Quan gõ chữ: Dờ đại nhân
Tiếng pháo dây nổ đì đùng, pháo hoa nở rộ lóe sáng trên bầu trời. Đêm nay phố chợ ở kinh thành sẽ không đóng cửa mà múa rồng múa cá chép cả đêm.
Vào thời khắc tống cựu nghênh tân, người ta sẽ thắp đèn để đón giao thừa. Hạ Tử Dụ bận rộn trong vương phủ mấy ngày nay, cuối cùng cũng đợi được đến cuối năm. Những ngày qua, y chạy qua chạy lại giữa vương phủ và hoàng cung bằng đường hầm bí mật. Tần Kiến Tự đã đặc biệt ra lệnh cho ám vệ tu sửa mở rộng đường hầm, tránh cho bệ hạ đi lại không thuận tiện.
Đến buổi tối, cả vương phủ tĩnh lặng dưới trời tuyết mùa đông, nô bộc và nô tỳ chuẩn bị xong bữa cơm tất niên thì lui xuống.
Sau khi Tần Kiến Tự chợp mắt xong tỉnh dậy, áo choàng trên người đã rơi xuống. Dưới ngọn nến lay động, ánh sáng màu vàng mờ ảo chiếu lên chiếc bàn đọc sách trong thư phòng.
Hắn nhặt áo lên nhìn, phát hiện ra đó là một cái áo cũ ở đáy hòm suốt nhiều năm. Hắn nhìn chiếc tủ quần áo trong góc phòng, nó bị người ta bới tung lên và vẫn chưa dọn dẹp, đại khái hắn cũng đoán được đó là tác phẩm của ai.
“Kẹt.” Cửa được đẩy ra, có một cái đầu thò vào trong, cẩn thận quan sát.
Tần Kiến Tự thấy thế thì hờ hững lên tiếng: “Tỉnh rồi.”
“Nếu ngài còn chưa tỉnh thì sẽ bỏ lỡ bữa cơm tất niên mà trẫm đã sai người hầu làm.” Lúc này Hạ Tử Dụ mới dám nói to, y rảo bước đi vào phòng, “Sao rồi, ngủ một lúc đã hết đau đầu chưa?”
“Khá hơn nhiều rồi.”
Bệnh đau đầu của hắn đã kéo dài nhiều năm, nhưng không biết vì sao mà dần khỏi sau khi gặp Hạ Tử Dụ. Chỉ là thỉnh thoảng vài đêm không ngủ ngon thì bệnh lại tái phát.
Trong phòng có mùi Mê điệt hương và làn khói lững lờ từ chiếc lư, thực ra mùi hương này không thơm chút nào. Hắn đứng dậy cất áo vào trong tủ, Hạ Tử Dụ bắt đầu mở cửa sổ để thông gió.
“Lúc đi vào thấy ngài chống tay lên đầu mà ngủ ở trên bàn sách, thế là muốn đắp cho ngài một cái áo, nhưng tìm mãi không thấy áo choàng của ngài đâu.” Hạ Tử Dụ mở từng cánh cửa sổ, đột nhiên quay đầu lại, “Này, cái áo choàng thêu chỉ vàng của ngài đâu, không phải treo trên giá áo à?”
Tần Kiến Tự đóng cửa tủ lại, nhìn vào mắt y, “Mấy hôm trước bị cháy một mảng nhỏ.”
“Ò,” Hạ Tử Dụ ngộ ra, “Bảo sao mà trẫm không tìm thấy.”
Cơn gió lạnh lọt vào khung cửa sổ khiến cho tinh thần tỉnh táo hẳn ra, chỉ có vầng trăng lưỡi liềm mờ ảo treo trên bầu trời. Hạ Tử Dụ tựa người vào khung cửa sổ mà ngắm nhìn một lúc lâu, thầm nghĩ mười lăm ngày sau là đến tết Nguyên Tiêu rồi.
Đến lúc ấy y và Tần Kiến Tự sẽ cùng nhau ra phố xem hoa đăng, lại thêm một cái cớ để chuồn ra khỏi hoàng cung.
Y đang định đứng dậy thì nhìn thấy tay Tần Kiến Tự chống xuống bên cạnh, hai người nhìn nhau rồi bắt đầu hôn, môi lưỡi quấn quýt rồi dần vào sâu hơn, nụ hôn vô cùng dịu dàng và triền miên. Hàng mi của Hạ Tử Dụ khẽ run rẩy, đang muốn mở mắt thì lại bị hắn che mắt.
