Diệp Tiêu gần như chạy như bay về Sở, đúng lúc cô bạn đồng nghiệp gặp anh ở hành lang, lấy làm lạ, hỏi:
– Diệp Tiêu, anh sao thế?
Diệp Tiêu không trả lời, vội vàng chạy sang phòng Thực nghiệm pháp y.
Anh lao vào phòng gọi to:
– Phương Tân!
Bác sĩ pháp y Phương Tân quay đầu lại hỏi:
– Diệp Tiêu, có việc gì đấy?
Diệp Tiêu chạy đến trước mặt Phương Tân, vừa nãy anh chạy nhanh quá, nên nói chẳng lên lời, cứ đứng thở dốc.
– Có việc gì thế, vào đây, hãy ngồi xuống đã, rồi hãy nói.
Diệp Tiêu cuối cùng cũng lấy lại được hơi:
– Phương Tân, cho cậu cái này.
Anh đưa cho Phương Tân cái bao đựng tiêu bản tế bào lấy ở Viện Nghiên cứu khảo cổ.
Phương Tân xem xét rất kỹ, sau đó nghi ngờ hỏi:
– Cậu lấy cái này ở đâu?
– Viện Nghiên cứu khảo cổ. Cậu đừng vội tra khảo, hãy đưa cái này vào phân tích đi, tớ đoán cái này là mấu chốt quan trọng của vụ án.
– Được, nhưng cậu đợi tớ một lúc.
Phương Tân thận trọng lấy tế bào ra khỏi túi.
Diệp Tiêu vẫn đứng thở.