Fennik tát tôi một cái, rồi nói to:
– Nhóc nói cái quái gì vậy hả?
– Dạ dạ nhưng mà chuyện này … em làm đủ mọi cách rồi …
– Hả? Làm cách gì?
Tú liền nói thay cho tôi:
– Dạ tụi em nhờ thần Cupid …
– Hả? Vị thần tình yêu đấy hả? Rồi sao?
– Ông ta đưa đồ nghề cho tụi em, rồi tụi em lấy cây cung và mũi tên của Tel”Annas và bắn …
Fennik lại hỏi tiếp:
– Rồi sao?
– Dạ phát đầu hụt, Hải chụp được. Phát thứ hai em bắn trúng, Hải lấy mũi tên chụp được đâm vô người và …
– Sao? – Fennik gây áp lực cho tôi và Tú. Tú hoảng, tôi cũng hoảng theo. Sau cùng, tôi nói:
– Và Liliana nói một câu …
– Câu gì?
Tôi và Tú sợ quá, không ai dám nói. Fennik thì nhẫn kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời. Cuối cùng, tôi đành trả lời:
– Cô ấy nói với Hải là: “Anh ơi, cuộc đời này em chỉ yêu mỗi mình anh.”.
Fennik gục xuống đất, không nói lên một lời nào. Tôi cảm thấy thôi là một thằng vô dụng, không làm ăn được gì cả. Còn Tú thì thấy bản thân còn nhiều thiếu sót quá, không giúp được tôi hết mức.
Tôi và Tú liền bỏ đi, nặng trĩu nỗi đau buồn. Không hiểu sao, dù tôi và Tú không thất tình, nhưng nỗi đau y như người bị thất tình. Nhưng nhìn chung, Fennik vẫn là người đau đớn hơn tất cả.
(Phòng tôi và Tú)
Nằm trong phòng, tôi nghĩ mông lung, không biết là tôi đang nghĩ cái gì nữa. Tú liền nói với tôi:
– Ê ông, sao tui thấy lạ lắm.
– Lạ? Lạ cái gì?
– Hồi trước, tui đọc truyện Doraemon có một cái bảo bối giống của thần tình yêu. Mình chỉ cần bắn vào người mình thích là người đó thích mình ngay. Vậy sao ông thần đó lại đưa đồ nghề cần đến hai mũi tên?
– Ông nói cũng có lí. – Tôi đáp.
Rồi Tú lại nói:
– Mà có điều này tui thắc mắc từ đầu tới giờ, sao hai cọng lông mà ông thần đưa mình có hai màu khác nhau nhỉ? Màu xanh với màu đỏ.
“Xanh đỏ à?”. Tôi liền trả lời:
– Cái này theo tui nó là giới tính.
– Giới tính hả?
– Ừ, nếu mình bắn mũi tên màu xanh thì người mình yêu là con trai (người bắn là con gái), và ngược lại. – Tôi nói.
– Nếu vậy thì, hai cọng lông này có mối quan hệ, khi hai mũi tên đều được bắn, thì hai người được bắn sẽ yêu nhau. Đúng không?
– Đúng! – Tôi phán.
Tú lại bảo:
– Mà như vậy cũng đâu có giúp ích gì cho Fennik đâu.
– Ừ phải … hời …
Ngay lúc đó, Cupid xuất hiện. Ông ta hỏi:
– Sao rồi? Thành công chưa?
– Thành công cái con khỉ, thất bại thảm hại đây nè!
– Sao? Thất bại thế nào? – Cupid hỏi.
Tôi và Tú kể lại mọi chuyện cho Cupid nghe. Nghe xong, Cupid liền phán:
– Tưởng gì, chuyện này đơn giản như đang giỡn. Chỉ cần ta bắn mũi tên gắn lông quạ là xong. Chỉ cần một mũi, không cần đến hai cái đâu.
Tôi ngạc nhiên:
– Thế bắn vào ai? Hải hay Liliana?
– Thì bắn vào Liliana thôi. – Cupid trả lời.
– Không được, như vậy Hải sẽ phá tan nát cuộc tình của Fennik mất. Bắn vào Hải! – Tôi phán.
Tú liền nói tiếp:
– Vậy bắn vào Hải đi. Chẳng phải ông đã nói chỉ cần một mũi thôi sao?
