Con đường ven sông vắng lạnh. Nắng chiều rải trên mặt sông.
Ánh mắt lanh lợi của Lam Nguyệt đang nhìn xuống mặt nước.
Rất nhanh, Lam Nguyệt đã xuất hiện bên dưới chung cư La Chu ở, trên lưng cô đeo một ống tranh bằng nhựa. Từ dưới lầu, cô ngước nhìn lên cửa sổ căn hộ của La Chu. Trên mặt thoáng một vẻ kỳ quái.
2
Diệp Tiêu sốt ruột đứng đợi ở bên ngoài phòng Thực nghiệm pháp y.
Rất nhiều cảnh sát đã rục rịch ra về. Nữ đồng nghiệp của Diệp Tiêu cũng đã mặc thường phục đi qua chỗ anh, cô thắc mắc:
– Diệp Tiêu, sao bây giờ vẫn chưa về?
Diệp Tiêu chỉ vào cái biển hiệu phòng Thực nghiệm pháp y:
– Anh đang đợi kết quả phân tích của Phương Tân, em về trước đi!
– Vừa nãy kết quả khám nghiệm tử thi của Văn Hiếu Cổ mang đến rồi, nguyên nhân chết là vì động mạch chủ bị tắc nghẽn dẫn đến tim ngừng đập.
– Anh cũng đoán chắc là như vậy, cảm ơn em!
Cô nữ đồng nghiệp bỗng nhớ ra điều gì:
– À, còn cái việc hôm qua anh nhờ làm, em cũng đã làm xong rồi.
– Kết quả thế nào?
Nữ đồng nghiệp lắc đầu:
– Hồ sơ ghi chép danh sách nhận người về nuôi ở trại mồ côi 20 năm trước không còn nữa, nhưng họ nói sẽ giúp đỡ, sẽ cử người đến cục Hồ sơ lưu trữ tìm giúp, nếu tìm thấy họ sẽ thông báo ngay cho chúng ta.
– Cảm ơn em!
– Em về đây, anh cũng về sớm đi, đừng thức đêm nữa!
Diệp Tiêu gật đầu, nhìn theo cô bạn đồng nghiệp đang đi xa dần.
Hành lang dần dần vắng lạnh, mọi người đã về cả, chỉ còn mình anh vẫn đang đứng đợi ở cửa phòng Thực nghiệm pháp y.