều thần lực.
Hắn tuyệt nhiên không than thở câu nào, nhưng thỉnh thoảng Quỷ Vương cũng sẽ cất tiếng hỏi.
“Còn lại bao nhiêu năm?”
“Hình phạt năm trăm năm mới qua được một nửa thôi ạ.”
“Nghe nói vào luân hồi sẽ được giảm hình phạt,” Bạch Vô Thường nói: “Suy cho cùng thì làm người là khổ nhất, còn khổ hơn cả Hỏa Y Địa Ngục.”
Quỷ Vương chìm vào im lặng, rất lâu không nói gì nữa.
Khi tất cả mọi người đều tưởng hắn nhập định rồi thì hắn lại thờ ơ lên tiếng.
“Vậy thì vào thôi.”
– —
Lách tách.
Nước Hoàng Tuyền nhỏ giọt xuống đóa Mạn Châu Sa Hoa, cánh hoa màu đỏ run rẩy mọc dài ra một chút, lá cây cũng theo đó mà rụng mất một nửa rồi tan vào bụi đất.
Cùng lúc đó thì hồn ma đang cố giãy giụa, nó không tài nào mở nổi mắt.
Dã Quỷ chỉ nghe âm sai nói hình như vì dương thọ của nó chưa hết, nó bị bắt nhầm.
Loại hồn ma như nó không thể vào luân hồi luôn được, bọn âm sai thì lười quay về xử lý, thế là nó đành phải quanh quẩn bên cầu Nại Hà.
Một giọng nói già nua khẽ vang lên bên tai nó, “Hôm nay Sở Giang Vương của Nhị Điện tới đây, ngài thấy một đám cô hồn lang thang bên cầu Nại Hà, thế là mắng bọn âm sai làm ăn tắc trách.” Giọng nói ấy tiếp tục, “Bây giờ bọn âm sai đang quắn đít lên đi xử lý, sắp đưa các ngươi vào luân hồi rồi!”
Dã Quỷ bỗng dưng tỉnh táo hẳn ra.
“Cuối cùng thì ta cũng được đầu thai chuyển kiếp rồi sao?”
“Đầu thai làm sao được, cái loại chưa hết dương thọ như ngươi thì phải bổ sung dương thọ trước đã.
Cần mượn một cơ thể rồi tái sinh vào đó.”
Dã Quỷ vẫn còn muốn hỏi tiếp, thế nhưng có thứ gì đó lạnh lẽo âm u bỗng dưng chấm vào giữa hai lông mày của nó, nó bị đẩy đi.
Cách đó không xa, ở nơi mà Dã Quỷ không nhìn thấy, Ti Mệnh đang đứng nói chuyện với Sở Giang Vương.
“Ngươi và ta quen biết mấy ngàn năm rồi,” Ti Mệnh vuốt ve quyển sổ trong tay, “Yên tâm đi, ta đã động tay một chút, lần này sẽ như ngươi mong muốn.”
Sở Giang Vương nhìn vầng mặt trời vàng trên cao, khẽ gật đầu.
“Cảm ơn.”
Hắn quay người lại để bước lên con đường luân hồi.
Khoảnh khắc đặt chân lên, hắn chạm mắt với Dã Quỷ ngây ngô đang xếp hàng để đi luân hồi ở phía xa.
Hắn nhìn thấy một chút ngạc nhiên và sợ hãi thoáng qua trong mắt của Dã Quỷ, nó giả vờ như không có chuyện gì xảy ra rồi quay đầu đi, chỉ là khóe miệng nó vẫn còn mỉm cười.
Vậy thì…!Dã Quỷ, hẹn gặp lại.
– ——-
Tống Chiêu Chiêu:
Cuối cùng Chiêu Chiêu cũng lấp xong cái hố từ chương 1 rồi! Quá đã!.