“Trẫm đặc biệt mang Ngự trù trong cung tới đây… Nếu bây giờ không ăn cơm tất niên thì sẽ nguội mất.”
“Ừ.” Tần Kiến Tự lại hôn thêm một cái như chưa thỏa mãn.
Cho đến khi tiếng mút mát nhỏ vụn phát ra từ đôi môi, hơi thở trở nên hỗn loạn, Hạ Tử Dụ mới khẽ đẩy hắn ra, bàn tay y đè lên khung cửa sổ nên thấy hơi đau. Lúc này Tần Kiến Tự mới kéo y đứng dậy, cầm lấy một chiếc áo choàng mới rồi khoác lên cho y.
“Đừng để bị lạnh.”
Giọng nói vừa tỉnh ngủ nên hơi khàn.
Hạ Tử Dụ cúi đầu, mỉm cười nhìn Tần Kiến Tự buộc dây áo choàng cho mình. Ngón tay y quệt đi vết nước trên môi, “Đúng là nhà ngài có khác, đồ đạc ở đâu ngài nắm rõ nhất, vừa tìm đã thấy ngay.”
“Bệ hạ thường xuyên tới đây, cũng có thể nắm rõ như lòng bàn tay.”
“Được,” Hạ Tử Dụ vỗ vào tay hắn, y thật sự quá đói rồi, “Lần sau rồi tìm, bây giờ chúng ta đi ăn cơm trước đã.”
“Vậy chờ ăn xong…”
“Hả?”
Đêm giao thừa nên trải qua như thế nào, Tần Kiến Tự đã có tính toán trong lòng. Năm đầu tiên đón năm mới với Hạ Tử Dụ, đương nhiên phải để lại một kỷ niệm có ý nghĩa ở trên giường.
Dưới ánh trăng mờ ảo, đèn lồng khẽ đung đưa, hai bóng người trên hành lang được kéo dài ra, họ cùng ra sảnh đường để ăn cơm.
– —
Nhưng Tần Kiến Tự không ngờ rằng khi đồng hồ nước điểm canh ba, rượu Đồ Tô đã rót đầy chén, thế nhưng lại có tiếng mấy cỗ xe ngựa dừng lại ở trước cổng vương phủ. Trịnh Đình Chi dìu Thái phó đang cầm lò sưởi trên tay xuống xe ngựa, theo sát phía sau là Lâm Dung Nhi đã được cho phép xuất cung, cùng với Lâm Tiểu Hầu gia và Hầu phu nhân mới cưới.
Sau khi Ứng Tả tướng gặp chuyện thì gia tộc bị tịch thu tài sản. Vào thời điểm thê thảm nhất thì có tin đồn Lâm Tiểu Hầu gia đã cưới cháu gái của Tả tướng là Ứng Cẩm. Ở bữa tiệc Hà Hoa lúc trước, nếu không có Ứng Cẩm tiết lộ tin tức thì e rằng Hạ Tử Dụ khó tránh khỏi chiếc bẫy của Tả tướng. Hạ Tử Dụ ghi nhận phần ân tình ấy, lập tức phong Ứng Cẩm làm Bình An Quận chúa, khiến cho nàng được gả đi một cách nở mày nở mặt.
Khi người gõ mõ đi ngang qua vương phủ thì đồng hồ nước điểm tròn canh ba. Bên trong vương phủ vọng ra những tiếng pháo dây nổ đùng đùng, thế là người gõ mõ phải bịt tai rồi vội vã chạy đi.
Trong viện, Hạ Tử Dụ đang chơi đùa thỏa thích.
Khu vực gần hoàng cung đều là những nhà giàu sang quyền quý ba đời làm quan, bây giờ không hẹn mà cùng bắt đầu đốt pháo, các hộ bách tính khắp cả kinh thành cũng vang lên tiếng pháo nổ. Chẳng ai ngờ rằng nơi pháo nổ to nhất và lâu nhất lại chính là Nhiếp chính vương phủ.
Lâm Dung Nhi bịt tai nhăn nhó, Thái phó thì lắc đầu cười.
“Vương gia thay tính đổi nết rồi à?” Thái úy hàng xóm nghe thấy tiếng động thì nhướng mày.
“Ngươi chẳng biết gì cả,” Ông già Tông chính ở nhà đối diện vuốt râu lắc đầu, “Vị trong hoàng cung đang ở đó mà. Không thấy mấy đại thần thân thiết được mời đến đó hay sao.”
“Hình như còn thiếu một người.”