– Phải, một mũi. Bắn thôi!
(Phòng của Liliana và Hải)
Hải hỏi Liliana:
– Em à, em nói là em chỉ yêu mỗi mình anh đúng không?
– Phải, thì sao anh?
– Vậy thì em cho anh chạm vào cơ thể em chút! – Nói xong, Hải sờ soạng khắp người Liliana, làm cô cảm thấy ngượng vô cùng. Cô rên lên:
– A a anh đừng sờ nữa mà …
Trong khi đó, ở bên ngoài, ba đứa chuẩn bị phá giải bài toán hóc búa. Chỉ một mũi tên, một mũi tên là bài toán nan giản này được giải quyết. Cupid bắn. Bất ngờ, Mũi tên tách ra làm đôi, mỗi người dính một nửa. Tôi và Tú bất ngờ, hỏi:
– Sao … sao mũi tên tách làm đôi vậy?
– Chẳng phải muốn làm tan vỡ một cuộc tình, thì trái tim sẽ tách làm đôi sao?
Hai phần trúng hết cả hai người. Lúc này, Hải đang sờ soạng chỗ nhạy cảm của Liliana. Đột nhiên Liliana đá một phát vô mặt Hải, rồi nói to:
– Này! Nhóc đang làm gì chị vậy hả? Tính sàm sỡ chị hả?
– Hả … chị nói gì vậy? Chị nói vậy là khinh thường em đúng không?
Rồi Hải lao vào, đá lại Liliana mấy cái nữa. Liliana cũng đâu chịu thua, lao vào phản công. Sau cùng, Hải đành nói:
– Được, vĩnh biệt!
– Được thôi!
Rồi Liliana bước ra khỏi phòng. Tôi lẩm bẩm:
– Hình như …
– Nhóc à, được cái này phải mất cái kia chứ.
– Đúng đó. – Tú nói thêm.
Rồi Hải bước ra khỏi phòng. Tôi hỏi một câu khá vô duyên:
– Ê chia tay rồi thấy sao?
– Bình thường.
Tôi và Tú ngạc nhiên. Hải nói tiếp:
– Thôi, chắc tao không ở đây nữa. Tao vừa tìm được người yêu mới, nhưng tao phải rời khỏi đây. Tạm biệt mày.
Rồi Hải ra ngoài, và có lẽ không bao giờ trở lại.
(Phòng Fennik)
Fennik lúc này đang nằm trên giường. Có lẽ cậu ta vẫn đang chìm sâu trong nỗi đau không đáy này. Nhưng có lẽ thì cậu ta đã được vớt lên rồi.
Liliana bước vào, nói nhỏ:
– Anh Fennik ơi.
Fennik nghe thấy, hỏi:
– Liliana đấy à? Chuyện gì vậy?
Cô liền ngồi xuống giường, và nói nhỏ nhẹ:
– Anh … có phải anh vẫn còn yêu em không?
– Sao chứ? Ý em là …
– Nếu anh vẫn còn yêu em, em nguyện yêu em suốt đời không bao giờ đổi thay.
Fennik rơm rớm nước mắt …
(Chỗ tôi)
Tôi nói:
– Giờ cái phòng này tụi mình ở được rồi. Đem hết đồ đạc qua đi.
– Ừ.
Rồi tôi và Tú đem đồ đạc qua. Đứng trước chiếc giường, tôi lẩm bẩm:
– Căn phòng này có lẽ thiếu sự ấm áp của mày, Hải à.
– Hả? Nói gì vậy?
– Không có gì đâu.
Tú liền bảo:
– Cứ nói, anh em mình không việc gì phải ngại hết.
– Hải đi rồi, tui có chút man mác buồn …
– Nếu vậy, tui sẽ giúp ông hết buồn nha.
Tôi thầm cảm ơn nó, và tôi cũng tạm đỡ buồn.
(Ở một nơi nào đó)
Lucifer sau một thời gian rời khỏi Athanor, hôm nay Lucifer trở về đây thăm mọi người. Và Lucifer đã gặp chính “sản phẩm” của mình – Flyrad đang đi chung với Butterfly và Murad. Lucifer nói to:
– Này, Narus …
____________________