Tiếng vó ngựa vang lên ở đằng xa, lúc lại gần thì nhận ra đó là Sở Phi vừa thay ca xong vội vàng cưỡi ngựa tới.
Thế là tòa vương phủ tĩnh mịch lạnh lẽo bỗng dưng có thêm rất nhiều người. Tần Kiến Tự thấy bọn họ vui vẻ tưng bừng ngồi xung quanh, kế hoạch trong lòng dần dần tan vỡ. Hạ Tử Dụ bưng chén rượu đứng lên.
Tần Kiến Tự hắng giọng, “Bệ hạ.”
“Ngài không trách trẫm mời khách đến đâu nhỉ? Cả tòa phủ đệ to thế này mà chỉ có hai chúng ta đón giao thừa thì quạnh quẽ quá.” Hạ Tử Dụ quay đầu lại nhìn hắn đầy khó hiểu.
Tần Kiến Tự lặng lẽ nhấp một hớp rượu Đồ Tô, “Hai người cũng không quạnh quẽ đâu.”
“Sao trẫm cứ thấy lời nói của ngài có hàm ý thế nhỉ.”
Thực ra Tần Kiến Tự cũng hiểu, Thái phó bọn họ là người của đảng bảo hoàng, họ chỉ ủng hộ một mình Hạ Tử Dụ, còn quan hệ của họ với phe cánh của Tần Kiến Tự thì đương nhiên là vẫn như nước với lửa. Hiện nay Hạ Tử Dụ đã tự chấp chính, chắc chắn sẽ có những hành động để chèn ép phe Nhiếp chính vương, còn Tần Kiến Tự thì luôn ngầm đồng ý cho y chèn ép, thế nên trên triều đình đã có tiếng chê cười giễu cợt.
Cách tốt nhất là phải nâng cao địa vị của Tần Kiến Tự một cách quang minh chính đại, thế là Hạ Tử Dụ mới cho mời Thái phó và những người khác đến đón giao thừa trong vương phủ để tuyên bố quan hệ một cách rõ ràng.
Hạ Tử Dụ rất để tâm đến hắn, không muốn thanh danh của hắn bị tổn hại dù chỉ là một chút.
“Từ khi trẫm chấp chính tới nay thì rất hiếm khi được tụ họp với chư vị như thế này,” Trên bàn, Hạ Tử Dụ bưng chén rượu lên mời mọi người, “Dệt hoa trên gấm là dễ, giúp nhau khi hoạn nạn mới là việc khó. Từ xưa đến nay lòng người dễ thay đổi, nhưng trẫm muốn mấy chục năm sau vẫn có thể đồng tâm hiệp lực với chư vị.”
Y nhìn Tần Kiến Tự, khẽ nhướng mày, “Trẫm cùng chung vui Nguyên Đán với chư vị.”
– —
Rượu Đồ Tô ấm áp, thức ăn được dâng lên, mọi người bắt đầu trò chuyện vui vẻ.
Tần Kiến Tự ung dung chơi đùa chén rượu trên tay, ánh mắt vẫn luôn nhìn về người ngồi trên chủ vị. Hắn thấy Hạ Tử Dụ mới uống vài chén mà gò má đã ửng hồng, cần cổ trắng nõn cũng phiếm đỏ, nhìn chỉ muốn cắn cho một phát.
Có lẽ là do ánh mắt của hắn quá lộ liễu, đùi dưới bàn bị chen vào, bàn chân nào đó lần mò lại gần, bắt đầu khẽ cọ xát.
Còn trên bàn tiệc, Hạ Tử Dụ vẫn đang đối đáp với Thái phó.
Mũi chân liên tục cọ xát, Tần Kiến Tự lập tức giữ lấy cổ chân y. Tần Kiến Tự thấy bàn tay cầm chén rượu của Hạ Tử Dụ hơi khựng lại, y khẽ liếc mắt nhìn hắn.
Tần Kiến Tự ung dung nhìn y, nâng chén rượu lên.
Bàn chân ấy muốn lặng lẽ rút về, nhưng mà không được nữa rồi.
“Bệ hạ, bệ hạ?” Thái phó gọi Hạ Tử Dụ lúc bấy giờ như đang liếc nhìn đi đâu đó, “Bệ hạ thật sự muốn đưa Công chúa Bắc Tần về nước sao?”
Hạ Tử Dụ hắng giọng, “Đêm nay… không bàn quốc sự.”
Ngón tay sờ từ mắt cá chân lên trên, khẽ vuốt ve làn da run rẩy.
– —
Cho đến nửa đêm thì y dần cảm thấy buồn ngủ, Hạ Tử Dụ rút cái chân tê rần về, loạng choạng đứng dậy đi vệ sinh. Mọi người cũng giải tán, đợi Hạ Tử Dụ quay về.
Y ra khỏi sảnh đường, cơn gió lạnh thổi qua khiến tinh thần tỉnh táo hơn. Đang đi dọc theo hành lang, một bóng người đuổi theo gọi y.
“Bệ hạ.”
Hạ Tử Dụ quay đầu lại, đối diện với Lâm Dung Nhi đang mặc một bộ váy đỏ. Nàng cầm chiếc lò sưởi nhỏ trên tay, nhìn y đầy điềm đạm. Sau khi hoàng đế nhỏ đi thì y đã trả lại ngọc giác cho Lâm Dung Nhi, sau đó luôn thấy nàng đeo nó trên hông.
Y hơi ngạc nhiên, dừng bước lại.
Tới năm nay là Lâm Dung Nhi mười bảy tuổi rồi, trong chớp mắt cô nhóc hoạt bát luôn đuổi theo y như biến thành người khác, trở nên điềm đạm và đoan trang hơn.
Hoàng đế nhỏ đi rồi, Lâm Dung Nhi phải sống một thân một mình trong nơi thâm cung cả nửa đời sau thì cũng thật là thiệt thòi. Bây giờ Hạ Tử Dụ coi Lâm Dung Nhi cứ như em gái của mình, luôn cảm thấy có lỗi với nàng. Thế là đêm giao thừa này đặc biệt cho phép nàng ra khỏi cung.
“Bệ hạ, Dung Nhi muốn xin ngài một việc.” Lâm Dung Nhi nhẹ nhàng hành lễ.
“Nàng nói đi.”
“Dung Nhi… muốn được xuất cung.” Lâm Dung Nhi ngập ngừng một lát, yên lặng đứng tại chỗ, “Ta và bệ hạ không có tình cảm phu thê chân chính, ở lại trong cung cũng không để làm gì. Xin bệ hạ cho phép Dung Nhi được ra ngoài.”
Hạ Tử Dụ sững sờ, sau đó cúi đầu xuống. Hiện giờ y không thể tuyên bố rõ ràng quan hệ của mình với Tần Kiến Tự, nhưng trong mắt Lâm Dung Nhi thì chẳng khác nào đã thay lòng, không còn chung thủy, chỉ còn lại một mình nàng cô quạnh trong cung. Thực ra y cũng đã để ý từ lâu rồi, nhưng không biết phải mở lời như thế nào.
Y khẽ gật đầu, “…Trẫm đồng ý.”
Lâm Dung Nhi lại hành lễ để cảm tạ, lúc nàng định lui xuống, Hạ Tử Dụ giơ tay cản lại.
Nàng nhìn y với ánh mắt khó hiểu.
“Thực ra…” Hạ Tử Dụ buông thõng tay đứng tại chỗ, cố gắng lựa lời, “Nếu trẫm không còn là người đã vươn tay kéo nàng ra khỏi Lâm gia khi ấy nữa thì sao.”
Lâm Dung Nhi vẫn im lặng đứng đó.
“Ý của trẫm là…”
“Ta biết,” Lâm Dung Nhi khẽ cất tiếng, “Ngươi không phải là hắn, ta vẫn luôn biết điều đó.”
Hạ Tử Dụ ngẩn ngơ.
Lâm Dung Nhi khẽ quay đầu đi, “Nhưng có lẽ ngươi rất quan trọng với hắn, xứng đáng để hắn bảo vệ bằng cả tính mạng.”
Bông tuyết nhỏ lại bắt đầu bay xuống, khí lạnh dần dần lan tỏa. Hạ Tử Dụ muốn nói gì đó, nhưng lại không thể thốt nên lời.
“Ta xin được xuất cung là bởi người khiến cho ta muốn ở lại đã không còn nữa rồi,” Lâm Dung Nhi đưa tay ra ngoài mái hiên đón lấy một bông tuyết, “Từ nay về sau trời cao biển rộng, bệ hạ hãy tự bảo trọng. Còn người mà Dung Nhi luôn mong nhớ, Dung Nhi sẽ mãi trân trọng trong lòng.”
Nàng mỉm cười rồi hành lễ, chậm rãi lui xuống.
Tần Kiến Tự che ô đi tìm, thấy Hạ Tử Dụ đứng dưới ánh đèn lồng trên hành lang, đèn lồng khẽ đung đưa trong gió.